Lục Tiên
Chương 375
Phía trên Quan Hải Đài, có không ít thân ảnh đang đứng chỉnh tề lơ lửng giữa không trung, trong đó, có người phải nhờ Pháp bảo Linh Khí mới có thể bay được, có người lại trực tiếp bay lơ lửng, họ là những Chân Nhân Nguyên Đan Cảnh, chỉ đến cảnh giới này mới có thần thông ấy.
Mục đích của lần đi Bách Sơn Giới thí luyện này là để xem kỹ đám đệ tử trẻ tuổi đời sau của Lăng Tiêu Tông có thiên tư, trình độ, tiềm lực như thế nào, coi như đây là một cuộc đại khảo nghiệm. Tuy rằng trước mắt phần đông đám đệ tử trẻ tuổi trên quảng trường Quan Hải Đài đạo hạnh còn thấp, nhưng ai có thể dám chắc ngày sau trong số người này sẽ không xuất hiện mấy nhân vật kỳ tài ngút trời?
Về chuyện này, Lăng Tiêu Tông cũng tương đối coi trọng, tuy cũng một số Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh không màng thế sự không đến, nhưng trong hai mươi hai vị Chân Nhân thì bây giờ có mặt đến mười bốn vị, lúc này toàn bộ Ngũ Đại Trưởng lão chưởng quản tông môn sự vụ địa vị tối cao cũng đã đến đông đủ, hiện đang đứng cùng một chỗ ở trên cao.
Nhìn đám đệ tử trẻ tuổi tinh thần đang phấn chấn phía dưới, thần tình trên mặt năm vị Đại Trưởng lão cũng không khác nhau nhiều, bất kể thế nào mà nói, tất cả bọn họ đều muốn tương lai Lăng Tiêu Tông mãi mãi hưng thịnh, Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân đưa tay vuốt râu dài, mỉm cười gật đầu.
Bên cạnh, Tôn Minh Dương Trưởng lão và Kim Trạm Trưởng lão đang mỉm cười thấp giọng trò chuyện, Vân Nghê Trưởng lão thì thần sắc thanh đạm(*), bất quá ánh mắt so với ngày thường nhu hòa(*) thêm vài phần, chỉ có Ngũ Đại Trưởng lão cuối cùng là Bồ lão đầu đứng sau lưng Hoài Viễn Chân Nhân đang ngáp dài một cái, bộ dạng tỏ ra vô cùng lười biếng.
(*) Thanh đạm: Không lộ vẻ gì; Nhu hòa: Dịu dàng.
Sau lưng những Trưởng lão chân nhân còn có một số người trẻ tuổi đang đứng hầu, trong số họ, không người nào không phải là nhân vật xuất chúng, đạo hạnh đều đã đạt tới cảnh giới Thần Ý cảnh, mà hiện nổi danh nhất là Lăng Tiêu Tam Kiếm – Đỗ Thiết Kiếm, Cam Văn Tinh và Vương Tuyên.
Có thể nói ngày hôm nay, trên Quan Hải Đài hội tụ không dưới tám phần nhân vật tinh anh của Lăng Tiêu Tông.
Trong đám người này, Vương Tuyên có khí độ trầm hùng bất động như sơn, Đỗ Thiết Kiếm lại có tính tình lanh lợi, không biết lúc nào tới gần Cam Văn Tinh, cùng cô tán gẫu một hai câu. Cam Văn Tinh cũng không có vẻ gì bực bội chán ghét, chỉ là trong mắt có vài phần cẩn thận lúng túng, len lén liếc mắt nhìn về phía trước, nơi có mấy vị sư trưởng, phát hiện dường như bọn họ căn bản(*) không chú ý chỗ này.
(*) Căn bản: Hoàn toàn.
Bộ dạng Đỗ Thiết Kiếm tươi cười chân thành, ánh nắng mặt trời chiếu xuống cái đầu trọc của hắn phản chiếu ánh sáng chói mắt, toàn thân toát ra vẻ tiêu sái anh tuấn. Dù bọn hắn không làm gì nhưng dường như xung quanh ba người đệ tử xuất sắc nhất của Lăng Tiêu Tông này đều phát ra một vầng hào quang hấp dẫn mọi người.
Đúng lúc này, bỗng một đạo nhân ảnh từ phía dưới bay lên xuất hiện trước mắt mọi người, là một nam tử trung niên mày rậm mặt chữ điền, hướng Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân thi lễ một cái, sau đó bay tới bên cạnh Trưởng lão Tôn Minh Dương thấp giọng nói mấy câu.
Bên cạnh, Kim Trạm Trưởng lão nhìn hắn một cái, mỉm cười nói với Tôn Minh Dương: "Tôn sư huynh, học trò của ngươi quả thật là tinh anh hội tụ, lệnh công tử càng là rồng phượng giữa nhân chúng a."
Tôn Minh Dương hặc hặc cười, lắc đầu nói: "Kim lão đầu, ngươi nói bậy cái gì đó, nói vậy khác nào cho hắn thêm kiêu căng, tự phụ." Trung niên nam tử này là con trai cả của Trưởng lão Tôn Minh Dương tên Tôn Hồng, cũng chính là đương gia ngày nay của Tôn gia, đạo hạnh của hắn đã sớm tu luyện tới Thần Ý cảnh đỉnh phong, trong Lăng Tiêu Tông danh vọng cũng không bình thường, chỉ là do tuổi tác lớn hơn không ít so với Lăng Tiêu Tam Kiếm nên nhiều năm qua bị người khác một mực đánh giá tiềm lực không bằng đám người Đỗ Thiết Kiếm, có điều, sau này tranh đoạt vị trí Chưởng giáo Chân Nhân, hắn cũng là một trong những người có thực lực tranh đấu không thể khinh thường.
Tôn Hồng hướng Kim Trạm Trưởng lão cười, gật nhẹ đầu, sau đó đứng một bên, Tôn Minh Dương đi đến bên cạnh Hoài Viễn Chân Nhân, Hoài Viễn Chân Nhân quay đầu, mỉm cười nói: "Mọi chuyện sao rồi?"
Tôn Minh Dương nói: "Tôn Hồng hồi báo, mọi việc phía dưới đã xong, phần đông đệ tử Ngưng Nguyên cảnh đã kiểm tra hoàn tất, trừ hai mươi đệ tử của các Trưởng lão, các đệ tử còn lại có đủ tư cách tham gia khảo nghiệm tổng cộng có năm trăm bảy mươi ba người đều đã có mặt, giờ chỉ chờ Chưởng giáo hạ lệnh là khởi hành đi Bách Sơn Giới."
Hoài Viễn Chân Nhân mỉm cười gật đầu, ánh mắt hướng sau lưng Tôn trưởng lão nhìn thoáng qua Tôn Hồng đang cung kính đứng một bên, cười nói: "Tôn Hồng không tệ, làm việc có năng lực, thật là hổ phụ sinh hổ tử a."
Tôn Minh Dương hơi ngẩn ra, dường như lão không nghĩ tới Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân lại đột nhiên mở miệng tán dương con mình, hơn nữa lại ở một nơi quan trọng thế này, hiện đang có nhiều nhân vật trọng yếu trong tông môn trước mặt, không hề nghi ngờ, đối với Tôn Hồng tuyệt đối chuyện này là một cơ hội lớn để tăng cường uy tín cho hắn, dù sao với tư cách Chưởng giáo đứng đầu môn phái, danh vọng của Hoài Viễn Chân Nhân trong tông môn không thể so sánh với người thường. Mặt lão xẹt qua một tia vui mừng, mà phía sau lão, thân thể Tôn Hồng có chút chấn động, bộ dáng lộ ra vài phần kinh hỉ, vội vàng cúi người ôm quyền, nói lớn: "Đa tạ Chân Nhân khích lệ, đây đều chuyện đệ tử phải làm."
Hoài Viễn Chân Nhân cười không nói, khẽ gật đầu, lúc này, những người khác đứng bên cạnh nhao nhao đưa mắt nhìn lại, thần sắc trong mắt khác nhau, nói chung, dường như khi đạt đến cảnh giới Nguyên Đan Cảnh Chân Nhân, khí độ hàm dưỡng, đối nhân xử thế hầu hết đều giống nhau, phần lớn thần sắc đều bình tĩnh, đối với mọi chuyện đều xem như đã cân nhắc, suy nghĩ qua. Ngược lại, đối với hàng đệ tử Thần Ý cảnh, phản ứng tương đối lớn hơn một chút, có người hâm mộ, có kẻ ghen ghét, bất quá người được chú ý phản ứng nhất đương nhiên vẫn là ba người được xưng Lăng Tiêu Tam Kiếm kia.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả, hắn vẫn như cũ đứng cạnh Cam Văn Tinh cùng cô thấp giọng nói gì đó, hình như đang kể chuyện tiếu lâm, như một tên tiểu mao đầu(*) có chút ngốc nghếch muốn chọc nữ tử mình thích bật cười vui vẻ, hầu như hắn không có lấy nửa điểm chú ý tới tình hình bên này. Trên mặt Cam Văn Tinh nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ, nhăn nhó liếc Đỗ Thiết Kiếm một cái, muốn nói gì mà lại thôi. Đứng bên kia, thần sắc Vương Tuyên không thay đổi, mặt vẫn như cũ mỉm cười, khí độ trầm hùng đứng thẳng như sơn, nhìn không ra tâm trạng hắn có gì biến hóa.
(*) Tiểu mao đầu: trẻ con.
Hoài Viễn Chân Nhân nhìn phía dưới, thấy trên quảng trường có mấy trăm đệ tử trẻ tuổi đứng thẳng hàng, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, không nhịn được trong lòng có chút vui mừng, gật nhẹ đầu nói: "Vậy thì bắt đầu a."
Tôn Minh Dương đáp một tiếng, xoay người định xuống bố trí, chuẩn bị thì đúng lúc này khóe mắt lão lóe lên, chứng kiến một thân ảnh khác bay lên, trừ Đỗ Thiết Kiếm, đệ tử Hoài Viễn Chân Nhân còn có một người là Khang Thần.
Chỉ thấy Khang Thần rất nhanh lướt đến trước người Hoài Viễn Chân Nhân, hướng sư trưởng bốn phía hành lễ một cái, sau đó nói với Hoài Viễn Chân Nhân:
"Sư phụ, dưới núi có người bái sơn, tự giới thiệu là đệ tử Nguyên Thủy Môn, mang theo lá thư do Chưởng giáo Nguyên Thủy Môn Nguyên Phong Đường Chân Nhân tự tay viết."
Hoài Viễn Chân Nhân khẽ giật mình, trầm ngâm một lát sau đó gật nhẹ đầu, nói: "Thế à, có lẽ nên gặp mặt người này một lần. Như vậy đi. . ." Lão quay đầu nhìn Tôn Minh Dương Trưởng lão nói: "Tôn sư đệ, lần đi Bách Sơn Giới thí luyện này cũng không phải là lần đầu, phiền ngươi tạm thời chủ trì một phen, được chứ?"
Tôn Minh Dương cười nói: "Chỉ là việc nhỏ, sư huynh cứ yên tâm."
Hoài Viễn Chân Nhân mỉm cười nói: "Có ngươi ở đây, tự nhiên ta yên tâm." Nói xong, nhìn Khang Thần nói: "Vậy ngươi đi mời người đó đến Vân Tiêu Điện, ta sẽ đến ngay."
Khang Thần đáp một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe Kim Trạm Trưởng lão đứng bên cạnh mở miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, người tới bái sơn có thân phận gì? Mấy năm qua, trong Nguyên Thủy Môn nổi lên mấy người đệ tử xuất sắc, là Nguyên gia Song Bích - Nguyên Tuấn Sở, Nguyên Tu Dự - hay nhân tài mới xuất hiện của Cổ gia - Cổ Dương Khê - hoặc là người được đồn đãi là đệ tử xuất sắc nhất trong mấy trăm năm qua, là đệ tử bình thường, không thuộc người của Tam gia, được xưng là nữ đệ tử tài hoa thiên phú - Cung Tiểu Phiến?"
Khang Thần lắc đầu, nói: "Không phải, vị đệ tử Nguyên Thủy Môn kia tự giới thiệu xuất thân ở Tống gia, hậu duệ của Lục Thánh Văn Đức công, tên là Tống Phi, cùng đi còn có ba người, trong đó hai người cũng là đệ tử Tống gia, có vẻ là tùy tùng, một vị khác tên là Ngũ Thành, đệ tử chưa từng nghe nói qua."
Những vị Chân Nhân Nguyên Đan Cảnh Lăng Tiêu Tông đều khẽ giật mình, Kim Trạm Trưởng lão suy nghĩ một chút, hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói qua tên tuổi vị Tống Phi này, nhún vai một cái rồi không nói gì nữa. Ngược lại, một vị nãy giờ vẫn luôn lười biếng, buồn bã ỉu xìu - Thuật Đường Bồ Tư Ý Bồ lão đầu - bỗng mắt sáng lên, tinh thần đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Khang Thần cáo từ, Tôn Minh Dương Trưởng lão chuẩn bị xuống dưới bố trí, Hoài Viễn Chân Nhân đang muốn trở về núi, giữa không trung, mọi người chuẩn bị muốn phân tán thì bỗng thấy Bồ lão đầu đột nhiên đi đến bên cạnh Hoài Viễn Chân Nhân, cười nói: "Sư huynh, ngày thường ta có chút lười nhác, đột nhiên hôm nay cảm thấy như vậy rất không đúng nên bây giờ muốn cùng huynh đi xem một chút."
Hoài Viễn Chân Nhân ngẩn ra, thoạt nhìn có chút giật mình, nhìn Bồ lão đầu ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày gì mà ngươi lại đổi tính thế?"
Bồ lão đầu cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói: "Nghe lời của sư huynh, dầu gì lão phu cũng là một trong Ngũ Đại Trưởng lão, quan tâm thêm chút chuyện bổn môn có gì không ổn? Đi, cùng đi cùng đi."
Nói xong, rất không biết lớn nhỏ, lão nắm tay áo Hoài Viễn Chân Nhân kéo về hướng đỉnh núi Kim Hồng Sơn.
Vốn Hoài Viễn Chân Nhân cùng lão là sư huynh đệ cùng lứa, từ trước đến nay, đối với vị tiểu sư đệ này đều thập phần thương mến chiếu cố, nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, bật cười không nói gì, thản nhiên đi cùng lão.
※※※
Trên Quan Hải Đài, Thẩm Thạch và Cam Trạch nói chuyện phiếm một hồi, đều cảm thấy xa cách đối phương nhiều năm, trong trí nhớ, ấn tượng về đối phương có chút khác biệt, nhìn nhau với cặp mắt khác, có điều sau một hồi trò chuyện, giao tình giữa hai người lại giống như năm đó, khi cả hai cùng đi chung thuyền, là một cảm giác thân thiết giản dị.
Cứ như thế trong một lúc, bỗng nghe phía trên tiếng sấm tiếng gió nổi lên, là Tôn Minh Dương dẫn đầu mấy vị Nguyên Đan Chân Nhân cùng một đám đệ tử Thần Ý cảnh bay xuống, lão bắt đầu chỉ huy bố trí, đệ tử trên Quan Hải Đài rối rít chuyển hướng, xếp thành hàng theo đường núi đi xuống chân núi, nơi có bến tàu.
Thẩm Thạch đi trong đám người, bỗng cảm thấy bên cạnh có làn gió thơm ngát, chẳng biết từ lúc nào Chung Thanh Lộ đã đến bên cạnh mình, mặt mỉm cười, trong gió biển nắng trời, dung mạo cô càng phát ra nét xinh đẹp xuất chúng, thanh lệ thoát tục.
Thẩm Thạch nhìn cô cười một cái, Chung Thanh Lộ liếc hắn, miệng nói một câu: "Cười cái gì mà cười?" Có điều miệng nói như thế nhưng chính cô cũng không nhịn được cười hì hì một tiếng, sau đó thừa dịp không có ai chú ý, lấy ra một túi nhỏ kín đáo đưa cho Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch nhận lấy, tay sờ lên túi, cảm thấy hình như bên trong có mấy cái bình nhỏ, đồng thời nghe tiếng Chung Thanh Lộ nói khẽ: "Ba bình Hợp Khí Đan, một lọ Kim Hổ Đan, mỗi bình ba viên, thời gian gấp gáp ta cũng chỉ có thể luyện chế được như vậy."
Thẩm Thạch gật đầu cười, đưa tay tới eo lưng, cái túi mới nhận đã vô thanh vô tức rơi vào Như Ý Đại.
Chung Thanh Lộ lại nhìn hắn một cái, nói: "Thoạt nhìn bộ dáng ngươi và Cam Trạch có mấy phần giao tình, cụ thể là như thế nào? Mấy năm qua, trên Kim Hồng Sơn, tên kia nổi danh cao ngạo, bình thường cũng không giao tiếp với người khác."
Thẩm Thạch khẽ giật mình, nghĩ thầm năm đó ở Thanh Ngư Đảo, lúc nhìn thấy Cam Trạch, hắn không hề cảm thấy y có cái tính đó a, hơn nữa sau một hồi nói chuyện phiếm vừa rồi, cũng không cảm thấy Cam Trạch ra vẻ xem thường người khác, cho nên lắc đầu, nói:
"Sau khi ta về núi, đây là lần thứ nhất nhìn thấy hắn, năm đó, tại Thanh Ngư Đảo, ta từng cùng hắn nhiều lần đi Yêu Đảo săn bắt, xem như cũng từng có chút giao tình a, có lẽ vì vậy hắn mới tới đây nói với ta mấy câu."
Chung Thanh Lộ "A" một tiếng, ánh mắt có chút chớp động nhìn Cam Trạch đang đứng trong hàng bên kia một cái, trong mắt cô hình như có tia nghi hoặc xẹt qua, có điều cũng không có nói cái gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
71 chương
10 chương
501 chương
1253 chương
121 chương