"ông xã à, hình như em vỡ ối rồi" Mặc Hân Nghiên sang thư phòng gọi anh
"cái gì cơ?" Lục Triết Hạo đang làm việc, tưởng mình nghe nhầm, anh bật ngay dậy tiến gần về phía cô
"em vỡ ối rồi"
Lục Triết Hạo nghe vợ báo vỡ ối rồi thì cuống cuồng tay chân chạy đi lấy vali đã chuẩn bị từ mấy ngày trước
"bà xã, còn không mau vào bệnh viện"
"còn lâu nữa mới sinh, chờ em thay nốt váy đã"
"đồ của con anh lấy đủ chưa?"
"lấy đủ hết rồi, em khẩn trương lên"
Xuống đến xe, thấy Mặc Hân Nghiên vẫn đang ung dung, bình tĩnh bóc sữa uống thì lấy làm lạ.
Không phải đợt đi sinh tiểu Vũ cô còn hốt hoảng hơn cả anh hay sao?
"bà xã, em có đau không?" Lục Triết Hạo đang lái xe quay sang hỏi vợ, mặt anh lúc này lộ rõ vẻ phức tạp
"đau chứ, nó cứ chằng chằng ở dưới ấy, rất khó chịu" Mặc Hân Nghiên uống nốt ngụm sữa cuối rồi mới trả lời
Lúc sau, Mặc Hân Nghiên quay sang nhìn anh, thấy chồng căng thẳng đến đổ mồ hồi, cô bật cười
"ông xã à, lần đi sinh tiểu Vũ ấy, vỡ ối xong rồi phải một lúc lâu sau em mới sinh mà"
"chốc bụng em còn đau hơn nhiều nữa cơ"
Lục Triết Hạo không trả lời, chỉ liếc nhìn sang bụng của cô một cái rồi tiếp tục lái xe.
Vẻ mặt anh vẫn chẳng thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt
"bảo bối nhỏ, con đừng ra vội nhé, chờ ba đưa hai mẹ con mình tới bệnh viện rồi hẵng ra có được không bảo bối? Nếu không ba của con sẽ hoảng sợ lắm" Mặc Hân Nghiên cố nhịn cười, vừa nói vừa xoa nhẹ bụng.
Không ngờ, đúng lúc cô vừa dứt lời, bảo bối nhỏ trong bụng liền đạp nhẹ một cái xem như đã đồng ý
"ông xã, con vừa nói vâng ạ với em đấy" Mặc Hân Nghiên phấn khích
Sau khi đã tới viện, Mặc Hân Nghiên phải vật lộn với cơn đau trong vòng hơn hai tiếng để chờ nở đủ phân mới có thể sinh.
Trong suốt quãng thời gian đó, Lục Triết Hạo liên tục an ủi, xoa lưng cho cô đỡ mỏi.
Chứng kiến vợ chịu đau đớn, Lục Triết Hạo không khỏi đau lòng, anh đã nhiều lần bảo cô sinh mổ nhưng Mặc Hân Nghiên đều không chịu.
"bà xã, sắp được rồi, cố gắng lên"
"aaaaa" Mặc Hân Nghiên lấy hết sức để rặn
"thiếu phu nhân, thấy đầu em bé rồi"
"rặn nữa đi ạ"
"aaaaa"
"bà xã, rặn thêm lần nữa thôi là ra rồi"
"aaaaa"
*oe oe
"thiếu phu nhân, là một bé gái đấy ạ"
Nhìn con còn đỏ hỏn, bé xíu xiu nằm trên ngực da kề da với mình, giây phút đó, Mặc Hân Nghiên đã bật khóc.
Những cảm đau đớn mới đây thôi dường như tan biến, mà thay vào đó là cảm giác hạnh phúc thật tràn đầy.
"công chúa nhỏ của ba mẹ, chào mừng con đến với thế giới này"
"bà xã" Lục Triết Hạo hai mắt hoen đỏ, hôn thật mạnh vào trán cô
Sau đó, Mặc Hân Nghiên được đẩy vào phòng chăm sóc riêng biệt, là khu mà cô đã nằm trước đó
"ông xã, con đáng yêu thật nhỉ?"
"ừm, đáng yêu hơn tiểu Vũ"
"có xinh hơn em không?" Mặc Hân Nghiên nhân lúc chồng đang mê mệt vì tiểu công chúa trong nôi liền hỏi một câu xem anh trả lời ra sao.
Y như rằng, vài giây sau, Lục Triết Hạo "ừ" một cái.
"xinh hơn thật luôn sao?" Mặc Hân Nghiên cố nhịn cười
"à...hả? Làm gì có, bà xã anh là xinh đẹp nhất"
Chậc chậc, xem kìa, từ lúc có con gái, Lục Triết Hạo quên luôn vợ anh rồi.
Mới ngày nào còn nói cô xinh nhất trên đời, yêu cô nhất trên đời mà giờ lại lật mặt như lật bánh tráng.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Lát sau, Lục Triết Hạo ngắm nhìn con gái nhỏ trong nôi, anh khẽ gọi
"Viên Hân"
"anh nói gì cơ?" Mặc Hân Nghiên dường như nghe thấy anh thì thầm nói gì đó nhưng không nghe rõ, cô quay lên hỏi lại
"tên con bé sẽ Lục Viên Hân, có được không?" Lục Triết Hạo hôn phớt nhẹ lên môi cô
Mặc Hân Nghiên vừa nghe anh nói xong thì bất ngờ ngây ra một lúc.
Cuối cùng, cô gật đầu, quay xuống nhìn con gái đang toe toét cười rồi nói
"thích, em thích, con cũng rất thích"
Ba mong rằng, con gái của ba mẹ sẽ luôn sống một cuộc sống tươi vui, bình an.
Con sẽ mãi là tiểu công chúa đáng yêu của ba.
Y như mẹ con vậy, người con gái mà ba trân trọng và yêu thương nhất đời này...Mặc Hân Nghiên.
"thật đáng yêu quá!" mắt cô vẫn chưa rời khỏi thiên thần nhỏ
"anh đã nói mà, công chúa nhỏ của anh sẽ xinh đẹp hệt mẹ nó"
"hệt mẹ nó hay hơn mẹ nó?" Mặc Hân Nghiên trêu đùa
"kém hơn một chút" anh thơm vào má cô
Nhưng rồi chỉ hai giây sau khi anh dứt lời, tiểu Hân trong nôi kêu ré lên, chân tay đánh lung tung, loạn xạ làm cả anh và cô cùng ồ cười
"oe oe"
"được rồi được rồi, mẹ là xinh đẹp nhất còn con gái ba sẽ là đáng yêu nhất"
"con ngoan nín nhé!"
Xem ra, hành trình tranh sủng của hai mẹ con nhà này sẽ còn tiếp diễn dài dài
"mẹ ơi, tiểu Vũ có em gái rồi" Lục Hạ Vũ chạy ào vào.
Mới nãy đi học về, Lục Hạ Vũ vì không thấy mẹ ở nhà nên cậu bé đã nằng nặc đòi thím Trương gọi người đưa cậu vào viện đề gặp mẹ cho bằng được.
"đúng vậy, tiểu Vũ có em gái rồi" Mặc Hân Nghiên bật cười
"nhỏ quá" cậu bé chạm nhẹ má của em gái rồi rụt tay lại
"bảo bối của mẹ có muốn bế thử em không?" Cô lấy tay lau đi mồ hôi trên trán con trai
"muốn, muốn lắm ạ" Lục Hạ Vũ nhảy cẫng lên, mắt dán vào tiểu Hân nhỏ xíu trong nôi với vẻ mặt đầy mong chờ
"bà xã, anh cũng muốn" Lục Triết Hạo đang định giơ tay đón lấy con gái thì bị tiểu Vũ huých mạnh ra
"nãy ba bế rồi, giờ đến lượt con" Lục Hạ Vũ ngồi lên giường
"con không bế được, em bé ngã bây giờ"
"con ngồi lên giường mà, em không ngã được, mẹ cho con bế rồi"
"hai ba con mà còn cãi nhau nữa là mẹ đuổi ra ngoài đấy"
"vợ nó đau đẻ từ bao giờ rồi mà giờ tôi mới được biết đây này, đúng là nghịch tử mà"
"ông xã, anh lại quên không nói ba mẹ biết à?"
- ------------------------------------------------------
Hân Nghiên: "Hân" trong "hân hoan", "Nghiên" trong "bách hoa tranh nghiên (trăm hoa khoe sắc)" có nghĩa xinh đẹp
Viên Hân: "Viên" có nghĩa xinh đẹp, "Hân" trong "hân hoan"
Lục Triết Hạo đặt tên cho con gái là "Viên Hân" vì tên đó có nghĩa gần giống với nghĩa của tên "Hân Nghiên".
Như anh đã từng nói:
"công chúa đầu lòng của anh chắc chắn sẽ giống em, xinh đẹp giống hệt em".
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
45 chương
337 chương
27 chương
10 chương
77 chương
72 chương