Lục Tiên

Chương 402

Bụi đất bay mờ mịt khiến mọi thứ trong nham động trở nên nhìn không được rõ ràng, ngay cả cột sáng từ trên cao chiếu xuống kia lúc này cũng ảm đạm đi không ít. Tại chỗ cột sáng chiếu tới, mặt đất đột nhiên bị sụp xuống hiện ra một cái hố lớn, ánh sáng lờ mờ ngừng nơi đó soi rõ miệng hố như miệng một con quái thú cực kỳ đáng sợ mà mới đây thôi nó còn nuốt chửng số lượng lớn Yêu thú cường hãn ít người sánh bằng. Mọi thứ yên tĩnh trở lại. Dường như cuộc máu tanh vừa rồi chỉ là ảo mộng, chỉ có động lớn yên tĩnh và lạnh lẽo này là còn nhắc nhở cho những người còn lại biết nếu đây là giấc mộng thì họ vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng ấy. Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đứng gần rìa hang chờ đợi thật lâu, dù một lần nữa trong động lại rơi vào tình trạng yên tĩnh nhưng không ai có thể dám chắc rằng xung quanh động không có nguy hiểm bất ngờ, dù sao trước đây không lâu, trong động này từng xảy ra một màn hỗn chiến kinh thiên động địa. Đợi một lúc lâu, mãi cho đến khi đám bụi đất bay mù mịt bắt đầu lắng lại, ánh sáng trong động soi mọi thứ rõ ràng hơn, ngoại trừ âm thanh do mấy hòn đá còn sót lại rơi xuống thì tất cả mọi thứ đều yên lặng. Màn tranh đấu điên cuồng giữa đám Yêu thú cấp bốn với con Thiết Dực Hắc Hạt cường đại sắp tiến cấp đột ngột dừng lại, dường như trong huyệt động không còn lại gì, tất cả đều biến mất. Thẩm Thạch hít sâu một hơi, sau đó tiến về phía trước một bước. Vừa di chuyển thì một tảng đá gần chân hắn bất ngờ bị đẩy ra, Tiểu Hắc trốn ở phía dưới bình yên vô sự thò đầu ra nhìn xung quanh một lượt, như trút được gánh nặng nó nhanh chóng chạy đến bên chân Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc thấy hành động của hắn, sắc mặt khẽ đổi liền nói: "Ngươi muốn qua đó sao?" Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nói: "Bất kể thế nào thì cũng nên qua xem bên kia một chút, nhìn thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiện thể biết tình hình bây giờ ra sao?" Chung Thanh Trúc im lặng, một lát sau nói: "Chúng ta cùng đi." Thẩm Thạch nhìn cô một cái, mỉm cười, sau đó đi thẳng về phía trước. Hai người đi không nhanh, hơn nữa lại rất cẩn thận, trên đường đi thấy vô số vết nứt trên vách đá, đá vụn vương vãi khắp nơi trên mặt đất, giống như một trận chấn động kinh hoàng vừa mới xảy ra. Càng đi về phía trước, mùi thuốc trong không khí càng đậm đặc dị thường, có điều khi đến gần cửa động thì hai người bắt đầu ngửi thấy một cỗ khí tức khác. Hương vị máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc. Trước mắt đã tới gần huyệt động bị sụp đổ, Thẩm Thạch chợt nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Hắc đi bên cạnh chân mình, trong mắt lóe lên một tia do dự, nghi hoặc. Không biết vì sao, tới bây giờ, đối với khí tức linh thảo, Tiểu Hắc cực kỳ mẫn cảm, yêu thích, thế mà sau đi tiến vào huyệt động này, rõ ràng có một cây linh thảo phẩm chất đã đến cấp bậc lục phẩm - Thiên Nhân Chu Quả - nhưng xem biểu hiện của Tiểu Hắc thì trông nó vẫn thập phần tỉnh táo, dường như đối với gốc linh thảo kia nó còn tỏ ra lạnh nhạt. Không lẽ vì đám Yêu thú canh giữ và tranh đoạt Thiên Chu Nhân Quả kia quá mức cường đại sao, hay là đối với cây linh thảo Thiên Chu Nhân quả này bản thân Tiểu hắc không có hứng thú? Thẩm Thạch suy nghĩ, lông mày có chút nhíu lại, chỉ là sau một lúc, bước chân hắn đã tới cạnh miệng hố, ý niệm trong đầu vừa mới nghĩ ra này lập tức bị ném qua một bên. Bởi vì lúc này, thân hình hắn và Chung Thanh Trúc đồng thời bị chấn động, cả hai bị tình cảnh bên trong hố làm cho kinh hãi. Hố lớn trong động có hình không được tròn lắm, đáy hố cách mặt đất trên hang khoảng chừng bốn trượng, nhìn có vẻ rất sâu. Lúc này, cột sáng từ trên cao chiếu xuống soi rõ cảnh tượng bên trong hố, trước mắt Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc là hình ảnh máu tanh đầy tàn khốc như trong truyền thuyết Hoàng Tuyền Địa Ngục. Bên dưới hố, máu tươi và thịt nát tung tóe khắp nơi, hầu như không thể nhìn thấy bất kỳ một xác chết Yêu thú nào còn nguyên vẹn, dường như tất cả huyết nhục đều bị một cỗ lực lượng điên cuồng làm cho nổ tung, nát vụn. Phảng phất như ác quỷ giáng xuống, tàn nhẫn giết hại toàn bộ mọi sinh mạng, tùy ý đều có thể nhìn thấy các bộ phận trên người Yêu thú như: tay chân, tứ chi, xương vỡ, da lông, còn có khá nhiều nhưng khối thịt, giáp xác, răng, móng, vuốt… nằm vương vãi khắp nơi trong vũng máu. Dường như thân thể chúng bị một lực lượng đáng sợ xé nát hoàn toàn, máu huyết đậm đặc chảy đi bốn phía làm nhuộm đỏ cả đáy hố, thậm chí còn hòa tan vào mùi thuốc ở xung quanh. Sắc mặt Chung Thanh Trúc trắng bệch, đột nhiên xoay người, hàm răng cắn chặt, tuy cô không giống như người thường lập tức nôn mửa nhưng trông sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngược lại, Thẩm Thạch lại trấn định hơn một chút, tuy vậy, nhìn xuống vũng hố đầy huyết nhục đáng sợ kia cũng khiến hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái, nó gợi lại những hình ảnh thê thảm hắn từng trải qua trong ba năm ở Yêu giới, hắn không nhịn được cũng có chút kích động. Nhìn kỹ phía dưới một lúc, ánh mắt đảo qua cảnh tượng kinh khủng này, Thẩm Thạch đột nhiên nói: "Thanh Trúc, ngươi ở đây đừng đi đâu, ta xuống dưới xem một chút." Chung Thanh Trúc lắp bắp kinh hãi, nói: "Người muốn xuống dưới?" Thẩm Thạch gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: "Xem ra, phía dưới vừa xảy ra một trận chiến của Yêu thú, có không ít con trước khi chết trực tiếp cho bạo nổ Yêu Đan, cộng thêm khu vực dưới đáy động nhỏ hẹp muốn tránh cũng không được, dù yêu thú không chết cũng bị ảnh hướng, cuối cùng trước khi chết liền liều lĩnh tự bạo Yêu Đan tạo thành một luồng sóng bạo nổ, kết quả là tất cả thân thể Yêu thú mới tan nát biến thành tình cảnh thế này." Sắc mặt Chung Thanh Trúc tái nhợt thêm vài phần, trong đầu thoáng tưởng tượng cách đây không lâu, dưới đáy hố này từng xảy ra một màn chiến đấu điên cuồng tàn khốc và vô cùng thê thảm của Yêu thú, thân thể không nhịn được run nhè nhẹ. Thẩm Thạch đi về phía trước, mắt nhìn Tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc, ngươi…" Lời còn chưa dứt lại thấy Tiểu Hắc cụp đuôi lùi về phía sau vài bước, xem ra đối với những thứ dưới hố nó vô cùng chán ghét, rõ ràng không có chút ý tứ theo chủ nhân xuống phía dưới xem xét. Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, sau đó lắc đầu cười khổ một tiếng, nghĩ thầm dù sao phía dưới cũng đã như thế, kỳ thật Tiểu Hắc không xuống cũng không sao, liền không quan tâm nó, hắn đưa tay bám lấy tảng đá cạnh miệng hố, dựa vào vách hố chậm rãi đi xuống. Trên hang, mặt Chung Thanh Trúc hiện lên nét lo lắng, mặc dù đối với tình hình dưới hố không chút ưa thích nhưng vẫn tiến về trước mấy bước, đến gần miệng hố nhìn Thẩm Thạch trượt xuống phía dưới, miệng kêu một tiếng: "Thạch Đầu, cẩn thận một chút." Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn cô cười một cái, sau đó tiếp tục hướng phía dưới trượt xuống. ※※※ Theo thân hình không ngừng trượt xuống, khoảng cách với đáy hố ngày càng gần, nhìn thấy một mảnh màu đỏ chảy xuôi xuống dưới. Trong tầm mắt xuất hiện càng lúc càng nhiều cùng với mùi máu tanh cuồn cuộn khếch tán trong không khí. Giống như từng đợt sóng vô hình bao phủ lên miệng và mũi của hắn. Dấu vết vũng máu tung tóe lên tường đá quanh hố, bàn tay khẽ lướt qua liền dính đầy huyết dịch khiến Thẫm Thạch thoáng nhìn tay mình mà giật mình. Khóe mắt hơi co lại liền tiếp tục đi xung quanh cái hố. Di chuyển một chút thì cũng đã đến phía dưới hố, sau đó Thẩm Thạch phát hiện, bản thân thấy khắp nơi đều là thi hài yêu thú sau khi bị phát nổ trở thành những khối máu cũng thịt nát. Chúng lộn xộn nằm cùng một chỗ, Thẩm thạch cắn răng hiện lên một cảm giác thê lương giống như sắp nổi điên. Hai mắt nhắm lại trấn định trong lòng, sau đó mới mở to mắt đi về phía trước. Cũng không để ý xung quanh, trực tiếp dẫm nát những khối huyết nhục. Chân bước đi, thân hình có chút ngừng lại, lòng bàn chân lại bất ổn. Đi vào vùng máu tươi dơ bẩn cùng những khối vụn huyết nhục như một cái đầm lầy.... và bắt đầu, giống như Hoàng Tuyền Địa Ngục kinh hoàng trong truyền thuyết. Tất cả yêu thú đều thực sự chết ở chỗ này, hơn nữa dường như đều chết không toàn thây. Thẩm Thạch đi tới biển máu núi thây, một đường đi đến chẳng thấy một cỗ thi hài yêu thú còn nguyên vẹn, thậm chí thân thể tất cả yêu thú vỡ vụn đến nổi một khối vụn to lớn cũng không thấy. Khiến hắn không thể phân biệt rõ ràng những khối vụn kia chính xác là phần nào của thân thể Yêu Thú. Gặp tình trạng vô cùng thê thảm này khiến cho Thẩm Thạch nhíu chặt lông mày, ngoại trừ cảnh tượng thực sự quá khủng bố khiến buồn nôn này còn có một sự kiện quan trọng khác. Vỡ vụn nghiêm trọng như thế này, rất có thể sẽ phá hủy đa số những bộ phận của những Yêu thú cao giai có thể sử dụng làm linh tài. Hắn cực khổ tìm kiếm tới lui trong đống huyết nhục, một bên vừa tìm kiếm Linh tài của thân thể yêu thú có khả năng sử dụng, một bên tỉ mỉ hồi tưởng đến số lần yêu thú tự bạo Yêu Đan trong hỗn chiến. Tình cảnh lúc đầu thực sự quá hỗn loạn, cuối cùng Thẫm Thạch cũng chỉ có thể tính ra tần mười mấy âm thanh nổ lớn của Yêu Đan tự bạo. Mười mấy tiếng nổ, cũng có nghĩa là bạo nổ ít nhất là mười mấy khối Yêu Đan của tứ giai Yêu thú, giá trị này không khỏi khiến trái tim Thẫm Thạch nhịn không được mạnh mẽ co thắt lại. Nhưng mà không có biện pháp giải quyết việc này, hắn cũng chỉ có thể thở dài từ trong đáy lòng liền tiếp tục lục lọi tìm kiếm trong biển máu. Hy vọng vận khí của mình khá tốt, có thể tìm được một ít linh tài của thân thể Yêu thú, hoặc may mắn tìm được một khối Yêu Đan còn sót lại. Trong đầu hy vọng, xem ra có chút mong manh, vũng máu tươi màu đỏ trước mắt, dường như chỉ có thể tìm thấy những huyết nhục kinh khủng kia, ngoài cái đó ra, không thể tìm được thứ gì khác. Đáy lòng Thẫm Thạch có một cảm giác thôi thúc muốn ly khai nơi này, đang do dự, bỗng nhiên hắn nhìn thấy chỗ dưới máu thịt phía trước, thình lình xuất hiện một tia ánh sáng cực kỳ yếu. Trong lòng Thẫm Thạch bất ngờ giật mình, nhìn chằm chằm vào cái chỗ kia, nhanh chóng đi tới. Bất chấp những huyết nhục cùng máu tươi đầm đìa kìa, hai tay đào bới, ánh sáng đột nhiên rực rỡ. Thẩm Thạch thờ nhẹ liền dùng tay phải lấy sức chộp xuống, mãnh liệt bắt lấy một vật trong huyết nhục, bất ngờ lôi ra. Đứng thẳng người, tay hắn ở trước mặt chầm chậm mở ra. Máu tươi từ kẽ các ngón tay chảy ra một cách chậm rãi, nơi lòng bàn tay hắn hiện ra một viên châu hình tròn phát ra màu xanh, một cỗ linh lực yếu nhược phát ra từ viên châu. Yêu Đan Vậy mà thật sự còn yêu đan sót lại. Thẩm Thạch hết sức vui mừng, lần thu hoạch này thật không phải chuyện đùa. Phải biết rằng đây ít nhất cũng là một viên Yêu Đan của Tứ Giai Yêu thú, giá trị hơn xa linh tài bình thường. Thậm chí có thể nói đã có yêu đan này cho dù hắn mạo hiểm vượt qua trăm ngàn gian khổ cũng coi như đã nhận được báo đáp tốt rồi, hơn nữa trước mắt hắn còn có một mảng lớn hố mà hắn chưa tìm tòi qua. Trong niềm vui sướng Thẩm Thạch không nhịn được bật cười thành tiếng, tay cầm lấy cũng không phân biệt đây là loại Yêu Đan của Yêu thú nào liền bỏ vào trong túi Như Ý. Sau đó liền tiếp tục tìm kiếm trong đống huyết nhục, trong lúc này, bởi vì tâm tình thay đổi, hắn thậm chí còn cảm thấy rằng cái mảnh huyết nhục kia cũng không hề khủng bố khiến người buồn nôn như lúc vừa rồi. Thân thể hắn ở trong huyết nhục tìm kiếm, thoạt nhìn tình hình có chút quỉ dị, mà dưới hố ngoài âm thanh đi đi lại lại của Thẩm Thạch thì không có bất cứ động tĩnh khác nào, vì xung quanh hắn chủ yếu là khối vụn huyết nhục. Đến khi đột ngột có một đạo ánh sáng nhạt trong hố bất chợt sáng lên. Nhưng mà ánh sáng kia, chẳng biết tại sao lại không chút động tĩnh hiện ra sau lưng Thẩm Thạch nằm ở trong một đống huyết nhục nát bét đầy tàn khốc. Lóe một cái, giống như đôi mắt lạnh như băng, lạnh lùng quan sát bóng lưng tên nhân loại kia.