Lục Tiên

Chương 485

Tại thời điểm này bốn phía chung quanh như rơi vào sự yên tĩnh tuyệt đối, tựa hồ tất cả sinh linh đều bị một quyền bạo ngược của con Hung Hầu lông xám dọa cho sợ chết khiếp. Từ bên cạnh, Thẩm Thạch lặng lẽ thò đầu ra rồi liếc đến chỗ quả đấm khổng lồ của con khỉ hạ xuống, hắn thấy gần nửa nắm đấm đã nện thẳng vào mặt đất dầy và cứng, còn lão Ngưu vừa mới ở đây lại biến mất sau một quyền của nó. Không phải lão bị một quyền trực tiếp đánh thành thịt nát rồi chứ… Thẩm Thạch nhịn không được nên nảy ra ý nghĩ như thế, mặc dù trên đường tới đây Thẩm Thạch có ấn tượng rất tốt đối với lão Ngưu vốn dĩ là tộc trưởng của bộ tộc Huyết Nha, nhưng từ khi dùng cây thạch côn dị thường đâm vào ngực đến giờ thì hình như lão đã thay đổi thành người khác và luôn có những biểu hiện kỳ lạ. Trải qua việc vừa rồi Thẩm Thạch lại càng thêm nghi ngờ chính lão đã mê hoặc hắn và Tiểu Hắc đi lên chịu chết, cho nên đối với lão Ngưu, tự nhiên Thẩm Thạch cũng chẳng quan tâm nữa. Tuy nhiên một người to như vậy lại miễn cưỡng bị nắm đấm cứng rắn đập thẳng xuống đất và hoàn toàn mất tăm mất tích, thứ bạo lực trần trụi này không những khiến Thẩm Thạch phải líu lưỡi mà còn làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác quái gở. Một lúc sau, từ trong miệng con khỉ lông xám phát ra âm thanh lầu bầu trầm thấp rồi chậm rãi thu nắm đấm trở về. Trên mặt đất lập tức lộ ra một cái hố tròn rộng chừng hơn một trượng làm cho ai nhìn thấy cũng phải giật mình, chí ít khi Thẩm Thạch hồi tưởng lại cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã từng gặp Yêu thú nào có sức mạnh đáng sợ như thế này còn tồn tại hay không. Thế nhưng trên đời này thiếu gì những việc thần kì, đặc biệt là trong Vấn Thiên Bí Cảnh thì điều đó lại càng nhiều vô kể. Ngay lúc Thẩm Thạch còn đang rung động , bỗng từ dưới đáy hố vang lên mấy tiếng rên rỉ. Thẩm Thạch cả kinh thấy đây đâu phải là chuyện đùa, vì thế hắn nhịn không được cho nên nhích lên phía trước vài bước đến gần cái hố rồi nhìn xuống dưới. Thẩm Thạch chợt ngây người, hắn phát hiện ra lão Ngưu nằm co quắp ở đáy hố, thân hình run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, dáng vẻ đau đớn xem chừng không ổn chút nào, nhưng quan trọng hơn cả chính là nhìn thoáng qua lão già này chẳng có dấu hiệu đứt tay gẫy chân gì hết, cũng không bị đánh thành một bãi thịt nát. Một vòng sáng màu đen kỳ dị tỏa ra từ trên thạch côn đang cắm trên ngực lão, nó im hơi lặng tiếng bảo vệ toàn thân của lão, sau đó chậm rãi tiêu tán không thấy đâu nữa, cứ như cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện. “Thế mà cũng không chết?” Thẩm Thạch đứng trên miệng hố lầm bầm nói một câu. Bên chân hắn, dường như đến giờ Tiểu Hắc đã khôi phục lại vẻ bình thường, nhưng đối với hình thể khổng lồ của con khỉ lông xám thì nó rất kiêng kị và sợ hãi. Tuy nhiên cơ bản đã không còn gì đáng ngại nên lúc này nó lắc lư chạy đến cạnh Thẩm Thạch rồi nhìn xuống chỗ lão Ngưu. Ở dưới đáy hố vật lộn hồi lâu, sau đó lão Ngưu từ từ bò lên, đồng thời ngước nhìn nơi Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đang đứng, lão bĩu môi ra vẻ không sao rồi dùng cả tay lẫn chân tránh sang phía khác bắt đầu bò lên mặt đất. Thẩm Thạch vô thức quay đầu nhìn thoáng qua con khỉ lông xám, nhưng hắn thấy con vật hung ác có một không hai này sau khi đánh ra một đòn vô cùng bạo ngược, giờ đây chẳng thèm đếm xỉa đến dáng vẻ của mình mà ngồi chồm hổm trên mặt đất như một ngọn núi nhỏ, đầu quay tứ phía xem chừng muốn đánh giá không gian thiên địa trong ngọn núi tròn này, hoặc giả như đang suy nghĩ tìm kiếm cái gì đó. Lão Ngưu vừa thở phì phò vừa rên rỉ chậm chạp leo ra khỏi cái hố to, sau đó trợn mắt nhìn con khỉ lông xám ở cách đó không xa, miệng thì mắng một câu, xem chừng rất căm tức và phẫn nộ: “Con khỉ chết tiệt, ra tay nặng như thế, có còn…nhân tính hay không!” Thẩm Thạch đứng ngắm lão Ngưu, chợt mở miệng chế giễu: “Nó là con khỉ đó, lấy đâu ra nhân tính?”. Lão Ngưu lập tức cứng họng mãi không thốt được lời nào, về sau lão lườm Thẩm Thạch rồi cả giận nói: “Tên nhiều chuyện nhà ngươi, lần này thì ngon rồi, không nghe lời lão phu đi thả con vật hung ác này ra, sau này tốt cho ngươi rồi…” Lời còn chưa dứt thì giữa không trung chợt nổi cuồng phong, chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện một cánh tay khổng lồ đầy lông lá, “Vù” một phát quét tới ngay trước mặt Thẩm Thạch và Tiểu Hắc rồi vỗ thẳng một chưởng vô cùng nặng nề lên người lão Ngưu. “A…” Một tiếng hét thảm thiết nổi lên vang dội cả dãy núi, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc cùng ngẩng đầu dõi mắt nhìn theo lão gia hỏa kia đang biến thành một điểm đen càng ngày càng nhỏ bay ra ngoài, hồi lâu sau mới rơi xuống rồi từ rất xa vọng lại một tiếng “Ầm” nặng nề, không biết là nện vào núi đá hay cây rừng nào mà khiến cho nơi đó rơi vào tình trạng xôn xao, hỗn loạn. Thẩm Thạch nhìn lại, hắn chỉ thấy thần thái Hung Hầu lông xám vẫn như thường, xem ra nó không coi lão Ngưu ra gì, có chăng vừa rồi chỉ là tiện tay đánh bay một con rệp, rất nhẹ nhõm, tự nhiên và vô tư. Lúc này cái đầu khỉ to đùng vẫn không ngừng quan sát tứ phía, có lẽ thực sự nó đang tìm kiếm thứ gì đó. Khắp nơi chung quanh khu vực con khỉ khổng lồ đang ngồi, thi thể đám Hắc Long vẫn đang rơi rụng lả tả, việc này làm cho ai nhìn thấy cũng phải giật mình. Mặt khác ở đây còn có hai cây Linh thảo phẩm giai khác nhau rơi cắm vào một khúc Linh cốt hóa thạch, thoạt nhìn tình cảnh khác hẳn so với chung quanh. Xem ra lúc này có lẽ Tiểu Hắc đã hoàn toàn tỉnh táo cũng như khôi phục được thần trí giống ngày thường. Nó rụt rè liếc về phía con khỉ và nhận thấy con khỉ khổng lồ kia hình như không thèm để ý đến nó tẹo nào, cho nên nó bắt đầu thử từ từ tiến lên hai bước, thấy con khỉ vẫn không có phản ứng gì nên nó lập tức vui mừng rồi nhanh như chớp lao tới đống Linh thảo ở trước mặt, hiển nhiên nó vô cùng quan tâm đến số Linh thảo được coi là vốn liếng riêng của mình này. Thẩm Thạch căm tức hừ một tiếng, trong tình trạng này mà con heo tham lam còn có gan làm vậy thì thật hết thuốc chữa, nhưng gần như là đồng thời Thẩm Thạch lại bị hành động của Tiểu Hắc nhắc hắn nghĩ tới điều gì, lập tức hai mắt hắn sáng rực rồi nhìn cảnh tượng khắp chung quanh, lúc này đã biến thành một khu vực tàn khốc và đáng sợ như địa ngục. Máu tanh, tàn nhẫn, bạo ngược thậm chí đủ loại ghê tởm đều có thể nhận ra được. Nhưng ở thời khắc này, bất chợt trái tim của Thẩm Thạch đập nhanh hơn, đầu óc thì ong ong hết cả lên. Những máu thịt này, những thi hài này…Tất cả đều chân chính là rồng đó! Long Tộc trong truyền thuyết, từ cổ chí kim vẫn luôn là tồn tại đỉnh phong trong Hồng Mông giới, toàn thân chúng đều là Linh tài cực phẩm trong cực phẩm. Mỗi khi Hồng Mông giới ngẫu nhiên xuất hiện một hai kiện Linh tài có liên quan đến Long Tộc, đều dẫn đến một trường tranh đoạt chấn động. Nếu là do Thần Tiên Hội chủ trì đấu giá, càng không nói đến cái giá rợn người sau cùng để đoạt vật. Thế nhưng hôm nay trước mặt hắn, toàn bộ khung cảnh tanh tưởi trước mặt đều là những khối thi hài của Hắc Long. Sừng rồng là tài liệu luyện khí thượng đẳng nhất, có thể chế tạo Pháp bảo Tiên đao đẳng cấp cao; da rồng cứng cỏi vô cùng, là tài liệu luyện chế Pháp bảo hộ thể tốt nhất; còn thịt Rồng và máu Rồng, đối với tu sĩ đều là vật đại bổ, muốn cầu không được; thậm chí những khối nội tạng rơi từ mình những con Hắc Long bị con khỉ lông xám hung ác vừa xâu xé kia, đồng dạng cũng trân quý vô cùng. Cái gọi là Long gan Phượng gan, không cần phải nghĩ. Ai mà không biết những viên tuyệt thế linh đan của Lăng Tiêu Tông, cũng bởi vì thiếu chủ dược Long gan mà luyện không ra? Những khối thi hài rơi vãi này, đều là kho báu a. Nếu đem được những khối máu thịt Hắc Long này trở về Hồng Mông Giới, há lại sợ thiên hạ không loạn? Cơ duyên là gì? Trước mắt chính là cơ duyên đó! Làm giàu không khó chính là đây, làm gì có chuyện Tuyệt Thế trân phẩm lại không khác gì đồ bỏ đi nằm la liệt dưới đất như ở chỗ này, nếu đây không phải cơ duyên thì lăn đi đâu mới thấy cơ duyên? Giờ khắc này Thẫm Thạch chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chả thèm quản Tiểu Hắc đang như kiến bò trên chảo hết nhìn đống Linh Thảo lại nhìn con khỉ lông xám hung ác. Nuốt một ngụm nước miếng, Thẩm Thạch lặng lẽ bước hai bước, tiến tới một khối thi hài của Hắc Long. Một mùi tanh thoảng qua, nhưng Thẫm Thạch không thèm để ý. Hắn đang bận quan sát ý tứ của con khỉ lông xám, chẳng qua con vật hung ác ấy chẳng đặt tâm tư nơi này, bộ dạng vẫn là một mực trầm tư, nửa điểm cũng không thèm để ý tới hắn. Thẫm Thạch lập tức hạ quyết tâm. Có vẻ con khỉ không quan tâm những thi hài Hắc Long này, cho nên hắn liền lấy ra túi như ý, hướng khối thịt Hắc Long trảo tới. Linh quang lóe lên, khối thịt to hơn nửa cơ thể một con heo lập tức biến mất ở trước mặt. Cùng lúc đó, sau lưng Thẩm Thạch truyền đến một hồi tiếng vang. Con khỉ lông xám xoay người nhìn về nơi đây. Tại thời khắc này, trong lòng Thẩm Thạch nhói lên một cái, da đầu run lên, thầm nghĩ chẳng lẽ mình lầm rồi, con khỉ hung ác này rất coi trọng những máu thịt Hắc Long sao? Chính mình có tính là đang trộm chiến lợi phẩm của hắn không, sẽ không làm hắn tức giận chứ? Tâm tình bất an, Thẫm Thạch đứng im như tượng, ngẩng đầu nhìn con khỉ. Ai ngờ con khỉ lông xám hung ác ấy chẳng qua chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt đã miên man nhìn về xa xăm, đồng thời đưa một tay lên gãi đầu, tâm hồn đã bay đẩu bay đâu. Thẫm Thạch thở dài một cái, thầm nghĩ con khỉ cường đại này, giết rồng thành thói, chắc hẳn chưa từng ăn thịt rồng, uống máu rồng, tự nhiên chẳng thèm ngó tới rồi. Lập tức trong nội tâm mừng thầm, vội vàng chạy qua một bên, bắt đầu trắng trợn vơ vét kho báu “Rồng”. Tại thời khắc này, Thẫm Thạch vừa thấy mình may mắn, vừa thầm nghĩ hắn thật sáng suốt khi đem theo nhiều túi như ý như vậy. Những thi hài Long Tộc chết trong tay con khỉ kia, khí huyết cường thịnh vô cùng, hình thể cực lớn. Túi như ý của Thẫm Thạch ngày thường có thể bỏ vào vô số đồ vật, giờ phút này lại không đủ dùng. Không bao lâu sau, toàn bộ túi như ý của hắn không còn một chỗ trống. Mà rõ ràng nãy giờ hắn chỉ mới bỏ vào được một phần nhỏ cái kho báu kia a. Thẫm Thạch nhịn không được mà nhe răng trợn mắt. Đột nhiên cắn răng một cái, luống cuống tay chân đem tất cả túi như ý mở ra. Ngoại trừ một ít Phù Lục, Linh Đan quan trọng nhất, cùng với Nghiêng Tuyết Kiếm, còn lại cái gì cũng đổ ra. Đồng thời hắn mãnh liệt nhớ lại những cái túi như ý đoạt được từ bốn đệ tử tứ chính lúc trước, đồng dạng cũng làm tương tự. Ngày bình thường những Linh tài, Linh Tinh cùng một ít Pháp Bảo này trân quý thế nào, giờ phút này trong mắt Thẩm Thạch chẳng khác gì đồ bỏ đi. Hắn thô bạo trút ngược tất cả xuống đất, sau đó đem những cái túi như ý rỗng tuếch tiếp tục thu thập thịt rồng. Thịt rồng, máu rồng, sừng rồng, da rồng, gan rồng, móng rồng... Vơ vét được bao nhiêu thì vơ vét, như cơn cuồng phong cuốn phăng tất cả trên đường đi, đến Thẩm Thạch còn không tin nổi chính hắn lại có bộ dáng như này, trong nháy mắt mấy cái như ý túi bên cạnh đều tràn đầy, mà Thẫm Thạch vẫn còn thấy chưa đủ. Cũng vừa lúc đó, từ bên cạnh truyền tới một thanh âm: "Này!" Thẫm Thạch cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão Ngưu chẳng biết từ đâu đã về. Mà lần này con khỉ lông xám hung ác cũng chẳng thèm quản lão, vẫn ngồi một chỗ nhìn quanh. Thẫm Thạch có chút không thấu hiểu mối quan hệ của lão Ngưu và con khỉ này, mà lão này thì từ đầu đến giờ vẫn một bộ cổ quái. Bị lão nhìn chằm chằm, con khỉ thì không có ý xuất thủ, hắn đành cười khan hỏi lại: "Cái gì?" Lão Ngưu run rẩy đi đến một chỗ cách Thẩm Thạch không xa, nhìn những khối thịt vụn Hắc Long xung quanh, lại nhìn những cái túi như ý trong tay Thẩm Thạch, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, sau đó cười cười, nói: "Đến những khối thịt Rồng này ngươi cũng dám cầm, không sợ chết sao?" ================= Nhìn ngứa mắt khỉ già giơ tay đấm Bị ăn đau Ngưu tức tối Thạch Đầu Quơ linh thảo heo con lo sợ mất Nhìn thịt rồng Thẩm Thạch nảy tim run Lo quơ quét bỏ qua lời nguyền rủa Gan bao thiên hay tại quá tham tài?