Lục Tiên
Chương 345
Trong tiếng rít gió, mấy chục bóng người xuất hiện, có kẻ xông vào từ cửa lớn, có tên vượt tường mà qua. Trong nháy mắt, ngôi nhà nhỏ vốn luôn yên tĩnh đã bị đám tu sĩ Mãnh Thú Minh bao vây, nhìn mấy tên tu sĩ cười nhe nhởn, Chung Thanh Trúc lạnh lùng đảo mắt xung quanh, đôi mi thanh tú nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng nhưng không hề khiếp sợ.
Bên ngoài ngôi nhà cũng vang lên những âm thanh ồn ào nhốn nháo, nơi này vốn thường ngày yên tĩnh, nay đột nhiên bị đám người Mãnh Thú Minh ầm ĩ xông tới nên đã làm kinh động những ngôi nhà xung quanh. Những tiếng quát mắng giận dữ vang lên, hình như người của Mãnh Thú Minh ở bên ngoài cũng hung ác mắng lại, nên mọi thứ nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hình như khu vực quanh đây đã bị hung danh nhiều năm nay của đám Mãnh Thú Minh ở Lưu Vân Thành này làm cho sợ hãi.
Chung Thanh Trúc quay lưng về phía căn phòng nhỏ, cách cửa phòng không quá nửa trượng. Trong sân đầy người của Mãnh Thú Minh, nhìn sơ qua, có không ít kẻ mới chỉ là tu sĩ Luyện Khí cảnh, tay cầm binh khí đao búa, nét mặt hung ác, xem ra việc này đối với chúng không phải chuyện gì xa lạ. Trong đám người này, có năm sáu kẻ khí độ rõ ràng không giống người thường, xem ra đạo hạnh có lẽ đã đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh, cả bọn đều lấy một tráng hán cao cao và hán tử mặt ngựa đứng cạnh nhau ở đầu tường làm kẻ cầm đầu.
Tráng hán đứng đầu tường chính là kẻ vừa phát ra đạo bạch quang bức lui Chung Thanh Trúc. Đạo bạch quang đã trở về tay y, hiện nguyên hình là một thanh đoản kiếm màu trắng dài hơn một xích (1 xích = 1/3 m = 33,33cm), rất không tương xứng với dáng người cao lớn của y, mũi kiếm phát ra ánh sáng lập lòe chứng tỏ nó là một thanh Linh Khí tốt.
Chung Thanh Trúc khẽ cau mày, không ngờ đám ô hợp Mãnh Thú Minh còn có kẻ dùng Linh Khí. Từ nhỏ đến lớn, cô đều ở Lưu Vân Thành, mặc dù đa phần thời gian đều là ở Chung gia, nhưng vì là nha đầu thấp kém trong nhà, nên cô có cơ hội tiếp xúc với nhiều thứ linh tinh trong thành, do vậy cũng hiểu biết nhiều hơn đại tiểu thư Chung gia Chung Thanh Lộ.
Cô đảo mắt nhìn đám người xung quanh, đặc biệt để ý đến tráng hán và hán tử mặt ngựa. Cô nhanh chóng nhận ra trên ống tay áo của chúng đều có thêu hình một con chó lớn – người của Mãnh Thú Minh: Xích Cẩu Môn.
Tráng hán đứng đầu tường thấy Chung Thanh Trúc nhẹ nhàng tránh được phi kiếm cũng khẽ giật mình. Y kinh ngạc nhìn Chung Thanh Trúc, nhíu mày nói với hán tử mặt ngựa:
"Ồ, hình như cô gái này không giống với những gì ngươi nói?"
Hán tử mặt ngựa mặt dài ngoẵng, dung mạo xấu xí, hừ một tiếng: "Không phải cô ta, con tiện nhân vừa mới chạy vào phòng mới chính là người ta cần tìm."
Tráng hán "A" một tiếng. Chung Thanh Trúc hít sâu một hơi, nhìn lướt qua thần sắc bất thiện của đám tu sĩ Mãnh Thú Minh, lạnh nhạt nói: "Tránh ra, ta không liên quan gì tới chuyện của các ngươi."
Tráng hán kia vừa mở miệng định nói thì hán tử mặt ngựa bên cạnh đã cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ dâm tà nhìn khắp dáng người thon thả của Chung Thanh Trúc mấy lượt, cười híp mắt:
"Cô nương đã đến nơi này, thì nhất định là có quan hệ với con tiện nhân kia, như vậy đương nhiên cũng là địch nhân với Mãnh Thú Minh. Các huynh đệ! Bắt ả này trước để lão tử hỏi thăm một chút, sau đó... !"
"Ha ha ha ha..." đám người Mãnh Thú Minh rú lên cười quái đản. Những con mắt nhìn Chung Thanh Trúc trở nên nóng rực, cả bọn như cùng nghĩ đến một chuyện, dáng điệu trở nên không còn chờ được, trong tiếng cười điên dại, ùa nhau xông tới.
Đao kiếm lóe lên, hàn quang chiếu sáng sắc mặt trắng bệch vì tức giận của Chung Thanh Trúc. Thoáng cái đã có sáu bảy tên đánh tới nơi, sau lưng là một đám như đàn sói đói, muốn bao phủ, cắn nuốt cô.
Chung Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng,thân thể khẽ động, chẳng những không lui về sau chạy trốn mà còn xông tới đón đánh năm sáu tên đang lao đến. Cả bọn giật mình, bước chân hơi khựng lại, nhưng bình tĩnh lại ngay, miệng hét vang, tay vung binh khí đánh tới. Trên đầu tường, hán tử mặt ngựa hét lớn:
"Các ngươi cẩn thận cho lão tử, không được đánh vào mặt ả, kẻ nào không nghe, lão tử quyết không tha!"
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Chung Thanh Trúc đã vọt tới tên gần nhất, khẽ nghiêng người tránh đại đao chém xuống, khuỷu tay nhấc lên, như cây chùy vô cùng chuẩn xác đánh vào khớp ngón tay gã. Lập tức, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên làm người ta sởn cả gai ốc. Tức thì, đám người hung hăng ngừng cả lại.
"A!"
Tên kia rống một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại. Nhưng hắn lùi chưa được hai bước cả người đã nhẹ bẫng, cánh tay y đã bị nữ tử yếu đuối kia tóm lấy, xách lên như xách gà, ném một cái … rồi tiếp tục đánh tới những tên phía sau y, khiến cả đám ngã lăn la liệt.
Nhất thời, đám người Mãnh Thú Minh kinh hãi, bọn chúng không ngờ nữ tử trẻ tuổi xa lạ này lại khó giải quyết đến thế. Trong tiểu viện bị đám người đông đảo của Mãnh Thú Minh chiếm cứ làm cho trở nên nhỏ hẹp liên tiếp vang lên những tiếng la lối, quát mắng, nhưng thân ảnh Chung Thanh Trúc nhanh như gió làm đám tu sĩ Luyện Khí cảnh không làm gì được. Trong nháy mắt, cô đã đánh bị thương mấy người, người ngã ngựa đổ, làm cho Mãnh Thú Minh bị áp chế.
Trên đầu tường, sắc mặt tráng hán và hán tử mặt ngựa trầm xuống, liếc mắt nhìn nhau, tráng hán nói: "Là Ngưng Nguyên Cảnh, có nhận ra lai lịch không?"
Sắc mặt hán tử mặt ngựa âm trầm, lắc đầu, nói: "Không nhận ra, nhưng ả đã ở cùng với con tiện nhân kia, chắc hẳn cũng không có chỗ dựa gì. Mặc kệ, bắt trước rồi hãy nói."
Tráng hán gật nhẹ đầu, giận dữ gầm lên, nhảy vào trong sân. Bạch quang lại lóe lên, từ trên cao bổ về phía Chung Thanh Trúc.
Nghe tiếng y gầm, đám tu sĩ Mãnh Thú Minh lui về phía sau, thoáng cái đã nhường ra một mảnh đất trống, chỉ còn một mình Chung Thanh Trúc. Chung Thanh Trúc vừa ngẩng lên, đã thấy đạo bạch quang đang chém xuống. Đây là một kích của tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh sử dụng Linh Khí, uy lực so với công kích trước đó của đám tay sai hoàn toàn bất đồng. Dù chưa chém tới nhưng Chung Thanh Trúc đã cảm nhận được hơi gió đập vào mặt, đất dưới chân mơ hồ cũng có cảm giác rung chuyển.
Sắc mặt Chung Thanh Trúc lạnh lẽo, cô không có ý định đón đỡ, đang chuẩn bị né tránh thì bỗng nhiên bên người có tiếng gió ập tới. Một tia sáng hẹp dài vô thanh vô tức phá không chém tới, đã đến sát người trong gang tấc. Thì ra, không biết lúc nào hán tử mặt ngựa đã lén lút nhảy xuống, đánh lén một chiêu vô cùng âm độc.
Chung Thanh Trúc cố gắng uốn người, né được chiêu đánh lén nhưng lại không tránh được phi kiếm của tráng hán. Cô rên lên một tiếng, phi kiếm đã chém trúng vào vai trái cô, tạo nên một vết thương lớn, máu tươi tuôn ra, trong nháy mắt, nhuộm hồng cả nửa người.
Đám tu sĩ Mãnh Thú Minh xung quanh reo hò, cười ha ha, đồng loạt xông lên. Tráng hán và hán tử mặt ngựa rõ ràng đã dùng thủ đoạn phối hợp âm độc này rất nhiều lần, nên không hẹn mà cùng chém thẳng vào Chung Thanh Trúc.
Nhưng, dù sắc mặt Chung Thanh Trúc tái nhợt, vẫn khẽ trượt người một cái, như một con Thanh Ngư xuyên giữa làn nước, nhẹ nhàng thoát kịp tia bạch quang chém xuống.
Hán tử mặt ngựa biến sắc, lẩm nhẩm: "Thanh Ngư Du... còn biết cả đạo thuật thần thông này?"
Tráng hán chém một kiếm không trúng cũng ngạc nhiên, muốn tiếp tục đuổi giết, nhưng thân thể Chung Thanh Trúc đã lướt nhẹ như gió, bay vút vào phòng nhỏ. Sau khi cơ vào phòng, cánh cửa phòng cũng đóng sập lại.
Gian phòng này là chỗ ở của người dân bình thường, cửa phòng bằng gỗ không thể nào ngăn cản nhiều tu sĩnhư vậy. Tráng hán khẽ gầm một tiếng, dẫn đầu thủ hạ định phá cửa xông vào nhưng bị kéo lại, hán tử mặt ngựa không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào, vừa kéo y vừa trầm giọng nói vào trong phòng:
"Vị đạo hữu này, nhìn đạo hạnh ngươi không phải nông cạn, thân thủ bất phàm, không biết sư thừa là ai, xin cho biết?"
Cửa phòng nhỏ đóng chặt, bên trong yên lặng một hồi, sau đó, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng trả lời: "Kim Hồng sơn, Lăng Tiêu tông."
Cả tiểu viện lập tức trở nên yên tĩnh, đám người Mãnh Thú Minh hai mặt nhìn nhau, sắc mặt tráng hán và hán tử mặt ngựa đều trở nên khó coi. Sau một lúc lâu, hán tử mặt ngựa mới mở miệng nói: "Nếu quả thực… là đạo hữu của Lăng Tiêu Thượng tông, xin hỏi cô nương có vật gì chứng minh?"
Trong phòng nhỏ lại yên lặng một hồi lâu, cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, làm đám người Mãnh Thú Minh lại bắt đầu trở nên nghi ngờ.
※※※
Trong phòng, Lăng Xuân Nê ngạc nhiên nhìn Chung Thanh Trúc nửa người bị máu đã nhuộm đỏ. Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Hắc cũng vụng trộm chui vào trong phòng, đứng dưới chân cô. So với dáng vẻ khẩn trương của Lăng Xuân Nê, tuy Chung Thanh Trúc bị thương không nhẹ làm người ta phải sợ hãi, sắc mặt cô tái nhợt nhưng thần sắc vẫn trấn định như cũ. Sau khi vào phòng, lập tức đảo mắt nhìn quanh, một góc nhỏ cũng không bỏ qua, đến chỗ cái giường mới hơi dừng lại một chút.
Lúc này bên ngoài, câu hỏi thứ nhất của hán tử mặt ngựa đã vang lên, Chung Thanh Trúc không trả lời ngay mà thò tay vào túi như ý bên hông, lấy ra một cái mâm tròn kỳ lạ màu đồng cổ, bên trên khắc rất nhiều Đồ Văn huyền ảo, ở trung tâm có một cái trụ nhỏ, bên trên lơ lửng một viên châu màu đen.
"Trận bàn!"
Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, trận pháp nhất đạo thâm ảo huyền bí, từ trước đến nay ít tu sĩ có thể hiểu được, nếu là tán tu thì lại càng thưa thớt. Trận bàn là vật có danh tiếng rất lớn trong giới tu chân, hiếm có ai mà không biết. Ánh mắt Lăng Xuân Nê nhìn Chung Thanh Trúc lập tức thay đổi. Chung Thanh Trúc lấy trận bàn ra, tháo viên châu màu đen xuống nắm trong tay, sau đó, đặt trận bàn ở giữa căn phòng.
===============
Xích Cẩu Môn quần công Thanh Trúc
Đánh không lại, đâm lén sau lưng
Trúng thương Trúc rút vô phòng
Bày ra bàn trận, bên trong ẩn mình.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
71 chương
10 chương
501 chương
1253 chương
121 chương