Lục Tiên

Chương 274

Theo như ban bố trong “Hồng Mông Dược Điển” của Thần Tiên Hội thì Huyền Viêm Quả là một loại linh thảo tam phẩm hiếm có, cực dương linh tính, có khả năng tiêu trừ âm độc rất công hiệu. Cũng bởi công hiệu khử độc này mà Huyền Viêm Quả là vật liệu chủ yểu để chế tạo rất nhiều loại linh đan giải độc (rất hiếm mà lại có trong nhiều loại đan dược T_T), giá trị trên thị trường là cực cao, luận về giá cả thì trong các loại Tam phẩm linh thảo có thể chễm chệ ở năm vị trí hàng đầu. Thẩm Thạch vốn cũng thấy có vài loại linh thảo có công hiệu giải độc, nhưng đều là nhất, nhị phẩm. Chỉ riêng Huyền Viêm Quả là tam phẩm linh thảo, hơn nữa công dụng giải độc rất lớn lại thập phần hiếm thấy cho nên Thẩm Thạch vốn không có quá nhiều hi vọng. Chỉ là không ngờ đến cùng Tiểu Hắc lại cho hắn một niềm vui sâu sắc. Thẩm Thạch không chút chần chừ, trực tiếp cầm lấy Huyền Viêm Quả, một tay giữ lấy miệng của Tiểu Hắc, một tay khác ra sức siết cái vỏ như hoả diễm kia, lập tức vài luồng nước trái cây thanh tịnh chảy ra đụng vào da tay Thẩm Thạch, một cảm giác cháy bỏng từ bàn tay dâng lên. Thẩm Thạch khẽ nhíu lông mày, nhưng vốn biết rõ Huyền Viêm Quả có đặc thù chất dịch lỏng nên vẫn không chút dao động, đem toàn bộ nước trái cây nhỏ hết vào miệng Tiểu Hắc, sau đó dù có chút chần chừ hắn vẫn dùng sức nhét nốt phần quả còn lại vào miệng Tiểu Hắc. Hắc trư có vẻ bị nghẹn, yết hầu nhúc nhích nhưng vẫn cố gắng nuốt hết Huyền Viêm Quả. Kỳ thật cách dùng Huyền Viêm Qủa thô bạo thế này không phải là biện pháp tốt, nếu trong tay một Luyện Đan Sư cấp cao, tiến hành tinh chế lại dùng các phương phụ liệu đan dược khác phối hợp lại, như thế khi luyện ra một viên linh đan cũng có tác dụng gấp mấy lần cách ăn trực tiếp này. Thực tế không riêng gì Huyền Viêm Quả, các loại linh thảo khác cũng đều như vậy, trải qua bàn tay tinh luyện của Luyện Đan Sư sẽ làm tăng giá trị lên gấp vài thậm chí mười mấy lần, đó chính là căn bản của đạo luyện đan. Thẩm Thạch đối với quy tắc cơ bản này đương nhiên là hiểu rõ, có điều tình thế nguy cấp, Tiểu Hắc mệnh như sắp tắt hắn đành bất chấp tất cả, chỉ có thể cho Tiểu Hắc ăn vào Huyền Viêm Quả đồng thời cầu mong kỳ thảo này có thể khu trừ kịch độc. Nuốt xong trái cây nhưng Tiểu Hắc tựa hồ không có chút biến hoá nào, hơi thở vẫn mong manh như là có thể tắt bất cứ lúc nào, bộ dáng thập phần nguy hiểm. Thẩm Thạch tim đập mạnh dần, nhưng hắn cũng hiểu dược liệu dù là cường đại cũng cần có thời gian mới có công hiệu đành trơ mắt ngồi chồm hỗm, hai mắt không rời Tiểu Hắc như chờ mong một kỳ tích vậy. Thời gian phảng phất trôi qua chậm rãi, chậm rãi … Như là hoả cầu thiêu đốt sâu trong tâm can, không ngừng giày vò cứ tiếp diễn không biết bao nhiêu lâu, rồi đột nhiên chân trước của Tiểu Hắc nhẹ nhàng khẽ động một cái. Động tác rất nhỏ bé, dù trong cả một khoảng dài thời gian đó là cử động duy nhất của Tiểu Hắc cũng khiến tim Thẩm Thạch đập thật mạnh, kinh nghi bất định một lúc mới phát hiện ra máu đen vốn đang chảy ra trên mặt Tiểu Hắc đã chậm rãi ngừng lại. Thẩm Thạch ngơ ngác rồi chột sung sướng hiểu ra quả nhiên đây là dấu hiệu Huyền Viêm Quả đã có tác dụng trừ độc. Tuy Tiểu Hắc hiện tại không phải là quá tốt nhưng công hiệu của Huyền Viêm Quả đối với kịch độc trong người Tiểu Hắc đã có tác dụng. Trong ánh mắt chờ mong xen lẫn vui mừng của Thẩm Thạch, thời gian chậm rãi trôi qua công hiệu của Huyền Viêm Quả cũng dần dần hiển lộ. Tiểu Hắc hô hấp dần tăng lên, ngẫu nhiên dấu hiệu biên độ lực đạo cũng tăng lên, hơn nữa rõ ràng tinh thần nó cũng bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, sau đó thậm chí còn khẽ ngẩng đầu như muốn nghe ngóng gì đó. Thẩm Thạch nhẹ nhàng đưa tay vuốt đầu nó, Tiểu Hắc yên tĩnh nằm đó, đầu có chút cọ xát vào lòng bàn tay hắn, bộ dáng rất thân thuộc. Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, Tiểu Hắc vốn đang yên tĩnh nằm đó bỗng nhiên thân thể run lên, nhảy dựng trên mặt đất. Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi đứng lên như muốn trấn an nó, đột nhiên thấy Tiểu Hắc oa lên một tiếng, hộc ra một miệng máu đen, liên tiếp năm sáu ngụm, nơi ói ra một màu đen đậm đặc như mực một mùi hôi thối quỷ dị bốc ra. Sau khi nhổ ra một lượng lớn chất độc, thân thể khẽ động, lùi lại sau mấy bước rồi toàn thân như hết lực ngã xuống. Thẩm Thạch tay mắt lanh lẹ, ôm lấy nó, đi đến chỗ đất sạch sẽ phía xa ngồi xuống. Nhìn kỹ Tiểu Hắc thì thấy nó tuy tinh trạng kiệt sức nhưng sắc mặt sau khi nhả ra lượng lớn máu đen lại thay đổi hoàn toàn, biểu lộ ủ rũ đã không còn nữa, quan trọng nhất là sau đó một lát, hai mắt Tiểu Hắc vốn nhắm chật lần nữa chậm rãi mở ra. Hắc ám yên lặng tiêu tán. Thế giới quang minh lại mở ra. Từng ngọn cỏ cành cây, cánh rừng ngọn núi một lần nữa thu vào tầm mắt, đương nhiên có cả nụ cười trong khuôn mặt quen thuộc kia. Tiểu Hắc Trư nhìn lại Thẩm Thạch, đầu quẹo trái lắc phải vài cái rồi trầm mình kêu hừ một tiếng. Thẩm Thạch mỉm cười vui mừng, vỗ nhẹ lên đầu nó, hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng nói: “Tốt rồi, không có việc gì”. Tiểu Hắc yên tĩnh nằm trên người Thẩm Thạch dựa vào thân thể hắn rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ say. Có lẽ sau nhiều ngày trải qua nguy hiểm, tranh đấu lao lực quá độ đến lúc này Tiểu Hắc Trư rốt cuộc mới hoàn toàn yên lòng, cơ hồ chỉ có khi ở bên cạnh Thẩm Thạch mới có thể chân chính hoàn toàn không phải để ý bất kỳ nguy hiểm nào, cứ như vậy bình yên mà thiếp đi. Trong giấc ngủ mơ, nó còn phảng phất biểu lộ một chút khoái hoạt vui vẻ. Qua cả hoàng hôn, đến khi chạng vạng, cả đến buổi tối ánh sao đầy trời hướng về thế gian, mặc cho gió núi thổi qua cũng không làm con heo qua cơn mộng đẹp. Nó chỉ an tâm ngủ, ngủ qua thẳng một đêm đến sáng hôm sau khi ánh mặt trời rơi xuống, một lần nữa ngày mới lại bắt đầu. Nó từ trong mộng tỉnh lại, mở to mắt nhìn con người bên cạnh. Có cỏ có cây, có gió có núi, còn có cả chủ nhân bên cạnh. Nó đứng lên, thân thể run rấy nhúc nhích, chạy tới chạy lui, thử nhảy lên một chút rồi hừ hừ kêu lên một tiếng, giống như Tiểu trư có một tinh thần hoàn toàn mới, thậm chí trong nháy mắt, miệng nó đột nhiên nhiều hơn một căn linh thảo rồi ha hả khoái hoạt mà nhai. Một ngày mới xem ra rất đẹp. Tâm tình Thẩm Thạch cũng không tệ, tìm thấy Tiểu Hắc đã thất lạc, lại trong hung hiểm kéo nó từ Quỷ Môn Quan trở về, bao nhiêu vui mừng khó có thể nói. Thậm chí hắn hồi tưởng lại, hôm qua một màn kia, sâu trong đáy lòng mơ hồ có chút sợ hãi, chỉ cần tới chậm một chút hay không có Huyền Viêm Quả chỉ sợ cục diện trước mặt lúc này có lẽ là khó có thể tiếp nhận. Nhưng mà vui mừng rồi cũng qua đi, một chút sự tình thực sự làm cho người ta không thoải mái, nhưng là không làm không được. Trên sườn núi, phơi thây không biết bao nhiêu lợn rừng phủ đầy cả mặt đất. Cả đám thi hài thê thảm này được kéo đến một khoảng đất trống, máu đen tanh hôi nhuộm một mảng đất lớn. Bao nhiêu cỏ dại bụi gai, kể cả cây rừng sinh ra trên phiến bùn đất này đều nhanh chóng rũ héo, nhiều năm sau còn không có một ngọn cỏ. Thi thể lợn rừng xếp thành một ngọn núi nhỏ, những con lợn rừng này trong một tháng thời gian ngắn ngủi đi theo Hắc Trư Vương mà cải mệnh trời. Vốn dĩ tổ tiên bị áp bách tàn sát săn bắt biết bao hoảng sợ, bỗng một ngày hãnh diện kiêu ngạo đứng trong rừng rậm đuổi đi hết thảy địch nhân, tự lập nên phiến rừng vương giả trư lâm. Vậy nhưng giờ phút này tất cả đã mất đi tính mạng. Thẩm Thạch trầm mặc gom hết thi thể lợn rừng chất đống một chỗ, ngẫu nhiêu nhìn lại Tiểu Hắc, sau đó đi vào cánh rừng bên cạnh mang ra rất nhiều nhánh củi chồng chất bên cạnh đám thi hài. Suốt cả quá trình đó, Tiểu Hắc một mực yên tĩnh đứng trên đỉnh tảng đá lớn trên sườn núi, đúng tại vị trí ngày xưa nó thích nhất, nhìn xuống đám lợn rừng đã chết. Gió núi rào rạt mang theo vài phần cảm giác mát lạnh thổi qua người nó. Không có gào thét, không có gầm rú, càng không có biểu hiện phẫn nộ, nó chỉ lẳng lặng một mình đứng đó, yên tĩnh nhìn xuống dưới. Hết thảy đều giống như một giấc mộng sao? Một hồi mộng đẹp lại dễ dàng thức tỉnh. Chính là giống như sở hữu tất cả những vật tốt đẹp, hoa ở trong gương, trăng nơi giọt nước, lại chỉ nhẹ nhàng qua một cái hô hấp, chớp mắt đi qua như cơn mộng. Thẩm Thạch vứt bỏ nắm củi cuối cùng, đứng thẳng thân thể, sau đó lần nữa hướng khối đá nơi Tiểu Hắc đang đứng nhìn lại lần nữa. Tiểu Hắc như biết được điều gì sẽ đến, thân thể tựa hồ run nhè nhẹ một chút, nhưng vẫn cứ yên tĩnh như cũ, đứng yên không hề nhúc nhích. Thẩm Thạch khẽ thở dài, tay phải giơ lên, xung quanh thủ chưởng trong vòng một xích, không khí tựa hồ có một chút hình ảnh mơ hồ, sau một lát một vòng lửa như thiêu đốt chậm rãi hiện ra quấn quanh tay hắn. Ngũ hành thuật pháp Cuồng Diễm Thuật. Sau đó tay hắn vung lên, vòng lửa bay lên giữa không trung, hoá thành mấy chục cái hoả cầu đón gió mà thiêu đốt rồi hướng về những cành củi vây quanh đám thi thể lợn rừng mà rơi xuống. Mấy chục ngọn lửa đồng thời nhen nhóm rất nhanh tạo thành một đống lửa lớn, đem phần lớn thi thể lợn rừng, hừng hực thiêu đốt. Hoả diễm chiếu sáng xung quanh, cỏ cây bên cạnh cũng bắt đầu cháy đen héo rũ, đồng thời rọi cả sang khuôn mặt Thẩm Thạch khiến hắn lui lại vài bước. Suy nghĩ một chút hắn lại đem ba cái thi thể Sơn Hùng Đường tu sĩ kéo qua, trực tiếp ném vào trong đám lửa, sau đó ngoại trừ lượng linh tinh được giữ lại, hắn đem toàn bộ ba túi trữ vật của bọn hắn đồng dạng ném vào trong biển lửa. Ngọn lửa điên cuồng giãy giụa, cắn nuốt tất cả. Thẩm Thạch có chút nheo mắt nhìn lại một hồi, nhưng sau đó xoay người trở về tảng đá lớn. Tiểu Hắc vẫn đứng nguyên chỗ này, ngoại trừ trầm mặc ra cũng chỉ còn lại trầm mặc. Thẩm Thạch nhìn lại nó cả nửa ngày mới thở dài một tiếng, xoay đầu lại, cũng không nói gì thêm, an tĩnh như vậy mà ngồi cùng nó nhìn xem trận đại hoả trên sườn núi. Trận hoả diễm từ sáng sớm đến tận buổi trưa mới bắt đầu dần yếu ớt, khi tất cả thi hài đã biến thành hư vô, giống như một đoạn thời gian trong quá khứ bị chôn vùi vậy. Tiểu Hắc chậm rãi cúi đầu, như là hồi tưởng lại gì đó, lại như khẽ nói điều gì, sau đó nó xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Thạch, ngẩng đầu nhìn hắn. Bên trong ánh mắt ôn hoà chờ đợi. Thẩm Thạch vỗ vỗ mông đứng lên, sờ lên đầu Tiểu Hắc khẽ nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà”. . . . Khi đi xuống núi, một người một heo đều không có mở miệng, cứ như vậy an tĩnh mà đi trong rừng rậm, tựa hồ hồi lửa thiêu đốt vừa rồi còn đang trước mắt bọn họ. Bất quá, đến một nơi trong rừng rậm, Thẩm Thạch chuẩn bị rẽ ra hướng rời khỏi núi thì Tiểu Hắc lại cắn vào vạt quần hắn, nhẹ kêu lên hai tiếng như có ý bảo đi theo nó sang một hướng khác. Ở đằng kia chỗ ranh giới của rừng sâu, một toà núi khác cao ngất sừng sững còn truyền đến vài tiếng hú của thú rừng, loáng thoáng từ chỗ sâu nhất trong sơn mạch truyền đến.