Lục Tiên
Chương 379
Tống Phi và Ngũ Thành đối mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng lên. Còn Tống Văn, Tống Vũ vốn là tùy tùng, thế nên luôn đứng sau lưng Tống Phi, căn bản không có ngồi xuống. Thực ra, Tống Phi tuy rằng gia thế quý trọng không giống người bình thường nên có vài phần ngạo mạn, nhưng dù nói thế nào chăng nữa, đối mặt với những Nguyên Đan cảnh đại nhân vật trong Lăng Tiêu tông trong tứ chính, nội tâm hắn đương nhiên vẫn tồn tại mấy phần kính sợ.
Cho đến lúc này, chợt nghe được mấy lời chân thực nhiệt tình, hiệp nghĩa can đảm của một vị trưởng bối chân nhân xa lạ, lập trường rõ ràng như thế, thần thái đầy căm phẫn như thế, phần tình nghĩa này so với Thiên Kiếm Cung Nam Cung gì gì đó trong Tứ chính, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Phi tâm thần kích động, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, ôm quyền nói với Bồ lão đầu: "Đa tạ tiền bối quan tâm."
Bồ lão đầu phất tay, nói: "Không sao, ngươi nói đi, rốt cuộc là ai đả thương ngươi?"
"Khục khục." Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan nhẹ nhàng, thì ra là Hoài Viễn Chân Nhân như bị sặc một cái, khẽ nhíu mày nhìn Bồ lão đầu, Bồ lão đầu lại là bộ dáng chính khí lẫm nhiên, giống như không có để ý tới hắn. Hoài Viễn Chân Nhân liếc mắt sau lưng Bồ lão đầu, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Tiền bối chân nhân muốn hỏi để biết, dường như có ý chiếu cố rất nhiều, hơn nữa Ngũ Thành coi như bỏ qua, Tống Phi mấy ngày nay trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Lớn đến như vậy rồi hắn thật sự là chưa từng chịu thiệt thòi, giờ phút này được Bồ lão đầu hỏi như vậy, hắn chần chờ một chút, cũng không để ý Ngũ Thành ở một bên có ánh mắt do dự, ngăn cản, hắn trực tiếp kể lại chuyện cùng người xung đột tại Trường thành ở Thiên Hồng Thành.
Hắn nếu như đã mở miệng nói, Hoài Viễn Chân Nhân cũng không nhiều chuyện làm gì nữa, thần sắc khôi phục bình tĩnh, chăm chú nghe hắn nói. Từ câu chuyện mà Tống Phi kể, có thể nghe ra phần lớn tình tiết cơ bản tương tự với câu chuyện mà Thẩm Thạch khi về núi đã kể cho Bồ lão đầu, chẳng qua một số chỗ mấu chốt đều trái ngược lại.
Ví dụ như Thẩm Thạch nói là Tống Phi gặp gái đẹp liền nảy sinh ý trêu ghẹo, Tống Phi lại nói bản thân mình đi ngắm cảnh đêm ra tay tương cứu một cô gái gặp nạn; Thẩm Thạch nói là phe Nguyên Thủy Môn ỷ thế khinh người nên động thủ trước, Tống Phi thì nói là chính mình không thể nín nhịn nhiều lần nên ra tay trả đòn, cùng tên tặc tử kia đại chiến ba trăm hiệp, không cẩn thận vô ý bị thua... .
Trong quá trình nghe, mặt Bồ lão đầu lộ ra vẻ đáng suy ngẫm, rất buồn cười, chẳng qua cũng không có mở miệng cắt đứt lời Tống Phi, còn hai người Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê Trưởng lão đều có chút chau mày nhăn trán, hai mắt nhìn nhau, đều có chút lắc đầu không thể hiểu được.
Những Nguyên Đan cảnh đại nhân vật như bọn hắn, đều đã trải qua bao mưa gió thăng trầm, chuyện gì mà chưa từng nghe qua, chuyện gì mà chưa từng thấy qua cơ chứ. Tống Phi dù sao hãy còn trẻ tuổi, tuy rằng trong ngôn từ, giữa nước miếng tung bay chính là những câu từ chính nghĩa, nhưng đến tại mấy vị chân nhân Nguyên Đan cảnh, liền có vô số sơ hở.
Nếu thật là một cô gái gặp rủi ro bị lừa gạt, như thế nào nửa đêm lại lên đỉnh Trường thành ngắm cảnh như tình nhân? Như vậy luận cứ này không được thành lập, lời nói thấy việc nghĩa mà hành động của Tống Phi tất nhiên cũng khó khiến người ta tin tưởng. Còn có cái gì một lần nhịn, hai lần nhịn để bảo đảm lợi ích toàn cục, mọi người đều là đệ tử của Tứ chính danh môn, nhìn khắp Hồng Mông tu chân giới, Tứ Chính danh môn đệ tử, hơn nữa còn là đệ tử dòng chính hậu duệ của Thánh Nhân có thể làm được như vậy, ít nhất ba vị đại chân nhân này chưa từng nghe qua bao giờ.
Cuối cùng, Tống Phi nói xong câu chuyện đã xảy ra, chỉ cảm thấy mình thật là uất ức, lại hiện ra vẻ căm tức mà không để ý thấy sắc mặt ba vị đại chân nhân Lăng Tiêu tông có chút kỳ quái. Chẳng qua cũng không chờ hắn hiểu rõ, Bồ lão đầu đã nhẹ gật đầu, nói: "Thì ra là thế, sư điệt ngươi chịu khổ rồi. Bất quá người mà ngươi đối đầu, rốt cuộc có lai lịch như thế nào, ngươi có biết hay không?"
Tống Phi hít sâu một hơi, trong chốc lát hay vẫn có chút do dự. Dù sao mà nói danh xưng Thiên Kiếm Cung Nam Cung gia cái cũng là một dòng họ thanh danh hiển hách, so sánh với Tống gia nhà hắn cũng không rơi vào thế hạ phong. Chẳng qua lúc hắn đưa mắt nhìn lên liền thấy Bồ lão đầu đang nhìn về chỗ hắn, ánh mắt tha thiết như có ý cổ vũ, thật sự là phong phạm của tiền bối cao nhân. Tất cả mọi người đều là đồng môn trong Tứ Chính, thái độ của Bồ trưởng lão này không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với họ Nam Cung kia. Lại thêm trong lòng hắn vẫn còn bực bội, ý niệm trong đầu xoay chuyển chốc lát, hắn liền cao giọng nói:
"Không dối gạt mấy vị chân nhân, người nọ xuất thân từ Thiên Kiếm Cung Nam Cung gia, lúc rời đi tự xưng mình là Nam Cung Anh."
(Lời ND: Nam Cung Anh và Nam Cung Ánh/Oánh trong tiếng Trung phát âm như nhau. Có thể tác giả đánh chữ sai, cũng có thể tác giả cố ý làm vậy)
"Nam Cung Anh?" Một tiếng nói nhỏ từ bên cạnh truyền đến, thì ra là âm thanh xuất phát từ chỗ Vân Nghê trưởng lão. Nãy giờ bà một mực im lặng, giờ này bà nhăn mày, trầm tư một lát, quay đầu nói với Hoài Viễn Chân Nhân: "Sư huynh, ta không có ấn tượng gì với danh tự này, ngươi biết có người này hay không?"
Hoài Viễn Chân Nhân sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt trước tiên lại trừng Bồ lão đầu một cái, sau đó lại dùng vẻ mặt ôn hoà nói với Vân Nghê trưởng lão: "Ta cũng không có ấn tượng gì." Dừng thoáng chốc, hắn lại tiếp một câu: "Bất quá Nam Cung thế gia bên kia nhân khẩu cũng rất thịnh vượng, đệ tử đông đúc, nói không chừng là một người trẻ tuổi mới nổi, chúng ta không biết được cũng không có gì kỳ quái."
Vân Nghê nhẹ gật đầu, không có nói cái gì nữa, lúc này Bồ lão đầu thoạt nhìn là đang nhíu mày ngơ ngác, lập tức nói với Tống Phi: "Thì ra là người của Nam Cung thế gia, chẳng trách kiêu ngạo như vậy."
"Cũng không phải!" Tống Phi tức giận nói, "Bồ trưởng lão ngươi không biết đâu, lúc ấy người nọ cực kỳ cuồng ngạo, cũng không coi những Tứ chính danh môn khác như chúng ta ra gì cả."
Lời này vừa nói ra, Bồ lão đầu đều giật mình, Hoài Viễn Chân Nhân và Vân Nghê đồng thời nhăn trán, giờ phút này ánh mắt của Hoài Viễn Chân Nhân tựa hồ cũng lãnh đạm thêm một chút.
Ngũ Thành bên cạnh lại càng kinh hãi, tính tình của hắn trầm ổn hơn nhiều so với tên Tống Phi tuổi trẻ kích động tâm cao khí ngạo này, nhưng hắn cũng không thể tưởng được tên Tống Phi này chịu tổn thất nặng một lần trong đầu liền tức giận như vậy, lại nói ra mấy lời mang ý kể tội người khác như thế. Đối diện với hắn là ai chứ, ba vị đại chân nhân là nhân vật cỡ nào? Hắn nói những lời này chẳng phải là. . .
Trong lòng của hắn nhất thời trở nên khẩn cấp, lại không biết nên nói cái gì cho phải, lập tức đổ mồ hôi trán. Chẳng qua thoạt nhìn Lăng Tiêu Tông ba vị Nguyên Đan chân nhân đều là người có hàm dưỡng, cả đám đều không nói gì, chỉ có Bồ trưởng lão sau một phút kinh ngạc, lập tức liền tự tiếu phi tiếu nói với Tống Phi:
"Thì ra là thế, tên Nam Cung gia kia thực đáng giận, ngược lại không biết Tống sư điệt ngươi có tính toán gì không?"
Tống Phi tuy rằng tức giận, nhưng không phải hoàn toàn mất đi lý trí, nghe vậy liền trầm mặc một lát, lại thở dài một tiếng, nói: "Không dối gạt các vị tiền bối, Tống Phi vô năng, cho nên làm cho sư môn gia tộc hổ thẹn, Nam Cung gia danh khí thực lớn, gia chủ Nam Cung Lỗi lại là Thiên Kiếm Cung chưởng môn, danh chấn thiên hạ, đệ tử. . ." Nói đến đây, trên mặt hắn có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn là cắn răng lắc đầu.
"Hừ, Nam Cung Lỗi thì sao?" Bồ lão đầu cười nhạo một tiếng, trên mặt lộ ra ý khinh miệt, dường như không hề có ý kính trọng gì đối với nhân vật ngang hàng với Hoài Viễn chân nhân này. Lão cười lạnh nói, "Lão già kia có gì ghê gớm chứ? Ta đã sớm thấy hắn không vừa mắt." Nói đoạn lão lại khẽ hừ một tiếng, thanh âm hạ thấp, nhẹ giọng tự nhủ:
"Sợ hắn cái *beep*, chỉ dựa vào hắn còn dám kiêu ngạo, mấy trăm năm trước còn vọng tưởng đoạt nữ nhân với sư huynh của ta, cuối cùng còn không phải bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy!"
Đám người Tống Phi đều khẽ giật mình, tuy câu nói sau cùng của Bồ lão đầu bọn hắn không nghe thấy nhưng còn hai vị Đại Trưởng lão phía Lăng Tiêu Tông là hạng gì, đạo hạnh cao bực nào, vốn từ lâu đã sớm mắt tinh tai thính hơn xa phàm nhân nên tất nhiên là nghe được rành mạch. Thần sắc trên mặt Vân Nghê Trưởng lão bỗng có chút vi diệu(*) cổ quái, một tia đỏ ửng nhàn nhạt(*) xẹt qua trong chớp mắt, lập tức nàng(**) quay đầu nhìn Hoài Viễn Chân Nhân một cái.
(*) Vi diệu: Tinh tế; Nhàn nhạt: lờ mờ.
(**) Nàng: Dù Vân Nghê tuổi đã lớn nhưng ta thấy nàng vẫn còn rất xinh đẹp nên không nỡ dùng từ “bà” như lão Ranh (dịch nửa đầu^_^
Nhìn khuôn mặt Hoài Viễn Chân Nhân cũng lướt qua một trận kinh ngạc cùng vài phần lúng túng khó hiểu, đối với tên sư đệ tóc đã trắng xoá kia mà vẫn không biết lựa lời, ăn nói không kiêng nể gì cả, lão cũng cảm thấy có chút đau đầu. Hoài Viễn Chân Nhân cảm giác hình như ánh mắt Vân Nghê đang nhìn mình, cười khan một tiếng, nhưng lần này chẳng biết tại sao lại không quay đầu nhìn nàng mà nhíu mày, bộ dạng có chút căm tức, chính là đang muốn quát lớn Bồ lão đầu vài câu, nhưng không nghe Bồ lão đầu lẩm bẩm gì thêm, chỉ thấy lão vẫy vẫy tay về phía đám người Tống Phi, nghiêm mặt nói:
"Các ngươi cũng là người của Tống gia trong Nguyên Thủy Môn, hậu duệ của Thánh nhân, hà tất phải e ngại Nam Cung gia bọn họ? Mặc dù quả thực việc này cũng không nên làm huyên náo quá lớn để tránh đả thương hòa khí trong Tứ Chính, nhưng các ngươi cũng không cần quá sợ hãi, sắp tới là thời điểm tổ chức Tứ Chính đại hội, ngươi âm thầm đi gây sự với bọn họ, tìm cái tên tiểu tử đó là được, sợ cái gì mà sợ!"
Nói xong câu cuối cùng, lão mỉm cười nhìn Tống Phi, trong mắt tràn đầy vẻ yêu mến và cổ vũ, làm cho trong lòng Tống Phi lập tức nổi lên một tràng ấm áp thân thiết, liên tục gật đầu, cuối cùng thành tâm thành ý mà xá một cái, nói: "Đa tạ Bồ trưởng lão."
Bên cạnh, Hoài Viễn Chân Nhân muốn nói gì lại thôi, lắc đầu cười khổ một cái, đưa tay lên trán, đầu lặng yên quay qua một bên, như là không muốn nhìn tiếp cảnh này.
※※※
Sau đó lại nói tiếp một hồi, đám người Tống Phi dâng lên phong thư do chính Chưởng giáo Nguyên Thủy Môn Nguyên Phong Đường Chân Nhân viết cho Hoài Viễn Chân Nhân, Hoài Viễn Chân Nhân nhận lấy liền cho bọn họ lui xuống để nghỉ ngơi, sau đó tất nhiên lão cũng viết hồi âm lại để đám người Tống Phi tiện thể mang về.
Đợi đám người Nguyên Thủy Môn ly khai Vân Tiêu Điện, bầu không khí xung quanh có chút yên tĩnh trở lại, nhưng sau một lát, chẳng biết tại sao bỗng Bồ lão đầu đang ngồi bên kia lại cười ha ha, tiếng cười không lớn nhưng có lẽ là lão không nhịn được mà lắc đầu cười một mình.
Hoài Viễn Chân Nhân lắc đầu, nhất thời cũng lười nói với lão cái gì, chẳng qua tức giận nói: "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào còn như vậy?"
"Hắn làm sao vậy?" Một thanh âm dịu dàng dễ nghe vang lên, là Vân Nghê ở bên cạnh bỗng mở miệng hỏi một câu.
Nhất thời Hoài Viễn Chân Nhân im lặng, Bồ lão đầu cười hặc hặc, gãi gãi mái tóc trắng, cũng không nói lời nào, dường như muốn đứng dậy ly khai ngay lập tức. Mà thoạt nhìn dường như Vân Nghê Trưởng lão cũng không đặc biệt chú ý đến chuyện của đám đệ tử trẻ tuổi của Nguyên Thủy Môn, sau khi thuận miệng hỏi một câu, nàng đã đem chuyện này bỏ qua rồi, ngược lại có vẻ nàng đang tập trung chú ý vào một chuyện khác quan trọng hơn.
"Hai người các ngươi đừng đi, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi." Vân Nghê chậm rãi đứng lên, dung nhan xinh đẹp, thanh lệ như xưa, dường như nét thanh xuân vẫn luôn ở lại trên người nàng, giống như chưa bao giờ trôi qua vậy.
"Vừa rồi có ai đó nói năm xưa có người từng đánh cho Nam Cung Lỗi một trận, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Bồ lão đầu ngẩn ngơ, vô thức quay đầu nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, chợt thấy vị sư huynh này cũng đang kinh ngạc, một lát sau sắc mặt lão lộ nét giận dữ, hung hăng nhìn mình một cái. Lập tức trán Bồ lão đầu toát mồ hôi, nhưng cặp mắt liền xoay động, bước chân lùi lại vô thanh vô tức lẻn về phía sau chuồn mất.
Hoài Viễn Chân Nhân giận dữ, nghĩ thầm ngươi, cái tên chết bầm này thật không biết xấu hổ, dẫn xuất tai họa đến, đảo mắt liền muốn chuồn đi, như thế nào so với lúc còn trẻ vẫn giống nhau như đúc, đang muốn mở miệng quát tháo thì ngay lúc đó bỗng thấy hoa mắt, một nữ tử phong thái yểu điệu xinh đẹp động lòng người, năm tháng như mãi đọng lại nét thanh xuân, xinh đẹp trên người nàng, nhẹ nhàng ngăn trước mặt Hoài Viễn Chân Nhân, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn lão, nói:
"Sư huynh, năm đó người đánh cho Nam Cung Lỗi tháo chạy là vị nào a?"
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
71 chương
10 chương
501 chương
1253 chương
121 chương