Lục Tiên

Chương 480

Trên bầu trời âm u xuất hiện chín con Hắc Long, từ dưới đất nhìn lên thân thể của mỗi con Hắc Long đều vô cùng to lớn, chúng bay lượn trên bầu trời, hướng cái đầu dữ tợn nhìn xuống đình viện thần bí cổ xưa phía dưới, miệng gầm lên phẫn nộ. Long uy mênh mông, chấn nhiếp Thiên Địa, đè hắc khí chuẩn bị bay lên kia xuống, thậm chỉ cả mây đen trên trời tựa như cũng trở nên ảm đạm thất sắc. Ngay cả Thẩm Thạch đứng ở rất xa cũng cảm thấy khó chịu, trong mắt hắn tỏ vẻ kính sợ. Hắc khí trong chớp mắt đã bị ép trở lại, rồi tựa như chống đỡ không nổi nữa buộc phải tiêu tán trên không. Bầu trời có chút sáng lên nhưng xung quanh đình viện, Âm ảnh khắp nơi, cuồng phong gào thét, tiếng tim đập làm lòng người kinh sợ giờ càng vang vọng hơn, tiếng đập càng lúc càng mạnh mẽ. Bỗng nhiên Thẩm Thạch cảm thấy có một luồng sức mạnh cực lớn vây lấy thân thể mình, Lục Tiên Cổ Kiếm cơ hồ bị kéo ra ngoài. Ánh sáng màu trắng nhu hòa trên thân kiếm đột nhiên sáng lên, Thẩm Thạch há hốc miệng nhìn chuôi kiếm gãy này bay thằng tới cánh cửa lớn kia. Khi Lục Tiên tàn kiếm bay qua lão Ngưu, thân thể hắn khẽ cử động, tựa hồ muốn ra tay cản nó lại, nhưng kiếm quang đột nhiên đại thịnh, hất thân thể của lão sang một bên. Trước mặt Thẩm Thạch là một tình thế vô cùng nguy cấp, bất luận hắn đứng trước Cự Long hay Thượng Cổ Yêu Ma đều chỉ là con sâu cái kiến, không có năng lực bảo vệ bản thân, nên hắn quyết định dẫn theo Tiểu Hắc, một lần nữa chạy lên thềm đá, lao về phía đại môn. Cho dù có chết, cũng phải chết cho mình bạch. Khi hắn trở lại, lão Ngưu quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có chút phức tạp, căm tức cũng có, kinh ngạc cũng có, thậm chí có cả bất đắc dĩ, không biết lúc này lão đang nghĩ gì. Thẩm Thạch cũng không dể ý tới ánh mắt của lão, bởi sự chú ý của hắn đã dồn cả vào cảnh tượng trong đình viện. Giờ phút này khung cảnh sinh động đầy sức sống trong đình viện đã hoàn toàn thay đổi, tất cả màu sắc đều trở nên ảm đạm, âm ảnh từ trên trời giáng xuống, cuồng phong gào thét, phảng phất như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Phù Lục màu hoàng kim dính đầy trên chín sợi xích không biết đã biến đi đâu, còn những tấm phù bao phủ khắp viên cầu kia giờ phút này cũng bị cuồng phong dần dần gỡ xuống, mỗi tấm rớt khỏi viên cầu lập tức hóa thành bột phấn sau đó bị gió thổi phiêu tán trong hư không. Phù lục càng ngày càng ít, tiếng tim đập càng ngày càng to, thậm chí cả viên cầu trong âm ảnh, cuồng phong tựa như cũng đang hưng phấn đung đưa. Thẩm Thạch cảm thấy cổ họng đắng chát, chỉ nhìn thanh thế đáng sợ trong đình viên cùng với chín con hắc long vẫn đang giận dữ gào thét trên không đã đủ biết trong viên cầu đang giam giữ một thứ đáng sợ như thế nào. Thế mà lúc này, con yêu ma đó có vẻ như sắp thoát khốn rồi. Lục Tiên tàn kiếm bay xuyên qua đại môn, sau khi chui vào đình viện thì tốc độ của nó bỗng nhiên chậm lại, tựa như có một lực cản khổng lồ đang ngăn nó tiến lên, bất quá thanh tàn kiếm này vẫn cứ chậm chạp tiến tới, xuyên phá hư không, chậm rãi tiếp cận viên cầu. Bỗng nhiên Âm Phong đại thịnh, điên cuồng gầm thét, xoắn vỡ vô số đất lá khô, sau đó hóa thành vòi rồng vây kín lấy viên cầu. Chợt một tiếng nổ như sấm rền vang lên, trong gió phảng phất mang theo một khúc bi ca tựa như trong đình viện có sinh vật nào đó đang hướng lên thương thiên gào thét phẫn nộ. “Oanh!” Một tiếng động lớn vang lên đinh tai nhức óc, viên cầu nằm trong tâm cơn lốc chậm rãi bay lên, trên bầu trời tiếng gầm của Hắc Long càng thêm thê lương nhưng âm thanh của chúng dường như đã bị sự điên cuồng của âm Phong lấn át. Phù Lục bên ngoài viên cầu vốn đã bị thổi bay không ít nay lại còn bị phiêu tán nhanh gấp 10 lần, tựa như thủy triểu rút xuống, tan tác khắp nơi, màu hoàng kim như mặt trời nhanh chóng ảm đạm tàn lụi, lộ ra màu đá cổ xưa loang lổ. Chín sợi xích bị viên cầu kéo căng lên không, một thứ khí tức cổ xưa xất hiện từ trên thân xích bóng loáng xuất hiện, ào ào kéo tới viên cầu, đối chọi với Âm Phong, giằng co với hắc ám, muốn dùng hết khả năng của mình kéo viên cầu kia trở lại mặt dất. “Ngao” Tiếng Long ngâm kinh thiên động địa vang lên trên không, chín con Hắc Long lao xuống, chín đạo Long Viêm đáng sợ từ miệng của chúng bắn ra, rơi xuống viên cầu bằng đá. Chín ngọn cuồng hỏa, chín sợi xích sắt, Thiên Địa bất dung, Càn Khôn phẫn nộ! Thứ sức mạnh bạt sơn đảo hải từ trên không giáng xuống, khiến thân thể Thẩm Thạch đứng ở phía xa cũng phải trầm xuống, sau đó hắn hoảng sợ nhận ra toàn bộ đình viên đã lún xuống mặt đất vài thước. Đại địa rạn nứt, cây cối vỡ tan, còn viên cự thạch tựa hồ như cũng chống không nổi uy thế to lớn kia nữa, bắt đầu bị ép trở lại mặt đất. “Khanh khách…” Trong tình cảnh sơn băng địa liệt này đột nhiên xuất hiện một thứ biến hóa vô cùng quỷ dị, Thẩm Thạch chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái vang lên, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn quanh chợt nhận ra rằng không biết từ lúc nào Tiểu Hắc đã nằm sấp xuống bên cạnh chân mình, thân thể run lên bần bật, thanh âm quái dị kia không ngừng phát ra từ miệng nó. Thẩm Thạch kinh hãi, trông thấy tình trạng kì lạ của Tiểu Hắc, vội cúi xuống bế nó lên, hắn càng thêm kinh ngạc bởi Tiểu Hắc dã cùng mình vượt bao khó khăn gian khổ, thậm chí tình cảnh ở Trấn Hồn Uyên Cao Lăng Sơn cũng không khiến nó tỏ vẻ sợ hãi, thế nhưng giờ phút này nó toàn thân lạnh toát, tất cả cơ bắp đều căng cứng khẩn trương tựa như sắp vỡ vụn. Thân thể Tiểu Hắc không ngừng run rẩy, giống như lá khô trong cơn cuồng phong, cặp mắt nó nhắm lại thật chặt không dám hé ra chút nào. Thẩm Thạch ngạc nhiên nhìn nó, giật mình nhận ra là nó đang sợ. Cái con Tiểu Trư dị chủng này tựa như không biết sợ là gì, thế mà lúc này lại đang sợ hãi, tất cả dũng khí của nó không còn sót lại chút nào, giống như nó sắp bị hù chết tới nơi. Thẩm Thạch quay đầu, kinh hãi nhìn viên thạch cầu lớn bị bao phủ trong Âm Ảnh, nội tâm chỉ còn lại một ý niệm Rốt cục là thứ gì bị trấn áp trong đó! ※※※ “Long sát đấy!” Một thanh âm từ bên cạnh truyền tới, Thẩm Thạch kinh hãi quay đầu, người nói là lão Ngưu, chẳng biết từ khi nào lão đã tiến tới cách mình không xa, cây Long hình thạch côn vẫn cắm sâu vào trong lồng ngực, ánh mắt lão lúc này rơi vào Tiểu Hắc đang run rẩy trong ngực Thẩm Thạch thản nhiên nói: “Con Tiểu Trư của ngươi không biết vì sao lại có huyết mạch vô cùng thuần khiết của long tộc nhưng đạo hạnh không cao, “thứ kia” lại có được Long Sát nồng dậm nhất trên đời này, đương nhiên là nó không chịu nổi” “Long sát?” Thẩm Thạch ngạc nhiên hỏi lại, hắn cảm thấy từ này rât lạ lẫm, đột nhiên linh quang chợt hiện, hắn nhớ mình từng đọc được một quyển sách trong biển sách ở Lăng Tiêu Tông, một quyển sách cổ ghi chép những thứ hầu như không thể xuất hiện. “Long sát, là loại Long sát sinh ra từ việc đồ Long ư?” hắn nghi hoặc lên tiếng hỏi lão Ngưu. Lão Ngưu sắc mặt có chút khó coi nhưng sau cùng thở dài, khẽ gật đầu. Từ xưa tới nay, Long tộc luôn là một trong những loại sinh vật đứng ở đỉnh của Hồng Mông thế giới, cổ xưa, khủng bố, trí tuệ, cường đại, cơ hồ chúng là loại chủng tộc mạnh mẽ tới mức hoàn mỹ. Mạnh như vậy khiến chúng sinh ra uy thế vô thượng, những sinh vật nhỏ yếu khi đối diện với chúng liền gặp phải một loại áp chế, hậu nhân gọi chúng là Long tức(*) (*) Long tức: hơi thở của rồng Trước mặt cự Long, yêu thú có mạnh mẽ thế nào cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi thần phục, Long tức cũng có một tác dụng khác chính là sau khi địch nhân giết chết một con Cự Long, máu của Long tộc nhỏ xuống người hắn sẽ để lại một khí tức không thể xóa nhòa mà chỉ có Long Tộc mới có thể cảm nhận được, từ đó về sau, chỉ cần Long Tộc gặp được hắn sẽ bằng mọi giá tìm cách giết chết hắn. Long Tộc cường đại tới vậy lại có thủ pháp kỳ dị đến thế cho nên mới có thể đứng ở đỉnh của Hồng Mông thế giới trong suốt chiều dài lịch sử. Nhưng tạo hóa huyền bí, Long tức thần kỳ cũng có tác dụng phụ. Địch nhân giết Long Tộc sẽ dính phải khí tức không thể phai mờ giống như bị nguyền rủa khiến cho vô số Long Tộc đuổi giết, nhiễm Long huyết càng nhiều thì khí tức này lại càng mãnh liệt, Long Tộc càng dễ cảm ứng được hắn. Nhưng nếu như Long tức đạt đến cực hạn, nói cách khác nếu như địch nhân đáng sợ tới cực điểm, giết chết vô số cự long khiến cho Huyết Long khí tức trên người hắn tích lũy tới trạng thái kinh khủng thì Long tức sẽ chuyển thành một loại khác. Chính là Long Sát. Long sát là thiên địch với huyết mạch của Long Tộc, nó sinh ra áp chế vô cùng cường đại với tất cả Long duệ(**), cho dù là loại Cự Long nào cũng sẽ sinh ra sợ hãi khi đối mặt với Long sát, hơn nữa loại sợ hãi này xuất phát từ nội tâm không cách nào kháng cự được, chỉ có cách dựa vào thực lực mới có thể miễn cưỡng triệt tiêu. (**) Long duệ: Hậu duệ của rồng. Cự Long mạnh mẽ thì áp chế yếu một chút, còn thực lực nhỏ yếu khi gặp phải Long sát sẽ không thể nào đứng thẳng nổi, chỉ có thể sợ hãi nằm rạp xuống, thậm chí có thể tử vong ngay lập tức. Đó là một loại khí tức có thể khiến Long Tộc cường đại cũng phải cúi đầu. Là thiên địch đáng sợ nhất của Long tộc và cũng chỉ có hiệu lực với Long Tộc mà thôi. Long sát! Sắc mặt Thẩm Thạch có chút tái nhợt, đứng thẳng dậy, chăm chú ôm lấy tiểu Hắc, đúng lúc này thanh âm của Lão Ngưu lại vang lên lần nữa, âm điệu tuy không cao nhưng lại rất rõ ràng, truyền thẳng vào trong tai Thẩm Thạch: “Con Tiểu Trư này quá yếu, yêu ma kia còn chưa xuất thế đã bị như vậy, nếu một lúc nữa yêu ma kia tái hiện nhân gian, Long sát tăng lên gấp mười lần, thì nó chết là cái chắc. Chỉ có một cách duy nhất để cứu nó” Thân thể Thẩm Thạch chấn động, hít thở có chút khó khăn, nhìn về phía lão Ngưu. Lão Ngưu thần sắc trầm tĩnh nhưng ánh mắt mở lớn, nhìn về phía đình viện đang nằm trong gió lốc cuồng bạo, đưa ánh mắt tới thanh tàn kiếm vẫn đang phiêu phù trên không, bình tĩnh nói: “Ngươi thu hồi cây tàn kiếm thì yêu ma sẽ không thể xuất thế, thì con Tiểu Trư này mới có thể sống được” ================= Tuột tay thần kiếm chuyển mình Hoàng kim phù lục trong đình hóa không Ầm vang đảo lộn Càn Khôn Một trời Long Sát nhiếp hồn Tiểu Trư.