Cảnh sát trưởng, nhiều người chết như vậy mà ông chỉ kiểm tra qua loa thôi sao? Lam Phi đứng ở ngoài cổng chính, đối diện với vị cảnh sát trưởng chất vấn. Cả căn biệt thự giờ đây đã bị niêm phong để tiến hành điều tra. Bên ngoài là vậy, nhưng bên trong thì cực kì khiến cho người ta bất bình. - Thiếu phu nhân, cô là người trong giới thượng lưu. Chắc cô phải rõ hơn tôi những nhân vật không thể động vào chứ? - Ngài đây là cảnh sát, nhiệm vụ của các người là điều tra rồi cho tôi một đáp án. Các người dám bỏ mặc vụ án nghiêm trọng như này sao? Vị cảnh sát trưởng kia chỉ cười cười. Ông ta bình tĩnh quay người lại nhìn những thi thể bị khiêng đi. - Cô nhìn đi… Người chết thì cũng đã chết rồi, biết làm sao được. Nếu cô thắc mắc gì thêm, cứ liên hệ với người của Lục gia. Chúng tôi… Cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi. Lam Phi nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Lại là người của Lục Gia? Rốt cuộc, là nhân vật nào mà khiến Lục gia bảo vệ như vậy? Lục Tư Thâm hay là Lục phu nhân? Càng nghĩ càng tức. Hiện tại, Lam Phi chỉ có thể bất lực nhìn đám cảnh sát trước mặt diễn trò. Lúc này, cô hơi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay. Đã khá muộn, cô phải trở lại bệnh viện với Lục Tử Hàn, không thể để hắn một mình được. Lam Phi vội vã bỏ đi mà không biết phía bên kia đường có một người lạ mặt đang cầm máy ảnh, hướng ống kính về phía của cô mà chụp liên tục. … … … … … … Tại bệnh viện. Lục Tử Hàn đang nhàn nhã nằm trên giường bệnh. Vết thương sau lưng hắn đã được các bác sĩ chuyên nghiệp xử lí xong xuôi, được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt. Hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Xác định không có ai liền lấy chiếc tai nghe, kết nối tín hiệu. Đầu dây bên kia rất nhanh được kết nối. Bên phía Du Minh Hạo thì đang sốt ruột khẩn trương hơn ai hết. - Cuối cùng cậu cũng chịu liên lạc với tôi. Tôi còn tưởng rằng cậu bị ám sát mất mạng rồi chứ? Lời lẽ của Du Minh Hạo tuy cay độc nhưng thực chất anh ta không có ý gì khác. Điều này khiến cho Lục Tử Hàn đối với Du Minh Hạo không có phòng bị gì. - Hai tên đó không muốn gϊếŧ tôi. Nếu chúng muốn, chúng có thể cắt luôn động mạch ở cổ. - Ý cậu là… Người phía sau sai khiến bảo hai tên đó làm vậy? Nếu cậu đã biết ai, có cần tôi cho người đi… - Du Minh Hạo, có điều tôi muốn nhắc nhở anh trước. Thế lực của anh tuy lớn nhưng chưa phải gốc rễ. Anh không đối đầu được với người đó đâu. Phía bên kia Du Minh Hạo bị đả kích. Anh ta đặt cốc rượu trên tay xuống, tiện thể đuổi mĩ nhân bên cạnh ra ngoài. - Lục Tử Hàn, câu nói đùa của cậu không vui. - Lục Cần, anh có chắc dám động vào Lục Cần không? Nghe được cái tên này, Du Minh Hạo cảm giác sống lưng lạnh buốt. Lục Cần được mệnh danh là kẻ thống trị. Thủ đoạn của hắn rất tàn độc. Hắn đã từng một mình xử lí gọn cả một băng đảng toàn cao thủ. Không những vậy, sau khi gϊếŧ người đứng đầu, hắn còn treo đầu tên kia lên trước trụ sở khiến ai nấy cũng hú hồn hú vía. Điều mà Du Minh Hạo vừa sợ lại vừa hận Lục Cẩn chính là hắn đã từng cho người truy sát Du Minh Hạo. Nếu không phải lần đó Du Minh Hạo gặp được Lục Tử Hàn, chắc rằng đầu của anh ta cũng đã được Lục Cẩn treo lêm rồi. - Hàn… Giờ cậu tính sao? Ngay cả Lục Tử Hàn cũng không biết phải làm gì. Hắn rõ Lục Cẩn hơn ai hết. Người ta chỉ cần nghe qua cái họ thôi cũng xác định hắn và người kia có quan hệ. Lục Cẩn không ai khác chính là con riêng của ông cụ Lục, cũng là chú nhỏ của Lục Tử Hàn. Hiện tại, Lục Tử Hàn vẫn còn nhớ như in cái thủ đoạn tàn độc của Lục Cẩn. Cả năm ấy… Hắn bị người chú này hành hạ suýt nữa tàn phế. Đối với Lục Cẩn, ông cụ Lục yêu quý hơn bất cứ người nào. Chính vì thế mà ngay cả tội danh nặng nhất hắn cũng chẳng e ngại mà ra tay. Chỉ cần Lục Cẩn muốn, cho dù hắn có gϊếŧ cán bộ cấp cao thì chính gỉ cũng chẳng dám động vào. Cũng như vụ hai tên kia vào biệt thự gϊếŧ hết người làm, khiến Lục Tử Hàn phải nhập viện như hiện tại. Chắc hẳn, cảnh sát cũng chỉ làm màu cho qua chuyện. - Du Minh Hạo, anh có muốn đối phó Lục Cần không? Đối phương bên kia sửng sốt. - Lục Tử Hàn, cậu bị điên sao? Cậu chán sống muốn đi tìm đường chết à? - Cả anh và tôi đều sống sót từ tay của Lục Cẩn. Hắn sẽ không để con mồi sống sót dễ dàng đâu… Chúng ta chỉ là đang chờ được chết thôi. Du Minh Hạo thực sự rất đau đầu về vấn đề này. Sau một hồi sauy nghĩ, cuối cùng anh ta cũng thở dài. - Mạng này của tôi là do cậu cứu. Hàn, tôi tin tưởng cậu. Khoé miệng của Lục Tử Hàn hơi cong lên. Sau đó hắn tắt máy đi rồi cất gọn vào túi. Điều mà hắn phiền muộn nhất hiện tại chính là đôi mắt này, còn có… Lam Phi nữa. Bây giờ Lục Cẩn trở về thành phố này rồi. Hắn biết sự việc vừa rồi cũng chỉ là màn chào hỏi của chú nhỏ mà thôi. Hắn nhất định phải khôi phục lại đôi mắt. Nếu không, ngay cả tính mạng của hắn còn khó giữ huống chi là bảo vệ cho vợ của hắn. Mà… Vợ sao? Hắn hình như đã thực sự coi cô là vợ. - Anh có vẻ đang rất vui? - Ừm… Cô ấy rất tốt. - Ai tốt? - Vợ. Vừa dứt lời, Lục Tử Hàn bỗng chốc giật mình. Còn Lam Phi thì đưa tay che miệng cười sặc sụa. Không ngờ, cũng có lúc cô lại được chứng kiến Lục Tử Hàn thất thần như vậy. - Em vào từ lúc nào? Do hắn mải suy nghĩ nên không biết Lam Phi đã vào từ bao giờ. Cô… Rốt cuộc có nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn hay không?.