Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 157
Lúc Lục Duật Kiêu đến, Kiều Tử Hoài đang đứng ngoài cửa khinh bỉ, đôi tay khoanh tròn, rất thoải mái vui vẻ nói, "Cô ấy xem nội dung tôi tuyên bố, bị tức đến cảm mạo nóng sốt, uống thuốc giảm sốt, bây giờ đang ngủ trong phòng tôi, vì không để cho anh quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, nên tạm thời tôi sẽ không mời anh vào." Lúc nói những lời này, anh ta còn cố ý tăng thêm bốn chữ ‘ phòng ngủ của tôi ’.
Quả nhiên, sắc mặt của Lục Duật Kiêu lập tức thay đổi, quên từ trước đến giờ bản thân hỉ nộ không lộ, lo lắng cứ như vậy rõ ràng hiện trên mặt, "Cảm mạo nóng sốt, tại sao không đưa cô ấy đi bệnh viện? Anh làm như vậy cũng coi là vì tốt cho cô ấy!"
Kiều Tử Hoài xem thường, hỏi ngược lại, "Hiện tại cô ấy đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tất cả các phóng viên đều coi cô ấy làm tâm điểm, anh cảm thấy tôi có thể đưa cô ấy đến bệnh viện sao? Nếu như bị phóng viên thấy được, bọn họ sẽ viết như thế nào chứ? Nha...... Để tôi suy nghĩ một chút, hình như cũng không tồi, bọn họ cảm thấy là tôi đang bao nuôi cô ấy, sau đó cô ấy lại trở thành đầu đề nhân vật."
Lục Duật Kiêu trầm mặc, Kiều Tử Hoài nói những chuyện đó, toàn bộ đều là chuyện mà anh không muốn thấy.
"Anh tránh ra!" Hiện tại anh rất lo cho bệnh tình của cô, nhất định phải nhìn thấy cô ấy mới được.
"Bỏ cái ý nghĩ đó đi, cho dù tôi đồng ý, tôi tránh ra, cô ấy cũng sẽ không đồng ý, hiện tại cô ấy không muốn gặp anh." Kiều Tử Hoài nói, "Mấy ngày nay anh cũng đừng tới nữa, cẩn thận tôi và anh, cũng bị bắt được, cuối cùng cô ấy lại thành kẻ bắt cá hai tay!"
"Tôi sẽ xử lý tốt, cho dù anh có bày mưu đi nữa." Anh nhàn nhạt liếc Kiều Tử Hoài một cái, lạnh nhạt nói.
Anh đã có cách, tuyệt đối sẽ không để Kiều Tử Hoài tiếp tục nắm mũi dẫn đi.
Nhìn Lục Duật Kiêu vẫn giữ vững ngạo khí như cũ, Kiều Tử Hoài nhìn không nổi, tức giận, nói: " Nếu như anh không thể quý trọng cô ấy cho tốt, vậy sẽ có người khác đến quý trọng cô ấy, anh có đến, cũng không hiểu được quý trọng, càng sẽ làm cho người ta cảm thấy anh vô sỉ. Cô ấy chỉ khỏe mạnh hơn Lâm Yên Nhiên một chút về mặt sức khỏe, lại bị nhiều người hiểu lầm, chỉ trích như vậy, cô ấy làm gì sai? Sai là tại vì người cô ấy yêu là anh!"
Này chỉ sợ là lần đầu tiên trong đời, Lục Duật Kiêu bị người khác quở trách như vậy, uy hiếp như vậy.
Từng chữ từng lời của Kiều Tử Hoài đâm vào lòng anh, Lục Duật Kiêu chỉ có cảm giác mình quá khốn kiếp.
Anh chính là một tên khốn chỉ biết hứa, mà không biết thực hiện lời hứa.
Nói muốn chăm sóc cô thật tốt, thương yêu cô, nhưng ngoài việc mang đến tai nạn cho cô, anh còn mang cho cô được cái gì?
Nhưng ——
Cho dù có quá nhiều thứ anh cần phải xem lại, anh cũng không nguyện ý cho Kiều Tử Hoài một chút cơ hội tiếp xúc với cô ấy.
Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua vào phía bên trong cửa, lạnh nhạt nói, "Anh nói tôi không đủ quý trọng cô ấy, vậy còn anh? Chắc hẳn trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết! Lời nói của anh trong buổi họp báo, không chỉ có tạo thành uy hiếp đối với hôn lễ của chúng tôi, còn làm thương tổn cô ấy!"
Kiều Tử Hoài ác ý ban bố những tin tức không có thật kia, chính là khiến quan hệ của Cố Trình Đông và Cố Tử Mạt càng đối địch sâu sắc hơn, đến lúc đó, chờ những tin tức liên quan cũng bị phát tán ra, người trong cả thiên hạ cũng sẽ biết trận chiến giữa cha và con gái này, đến lúc đó, Lục Hoài Nam không thể nào không biết.
Lục Hoài Nam nếu là có cái gì dị nghị, hôn lễ của anh và Cố Tử Mạt sẽ không cách nào cử hành.
Ngay cả anh đều không thể không thừa nhận, nước cờ này của Kiều Tử Hoài, đi được không sai!
Chẳng qua, anh tuyệt sẽ không làm cho Kiều Tử Hoài hả hê như vậy!
"Để tôi nhìn cô ấy một cái." Lục Duật Kiêu mong mỏi hướng Kiều Tử Hoài, tiến một bước nói lên yêu cầu.
Kiều Tử Hoài bị anh nói một câu, sau khi anh nói lên lời thỉnh cầu, nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu, gẩy gẩy tóc mái nói: " không phải là tôi không để anh gặp cô ấy, mà cô ấy không muốn gặp anh, đúng rồi, cô ấy để tôi chuyển lời lại cho anh, cô ấy nói cô ấy cũng giống Lâm Yên Nhiên, gần đây cũng chịu không nổi một chút đả kích và kích thích, để anh hãy thông cảm cho cô ấy."
Lục Duật Kiêu kinh ngạc, lời này là, Cố Tử Mạt sử dụng lời nói trước đó của anh để chận miệng của anh thôi.
Lục Duật Kiêu không có trả lời, đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt xẹt qua Kiều Tử Hoài, nhìn vào phía bên trong cửa, trong lòng anh hình như còn có một chút hi vọng, sau một khắc cô sẽ từ nơi đó bước ra, đi tới trước mặt anh giống như trước kia, sau đó để cho anh cầm lấy tay thon của cô.
Nhưng, cuối cùng là vọng tưởng rồi.
Cô từ đầu đến cuối đều không có hiện thân.
Anh nheo mắt lại, đồng thời che đi chua chát dày đặc, trong lòng khổ sở lan tràn.
Kiều Tử Hoài đóng cửa lại, trở lại thư phòng, đi đến sau lưng bóng dáng mảnh khảnh này, rất là khoe khoang nói: " Cô yên tâm, tôi đã đuổi anh ta đi rồi, thật không nghĩ tới, lại đuổi anh ta đi dễ dàng như vậy."
Cô chỉ chỉ màn hình nhỏ trên tường, cười nhẹ, "Kiều Thiếu, anh liên tục nói láo hai lần, mới có thể xua đuổi được anh ấy đi, cái này gọi là dễ dàng?!"
Cái màn hình nhỏ này, là mà hình giám thị Kiều Tử Hoài đặt ở trong thư phòng, giấu giếm rất bí mật, nhưng cô ở trong gian phòng này cảm thấy nhàm chán, liền phát hiện chỗ bí mật này, cũng từ trên đó thấy được, cũng đã nghe được tất cả mọi chuyện ngoài cửa.
Cô không có cảm sốt, cũng không có nghỉ ngơi trong phòng ngủ của anh ta, đây là lời nói dối thứ nhất của anh ta, cô cũng không để cho Kiều Tử Hoài chuyển cáo với Lục Duật Kiêu điều gì cả, đây là lời nói dối thứ hai của anh ta.
Kiều Tử Hoài bị vạch trần, anh không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thế nhưng tự mình khiến mình sẩy chân.
Chẳng qua da mặt anh ta cũng đủ dày, cũng không hiện ra vẻ xấu hổ, đặt mông ngồi xuống ghế lớn bên cạnh, vểnh mặt nói: " Quá trình không quan trọng, quan trọng là anh ta thực sự đi rồi, dù sao cuối cùng anh ta cũng đã đi."
Cố Tử Mạt nhìn Kiều Tử Hoài một cái, cũng không tức giận, trực tiếp nói lời cáo biệt với anh ta, "Cám ơn anh đã chứa chấp, tôi phải đi."
Kiều Tử Hoài nghe cô nói phải đi, không quan tâm trạng thái hưởng thụ thoải mái, đứng vụt lên, nổi nóng nói: " Cô phải đi? Cô đi đâu chứ?"
Cô cúi đầu cười nhạt, giải thích cho anh ta, "Anh phải biết từ sớm rồi chứ, tôi tới chỗ này của anh, là vì giận anh ấy, hiện tại đã làm anh ấy nổi giận rồi, mục đích của tôi cũng đã đạt tới, thì không cần đợi ở chỗ này nữa."
Kiều Tử Hoài lúc này mới tỉnh ngộ lại, anh nên nghĩ tới điều này từ sớm! Đây là bị thắng lợi tạm thời làm hôn mê, nhất thời sơ sót.
Anh ngây thơ nghĩ, sớm biết cô phải đi, anh cũng không nên đuổi Lục Duật Kiêu đi, mà nên để Lục Duật Kiêu đứng ở cửa, như vậy Cố Tử Mạt cũng không được ra, mà Lục Duật Kiêu cũng không vào được.
Bây giờ thì nước đổ khó hốt, anh cũng biết Cố Tử Mạt điên cuồng cỡ nào, lần đầu tiên gặp mặt, dưới tình huống cô không tìm được Lục Duật Kiêu, đi gõ cửa từng gian phòng một như người điên vậy, cho dù bị mắng chửi cũng không bỏ qua.
Có lẽ, một khắc cô như vậy, đã bắt đầu khiến cho anh động lòng rồi.
Vì phòng ngừa cô làm ra chuyện điên rồ hơn, chỉ có thể ở ngoài mặt đồng ý với cô, "Em đi đâu vậy? Tôi lại ra sức một lần nữa vì em, bên ngoài có phóng viên, tôi phải bảo đảm an toàn của em!"
Trong lòng Cố Tử Mạt biết rõ, Kiều Tử Hoài đang lừa gạt muốn biết nơi cô đến, cô suy nghĩ một chút, cũng không có kiêng kỵ nói cho anh ta biết, "Anh có biết tôi học đại học ở thành phố nào sao?"
Không đợi Kiều Tử Hoài đáp, thì cô đã tự mình trả lời, "Thành phố Bắc Xuyên, tôi học đại học ở thành phố huyện Bắc Xuyên, tôi rất quen thuộc nơi đó, cho nên tôi muốn đến đó, cũng có thể thuận tiện tránh né một trận."
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
58 chương
58 chương
58 chương
401 chương