Bầu trời một màu đen dày đặc, che giấu màu đỏ tươi vừa rồi, nặng trịu như muốn rơi xuống, đè xuống khiến toàn bộ thế giới giống như đều yên lặng. Bầu trời xanh trắng, đằng sau những công trình kiến trúc khổng lồ kia hình như cũng bị nghiền nát thành dòng lũ đáng sợ nhất, không ngừng mà gào thét. Cố Tử Mạt cứ để mặc cho anh nắm tay, ánh mắt sững sờnhìn anh, người đàn ông trước mắt, khóe môi mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhu tình, anh hoàn toàn không bị sự thay đổi bất ngờ của thời tiết ảnh hưởng đến, mà vẫn lặng lẽ chờ cô mở miệng. Thời gian dường như ngừng lại, thông qua ánh mắt của người đàn ông, từng phần trí nhớ rời rạc bất ngờ xâu chuỗi lại. Một ngày kia, người mà cô vẫn thầm mến tỏ tình với cô, một cô gái trẻ gặp phải tình yêu bất ngờ, trong nháy mắt bị chấn độngkhông biết nên làm thế nào. Cô là con gái của nhà họ Cố, không thể tùy tiện nói yêu đương với một anh chàng nghèo túng được, Cố Trình Đông sẽ không đồng ý, Cố phu nhân lại càng không đồng ý, nhưng cô thật sự thích người đó, cô rất muốn đi tranh thủ có được phần tình cảm này. Sau khi người đó hôn cô, cô liền chạy một mình rời đi, kết quả lại đụng phải một người đàn ông bê bối trong công viên Duyên Hải này. Cô mới bắt đầu một tình yêu, còn anh ta lại thất tình. Ở trong trí nhớ của cô, người đàn ông kia, nhếch nhác, chán chường, tuyệt vọng, ở trong mắt của cô, có thể dùng từ tồi tệ để khái quát lại, ai có thể nghĩ đến, cái người đàn ông chán chường đó, lại cùng với người đàn ông dáng dấp thanh nhã, đi bộ cũng mang theo gió trước mắt này là cùng một người chứ?! "Anh thay đổi rất nhiều, em cũng thay đổi." Giống như đang thở dài, cô trầm giọng nói. Thời gian có thể làm thay đổi vài thứ, chàng trai trẻ tuổi chán chường lắc mình một cái, trong lúc lơ đãng đã đến bên cạnh cô, mà một người khác từng lưu lại một ký ức khắc sâu trong sinh mệnh của cô, lại đã đi tha hương nơi đất khách. Mà lúc trước, bởi vì sự xuất hiện của ngừoi tự xưng là ‘ ngừoi đàn ông có tiền ’ Lục Minh Tuyên này, đã làm cho cô tin rằng ‘ đàn ông có tiền ’ không đáng tin cậy, vì vậy cô bất chấp tất cả bằng lòng đi tìm một người đàn ông bình thường, sống những ngày đơn giản. Đến một ngày, một người sẽ thay đổi vì người nào đó? Ai là người sẽ thay đổi vì cô đây? Cô vừa trả lời, vừa cố gắng nhớ lại chi tiết đêm đó, chỉ tiếc, ấn tượng của người đàn ông chán chường đó lưu lại là cực kỳ nhro bé, rốt cuộc cô đã nói những gì, cô vẫn không nhớ ra được. Người đàn ông sa sầm xuống, "Như vậy cũng tốt, không có gì không tốt cả." Anh đứng lên khỏi ghế, đưa tay vào trong tầm tay cô, đưa bàn tay mạnh mẽ của mình cho cô, trầm giọng nói, "Chúng ta có quá khứ, có hiện tại, có tương lai, như vậy có cái gì không tốt đâu?" Vừa nghe thấy anh nói như vậy, cô hơi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ lại, cô khẽ gật đầu một cái, lại gật đầu, đặt tay lên lòng bàn tay anh, để anh tùy ý kéo cô đứng dậy khỏi ghế. Anh khăng khăng không chịu buông tay cô ra, vẫn cứ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp ươn ướt. Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, Cố Tử Mạt ngửa đầu chăm chú nhìn lên trời, màu xanh trắng vẫn kéo dài đến đầu kia của thành phố, giống như trái tim đập trong lồng ngực vậy, nó vẫn đang tiếp tục hướng tới phía đó mà đi. Là quá khứ sao? Mây vỡ nát thành những hạt mưa, chờ đợi thật lâu, lại đợi được người đó không chào mà đi, người nào đó, xin lỗi, đã trở thành quá khứ đã qua rồi. Dường như tất cả đều đã kết thúc, cô cúi đầu yên lặng, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau thật chặt, anh không chịu buông tay, cô cũng không thể buông tay. Có lúc, ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao cô lại tin tưởng anh như vậy, tin tưởng vào khả năng của anh, tin tưởng vào mỗi một câu nói của anh, làm mọi chuyện vì cô, mà cô, lại vẫn không biết được thân phận chính xác của anh. Cái cảm giác tín nhiệm này, rốt cuộc từ đâu mà đến? Mạch suy nghĩ vẫn còn đang lên xuống, chưa kịp bình tĩnh lại, hai cánh tay của Lục Minh Tuyên đã ôm lấy cô, lại ôm rất chặt, giống như cô là vật báu duy nhất của anh vậy, ai cũng không thể đoạt cô đi được. Cảm thụ sự ấm áp trong ngực của anh, cô cảm thấy mình giống như một cây cỏ lau đã lung lay rất lâu ở trong gió, cuối cùng tự nhiên lại tìm được điểm dừng chân cuối cùng. Gió lạnh thổi tới từng cơn, bỏ qua những tiếng kêu sợ hãi của mọi người, những cây hoa cỏ nhỏ mềm yếu đã run rẩy đổ sát xuống mặt đất từ lâu, trận mưa này, nên rơi xuống rồi. "Chúng ta trở về thôi." Cô ngước mắt lên nhìn anh, hỏi ý kiến của anh. Anh cũng giương mắt lên nhìn bầu trời, "Tất nhiên là phải trở về rồi." Trước khi đi, cô hơi lưu luyến nhìn chiếc ghế phía sau, không nhịn được mà tiếc nuối nói, "Đáng tiếc, nghe nói nơi này sắp bị phá hủy hết rồi." Nhà họ Hà đã mua được đất, mặc dù vẫn chưa tìm được nhà đầu tư, cũng sẽ có người mới mua được nó, chiếc ghế này, vẫn không thoát khỏi số mệnh sẽ bị vùi lấp theo năm tháng. Anh nhìn theo ánh mắt của cô, cánh tay ở vai của cô co lại, "Sẽ không, chỉ là quy hoạch lại thôi, chỉ có thể là quy hoạch lại một lần nữa mà thôi." Cố Tử Mạt bối rối, "Nhưng nơi này......" Giọt mưa ẩm ướt rơi xuống đất, cắt đứt giọng nói của cô, mà trận mưa này, cuối cùng vẫn cứ rơi xuống “đúng lúc” như vậy, xối ướt hết người bọn họ. Cô không nhịn được che đầu, ra sức chạy nhanh về phía trước, vai và cánh tay của anh vẫn vây quanh cô, che chở cho cô, cho dù là trong mưa ướt át, cô vẫn có thể cảm thấy được lồng ngực nở nang của anh, mang theo nhiệt độ ấm áp không thể tưởng tượng nổi. Hai người chạy thẳng về tầng 11, đã quen thuộc rồi, anh mở cửa, đặt cơ thể nhỏ bé của cô trên cánh cửa, râu ngắn ngủn, cọ xát vào tai của cô, lười biếng mê hoặc cô, "Bị mắc mưa ướt hế rồi, cùng nhau nhé?" Hơi thở của anh bao phủ trong không gian, khuôn mặt ngấm mưa lại lộ ra một sức nóng của lửa. Cô dựa sát vào, không muốn dời đi chút nào. Cứ dính sát vào người anh như vậy, có thể có được cảm giác an lòng, mà người đàn ông trước mắt này, chính là chồng của cô, cô dựa vào người anh, cũng rất yên tâm thoải mái. Nước mưa thấm ướt quần áo, chỉ cách nhau bởi hai lớp vải dệt đã trở nên cực kỳ bé nhỏ, hô hấp của anh đã bắt đầu không ổn định, đáng tiếc vừa rồi cô lại không hiểu ám hiệu của anh. "Đều bị ướt hết rồi." Anh quyết định hướng dẫn từng bước một, nhẹ nhàng cúi đầu, cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cô, từ từ cọ xát, dây dưa, mặc dù động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến trái tim nhỏ bé của cô hốt hoảng. "Hả? Vậy anh tắm trước đi." Cô nhìn quanh về phía phòng tắm. Anh lại ôm cô chặt hơn, nhỏ giọng nói, "Giữa chúng ta, không cần ai nhường ai cả, cùng nhau?" Trong nháy mắt cô trở nên trì độn, nhưng ngay sau đó phản ứng lại kịp, ánh mắt mê mang nhìn vào đôi mắt nhu tình đầy cuồng nhiệt của anh. Anh chỉ cảm thấy trong lồng ngực đập thùng thùng, ngọn lửa trong cơ thể cũng bốc cháy lên rồi, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân và đại não, ngay cả đôi môi cũng bị hút hết hơi nước. Anh lại ôm cô thật chặt trong ngực, hơi thở cực nóng phả vào bên má cô, lại hít một hơi thật sâu ở cổ của cô, chợt ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi, "Tử Mạt?" Người đàn ông khẽ chau mày, ánh mắt hơi khép lại, mũi cao môi mỏng, cằm vuông mạnh mẽ, rõ ràng là một gương mặt bạc tình lạnh nhạt, bây giờ nhìn kỹ hình như lại thấy hơi có tình nghĩa rồi. Trái tim của Cố Tử Mạt đập nhanh hơn, lập tức hiểu được ý của anh, nói ngay như chém đinh chặt sắt, "Không được!" Nghe thấy cô gái nhỏ cự tuyệt, vẻ mặt của người đàn ông cũng không có biến hóa gì lớn, anh cong khóe môi, nụ cười mơ hồ, tay vuốt từ gáy trơn bóng của cô thăm dò đi xuống, làm cho chiếc áo sơ mi đã bị ướt nước mưa của cô nới rộng ra một chút, miệng lại hỏi nhỏ, "Tại sao?" "Không tại sao cả, chính là không được thôi! Em vẫn cảm thấy không được!" Bị anh ép hỏi đến mức này, Cố Tử Mạt thiếu chút nữa thì gấp đến đỏ mặt rồi. Rõ ràng là tin tưởng anh, rõ ràng đã thành vợ chồng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn có thứ gì đó đang quấy phá ở trong đó, có vài thứ, cô vẫn không có cách nào đột phá được. Đã từng bị người khác làm tổn thương, lại thiếu chút nữa bị lừa thân lừa tình, cô vẫn luôn ngốc như vậy, cô có thể phân biệt được hết những thứ này sao? Ngoại trừ nguyên nhân này, điều cô lo lắng hơn chính là, về sau anh sẽ nghĩ như nào, ước nguyện ban đầu khi kết hôn của cô cũng không thuần túy, bản thân anh lại biết rõ chân tướng rồi, vẫn có thể chấp nhận cô giống như bây giờ được sao? Cô ngước mắt lên nhìn ánh mắt hơi bi thương của anh, răng môi khẽ nhúc nhích, cô rất muốn mở miệng nói cho hắn biết điều này là vì sự khởi đầu không thuần túy đó. Một tiếng sét vang lên, cô hơi run lên một cái, thân thể run rẩy lùi về phía sau, lời nên nói, lại bị chìm trong nỗi sợ hãi. Khi tiếng sét vang lên, trong lòng bàn tay đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sờ lên hơi có cảm giác nhớp nháp, anh có thể tinh tường nhận ra sự kháng cự của cô, mày hơi nhíu lại nhỏ giọng hỏi, "Em không thích? Sao?" Bị anh ép hỏi như vậy, sắc mặt cô xấu hổ đỏ bừng lên, môi ngập ngừng, vẫn cắn răng cự tuyệt, "Không thích!" Người đàn ông nghĩ ngợi, bàn tay như có như không ma sát qua lại trên vai trần của cô, cuối cùng lại bất đắc dĩ mà buông ra, bàn tay chụp mạnh vào cánh cửa, giọng khàn khàn nói, "Vậy em tắm trước đi." Cô cũng không để ý tới cái khác, tránh né ánh mắt của anh, vội vàng đi vào phòng tắm. Giờ phút vô cùng nguy hiểm đã qua, cô vẫn nhịn không được tựa cả người vào bức tường gạch men trong phòng tắm, từ từ hồi phục tinh thần, mới mở vòi hoa sen. Cô lại từ chối anh, lại xấu hổ muốn chết với anh. Tình huống vừa rồi, làm gì có người đàn ông nào sẽ không để ý chứ, khẳng định anh cũng sẽ không ngoại lệ, nhưng theo tính cách của anh, cô cũng có thể đoán được, chắc chắn anh sẽ không làm khó cô, anh sẽ chỉ làm khó bản thân mình thôi. Không lý do, cô cảm thấy hơi đau lòng vì anh. Cô cũng không dám tắm quá lâu, bởi vì anh cũng bị mắc mưa, lúc cô khoác áo choàng tắm đi ra, đúng lúc anh đang đứng dựa tường bên cạnh phòng tắm, thấy cô ra ngoài, khẽ gật đầu với cô, rồi sau đó chỉ chỉ một cái phòng bên cạnh, "Đi vào thay quần áo đi, Đại Thiến đã thuê người mang đồ đến rồi." "A." Thấy trên khuôn mặt của người đàn ông không hề có lấy một tí khúc mắc nào, ngay cả một tia không vui cũng không có, cô hơi yên tâm một chút, đi đến căn phòng kia. Đẩy cửa ra, nhìn thấy quần áo, mỹ phẩm được đóng gói cẩn thận, cô hiểu, cô đã bị Đại Thiến đóng gói đưa đi rồi. Cô từ từ ngồi xổm người xuống, chọn lựa bộ quần áo ra ngoài chuẩn bị thay. "Đăng đăng ——" tiếng gõ cửa thanh thúy truyền tới, lại có một trận tiếng ho của người đàn ông, tiếp theo, giọng nói trầm ấm đặc biệt của người đàn ông truyền từ phòng ngoài tới, "Nên ăn trưa rồi, em ăn cái gì?" "Đào Hồng Liễu Lục?" Cô suy nghĩ một lượt, vẫn quyết định ăn món này. Người đàn ông mỉm cười, "Không đổi món khác sao?" "Không đổi!" Ở mặt này, cô rất kiên quyết. Người đàn ông không nói gì nữa, nhấc chân rời đi. Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh, thần kinh cẳng thẳng của cô mới hơi thả lỏng, cô tìm một cái khăn sạch, dùng khăn lông lau tóc, lau từng chút một, cũng không biết trải qua bao lâu, nghe được tiếng anh gọi, cô mới mở cửa bước ra. Lục Minh Tuyên không chớp mắt nhìn cô đi ra, bị vẻ đoan trang của cô làm kinh ngạc, trên người cô là một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng bằng tơ tằm, hai nút áo ở cổ để mở, phơi bày ra một mảng da thịt trắng noãn, phái dưới mặc một chiếc váy màu xám dài tới gối, đơn giản lại hào phóng, thanh lịch tao nhã, rất có dáng vẻ của một người đẹp trí thức rồi. Đánh giá toàn thân cô xong, anh khoanh hai tay lại, ra vẻ ngẫm nghĩ rất lâu, mới mở miệng hỏi cô, "Em tính chiều nay đi làm?" Cô dừng bước, mấp máy môi, vẫn gật đầu, "Ừ, buổi sáng em cũng không xin phép, dự định buổi chiều sẽ đi." Thấy anhnhìn thời tiết bên ngoài, tuy là mưa không to, nhưng bầu trời cũng rất u ám, cũng không phát biểu ý kiến của mình, mà nhàn nhạt mở miệng, "Đợi lát nữa, anh đưa em đi." "Ừ." Cô lo lắng ngồi xuống, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Không khí bữa trưa thật sự không tốt lắm, may mắn bởi vì cô vừa ăn sáng xong, cho nên bữa trưa ăn được ít, rất nhanh đã ăn xong rồi, người đàn ông thấy cô đã ăn xong, cũng buông chén dĩa xuống, "Em đi luôn bây giờ?" Giọng nói bình thản, nghe qua giống như không có quá nhiều cảm xúc, nhưng mà cô nghe được, lại cảm thấy bên trong không hề bình thản. Cô hơi sửng sốt, người đàn ông này thật sự để ý tâm tư của cô, khiến cho cô không chỗ có thể trốn. Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, cô ngưng thần, lấy cớ, "Đúng vậy, em còn chưa quá quen thuộc với công ty, cho nên đi sớm, cũng sẽ làm việc tốt hơn." Người mới nhận chức, không hiểu rõ về công ty, lúc làm việc sẽ rất khó khăn. Người đàn ông hơi ngừng chân lại, nhíu nhíu mày, mới trầm thấp giọng nhắc nhở, "Trở về nhà cầm cái áo khoác, bên ngoài có gió." Bất giác, cô mới biết mình lại mặc như vậy trong thời tiết này, hơi lạnh, cô trở về nhà, rút một cái áo khoác từ trong bao quần áo Đại Thiến gửi đến cho cô. Người đàn ông nhìn chiếc áo khoác trên tay cô một chút, cầm xem, thử xem độ dầy của chiếc áo, mới làm như đồng ý gật đầu một cái, mở cửa, cùng cô ra ngoài. Cùng đi với nhau, anh đã từng đến công ty của cô, đoạn đường này, cũng quen thuộc như vậy. Lúc chia tay, cô lại không nói lời nào, nhìn đồng nghiệp ra vào ở cửa công ty, tay nắm vào chỗ mở cửa xe, nói nhỏ, "Em đến nơi rồi." Người đàn ông nghiêng mặt sang, trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, con ngừoi và ánh mắt cùng một dạng thần bí khó lường như nhau, vậy mà không hề nói tạm biệt với cô, cũng không tắt máy xe, để cho cô tự mở cửa xe bước xuống. Nhưng nhìn vẻ mặt của anh, cô có thể xác định, người đàn ông này không hề hoảng thần, giống như là đang tập trung suy nghĩ gì đó hay là muốn nán lại một lát vậy. Trong lúc nhất thời, cô thấy khso xử, tay cầm ở cánh cửa xe cứng đờ, cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở anh nói, "Em đến rồi, em cũng nên đi xuống thôi." Lúc này người đàn ông mới nhíu mày, trên mặt cũng có biểu tình, thấy anh nhìn vào kính chiếu hậu bên trái, mở khóa, bước xuống xe trước, sau đó đi vòng sang phía cô, mở cửa xe cho cô. Cô xuống xe, giầy vừa đứng vững trên mặt đất, người đàn ông lại ôm lấy eo thon của cô một cái, bên môi nhiễm cười, trực tiếp ra lệnh với cô, "Hôn anh đi." "À?" Cô kinh ngạc. Điều này cũng không khỏi quá trực tiếp rồi, mặc dù đã nhận giấy chứng nhận, nhưng dù sao ở cửa công ty, người đến người đi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cô nghĩ tới những thứ này, hơi khó xử. "Chỉ một cái hôn tạm biệt, cũng không thể được sao?" Người đàn ông buông một bàn tay ra, nới lỏng cổ áo sơ mi một chút, nhếch môi nói. Nụ hôn này, thật đúng lý hợp tình. Cô hít vào một hơi, lại không biết làm sao với anh, chỉ biết khoa tay múa chân, ý bảo anh cúi người xuống, cũng giúp cô hôn anh dễ dàng hơn, tuy nói có người chênh lệch về độ cao, còn thấy nụ hôn thú vị, nhưng anh thật sự quá cao, vì hôn đẹp một chút, hôn ưu nhã một chút, cô quyết định để anh phối hợp với cô. Người đàn ông thấy cô thỏa hiệp, trong ánh mắt đầy nụ cười, rất nghe lời điều chỉnh vị trí, khom người xuống. Cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của anh, nhắm ngay đôi môi mỏng hấp dẫn của anh, tiến gần đến hôn lên. Đôi môi chạm vào nhau, môi nhạy cảm của anh cảm nhận được sự dịu dàng của cô ngay lập tức, tay kéo eo của cô sát vào nâng lên cao, đầu lưỡi thừa dịp tràn vào, hàm răng cũng thừa dịp công thượng. "Ưmh......" Cố Tử Mạt đột nhiên cảm thấy có cảm giác bị lừa gạt, theo bản năng liền giãy giụa. Người đàn ông cắn môi của cô, nhẹ nhàng nói nhỏ, "Em yêu, em thích cái này mà, không cần đi." Nếu đã lên phải thuyền giặc, nào có dễ dàng để cô tránh né như vậy chứ! Làm sao cô sẽ để anh tùy ý được, thừa dịp chỗ trống khi anh nói chuyện, đã khéo léo tránh ra, không tiếp tục để anh được như ý, đối mặt với tình huống bất ngờ này, người đàn ông cũng không vội không buồn, ngược lại đặt cằm trên cổ của cô, thổi khí vào, giọng nói mập mờ không rõ, "Một nụ hôn tạm biệt rất tuyệt vời." Anh vô số thủ đoạn, dĩ nhiên Cố Tử Mạt không thể tiếp hết được, cảm giác tê tê dại dại kỳ dị từ nơi cổ truyền ra, chạy đến tứ chi, tay chân của cô cũng không biết nên đặt ở đâu nữa. Đúng là một trận hành hạ khác rồi!