Chương Tiếp » Những ngày nằm trong bệnh viện, sức khoẻ của Lam Phi cũng không thể đỡ lên mà ngày càng sa sút hơn. Cô liên tục bị xuất huyết nặng nên Lục Tử Hàn phải điều động những bác sĩ giỏi nhất có mặt 24/24, đề phòng trường hợp xấu. Hôm nay trợ lí Lưu đem một giỏ hoa quả đến. Thấy Lam Phi đang ho sặc sụa, anh ta liền đi đến vuốt lấy lưng cô. - Lam Phi tiểu thư, tình trạng của cô ngày càng xấu đi. Nếu cứ thế này… Tôi e… - Người giúp việc kia anh giải quyết sao rồi? Lam Phi đánh trống lảng, cầm chiếc khăn tay từ từ lau miệng, hỏi. - Tôi đem cô ta trở lại cái nơi đó rồi. Loại người như vậy nên gϊếŧ đi cho khuất mắt. Để cô ta trở lại cái nơi tối tăm đó vẫn còn nhân nhượng quá. Dù sao thì Lam Phi cũng không phải là kẻ máu lạnh. Cũng nhờ sự việc lần này, cô mới rút ra bài học đáng nhớ. Ngoại trừ Lục Tử Hàn, cô không nên tin tưởng vào ai quá. - Cổ họng tôi hơi khô. Anh giúp tôi rót ít nước. Trợ lí Lưu đi đến bàn bên cạnh, cầm bình nước lên mới phát hiện ra là đã hết nước. Anh ta bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra ngoài lấy bình nước khác. Còn mình cô ở lại trong phòng bệnh. Bất giác, Lam Phi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh. Thời tiết hôm nay rất đẹp, không nắng không mưa, thỉnh thoảng lại có một cơn gió thoang thoảng vào. Khung cảnh này khiến cô nhớ lại những hình ảnh lúc trước, mẹ cô từng nằm trên giường bệnh. Hôm ấy thời tiết cũng y hệt như hôm nay, khiến người ta cảm thấy bất an. Mấy ngày Lam Phi biết Lục Tử Hàn thường xuyên đến gặp Bạch Khuynh Xảo kia lấy thuốc. Cô không nói không phải là cô làm ngơ. Chỉ là cô cảm thấy trong người vô cùng khó chịu. Cô biết Lục Tử Hàn vì cô mà phải hạ mình như vậy, nhưng… Trong thâm tâm cô, thực sự không muốn chồng mình gặp người phụ nữ khác một chút nào. Bỗng, Lam Phi cảm giác mũi mình chảy xuống một chất lỏng màu đỏ. Tay cô run run đưa lên mũi, lại là máu nữa. Bên cạnh giường bệnh có một cái nút màu đỏ, Lục Tử Hàn căn dặn, chỉ cần cô xuất huyết thì phải ấn vào cái nút ấy gọi bác sĩ đến. Lam Phi cảm thấy cơ thể mình dần vô lực. Cô nghiêng người, cố gắng vươn tay ấn nút đỏ kia. Ai ngờ, bản thân lại bất cẩn ngã xuống đất. Tiếng mở cửa vang lên, Lục Tử Hàn đúng lúc này đi vào. Hắn trông thấy một màn này thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng lao đến ôm lấy Lam Phi lên giường rồi ấn nút gọi bác sĩ đến… Đứng bên ngoài phòng bệnh, Lục Tử Hàn thất thần khi thấy bác sĩ đang nỗ lực chữa trị cho Lam Phi. Hắn nghiến răng, nắm chặt tay lại đấm mạnh vào thanh sắt ngoài hành lang. Vì đấm mạnh quá nên tay của hắn cũng chảy từng giọt máu xuống đất. Lục Tử Hàn như lên cơn điên, hắn đấm muốn đấm thêm mấy phát nữa thì lại bị Du Minh Hạo xuất hiện ngăn lại. - Cậu bình tĩnh lại chút đi. - Làm sao tôi có thể bình tĩnh cho được? Lam Phi… Cô ấy sắp không thể chịu đựng được nữa rồi… Tôi không muốn mất cô ấy, thực sự không muốn… Lần đầu tiên Du Minh Hạo chứng kiến cảnh Lục Tử Hàn tuyệt vọng đến như vậy. Mấy ngày này, anh ta và Lục Tử Hàn mất ăn mất ngủ, cho người liên lạc đến tất cả các bệnh viện lớn, tìm những vị bác sĩ, tiến sĩ giỏi nhất nhưng đều vô dụng. Loại thuốc mà Lam Phi trúng phải chính là loại thử nghiệm đầu tiên. Muốn điều chế thuốc giải cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Đến lúc đó, cơ thể của cô cũng đã kiệt sức rồi. Bây giờ chỉ còn cách lấy thuốc giải từ trong tay của Bạch Khuynh Xảo mới có thể cứu Lam Phi. Đây cũng có lẽ là con đường duy nhất rồi. - Để tôi cho người đến bắt Bạch Khuynh Xảo. Tôi không tin tra tấn cô mà cô ta không giao thuốc giải ra. - Vô dụng thôi. Bạch Khuynh Xảo là người phụ nữ liều mạng. Hôm đó tôi cố gắng ép cô ta giao thuốc giải ra, vậy mà đến lúc cô ta sắp tắt thở rồi vẫn không hé răng một lời… Hai người nhìn ông nhìn nhau thở dài. Gặp người điên thì thôi đi, bây giờ lại xui xẻo động vào kẻ điên muốn liều mạng. Cuối cùng, Lục Tử Hàn đành lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Khuynh Xảo. Rất nhanh đầu dây bên kia đã được kết nối. - Tử Hàn, anh suy nghĩ kĩ rồi sao? - Chỉ cần tôi ly hôn với Lam Phi, cô sẽ giao thuốc giải ra đúng chứ? - Đương nhiên. Du Minh Hạo nghe vậy thì kích động muốn ngăn cản nhưng lại bị Lục Tử Hàn trừng mắt. - Tối nay tôi sẽ đến gặp cô! - Em sẽ chờ anh. Khi Lục Tử Hàn vừa tắt máy, Du Minh Hạo không thể nhịn được túm lấy cổ áo của hắn quát lớn. - Cậu bị điên rồi sao? Sao cậu lại có thể đồng ý với ả đàn bà đó? - Vậy anh muốn tôi làm thế nào? Hay cứ trơ mắt nhìn Tiểu Phi của tôi mất máu quá nhiều mà chết đi? Anh yêu Tô Cẩm Vận bao nhiêu thì tôi yêu vợ mình gấp trăm lần như vậy. Tôi không muốn cô ấy chết… Không muốn… Đến lúc này, Du Minh Hạo mới có thể thấu hiểu nỗi khổ ẩn chứa trong mắt của Lục Tử Hàn. Hắn quả thật quá yêu Lam Phi nên mới đồng ý với Bạch Khuynh Xảo. Kể cả, lấy mạng của hắn đổi mạng cho Lam Phi, hắn cũng sẽ không khước từ. … Không biết qua bao lâu, Lam Phi từ từ tỉnh lại. Người đầu tiên cô nhìn thấy, đó chính là Lục Tử Hàn đang ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay của cô. - Em cảm thấy sao rồi? Có muốn uống chút nước không? - Em ngủ bao lâu rồi? - 2 tiếng. Lục Tử Hàn quay sang rót nước, lấy một chiếc ống hút cắm vào để Lam Phi dễ uống hơn. Cơ thể khô héo của cô cuối cùng cũng có một chút nước thanh mát. Cơ thể dần khá lên một chút, không còn thấy khó chịu nữa. - Ông xã, anh biết không. Em vừa mơ một giấc mơ xấu. Trong mơ, anh và cô ta nắm tay nhau rời đi, bỏ lại em. Bây giờ nghĩ lại thật sự nực cười. Làm sao có thể có chuyện đó xảy ra được, đúng không? Từ nãy đến giờ, Lục Tử Hàn đều mang một tâm trạng nặng nề. Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lam Phi, hắn không nỡ nói với cô chuyện ly hôn. Nhưng cứ nhớ lại cảnh cô xuất huyết, mũi và miệng liên tục chảy máu làm hắn không thể chịu được. Cuối cùng, Lục Tử Hàn lấy hết dũng khí, nắm chặt lấy tay của Lam Phi nói. - Tiểu Phi, chúng ta… Ly hôn đi..