Lục Tiên
Chương 157
Đọc sách liên tục trong thời gian dài là một việc khiến hao tổn tinh lực ghê gớm, cho dù thân thể cường tráng như Yêu tộc cũng sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi chứ đừng nói là Thẩm Thạch. Khi lướt qua trang cuối cùng của một quyển sách, hắn tiện tay ném sang bên cạnh sau đó đưa tay day day trán rồi đứng dậy duỗi lưng, xoay cổ, đi tới đi lui trong mật thất.
Khi ánh mắt hắn liếc qua đống sách chồng đống trông như một tòa núi nhỏ kia mà không tránh được khẽ cười khổ. Mấy bữa nay, ngoại trừ mỗi ngày hai lần kiên trì tu luyện Thiên Minh Chú thời gian còn lại Thẩm Thạch hầu như đều dành cho việc đọc sách, tuy chăm chỉ miệt mài như vậy nhưng muốn nếu muốn đọc hết mấy trăm quyển thì vẫn cần một thời gian dài nữa.
Tính cho đến nay, trong cái núi sách kia hắn đọc chưa được một nửa, trong đó nhiều cuốn coi như chỉ xem qua do nội dung của nó chẳng có gì hấp dẫn, lặp lại hay cơ bản là hắn thấy không hứng thú hoặc trong đó ghi chép những thứ kỳ lạ cổ quái khiến hắn khó hiểu, những quyển sách này hắn chỉ tùy tiện đọc lướt qua rất nhanh.
Tuy vậy trong đó cũng có không ít những cuốn sách có giá trị. Ví dụ như sách viết về lịch sử, địa lý, truyền thuyết xa xưa. Xem ra, hứng thú sưu tầm sách của vị tiền bối Yêu tộc Hắc Phượng này cũng thật là phong phú, thậm chí trong đó không thiếu các loại sách giới thiệu về thế giới bên ngoài Yêu giới, có loại là ghi chép đơn giản về tri thức của giới khác ngoài Hồng Mông giới, rất nhiều thứ mà lúc trước Thẩm Thạch còn chưa biết. Phải biết rằng, tuy từ nhỏ hắn đã thích đọc sách nhưng từ khi mười hai tuổi bái nhập Lăng Tiêu tông rồi sau đó lên Thanh Ngư đảo thì cơ bản cũng không có nhiều cơ hội được đọc sách nữa.
Không thể tưởng tượng được hôm nay ở Yêu giới còn có dịp được đọc sách, thế nhưng nếu muốn đọc hết tất cả số lượng sách khổng lồ ở đây cũng không phải dễ dàng gì.
Giá như có túi Càn Khôn do Nhân tộc chế tạo thì tốt biết bao! Lúc này Thẩm Thạch thầm nghĩ, nếu ta có cái túi thần kỳ kia thì có thể đem theo thật nhiều sách ở bên người, lúc nào muốn thì có thể đem ra đọc là được rồi.
Hắn lặng im như rơi vào trầm tư rồi đột nhiên lắc đầu tự nhủ, tại sao mình luôn nghĩ đến những điều phi thực tế thế nhỉ, ngay sau đó hắn lại đem những ý niệm nhàm chán này ném qua một bên. Thẩm Thạch đang do dự không biết có nên đọc thêm vài cuốn nữa hay là cứ ra ngoài đi dạo vài vòng, hít thở không khí cho tỉnh táo đầu óc. Sau sáu ngày liên tiếp bám trụ ở đây, cho dù ngày thường việc hắn thích nhất là đọc sách nhưng hiện tại hắn đã bắt đầu có cảm giác uể oải, mệt mỏi không chịu nổi.
Trong lúc lặng im suy ngẫm, ánh mắt Thẩm Thạch đảo sang bên cạnh lại thấy Tiểu Hắc Trư đang ngủ say sưa trên mặt đất. Lông mày Thẩm Thạch khẽ nhíu lại, tuy rằng trong thời gian vừa qua hắn chỉ tập trung tu luyện Thiên Minh Chú và đọc sách nhưng không lâu sau lại phát hiện con heo này có chỗ không phù hợp, mấy ngày nay hình như nó rất thích ngủ.
Tiểu Hắc Trư hầu như luôn luôn trong trạng thái ngủ say, mặc kệ trời sáng hay tối cứ nằm ườn ra đó, thậm chí cái tính ngày thường ngủ dậy hay đòi ăn cũng càng ngày càng ít đi, mặt khác đối với thức ăn là thịt mà mọi khi Thẩm Thạch hay cho nó ăn hình như nó cũng không có hứng thú và ăn rất ít.
Nếu nói Tiểu Hắc Trư có nhiều tật xấu thì không phải, nó chỉ đặc biệt tham ngủ, hơi một tí là lăn ra ngủ mê man, ngủ đến tối trời tối đất.
Thẩm Thạch đang do dự không biết có nên đánh thức Tiểu Hắc Trư dậy rồi dẫn nó cùng ra ngoài hay không thì đột nhiên cảm giác thấy mặt đất ở dưới chân truyền đến từng đợt dao động mãnh liệt, tuy không giống như động đất nhưng cảm giác rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Thẩm Thạch khẽ giật mình, sắc mặt biến hóa và không đợi hắn có bất kỳ phản ứng nào thì bất ngờ một âm thanh trầm thấp nhưng vô cùng đáng sợ từ phương xa đã truyền tới. Lúc này, ngay cả thạch thất nằm sâu trong lòng núi cũng phải chao đảo, thạch bích phía trên đỉnh đầu hắn lập tức rạn nứt, đất cát và đá vụn thi nhau rơi xuống như mưa.
Đến lúc này Thẩm Thạch vẫn chưa biết là có chỗ nào không đúng, bên ngoài chắc chắn đã xảy ra việc lớn rồi. Sắc mặt hắn đại biến, không chần chừ liền xoay người hướng bên ngoài phóng vụt đi. Hiển nhiên không thể ở lại gian mật thất này, biết đâu sau một hồi chấn động mạnh nữa lại làm sập lối ra chẳng phải mình bị chôn sống ở trong này sao.
Ngay tại thời điểm Thẩm Thạch vọt tới cửa động thì thấy cái cửa đá nặng trịch vốn dĩ đóng chặt đang bị ai đó cố hết sức đẩy sang một bên, tại khuôn cửa lộ ra một cái mặt khỉ già nua. Thẩm Thạch ngạc nhiên dừng lại trợn mắt hỏi: “ Lão Hầu, sao lão lại tới đây, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?”.
Lão Bạch Hầu không lập tức trả lời hắn, giờ phút này thần sắc trên mặt lão nhuốm màu lo lắng, thậm chí mơ hồ có thể thấy hằn lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Tuy nhiên cuối cùng lão cũng lấy lại được sự bình tĩnh, vừa nhìn thấy Thẩm Thạch liền lập tức vẫy tay la lớn: “ Thạch Đầu, lại đây mau, chúng ta phải đi ngay”.
Thấy biểu hiện vô cùng lo lắng của lão Hầu, Thẩm Thạch đột nhiên càng thêm căng thẳng pha lẫn cảm giác bất an cực độ, hắn lập tức vọt tới nhưng chạy được vài bước mới sực nhớ đến Tiểu Hắc vẫn nằm ngáy o…o…liền vội vàng một tay ôm lấy con heo ngốc tham ngủ thích ăn ngon, tay kia đỡ lão Hầu vì tuổi cao chân yếu không có cách nào đi nhanh được, lập tức hướng vách núi bên ngoài chạy đi.
Hai người một đường lao ra vách núi, đập vào mắt Thẩm Thạch là một thân hình cao lớn, sắc mặt dữ tợn, trong tay nắm chặt cự phủ, đó chính là Thạch Trư. Bên cạnh hắn còn có vài tên Thanh Xà vệ, tuy nhiên trên mặt ai nấy cũng đều hiện rõ sự lo lắng và khẩn trương. Lúc này, Thẩm Thạch giống như vừa từ một thư phòng vô cùng yên tĩnh đột nhiên rơi vào một thế giới cuồng dã, ầm ĩ vô biên vô hạn, những tiếng gầm thét khủng khiếp như sóng to gió lớn ngập trời lập tức từ bốn phương tám hướng lao đến nuốt chửng hắn.
Ở giữa đất trời, mưa to gió lớn trong nháy mắt quật xối xả lên người hắn.
Thẩm Thạch chợt biến sắc, hắn dự cảm mọi chuyện đang diễn biến vô cùng bất ổn. Hắn lạnh lùng nhảy lên chỗ đầu tường cao nhìn về phía thành trì xa xa, ngay lập tức Thẩm Thạch liền hít vào một hơi khí lạnh, nhất thời không thể thốt được nên lời.
Phượng Minh thành vừa mới trải qua một hồi kiếp nạn, vết thương chồng chất thật vất vả mới khôi phục được chút ít thế mà giờ đây, ngay trước mắt Thẩm Thạch, một lần nữa lại như rơi vào cảnh địa ngục lầm than!
Lửa cháy đùng đùng, những vòi lửa như rồng phun cuốn thẳng lên trời, dù mưa có to hơn nữa cũng chẳng có cách nào ngăn được chúng. Khắp nơi đều là bóng người chém giết loạn xạ, tiếng gào rống tàn bạo chói tai, tiếng đao búa đập vào nhau chan chát, những thân thể bị chém nát không còn hình thù, máu tươi vung vãi…tất cả tạo nên cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, thêm một lần nữa quét qua từng góc nhỏ của tòa thành trì này.
Đứng phía dưới Thẩm Thạch, lão Hầu lớn tiếng kêu lên: “ Xuống, chúng ta đi mau!”.
Thẩm Thạch nhảy xuống, trong lòng vội nghĩ, may mắn là trong lúc nguy cấp còn có lão Bạch Hầu nhớ đến mình, nếu cứ ở trong mật thất mà không nắm được tình hình bên ngoài thì mình nhất định không thể có được kết cục tốt.
Xuống tới mặt đất, hắn liền chộp lấy tay lão Hầu, nghiến răng hỏi: “ Có phải Hắc Phượng tộc tấn công không? Làm sao bọn chúng lại vào được trong thành?”.
Lão Hầu hất tay hắn ra, sắc mặt khẩn trương nhưng tuyệt đối không có ý trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ dùng sức kéo hắn chạy theo sau mấy Thanh Xà vệ, hét to: “ Đi mau, ra khỏi nơi này rồi nói!”.
Trong lúc bị lôi đi, Thẩm Thạch kinh ngạc thấp giọng hỏi: “ Chuyện gì đang xảy ra thế này, chúng ta không đi giúp Ngọc Lâm nương nương giết địch sao?”.
Trên khuôn mặt lão Hầu xẹt qua một tia cay đắng và sầu thảm lắc đầu nói: “ Vô dụng thôi, cửa thành đã bị phá, Ngọc Lâm nương nương cũng bị cuốn lấy, hơn nữa…”. Lão run rẩy chỉ tay lên vòm trời phía trên Phượng Minh thành, Thẩm Thạch nhìn lên theo hướng lão Hầu chỉ, lập tức chấn động trong lòng, hắn thấy một cuộc giao tranh giống như cuộc giao tranh quyết định vận mệnh của Hắc Ngục Sơn khi trước, một xà một phượng bay lượn trên chín tầng trời, thân hình như núi cao, đánh đến long trời lở đất.
Nhưng có một điều khác so với vài ngày trước, trong vô tận mây đen và cuồng phong, ở một nơi cao hơn, xa hơn thân ảnh to lớn của hai nhân vật Yêu tộc cường đại xà phượng, còn có một quái vật khổng lồ như ẩn như hiện, từ xa nhìn lên chỉ mơ hồ nhận ra hình như đó là một con Bạch Hạc, phong thái ngạo thị thiên địa. Nó đang chăm chú theo dõi cuộc chiến ở phía dưới, thỉnh thoảng tìm được cơ hội sẽ lập tức ra tay, mà mỗi lần như thế đều vừa vặn nhắm vào điểm sơ hở trên thân thể to lớn của Thiên Thanh Xà yêu.
Trận quyết chiến này đã không còn cục diện cân tài cân sức nữa rồi! Ngọc Lâm hoàn toàn rơi vào thế thụ động bị đánh đến mức khiến nàng tuyệt vọng và trong nỗi kinh sợ vô cùng, nàng liên tục thét dài. Cứ coi như thân thể Yêu tộc mạnh mẽ hay cảnh giới vượt trội nhưng cuối cùng thực lực mới là thứ quyết định tất cả.
Trận quyết chiến này, cho dù trong mắt đa số Yêu tộc cấp thấp đang chém giết dưới mặt đất của Phượng Minh thành, rất nhanh cũng nhận ra được kết cục và tương lai của tộc Thiên Thanh Xà yêu, chỉ sợ là vô lực xoay chuyển đất trời rồi.
Tiếng gầm thét như sóng lớn, lớp sau đè lớp trước cuồn cuồn mà đến. Máu tanh, sát khí mãnh liệt, chiến hỏa hừng hực như muốn sôi trào tràn ngập khắp nơi trong Phượng Minh thành.
Sắc mặt Thẩm Thạch tái nhợt cắn răng quay đầu nhìn sang lão Bạch Hầu. Chỉ thấy mặt lão cũng hết sức khó coi đang nhìn hắn rồi chậm chạp lắc đầu.
Thẩm Thạch thở hắt ra, dậm chân hung hăng nói: “ Chúng ta đi”.
Nói xong liền chộp lấy tay lão Hầu rồi gọi với sang phía Thạch Trư, Thạch Trư lập tức xách cự phủ vọt lại sau lưng hai người cùng chạy ra bên ngoài. Lúc này mấy tên Thanh Xà vệ vốn không rõ là đi theo lão Hầu ngay từ đầu hay vừa mới gặp, đang lúng túng đứng ngây ra, cũng nối bước bám theo sau.
Một nhóm gồm sáu, bảy Yêu tộc từ trong đình viện lao ra ngoài, chỉ thấy bốn phía dâng lên âm thanh kêu gào giết chóc, tiếng bước chân chạy điên cuồng náo loạn, tiếng va đập ầm ầm rền rĩ, sát khí như hóa thành thực chất sôi lên sùng sục. Thẩm Thạch lặng người lập tức kéo theo cả lão Hầu dừng lại, riêng Thạch Trư từ trước đến giờ giống như thiên lôi sai đâu đánh đó nên cũng đứng lại theo. Sau lưng bọn họ, mấy tên Thanh Xà vệ không bận tâm đến nhiều chuyện như thế, ngay từ đầu bọn chúng đã thấy lão Bạch Hầu rất khó hiểu, lão không bỏ trốn, ngược lại mất công chạy đến cái nơi vắng vẻ hẻo lánh kia để cứu Thẩm Thạch vốn là một tên Quỷ Vu mà bọn chúng ghét cay ghét đắng. Trong thời khắc này, con đường chạy trốn đã ở trước mắt, sao phải ở đây mà quan tâm ngươi, cùng với những tiếng hít thở phì phì vang lên, đám Thanh Xà vệ liều lĩnh lách qua hai người bọn họ phóng về phía trước.
Lão Bạch Hầu ngạc nhiên hỏi: "Vì sao dừng lại, bọn chúng. . .".
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phía trước bùng lên tiếng thét, ánh đao búa ảnh phô thiên cái địa lập tức chụp xuống, trong nháy mắt máu tươi văng tung tóe, tứ chi đứt gãy rơi rụng lả tả, ba tên Thanh Xà vệ liền gục xuống, đồng thời một đám binh sĩ Hắc Phượng Yêu tộc xuất hiện ở phía trước chặn đường đi của bọn hắn.
Từng khuôn mặt hung ác, dữ tợn tựa ác quỷ hiện ra, sát khí sôi trào như chỉ còn tồn tại bản năng giết chóc của Yêu tộc. Từ lâu trên chiến trường lão Bạch Hầu đã không trực tiếp tham gia chém giết nên lúc này hai chân lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất.
Lúc này, tuy rằng sắc mặt Thẩm Thạch u ám nhưng ba năm qua hắn đã nhiều lần bị ép phải tham gia chiến sự giữa các bộ tộc, từ trong máu lửa đi ra, nếu so với lão Hầu thì hắn bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn tình hình ở trước mặt, hắn hiểu rõ là không có cách nào tiến lên được nữa, cố cưỡng ép xông lên cũng chỉ còn con đường chết.
Một tay Thẩm Thạch đỡ lấy lão Hầu giao cho Thạch Trư sau đó dẫn Thạch Trư quay đầu bỏ chạy. Ngay lúc này, thân hình cường tráng của Thạch Trư mới phát huy tối đa lợi thế đặc biệt vốn có, cho dù cõng thêm lão Bạch Hầu nhưng hắn vẫn như thường, quay đầu phóng vùn vụt theo Thẩm Thạch mặc kệ những tiếng gào thét ở sau lưng, coi như không quan tâm cũng không nghe thấy.
Sau vài lần nhấp nhô, Thẩm Thạch nhảy vào một khoảng sân nhỏ nhưng vừa vọt thêm được vài bước hắn liền bị ép phải lùi lại, hướng này cũng có một lớp yêu quân Hắc Phượng đang liều chết xông đến.
Liên tục thay đổi ý đồ chạy trốn nhưng kết quả vẫn giống nhau khiến Thẩm Thạch có chút tuyệt vọng, hắn phát hiện bản thân bốn phương tám hướng đều thọ địch. Trong Phượng Minh thành cuộc chiến khốc liệt vẫn tiếp diễn nhưng hiển nhiên Yêu tộc Hắc Phượng cuối cùng cũng rửa sạch được mối nhục và chiếm lấy thế thượng phong. Đặc biệt phủ đệ ở chỗ này vốn là nơi sinh sống của nhiều thế hệ tộc Hắc Phượng, chính vì lẽ đó nên đây mới được coi là mục tiêu trọng yếu của tộc Hắc Phượng và yêu quân được phái tới cũng nhiều đến mức dọa người.
Tả xung hữu đột, Thẩm Thạch dốc sức liều mạng vùng vẫy nhưng đều bị ép trở về, đồng thời trên người đã xuất hiện vài vết thương máu chảy đầm đìa. Bên cạnh hắn, Thạch Trư cũng lâm vào tình trạng tương tự, cự phủ trên tay hắn nhuộm đẫm máu tươi, dọc theo đường đi giết chết không ít quân lính Hắc Phượng nhưng bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ. Nhờ vào thiên phú bổn mạng thần thông phòng ngự nổi danh là giáp dày, nếu không đối diện với những đợt sóng vây công vừa rồi chỉ sợ hắn và lão Hầu đã bị loạn đao phanh thây từ lâu rồi.
Vừa thở hổn hển vừa chạy thục mạng như chó nhà có tang, bỗng nhiên Thẩm Thạch phát hiện bọn hắn từ trong vòng vây của địch đánh giết thế nào cuối cùng lại lui về vách núi có gian mật thất lúc trước.
Trước mắt chính là tuyệt lộ!
Thẩm Thạch quay lại liếc nhìn lão Bạch Hầu, hai người chợt im lặng, trên mặt đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
81 chương
66 chương
291 chương
41 chương
41 chương