Lục Tiên

Chương 460

Nơi đồng không mông quạnh này ban ngày thì nóng bức nhưng khi màn đêm buông xuống lại rét căm căm, nhiệt độ trong ngày có sự chênh lệch lớn đến thế bình sinh Thẩm Thạch cũng ít thấy. May mắn thay, hắn vốn là kẻ thân mang đạo hạnh nên có thể chịu đựng được giá lạnh, đổi lại là người thường chỉ sợ không sống nổi qua một đêm ở nơi hoang dã này. Nếu so sánh với Tiểu Hắc da dày thịt béo thì hình như đối với từng đó sự thay đổi của nhiệt độ, dù nóng bức hay giá rét nó vẫn cứ bình chân như vại, ngay đến Thẩm Thạch cũng cảm thấy vài phần không thoải mái, ngược lại Tiểu Hắc thoạt nhìn giống như chẳng hề quan tâm. Đôi khi Thẩm Thạch quả thực muốn cắt một miếng trên người gia hỏa này rồi nhìn cho kỹ xem dưới da của nó rốt cuộc là do cái thứ gì tạo nên… Sờ lên đầu Tiểu Hắc đang say ngủ, Thẩm Thạch chậm rãi ngồi thẳng người dậy, hắn nhìn về phía trước, nơi mà bóng tối như vô cùng vô tận đang che đậy cả hoang nguyên bao la rộng lớn này. Dựa vào trí nhớ và cảm giác về phương hướng lúc ban ngày, trong đêm đen Thẩm Thạch đột nhiên nghĩ tới thanh âm quái dị lúc trước hẳn là bắt nguồn từ hẻm núi kia, không biết có phải âm thanh đó sinh ra bởi gió lớn thổi qua các khe hở trong hẻm núi, hay thật sự là tiếng gào thét của một nữ nhân, hoặc giả là tiếng kêu gào của ác quỷ âm linh mà người đời vốn sợ hãi, trong lúc nhất thời Thẩm Thạch không có cách nào đoán được. Trong đêm đen như mực, thanh âm thê lương vang lên càng tăng thêm phần quỷ dị và đáng sợ. Bóng tối bao phủ hoang nguyên và lấy đi tất cả ánh sáng, khuôn mặt Thẩm Thạch cũng chìm trong đêm tối, tuy nhiên khi hắn mở mắt ra lại không thấy bộc lộ quá nhiều sự sợ hãi. Trải qua nhiều năm ma luyện, đặc biệt là sau trường kinh biến ở Trấn Hồn Uyên trong Cao Lăng Sơn, đối mặt với vạn quỷ gào thét, trên đời này đã không còn có bao nhiêu thứ có thể dễ dàng làm tâm trí của hắn dao động được nữa. Dỏng tai lắng nghe một hồi, cái giọng nữ chói tai vẫn kéo dài không dứt, lúc thì bi thương thê thảm, lúc lại thút thít nỉ non, cứ lê thê và quanh quẩn phía trước hẻm núi. Thẩm Thạch khẽ hắng giọng, giơ tay vỗ một phát lên đầu Tiểu Hắc. Tiểu Hắc trở mình, xem ra còn chưa muốn dậy nên lại tiếp tục nằm ngáy o…o…, Thẩm Thạch dứt khoát đứng lên, “bịch” một tiếng, Tiểu Hắc mới đó còn đang gối đầu lên đùi của hắn đã ngã quay đơ trên mặt đất. “ Éc éc…khịt khịt…”. Tiểu Hắc giật mình nhảy dựng lên, trong miệng tuôn ra một tràng âm thanh kêu gào, nhìn qua giống như rất bất mãn và căm tức. Có điều Thẩm Thạch cũng chẳng thèm để ý đến thái độ tức giận của con heo tham ngủ này, hắn nhấc chân đi thẳng về phía trước. Tiểu Hắc đứng dậy thở hổn hà hổn hển, lắc lắc thân thể, có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều, nó bĩu môi rồi cũng vội vàng chạy theo Thẩm Thạch. Thẩm Thạch bước đi trong bóng tối, từng bước chân ổn định mà chắc chắn, ngay vào lúc hắn đang dần đến gần phía trước hạp cốc thì hắn chợt phát hiện ở đằng kia vốn dĩ bao trùm bởi màn đêm đen thui như mực, từ phía dưới bỗng nhiên hắt lên vài tia sáng âm u màu đỏ. Ánh sáng rất yếu ớt, sau khi quan sát tỉ mỉ Thẩm Thanh nhanh chóng nhận ra nguồn sáng đó bắt nguồn từ lớp đất cát đặc biệt chỉ có ở trong hạp cốc này. Thẩm Thạch ngồi xuống rồi tiện tay bốc lấy một nắm đất vụn, hắn thấy phần lớn đều là màu đen kịt, ngoài ra còn có một ít cục đất ẩn chứa ánh sáng mờ nhạt, không biết bên trong chứa đựng vật gì. Thẩm Thạch cẩn thận vân vê những viên đất vụn màu đỏ trong lòng bàn tay, sau đó lặng yên chăm chú quan sát hồi lâu, ánh mắt cũng không có bất kỳ thay đổi nào, thế nhưng sắc mặt lại như lâm vào trầm tư. Một lát sau, Thẩm Thạch nhẹ nhàng thả những viên đất ra, đứng thẳng người nhìn xuống dưới hạp cốc, chỉ thấy trong sâu thẳm bóng tối lác đác có những đốm sáng màu đỏ hỗn loạn trải khắp cả hạp cốc, liên tục chập chờn sáng tắt không ổn định nhìn kỳ quái như cả đám quỷ ảnh, đồng thời không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nữ tử kêu gào thê lương lại càng khiến đêm nay thêm ghê rợn khác thường cùng biến ảo kỳ lạ. Tiểu Hắc đến gần Thẩm Thạch rồi thò đầu nhìn xuống dưới, trong miệng hừ khẽ, không rõ là nó có ý gì, xem chừng cũng không hứng thú lắm. Thẩm Thạch liếc mắt nhìn Tiểu Hắc gật nhẹ đầu và bình tĩnh nói: “Chúng ta xuống kiểm tra một chút”. Dứt lời, Thẩm Thạch nhanh chóng tiến về phía trước. Hạp cốc này rất rộng và sâu, hai bên sườn không phải toàn bộ là vách đá treo leo mà đại đa số do các tảng đá lớn cùng với đất vụn tạo thành bờ dốc đứng, người bình thường sẽ rất khó khăn khi di chuyển nhưng đối với tu sĩ có đạo hạnh chỉ cần chú ý một chút là có thể đi xuống mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Theo bước chân bọn Thẩm Thạch đi vào hạp cốc, cảm giác đầu tiên chính là chung quanh đột nhiên tối sầm lại như vừa chui vào một đường hầm trong lòng đất, nhưng sau đó có thể tùy ý thấy được ở trong đất có những đốm sáng kỳ dị màu đỏ nhàn nhạt hắt lên soi sáng chút ít không gian bên cạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy được cảnh tượng chung quanh. Đồng thời sau khi vào hạp cốc, Thẩm Thạch lập tức cảm thấy gió ở trong này mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa còn lạnh đến thấu xương và khiến hắn cực kỳ khó chịu. Tiếng nữ tử gào thét vang vọng thê lương vẫn quanh quẩn trong hẻm núi, lúc có lúc không và chẳng biết là từ đâu truyền đến. Thẩm Thạch tiến sâu vào hẻm núi chừng vài chục trượng và dừng bước, hắn cẩn thận đánh giá tình hình sau đó mới chọn một hướng để đi tiếp, hắn ước lượng theo hướng Đông Bắc có lẽ sẽ dẫn sâu vào trong đáy cốc rồi từ từ đi vào. Cứ như thế Thẩm Thạch đi thêm một đoạn nữa, bóng tối âm u ở chung quanh như không hề biến đổi, kể cả giọng nữ tử thê lương cũng vẫn vậy, quanh quẩn bất định, chợt gần chợt xa. Tuy nhiên lúc này Thẩm Thạch đã nhận thấy trong tầm mắt của mình, càng gần đáy cốc thì ánh sáng nhợt nhạt quỷ dị màu đỏ hình như càng nhiều hơn. Từng điểm màu đỏ, đỏ tựa máu tươi, như ác quỷ đang ẩn náu trong bóng tối giương hai con mắt độc địa và khát máu theo dõi từng bước chân của con người, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc. Chẳng qua nhìn kỹ lại không thấy Thẩm Thạch tỏ vẻ gì là khiếp sợ, nhưng nhờ những đốm sáng màu đỏ phản chiếu mới nhận ra hắn đang nhíu mày suy nghĩ và tăng thêm sự cảnh giác, hắn cứ đi được một đoạn rồi lại dừng bước trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Ước chừng đi xa được khoảng một trăm trượng, Thẩm Thạch chợt cảm thấy mặt đất dưới chân trở nên bằng phẳng như đã ở đáy cốc. Trong bóng tối phía trước mặt hắn, ánh sáng màu đỏ đột nhiên dày đặc, từ chỗ chỉ thưa thớt lập lòe thì giờ đây tùy ý đã có thể thấy được, còn tiếng kêu thê lương của cô gái kia, lúc này cũng không hề lơ lửng nữa, tựa như ở ngay phía trước truyền đến. “ A…A…A…” Thẩm Thạch nhìn chằm chằm về phía trước, lông mày nhíu lại rồi tiếp tục tiến đến. Trong bóng tối âm u nơi đáy cốc, ánh sáng đỏ cũng dần dần trở nên dày đặc và sáng hơn, dường như đám ác quỷ đang tụ họp lại với nhau, đồng thời có một loại âm thanh kỳ dị vang lên, có lúc giống như tiếng thở dốc, lại có lúc như kêu rú hay tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng khóc lóc đầy bi phẫn. Một tảng đá lớn màu đỏ thẫm đứng sừng sững nơi đáy cốc, khắp nơi chung quanh nó là chằng chịt các tia máu màu đỏ. Thẩm Thạch liếc nhìn tảng đá rồi nhanh chóng dời mắt, lúc này chẳng biết tại sao tiếng kêu thê lương của cô gái bỗng nhiên nhỏ đi, đồng thời những âm thanh quái dị mới xuất hiện sau này lại rõ ràng hơn, chính là phát ra từ sau tảng đá. Sắc mặt Thẩm Thạch có thêm vài phần cẩn thận nhưng trừ điều đó ra thì hắn cũng không tỏ vẻ gì là sợ hãi. Thẩm Thạch dẫn theo Tiểu Hắc chậm rãi lách qua tảng đá lớn đang bị những tia sáng màu máu vây quanh chiếm đoạt rồi đi ra phía sau, lập tức một cảnh tượng đập thẳng vào mắt hắn. Thân thể Thẩm Thạch đột nhiên cứng đờ, hắn kinh hãi đứng chôn chân tại chỗ. Với tâm cảnh của Thẩm Thạch vào lúc này, hắn vốn cho rằng mình đi qua tảng đá kia, cho dù có chứng kiến bất kỳ thứ khủng bố quỷ dị nào đi chăng nữa, dù đó là xương trắng chất đống, khô lâu thành núi hay bộ mặt quỷ quái ác độc ghê gớm gì gì đó, cũng sẽ không làm hắn có bao nhiêu khiếp sợ, chẳng lẽ còn tình cảnh đáng sợ nào có thể vượt qua hình ảnh vạn quỷ đòi mạng ở Trấn Hồn Uyên năm xưa? Nhưng tất cả những tình huống quái đản và đáng sợ mà hắn nghĩ tới, hết lần này đến lần khác, hắn không nghĩ rằng mình lại nhìn thấy một cảnh như thế này: Trong ánh sáng màu đỏ đang tỏa ra nơi tận cùng của hẻm núi u ám này, tại cái nơi lẽ ra nên là chỗ qua lại của âm linh, giờ phút này ở phía sau tảng đá, chẳng những không có bất cứ âm linh quỷ quái nào, ngược lại có một nam một nữ đang ôm nhau, trên người không mảnh vải che thân, hai cơ thể trắng nhễ nhại như tuyết in vào sắc trời đêm đỏ lòm nhìn vô cùng nhức mắt, trên mặt đất họ đang quấn chặt lấy nhau quay cuồng trong cuộc giao hoan. Dồn dập là những tiếng thở dốc xen lẫn tiếng gào rú điên loạn, lại có cả tiếng rên rỉ yếu ớt như mang nặng nỗi thống khổ bi thương, da thịt trắng nhễ nhại phô bày trong sắc đỏ của máu nhìn vô cùng quỷ dị và khoa trương, giống như mang thêm vài phần thú tính khiến người ta phải điên cuồng. Thời khắc kinh ngạc ban đầu qua đi, Thẩm Thạch nhanh chóng phát hiện ra có chỗ không ổn, hai kẻ kia nhìn như đang tự do buông thả giao hoan, nhưng từ biểu hiện cho đến động tác của hai bên lại hoàn toàn trái ngược nhau, nam tử khuôn mặt vặn vẹo động tác thô bạo, cơ bắp toàn thân vồng lên gần giống một con dã thú điên cuồng, còn nữ tử thân thể trần như nhộng lại giống như bị gã tóm chặt không cách nào giãy giụa được, chỉ có thể bị động cam chịu, suối lệ không ngừng tuôn trào rên rỉ thống khổ. Thế nhưng tiếng la khóc bi thương dường như càng kích thích thú tính của nam tử bùng lên dữ dội hơn, gã càng dùng các động tác và thủ đoạn không văn minh điên cuồng hành hạ nữ tử này. Trong khung cảnh lập lòe màu máu đầy thú tính và quỷ dị, thân hình đầy đặn của nữ tử run lên bần bật càng làm tăng thêm sự hấp dẫn đến quái đản, thế nhưng Thẩm Thạch cũng không dám nhìn nhiều cái thân thể đủ khiến cho máu trong người hắn sôi lên sùng sục kia, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng ta và chăm chú quan sát. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt. Thẩm Thạch hồi tưởng lại, hình như mình đã gặp nữ tử này, nếu hắn nhớ không lầm, nàng hẳn là đồng môn với hắn ở Lăng Tiêu Tông, tuy không phải là người trong đám đệ tử cùng hắn bái nhập tông môn hay cùng sinh hoạt bình thường, nhưng hắn đã từng gặp nàng, dù sao đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh của Lăng Tiêu Tông tham gia Vấn Thiên Bí Cảnh chỉ có tám mươi người, tập trung ở một chỗ dù không kết giao hay thiết lập quan hệ nhưng chắc chắn sẽ có chút ít ấn tượng. Cô gái này chắc là một vị sư tỷ đồng môn. Sau một khắc, đột nhiên sắc mặt hắn sa sầm, tay phải vừa lật, một viên hỏa cầu đã bắn vọt ra nhắm thẳng lưng của nam tử thú tính kia mà đập tới. Ánh lửa bùng lên lập tức kinh động đến hai người ở bên kia khiến họ đồng thời quay đầu nhìn lại. Trên khuôn mặt thống khổ của cô gái hiện lên vẻ kinh hãi, dường như muốn hét lên điều gì, trong khi nam tử quay đầu lại thì khuôn mặt vặn vẹo tới cực điểm, những sợi gân xanh như căng ra làm cho người ta có cảm giác chỉ sau một khắc toàn bộ thân hình và cái đầu của gã đều sẽ nổ tung. “ Hống!” Tên nam tử dường như lâm vào trạng thái cuồng nộ, gã nhìn Thẩm Thạch rồi gầm lên đầy giận dữ, nhưng tiếng gầm ấy nhanh chóng im bặt, bởi vì đáp lại gã chính là một cái hỏa cầu với tốc độ khiến người khác cũng phải líu lưỡi, như một tia chớp phá không mà tới, trùng trùng điệp điệp đập thẳng vào mặt của gã. “ Ầm!” Nam tử trần truồng kêu to một tiếng, cả thân thể bị đẩy lui về phía sau, tách khỏi nữ tử đang bị gã khống chế. Cùng lúc đó, nàng kia hét lớn như vui mừng vì được giải thoát, lăn mình trên mặt đất, vừa khóc vừa lết về phía Thẩm Thạch. … =============== Cốc sâu nảy việc chẳng ngờ Một đôi nam nữ bên bờ giao hoan Mồ hôi da thịt chạm vang Nam càng thú tính nữ càng rên la.