Lục Tiên
Chương 231
Lông mày Thẩm Thạch khẽ nhíu lại, ánh mắt lập tức rơi vào mấy tảng đá trước mặt. Thoạt nhìn trông chúng cũng rất bình thường, không có chút gì đặc biệt hay khác lạ. Ít ra là vào giờ phút này, trong mắt hắn thì những tảng đá xếp rải rác lộn xộn nằm dưới bức tường đá này không có chỗ nào đặc biệt. Mà ngược lại, chúng lại cực kỳ hòa hợp với cảnh vật xung quanh trong huyệt động kỳ dị âm u dưới mặt đất, cùng đen sì u ám, thậm chí trên mặt những tảng đá còn khoác lên một tầng rêu ẩm ướt mỏng manh.
Tất nhiên, đám rêu trên tảng đá này và trên người Thi Vương là hai thứ khác nhau, chúng chỉ là loại rêu xanh bình thường hay mọc ở những chỗ ẩm thấp. Thẩm Thạch ngồi xuống cạnh tảng đá, tỉ mỉ quan sát, trong lòng chợt nghĩ: mặc dù Thi vương đã chết, mùi máu tanh cũng giảm đi nhiều nhưng vẫn còn vô cùng nồng đậm; không biết mũi của Tiểu Hắc làm bằng cái gì mà chẳng hiểu tại sao trong hoàn cảnh như thế nó vẫn phát hiện khí tức của đám người Hậu gia.
Chỗ này có năm, sau khối đá lớn nhỏ không bằng nhau, cao đến gần ngực, nằm lộn xộn, chồng lên nhau ở một góc khuất. Tất nhiên lúc đầu Thẩm Thạch cũng không chú ý đến mấy chỗ vắng vẻ này, chỉ khi Tiểu Hắc ra hiệu thì hắn mới cẩn thận quan sát, sau một lúc thì quả nhiên phát hiện ra vài dấu vết khác thường để lại.
Mắt hắn đảo qua những tảng đá này, nhận thấy trên bề mặt thô ráp là lớp rêu xanh ẩm ướt. Bất giác Thẩm Thạchn ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mặt đất xung quanh khô ráo, chỉ trừ dòng sông đỏ quỷ dị lơ lửng giữa không trung thì mặt đất trong động không có bất kỳ nguồn nước nào.
Chỗ khuất này cách dòng sông đỏ đến mấy chục trượng, Thẩm Thạch đứng ở đây được một lúc lâu rồi nhưng không cảm nhận được không khí xung quanh có chút gì ẩm ướt. Vậy tại sao lớp rêu xanh lại mọc trên mấy tảng đá này? Chắc hẳn có điều gì bất thường ở đây?
Sắc mặt hắn trầm xuống, như là đang suy nghĩ cái gì. Lát sau, một lần nữa Thẩm Thạch đưa mắt nhìn vào mấy tảng đá, tiếp theo vươn bàn tay phải tới, cẩn thận đặt lên một tảng đá trước mặt.
Qua da thịt, chỗ chạm tay truyền tới cảm giác mát lạnh, rất nhanh lòng bàn tay của hắn cảm nhận được hơi nước dồi dào từ đám rêu xanh ẩm ướt, lạnh buốt. Cảm giác này cũng chẳng phải thoải mái gì, ngoài điểm này ra thì hắn không phát hiện lớp rêu xanh không có cái gì khác thường.
Sắc mặt Thẩm Thạch không đổi, chỉ có chút ngưng trọng khi sờ lên mặt ngoài tảng đá, mặt đá gồ ghề, thô ráp nhưng vì được phủ bởi lớp rêu xanh nên cho cảm giác mềm mại hơn rất nhiều.
Có điều Thẩm Thạch sờ hết mặt trước rồi mặt sau tảng đá nhưng cũng không có phát hiện cái gì, dường như tảng đá này chẳng qua là một táng đá bình thường đặt tại nơi hẻo lánh này mà thôi.
Dòng sông đỏ lơ lửng vẫn yên tĩnh chảy, ánh sáng màu đỏ quỷ dị chiếu xuống mặt đất dưới huyệt động khiến khuôn mặt Thẩm Thạch cũng trở nên đỏ sậm, trông hắn có chút quỷ dị. Bên cạnh, Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn hắn, hình như nó có chút bất an nên kêu một tiếng “hừ” trầm thấp.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn nó, bình tĩnh nói: "Chờ một chút, nếu chỗ này không tìm thấy gì thì chúng ta trở về."
Tiểu Hắc cúi đầu "hừ hừ" kêu hai tiếng, nằm rạp trên mặt đất, sau đó yên lặng chăm chú nhìn Thẩm Thạch một lần nữa vươn tay ra, bắt đầu kiểm tra tảng đá thứ hai bám đầy rêu xanh.
Một lát sau, Thẩm Thạch thu lại bàn tay dính đầy hơi nước lạnh buốt, giống như hồi nãy, vẫn không có phát hiện ra cái gì.
Lông mày Thẩm Thạch khẽ nhíu lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Tiểu Hắc đang nằm sấp một bên, thầm nghĩ chẳng lẽ do chỗ này có mùi quá nặng khiến mũi Tiểu Hắc mất thính hoặc gây lầm lẫn chăng? Có điều ngẫm lại thì từ trước đến giờ Tiểu Hắc rất giỏi trong việc tìm kiếm linh thảo, Thẩm Thạch lắc đầu, nghĩ thầm: chỗ này chỉ có mấy tảng đá, nếu không tìm thấy cái gì thì cứ thế rời khỏi sơn động cũng được; dù sao trong Túi Như Ý còn có nửa hộp Tam phẩm linh tài “Thi Đài”(*) hiếm thấy là cũng dư sức bù đắp công sức lần này tới Cao Lăng Sơn.
(*) Thi Đài: rêu trên thi thể.
Ý nghĩ xoay chuyển nhưng tay hắn không hề ngừng lại chút nào, tiếp tục kiểm tra phía dưới tảng đá. Nhìn kỹ thì trong số mấy tảng đá nằm ở cái góc hẻo lánh này, tảng đá hắn đang kiểm tra là lớn nhất. Chỗ cao nhất của nó cũng chỉ xấp xỉ ngang ngực của Thẩm Thạch, nhưng mà thân khối đá lại hơi cao và hẹp, nhìn lại có điểm giống như một cái hồ lô trên nhỏ dưới rộng.
Sờ soạng một hồi vẫn không có thu hoạch gì, Thẩm Thạch không khỏi thở dài, nghĩ tới bộ dạng chính mình sờ mó tảng đá kia, nếu là bị ai đó nhìn thấy chỉ sợ mười người cũng phải chín người cho là nhìn thấy thằng ngốc, có điều vừa rồi Tiểu Hắc lại chú ý đến nơi đây, nhưng không có nhắc nhở gì cả, ngoại trừ cái biện pháp ngốc nghếch kia ra thì cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Lúc này, cánh tay hắn đang sờ mó chuyển ra phía sau tảng đá, đương nhiên phía sau đã được che khuất đi, chỗ đó rêu xanh dường như tươi tốt hơn, hơi ẩm cũng nhiều hơn, tùy tiện sờ qua bất kỳ chỗ nào cũng làm bàn tay bị dính nước lạnh.
Chẳng qua là sau một lát, Thẩm Thạch thân thể bỗng nhiên chấn động, sắc mặt lập tức thoáng đổi, tựa như cảm giác được cái gì đó, thân thể có chút nghiêng về phía trước, cánh tay duỗi thẳng ra, hướng phía sau tảng đá cẩn thận tìm kiếm.
Trên mặt đất bên cạnh, Tiểu Hắc đang nằm ngủ từ lúc nào đột nhiên kinh ngạc thức giấc, ngẩng phắt đầu dậy, nhìn về phía Thẩm Thạch, hai tai đang cụp cũng thoáng cái dựng đứng lên.
Lớp rêu xanh ẩm ướt rơi xuống, hai mắt Thẩm Thạch hơi nheo lại, cảm giác lạnh buốt ướt át từ bên trong truyền ra, bàn tay của mình tựa hồ chạm tới một vết lõm hoàn toàn khác thường với xung quanh.
Nơi đó bị đám rêu xanh che khuất vô cùng kín đáo, trên mặt tảng đá lõm sâu xuống chừng hai đốt ngón tay. Thẩm Thạch chậm rãi hoạt động bàn tay của mình, ngón tay nhẹ nhàng mà tỉ mỉ rà soát chỗ này, rất nhanh liền phát hiện chỗ này tựa như chính là dấu vết hoàn toàn giống một bàn tay Nhân tộc.
Nói cách khác, ở mặt sau tảng đá phía dưới lớp rêu xanh có một cái chưởng ấn.
Một cái chưởng ấn nằm tại nơi này có ý tứ gì đặc biệt chăng?
Là một cơ quan thần bí dưới mặt đất trong huyệt động quỷ dị này sao? Hay thuần túy chỉ là tảng đá lớn này bản thân trời sinh vết tích như vậy? Tiểu Hắc địa phương khác không tìm, hết lần này tới lần khác ở chỗ này phát hiện kí tức đám người Hậu gia, có phải hay không nói cái chưởng ấn này có lẽ chính là dấu vết quan trọng để truy tung đám người Hậu gia?
Tại nơi Đại mỗ xuất thế này, đám người Hậu gia nghe nói có được một thông đạo đường tắt nối thẳng đến bảo tàng. Như vậy cái chưởng ấn này, phải chăng sẽ là chỉa khóa để mở thông đạo đường tắt kia?
Trong khoảnh khắc đó , lúc Thẩm Thạch đem bàn tay phải của mình đặt tới cái vết lõm kia cuối cùng xác nhận đây đúng là một cái chưởng ấn, trong đầu xẹt qua những suy nghĩ này, mà sau một khắc, cơ hồ là vô thức hắn mang theo vài phần ý thăm dò, dùng sức mà ấn xuống một cái, ý đồ xem có phải hay không là chỗ cơ quan, có thể hay không có chỗ biến hóa.
Sau đó, biến hóa lập tức xảy ra.
Một loạt thanh âm "Ù ù" trầm thấp vang lên, như tiếng sấm động, lại như tiếng gầm của Yêu thú, tại một chỗ dưới mặt đất truyền lên vang vọng khắp huyệt động. Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc lập tức ngẩng đầu, mang theo vài phần kinh ngạc hướng bốn phía nhìn lại, lại nhất thời không rõ thanh âm này đến tột cùng là từ chỗ nào truyền đến, chỉ cảm thấy thanh âm này không lâu trước vẫn còn ầm ì dưới mặt đất huyệt động lúc sau đã ngày một to lên rồi nổ vang, nhức cả lỗ tai.
Mà ngay khi thanh âm kia vang lên xung quanh đã có sự thay đổi, vốn là dòng sông đỏ phát ra ánh sáng màu đỏ đột nhiên tối sầm lại. Thẩm Thạch lập tức đã nhận ra, quay đầu hướng dòng sông đỏ treo lơ lửng quỷ dị kia nhìn lại, chỉ thấy dòng sông đỏ phía trên màu đỏ đang lúc sáng lúc tối, mà nước sông đỏ thẫm nguyên bản chảy nhẹ nhàng lại đột nhiên kịch liệt, một lát sau ngay tại trước mắt của hắn, dòng sông đỏ quỷ dị trên không vậymà ở giữa không trung vặn vẹo dựng đứng lên.
Đó là một hình ảnh cực kỳ quỷ dị mà khó có thể tin nổi, nước trong dòng sông đỏ trước chảy nhẹ nhàng giữa không trung giờ kịch liệt vặn vẹo chảy siết, mà nương theo dị tượng của dòng sông đỏ, mặt đất huyệt động cũng bắt đầu chậm rãi run rẩy chấn động lên.
Chấn động ngày một lớn lên, càng ngày càng kịch liệt, thậm chí tòa núi thi thể tu sỹ chồng chất cách đó không xa cũng bị chấn động sụp đổ. Thẩm Thạch sắc mặt đại biến, kêu Tiểu Hắc Trư một tiếng rồi hướng phía trên chạy ra, nhưng mà mới chạy đượcvài bước, hắn liền ngạc nhiên dừng lại, sắc mặt khó tin mà nhìn tới phía trước, thông đạo đi ra là một hành lang đã từng tản mát ra hào quang màu xanh lục, giờ phút này thình lình đã không thấy.
Đường quay lại cứ như vậy quỷ dị trước mắt hắn biến mất, thay vào đó là một thạch bích chắn phía trước hầu như kín với vách đá không lọt kẽ hở nào, dường như chỗ đó không có tồn tại một cái thông đạo mà chỉ là một thạch bích cứng rắn vậy.
Dưới chân chấn động càng ngày càng kịch liệt, thanh âm như tiếng sấm rền tiếng nổ vang, Thẩm Thạch thậm chí đã có chút đứng không vững, đá tảng trên đỉnh huyệt động rào rào rơi xuống, tựa hồ tùy thời sẽ đem nơi đây toàn bộ vùi lấp.
Chẳng lẽ mình lại bị chôn sống một cách khó hiểu dưới mặt đất trong huyệt động đen tối này hay sao? Thẩm Thạch có chút mờ mịt mà nghĩ thầm, nhìn lên dòng sông đỏ quỷ dị giữa không trung nước sông càng chảy càng nhanh, dường như đó là một con rắn lớn màu đỏ thắm biến ảo đang thống khổ mà giãy dụa co rút thành các loại tư thế vặn vẹo.
Đột nhiên, dòng sông màu đỏ đột nhiên chấn động, tư thế vặn vẹo đột nhiên trở nên cứng ngắc, một dòng nước cực lớn chưa từng có ầm ầm từ chỗ sâu nơi đầu nguồn phun mạnh xuống. Thẩm Thạch lập tức sợ hãi cực độ, bởi vì phương hướng dòng nước phun xuống lại đúng là chỗ hắn cùng Tiểu Hắc Trư đang đứng.
"Oanh!"
Nhanh tựa sấm sét lại giống như sóng dữ, dòng nước chảy thẳng xuống đầu Thẩm Thạch ầm ầm văng tung tóe cơ hồ như long trời lở đất. Cảm giác dưới chân mình không còn chỗ đứng, nguyên bản mặt đất kiên cố là vậy mà ở giờ phút này lại mở ra một cái khe hở lớn hoặc nói là hiện ra một cái động lớn, dòng nước đỏ thẫm với thế không thể đỡ nổi chảy xuống cái động này. Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc Trư căn bản hầu như không có lực chống cự, đã bị lượng lớn nước chảy trực tiếp đẩy xuống cái động lớn hắc ám mà sâu không thấy đáy kia, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hào quang màu đỏ chập chờn chậm rãi bình phục lại, thanh âm nổ vang dần dần nhỏ lại, trên mặt đất cái huyệt động kia dần dần khép lại, kín kẽ một lần nữa ngưng tụ thành một mảnh đất, tựa hồ căn bản nhìn không ra bất cứ dấu vết gì.
Giữa không trung, dòng sông màu đỏ tựa hồ bởi vì vừa rồi chảy ra nước quá nhiều, nhất thời khô cạn, cứ như vậy chậm rãi biến mất không thấy, trong huyệt động dần dần lâm vào bóng tối lờ mờ, chỉ có một chút nước màu đỏ sót lại phát ra quang mang nhàn nhạt.
Mà ở chỗ lối đi nơi Thẩm Thạch đứng lúc trước, vẫn là một thạch bích cứng rắn lạnh như băng, tựa hồ chỗ đó từ trước cho tới bây giờ không có một con đường nào, nhưng mà thập phần quỷ dị là, ngay tại nơi cách cái thông đạo cũ khoảng hai trượng tại một chỗ khác trên thạch bích, chẳng biết từ lúc nào lại mở ra một cửa vào lối đi khác, so với cái trước giống nhau như đúc, thậm chí mơ hồ còn có thể chứng kiến phía trong lối đi kia tản ra hào quang màu xanh lục nhàn nhạt .
Hết thảy, tựa hồ lại một lần nữa trở lại bình thường.
Một lát sau, bỗng nhiên một hồi tiếng bước chân từ sâu trong thông đạo vang lên, không bao lâu sau ngay sau đó, liền có một đám tu sĩ từ trong thông đạo mới mở đi vào cái huyệt động u ám dưới mặt đất này. Một đoàn ánh lửa sáng lên, là có một đám người tay cầm bó đuốc, theo ánh lửa chiếu rọi, bọn hắn rất nhanh thấy được trên mặt đất một mảng hỗn độn cùng với một đống thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi.
Lập tức, một hồi tiếng kinh hô từ trong miệng đám tu sĩ lạ lẫm vang lên, nhờ ánh lửa, có thể chứng kiến không ít người trên mặt đều lộ ra vài phần vẻ sợ hãi, nhưng mà rất nhanh không ít người lại phát hiện phía bên kia huyệt động có một cái thông đạo u ám đi sâu xuống.
Có người mạnh dan bước tới, người phía sau rất nhanh đuổi kịp, có lẽ là nhiều người can đảm, có lẽ là nguyên nhân khác, rút cuộc không có bất cứ người nào lựa chọn lui về phía sau, tất cả tu sĩ đều mang hy vọng nóng bỏng, đi vào trong thông đạo u ám này.
Mà ở quá trình đi vào bên trong này, không có bất cứ người nào cẩn thận mà tra xét huyệt động nơi đây, tự nhiên cũng không ai phát hiện tại một nơi hẻo lánh nào đó sát vách núi có mấy tảng đá đã có một tảng đá lớn lệch chút ít ra khỏi vị trí cũ.
Huyệt động u ám một lần nữa yên tĩnh xuống, lúc đám người kia đi qua khá xa, giữa không trung bỗng nhiên hồng mang lóe lên, một vòng ánh sáng màu đỏ yêu dị một lần nữa sáng lên, dòng nước màu đỏ thẫm một lần nữa từ chỗ sâu trên đỉnh huyệt động hắc ám chảy ra, liền quỷ dị như vậy trôi nổi tại giữa không trung, thậm chí còn rẽ vài đường cong, lặng yên không một tiếng động mà một lần nữa yên tĩnh bắt đầu chảy xuôi.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
3979 chương
2005 chương
41 chương
1714 chương