Lục Tiên

Chương 471

Thẩm Thạch giật mình kinh hãi, thân thể khẽ lùi về sau một đoạn, Sơn Lang bản thân cũng đã bị trọng thương, lần tấn công này cũng chỉ là hữu danh vô thực, thân thể miễn cưỡng vươn về phía trước một chút, rồi lại vô lực mà ngã xuống, miệng phát ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đau đớn. Thẩm Thạch nội tâm nghi hoặc, chần chừ một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Sơn Lang, ngươi tỉnh táo lại đi, ta là Thạch Đầu đây, có chuyện gì xảy ra vậy.” Nói tới đây hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, trong đầu xẹt qua một suy đoán, im lặng trong giây lát rồi trầm giọng nói: “Có phải ngươi... Chứng kiến kẻ sát hại bộ tộc của mình có ngoại hình giống như ta đúng không?” Sơn Lang vất vả quay đầu sang chỗ khác, tiếng gầm gừ phẫn nộ vẫn vang lên như trước, nhưng dựa vào thần sắc của hắn, Thẩm Thạch đã kiểm chứng được suy đoán của mình. Hàn ý dần hiện lên trên gương mặt hắn, ngẩng đầu nhìn ra vùng Hoang Nguyên rộng lớn mênh mông, ngoại trừ hắn và Sơn Lang tuyệt không có thêm bóng người nào khác. “Ta không giết họ, mấy ngày nay ta đều ở đầu kia của đầm lầy” Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt lại, đè xuống cảm giác phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói với Sơn Lang “Nếu ta muốn động thủ thì ngày đó tại ốc đảo trên sa mạc cũng không cần thiết phải cứu ngươi với Thiết Hầu, hơn nữa nếu muốn lúc ta tới bộ lạc Huyết Nha cũng đã động thủ rồi, cần gì phải chờ nhiều ngày như vậy” Đầu của Sơn Lang khẽ động, tuy vẫn không muốn nói chuyện nhưng trên gương mặt huyết nhục mơ hồ kia vẻ dữ tợn đã bớt đi phần nào. Thẩm Thạch thấy hắn đã tỉnh táo lại một chút, trong lòng thở dài thấp giọng nói: “Để ta giúp ngươi”. Nói xong muốn thò tay xử lý vết thương trên người hắn, thế nhưng tay đi được nửa đường bỗng dừng lại, vết thương nặng trên người Sơn Lang rất nhiều, có một vài nơi dựa vào lịch duyệt của Thẩm Thạch mà nói thì đã có thể xem như là trí mạng. Thẩm Thạch có chút khó tin, vì sao Sơn Lang thực lực không mạnh mà vẫn còn chưa chết ngay, thậm chí còn có thể chống đỡ đến giờ. Bầu không khí dường như đông cứng, đối mặt với thân hình máu chảy đầm đìa, huyết nhục mơ hồ này, Thẩm Thạch trong thời gian ngắn không biết nên chữa trị như thế nào, cọc gỗ trên người Sơn Lang không thể gỡ xuống một cách bất cẩn được, bởi vì chúng đều đâm vào các bộ phận trọng yếu, một khi rút ra, chỉ sợ Sơn Lang sẽ mất đi tính mạng. Đúng lúc này đầu của Sơn Lang chậm rãi quay lại, có vẻ như trong thế giới hắc ám kia hắn không chờ nổi đôi tay của Thẩm Thạch, nên mới bất chợt quay đầu về phía này, một lúc sau, thanh âm khàn khàn trầm thấp của hắn vang lên: “Ta sắp chết đúng không?” Thẩm Thạch buông tay mình xuống, trầm mặc một lát rồi nói: “Phải, ta không cứu được ngươi” Sơn Lang không nói gì nữa, Thẩm Thạch lặng lẽ nhìn hắn, khuôn mặt sói đằng sau những vết máu loang lổ kỳ thực vẫn như cũ, vẫn có thể nhìn ra vẻ trẻ trung, hắn vốn là một Yêu tộc còn trẻ, dù huyết mạch hỗn tạp, nhưng vẫn tràn ngập sức sống. Chỉ là bây giờ người trẻ tuổi này lai sắp phải chấm dứt sinh mạng ở đây. “Có gì cần ta giúp không?” Thẩm Thạch nhẹ giọng hỏi. Sơn Lang thoạt tiên có chút do dự nhưng trải qua một cuộc nói chuyện, hắn cảm thấy Thẩm Thạch cùng với những tên hung thủ kia không giống nhau, cho nên ngập ngừng một lát, Sơn Lang cũng mở miệng, tao ngộ của Huyết Nha tộc theo giọng kể khàn khàn của hắn dần dần hiện lên. Sau khi Thẩm Thạch ly khai Huyết Nha tộc tiến vào vùng đầm lầy, trong tộc bắt đầu chuẩn bị cho Hắc Long tế đàn mỗi năm một lần, đây là quãng thời gian trọng yếu nhất trong năm, hầu như Yêu Tộc nào trong bộ tộc cũng đến tham dự. Trong ngày cử hành Hắc Long tế đàn bỗng nhiên xuất hiện hai người. Nói đến hai người này, Sơn Lang nghiến răng nghiến lợi lộ ra vẻ thống hận, còn Thẩm Thạch đứng một bên nghe Sơn Lang tự thuật cũng đã biết được hai người kia quả thật cũng là tu sĩ giống như mình. “Quả là vậy” Thẩm Thạch than khẽ rồi cũng không nói gì thêm mà chỉ lặng yên nghe Sơn Lang kể, chuyện kế tiếp kì thực cũng không phức tạp, hai tên tu sĩ Nhân Tộc sau khi quan sát kỹ cái bộ tộc nhỏ yếu này, nhân lúc Huyết Nha tộc lộ vẻ kinh ngạc chạy tới hỏi thăm mà đột nhiên ra tay, bắt đầu thực hiện một cuộc đại đồ sát. Nói tới đây thanh âm của Sơn Lang chợt run lên, rất nhiều đoạn hắn thậm chí không thể nói rõ được, nhưng sắc mặt Thẩm Thạch vẫn ngưng trọng như cũ, bởi hắn đã thấy được thảm kịch nhân gian đó, thấy được kết cục đẫm máu của Huyết Nha tộc sau cuộc đồ sát. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Thạch xẹt qua một ý niệm, có lẽ trong nội tâm của những tu sĩ kia kỳ thực không coi Yêu Tộc là một chủng tộc giống Nhân loại mà chỉ coi họ là Yêu Thú cho nên ra tay tàn sát mà không hề có một chút cố kỵ nào. Nhưng là trong một vùng thời không khác, tại yêu giới chẳng hạn, hoặc là tại thời đại của Thiên Yêu Vương Đình, Yêu tộc phải chăng cũng dùng loại suy nghĩ như thế để xử trí nhân tộc nhỏ yếu. Trong lòng Thẩm Thạch đột nhiên có chút mờ mịt, giống như cảm giác không thể thở được khi chìm vào trong nước vậy. ※※※ Sơn Lang tiếp tục kể lại tình hình hôm đó, Huyết Nha tộc tuy nhiều người nhưng so với trước kia đã suy yếu không ít, chiến sĩ trong tộc chỉ có thể dựa vào mộ thân man lực đánh trả, khi đối mặt với hai tu sĩ nhân tộc có đạo hạnh, thần thông, Pháp Bảo trên người thì mọi chống cự trở nên vô ích. Chờ đợi bọn họ là một cuộc giết chóc tàn nhẫn. Lúc thảm án phát sinh, Sơn Lang đang ở trong tòa nhà đá hai tầng của Huyết Nha tộc trường, cùng với tộc trưởng chuẩn bị lễ tế đàn, trong lúc nguy cấp, rất nhiều Huyết Nha tộc nhân đã liều mạng ngăn hai tên hung thủ lại, còn Sơn Lang thì bảo vệ Huyết Nha Tộc Trưởng, trốn vào cấm địa tổ truyền này. Thẩm Thạch kinh hãi nói: “Tộc trưởng còn sống ư?” Sơn Lang khẽ gật đầu nói tiếp, nhờ có những sinh mạng của tộc nhân mà Sơn Lang cùng Huyết Nha tộc trưởng, trốn được khỏi bộ tộc, chạy như chó nhà có tang. Nhưng như ác quỷ đòi mạng, hai tên tu sĩ kia không có ý muốn buông tha cho họ, cho dù chỉ có hai con cá lọt lưới, cũng quyết đuổi giết tới cùng cho nên đã đi vào vùng phía bắc Hoang Nguyên này. “Bọn hắn vì sao lại làm vậy” Thẩm Thạch nhịn không được, mở miệng hỏi, hai nhân tộc tu sĩ kia đại khai sát giới tuy rằng vô cùng tàn nhẫn nhưng hành động lại cổ quái khiến người ta khó có thể lý giải được, Thẩm Thạch thật sự nghĩ không ra, bộ tộc Huyết Nha nhỏ bé này đã làm gì để bọn hắn tức giận hoặc giả có gì đó đáng để bọn hắn chú ý tới. Sơn Lang trầm mặc thật lâu, sau đó nói với giọng đắng chát: “Ta không biết, bất quá tộc trưởng luôn mang theo mình một bảo vật tùy thân nghe nói là do tổ tiên truyền xuống, có lẽ bọn hắn muốn cướp đoạt bảo vật này?” Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, vừa muốn nói gì đó nhưng nhìn vào bộ dạng của Sơn Lang, cũng không đành lòng tra hỏi tiếp về món bảo vật kia, nên đành khẽ thở dài nói: “Ta biết rồi” Huyết Nha tộc trưởng cùng Sơn Lang tuy tạm thời chạy thoát nhưng hai người kia thực lực mạnh mẽ cho nên khi tới vùng hoang nguyên này đã bị hai tên tu sĩ kia bắt kịp. Trong lúc nguy cấp, Sơn Lang để tộc trưởng mang bảo vật đi trước, còn mình thì dùng những cạm bẫy thường ngày, dẫn dụ hai tên tu sĩ kia. Bất quá hậu quả là không lâu sau hắn đã bị bắt, dưới sự tra tấn tàn nhẫn, Sơn Lang kiên quyết không mở miệng khiến hai tên tu sĩ kia thẹn quá hóa giận, sau cùng biến Sơn Lang thành hình dạng như vậy, đồng thời nói là để cho tên Yêu Tộc không biết tốt xấu này nhận hết toàn bộ thống khổ mà chết đi. Sau đó hai người kia tiếp tục đuổi theo Huyết Nha tộc trưởng, về phần có đuổi được hay không Sơn Lang cũng không biết. Nói tới đây Sơn Lang hướng đầu về phía Thẩm Thạch, đã nói nhiều như vậy, khí tức của hắn càng lúc càng yếu nhưng không biết vì lí do gì vẫn cố gắng cầm cự, khàn giọng nói: “Thạch Đầu, ngươi…ngươi…” Thẩm Thạc trầm mặc một lát, chậm rãi vươn tay ra tóm lấy tay trái kì lạ của Sơn Lang, nắm lại thật chặt, sau đó nói khẽ: “Ta biết, ta sẽ đi cứu tộc trưởng” Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Sơn Lang bỗng nhiên giãn ra, trong miệng còn ách ách vài tiếng cũng không biết hắn đang cố nói gì. Thẩm Thạch vừa định tiếp tục an ủi hắn thì đầu của Yêu tộc trẻ tuổi này nghiêng sang một bên, mềm oặt, hơi thở cũng ngưng lại. Thân thể Thẩm Thạch khẽ chấn động, môi máp máy nhưng không phát ra được bất cứ ngôn từ nào. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhổ mấy cây gỗ đâm vào cơ thể Sơn Lang, ném qua một bên, sau đó trầm mặc nhìn thi thể của hắn, một lát sau xoay người sải bước tiến vào sâu trong vùng Cự Long hoang dã. Tiểu Hắc từ đầu vẫn yên tĩnh đứng bên cạnh Thẩm Thạch, yên lặng nhìn thoáng qua Sơn Lang, lắc lắc đầu tựa hồ cũng có chút trầm mặc, sau đó vội vã đuổi theo Thẩm Thạch. Thân ảnh bọn họ rất nhanh biến mất trong thiên địa bao la, chỉ để lại một thi hài lẻ loi cô độc nằm trên vùng đất hoang dã này. Bão cát thổi qua, từng hạt từng hạt đọng lại trên gương mặt của Sơn Lang, bụi đất của vùng hoang dã lặng lẽ bay tới, bắt đầu vùi lấp thi thể của hắn, có lẽ không lâu sau, hắn sẽ hóa thành một bộ phận của Hoang Nguyên, tiêu tán trong thiên địa. ※※※ Đó là có lẽ vận mệnh duy nhất của người trong Huyết Nha tộc, nhưng Thẩm Thạch lúc này không có thời gian quan tâm tới vấn đề này, việc cấp bách trước mắt là tìm được Huyết Nha tộc trưởng. Tuy nhiên thương thế của Sơn Lang quá nặng khiến hắn không thể cầm cự được lâu, vì vậy Thẩm Thạch còn chưa biết Huyết Nha tộc trưởng trốn ở nơi đâu. Hơn nữa khi Thẩm Thạch tiến vào vùng đất rộng lớn hoang dã này, tất thảy cảnh vật hắn nhìn thấy đều giống hệt nhau khiến người ta không phân biệt được phương hướng. Chỉ có thể dựa vào vận khí? Thẩm Thạch có chút bất đắc dĩ, đi thêm một đoạn nữa, liền mang theo Tiểu Hắc nhảy lên Khuynh Tuyết Kiếm bắt đầu phi hành. Tình thế có chút cấp bách, tầm mắt và tốc độ khi ngự kiếm hiển nhiên là tôt hơn đi bộ rất nhiều. Sau khi thăng thiên, Thẩm Thạch cảm thấy tầm nhìn lập tức rộng ra, chỉ là cho dù như vậy, hắn cũng không phát hiện được chỗ nào bất thường, cho nên hắn đành phải tiếp tục bay về phía trước. Vừa bay vừa nghỉ, Thẩm Thạch đã dùng cả một ngày trong vùng hoang dã này mà không có bất cứ một phát hiện nào. Không thấy Huyết Nha tộc trưởng, cũng không thấy hai vị tu sĩ kia. Chẳng lẽ đã đi nhầm hướng? Thẩm Thạch trong lòng không khỏi nghĩ vậy, hơn nữa theo lý thì thân thể già yếu của Huyết Nha tộc trưởng không thể nào nhanh hơn mình được, đáng lẽ mình đã phải đuổi kịp rồi mới đúng. Cho nên tới tận buổi sáng hôm sau vẫn không thu hoặc được gì thì tâm tình Thẩm Thạch đã có một chút bối rồi, đang nghĩ tới việc đổi hướng thì đột nhiên hắn trông thấy một ngọn núi hùng vĩ kéo dài sang hai bên giống như một bức tường khổng lồ chắn ngang thiên địa.