Lục Lục
Chương 2
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Mặc Liên ôm đầu đau đến nhíu mày. Qủa nhiên đã qua tuổi trẻ rồi thì không nên uống rượu, mà uống như hắn thì là có chút không cần mạng. Thực ra sinh ý của Tiểu quan quán hầu hết là rơi vào buổi tối, ban ngày gần như không có việc gì cho bọn hắn làm, nên Mặc Liên cũng thảnh thơi nhàn nhã. Hắn rửa mặt, xúc miệng, thay một thân ý phục lòe loẹt, rồi ngồi trước gương bắt đầu trang điểm, kẻ mắt, kẻ mày. Lại nhìn gương mặt lố bịc trong gương, hắn không khỏi cười khổ. Đúng lúc này, một tiểu quan xông vào, ầm ĩ gọi hắn.
“Mặc lão sư, Lý lão bản gọi ngươi!”
“Đi ra!”
Mặc Liên gằn từng tiếng nhắc nhở, đập mạnh hộp hương phấn xuống bàn. Ai trong viện đầu biết, hắn đối với người làm phiền hắn lúc trang điểm là rất căm ghét. Tiểu quan này đã bị thái độ của hắn dọa sợ đến nói lắp luôn rồi.
“Nhưng… nhưng …có chuyện gấp…”
“Đã biết, ta trang điểm xong sẽ tới!”
Mặc Liên hừ lạnh. Tiểu quan kia cũng không dám nán lại lâu, liền đi mất, trong lòng lại không ngừng chửi thầm, đồ đĩ già, đã xấu đến mức đấy còn trang điểm làm cái nỗi gì.
Một lúc lâu sau, sau khi nhìn vào gương thấy thật vừa mắt, Mặc Liên liền rời phòng, theo phân phó đi tìm Lý lão bản. Mặc dù tên tiểu tử vừa rồi không nói, nhưng gọi hắn đến vào lúc này, chỉ có một nơi để đi, là hình đường. Khi Mặc Liên đến, qủa nhiên chỗ này tụ tập không ít người. Mọi người thấy hắn đến liền dạt ra thành lối cho hắn tiến vào, một tiếng, hai tiếng “Mặc lão sư” chào hỏi.
Bị quẳng chính giữa hình đường, một tiểu thiếu niên bị trói cả hai chân hai tay đang giãy giụa, miệng không ngừng chửi. Nhanh chóng đánh giá người trước mặt, tuổi tác chắc khoảng mười sáu đi, tay và chân hơi gầy nhỏ, gương mặt không qúa xuất sắc, ánh mắt qúa sắc bén, không phải loại hình có thế lấy lòng người khác, chỉ có thể đánh giá thiếu niên này thuộc loại trung bình.
“A! Mặc Liên đến rồi! Lại nhìn, hôm nay chúng ta có người mới đến.”
Lý lão bản thấy Mặc Liên đến liền cười nói, hắn đang nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà, hoàn toàn không để mắng chửi của tiểu thiếu niên vào mắt.
“Các ngươi là súc sinh. Có giỏi thì thả ta ra. Kẻ sĩ thà chịu chết cũng không chịu nhục. Ta sẽ không đời nào để các ngươi đạt được mục đích đâu. Ta dù chết cũng không tha cho các ngươi.”
“Lý lão bản mua tên này ở đâu? Bao nhiêu đây?”
“Là bên Long Thành đưa tới đấy! Rẻ lắm, có 200 lượng.”
“Thế làm sao gọi là rẻ được, tên tiểu tử này cũng chỉ đáng giá bằng ấy tiền thôi.”
Vừa nói, Mặc Liên vừa cười dùng đầu ngón tay nâng cằm tiểu tử lên, ánh mắt lộ liễu đánh giá như đang xem một món đồ. Tiểu tử này cũng không phải dạng vừa, liền há mồm ra cắn, bị Mặc Liên nhanh tay nhanh rút kịp, đồng thời tay như hai gọng kìm bóp hàm hắn, làm hắn đau đến nhíu mày, không khép miệng lại được.
“Thật không biết điều!”
“Bỏ cái tay thối tha của ngươi ra tên yêu quai xấu xí kinh tởm. Chỉ cần ta thoát được khỏi đây ta liền chặt hết tay các ngươi.”
“Hừ, khoan nói chuyện có thoát được không. Nếu bây giờ ngươi không ngậm miệng lại ta liền cho mười đại hán đến đây cường bạo ngươi. Ngươi không phải không biết chúng ta ở đây làm nghề gì”
Tiểu tử vẫn còn muốn cãi lại, lại nuốt ấm ức vào trong bụng, không dám tiếp tục lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm. Mặc Liên thấy hắn như vậy liền có cảm giác vừa lòng, đúng là tiểu hài tử, bình thường to mồm, nhưng vẫn không có gan, không dám thực sự chống đối. Lý lão bản cao cao nhìn xuống, không có ý kiến gì, im lặng để Mặc Liên xử lý.
“Trước trói tiểu tử này tại đây đã, hôm nay đừng cho hắn ăn gì, đợi khi tiểu tử này thành thật hơn thì ta sẽ nói chuyện tiếp!”
Mặc Liên phân phó rồi trực tiếp muốn rời khỏi, Lý lão bản sau lưng hắn cũng không có ý kiến gì liền phất phất tay nói.
“Tạm thời như vậy. Giờ đã hết việc, mọi người giải tán. Các người đừng có lười biếng nữa, còn không có việc để làm sao mà tập trung cả ở đây. Ta cũng không phải là nuôi không các ngươi, đi làm việc.”
Mọi người thấy đã hết thứ để xem liền nhanh chóng tản ra, tên tiểu tử thấy mình bị bỏ mặc lại liền giãy giụa, miệng loạn chửi.
“Bọn cẩu tặc, quân khồn nạn! Thả ta ra! Thả ta ra”
“Ngươi tên là gì?”
Lý lão bản cười thân thiện, vỗ vỗ mặt hắn hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi, tên bất nam bất nữ. Thả ta ra!”
“Bị bán vào đây thì tên gì cũng không quan trọng nữa. Từ giờ gọi là Hông Liên đi.”
Mặc Liên đang rời khỏi, liền quay lại, chán ghét nói.
“Bịt miệng hắn lại đi, đừng để hắn kêu liên tục nữa, thật phiền.”
Rất nhanh liền đến buổi tối, tiểu quan quán đã mở cửa, chăng đèn đón khách, ồn ào một mảng. Nơi buôn thịt bán người rất có phong hạm buôn thịt bán người, nơi nơi rộn rã tiếng cười đùa, tán tỉnh, mùi hương phấn, mùi rượu cùng mùi xác thịt. Đêm thường dài, mà một kẻ như Mặc Liên có làm gì cũng chẳng ai để ý đến hắn.
Tùy tiện rẽ một lối, Mặc Liên không có chủ đích tiến vào hình đường, đi nhìn nhìn tên tiểu tử gọi tên là Hồng Liên một chút. Hắn từ buổi sáng vẫn bị trói nằm ở trong này, chẳng ai bận tâm, miệng cũng đã bị bịt lại. Thoáng nhìn vào cổ tay cổ chân của hắn thấy vết dây trói hằn đỏ, hiển nhiên là do giẫy giụa qúa nhiều mà thành, mi mắt hơi ướt, nhắm nghiền lại, có lẽ mệt mỏi cùng lo lắng mà ngủ mất,ngay cả Mặc Liên tiến vào cũng không chút phản ứng.
Mặc Liên liền động chân đá đá cho hắn tỉnh, lại tháo xuống khăn bịt miệng hắn ra. Tiểu tử tỉnh, nhìn nhìn người tới, ánh mắt nhanh chóng trở lên cường liệt cùng cảnh giác, thân thể cũng có chút co rụt vào.
Mặc Liên cũng không để hắn vào mắt, ngồi vào một chiếc ghế trong phòng, thật bình tĩnh lôi bữa tối của mình ra ăn, chỉ có hai chiếc bánh bao cũ mà hắn ăn đến thật ngon lành, dường như là cố ý mang đến đây ăn cho người khác xem. Tiểu tử bị bỏ đói cả một ngày đói đến mức mờ mịt đầu óc nhưng vẫn ngang bướng không chịu tỏ ra yếu thế, cố gắng thẳng lưng, trừng mắt nhìn. Mặc Liên có chút ăn không tiêu liền giơ chân lên đá người bị trói trên mặt đất, đá liên tiếp mấy cái.
“Làm sao rồi? Không chửi nữa!”
Tiểu tử kia “Hừ” một tiếng không trả lời, quay mặt đi, khóe miệng bị hắn đạp có chút bầm dập.
“Khinh ta. Nói cho ngươi biết một miếng ta cũng sẽ không cho ngươi ăn”
Nói nói, Mặc Liên động cước sờ người trên mặt đất, lục tới lục lui trên người, tiểu tử kia bị hắn làm bất ngờ, cũng không quen bị người động chạm liền la lên.
“Làm cái gì? Ngươi làm cái gì?”
“Im miệng! Sau này ngươi đâu phải chỉ bị nam nhân làm có mỗi thế này.”
Mặc Liên không khách khí tát hắn một cái, tay vẫn không dừng lại, tiếp tục tìm kiếm, lại nói.
“qủa đúng là người Long Thành bán tới, hẳn bên đó đã bị lột sạch rồi, trên người chẳng moi ra thứ nào có giá trị. … a, đây là cái gì.”
Mặc Liên lôi được trong ngực tiểu tử ra một túi thơm thật bình thường, trên có thêu một chữ Thiên đơn giản, nhìn qua cũng biết không phải đồ qúy, đáng giá gì nên tiểu tử này mới còn giữ lại được. Trong ánh mắt của tiểu tử đột nhiên hiện lên tia kinh hoảng phức tạp, muốn nhào lên để đoạt lại, nhưng vì vẫn đang bị trói liền vô vọng. Mặc Nhiên đưa túi thơm lên nhìn kĩ, qủa thật là thứ hàng hạ phẩm.
“Đừng có động vào, đồ bẩn thỉu. Trả đây!”
Tiểu tử lại một lần nữa giãy giụa muốn đoạt đồ về, ánh mắt nhìn hắn trừng trừng căm phẫn, tùy thời có thể bùng nổ. Mặc Liên thấy ánh mắt đó có chút tức cười, tên nào vào đây cũng mang theo ánh mắt như thế, thế nhưng nếu một năm sau mà ánh mắt đó vẫ không thay đổi thì hắn mới thật là bội phục. Vì thế, không mang một tia thương cảm, Mặc Liên hướng tiểu tử, nhìn xấu xa nói.
“Cái đồ rẻ rách này rất quan trọng sao? Muốn đoạt về?”
Tiểu tử dường như là suy nghĩ vấn đề gì đó liền không trả lời ngay, cúi đầu thật lâu, sau mới đột ngột ngẩng lên nhìn hắn. Kỳ thực hôm nay, bị đối xử như thế này, tiểu tử có chút xác định được hoàn cảnh của mình, muốn thoát ra, muốn không phải bồi nam nhân, nhưng hắn đã suy nghĩ thật lâu cũng không ra biện pháp. Nghĩ lại cả ngày hôm nay cũng chỉ có tên điên này để ý đến mình.
“Ta cầu xin ngươi, ngươi giúp ta được không. Thả ta đi!”
“Nằm mơ.”
Mặc Liên lạnh lùng cự tuyệt, tiểu tử vẫn không vì thế mà bỏ cuộc, cố tìm tòi cho mình bất kỳ một tia hi vọng nào.
“Vậy cầu ngươi, ngươi giúp ta mang túi vải này đi tìm Thiên ca, làm buôn bán trầm hương tại khu phố Tây, huynh ấy nhất định sẽ đến giúp ta.”
Mặc Liên từ trên cao nhìn xuống, đánh giá tiểu tử, thấy ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn mình, ánh mắt ánh lên một chút hi vọng sinh động, cùng với yêu thương khó che giấu, đột nhiên cảm thấy rất ghét bỏ, liền giơ chân ra đạp hắn một cước, khiến hắn ngã ra nền nhà, độc ác nói.
“Muốn ta giúp sao? Vậy liếm đế giày cho ta, thế nào?”
Tiểu tử ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt có chút đỏ ửng, ủy khuất, cùng tuyệt vọng, hắn dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, mới có mười lăm tuổi đi, lại phải đối mặt với tất cả truyện này. Mặc Liên hài lòng nhìn, đây mới là ánh mắt nên có chứ.
“Không làm? Vậy ta liền rời đi!”
Mặc Liên thực sự đứng dậy, thu chiếc bánh bao còn lại, chưa kịp ăn vào trong giỏ. Tiểu tử kia thấy vậy liền vội vàng hô lên.
“Đợi đã!”
Mặc Liên cũng không nói gì, chỉ đơn giản tiến lại, giơ đế giày lên, đặt trước mặt tiểu tử, ý tứ thật rõ ràng.
Đêm thật dài, đâu đó vang lên tiếng ân a không rõ, nghe rất sắc tình. Trong một gian phòng, hương rượu nồng đậm lan tỏa, một tay của vị đại thúc trung niên đã với vào trong vạt áo mỹ nhân, mỹ nhân cười ha hả, thản nhiên đón nhận, lại dùng một tay đùa bỡn tính khí của đại nam nhân.
“Lý đại nhân hôm nay thật không chuyên tâm nha!”
“Đâu có! Kỳ Liên xinh đẹp đến mức này, là ta say đắm không thoát ra được.”
Lời nói sắc tình trêu đùa thoát ra, vạt áo giải khai, một hồi vận động không tránh được.
Mặc Liên cứ thế mà đi, trong đêm tối cũng không bị những âm thanh hương diễm làm ảnh hưởng, chỉ buông ánh nhìn chua chat. TRong lòng hắn muốn uống rượu, lại nhớ tới hôm qua bao nhiêu rượu đều trút cho tên ăn mày, liền hối hận không thôi, không biết sao lại chạy tới hậu viện, tới cửa sau.
Ngoài ý muốn, Mặc Liên vẫn thấy tên ăn mày đó ngồi yên tại vị trí cũ, ngay cả tư thế cũng y như cũ, lại nghĩ tên đó hình như bị què, hẳn là không di chuyển được. Hôm nay hắn không say rượu, liền thật thanh tỉnh mà đánh giá tên ăn mày trước mặt,. So với kí ức mờ mịt hôm qua, Mặc liên không khỏi thốt lên, thật tởm, thế nhưng mình thật cùng với tên đó động tình, còn làm trò đáng xấu hổ đó nữa, chắc là vì cơ khát qúa rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Liên cảm thấy không có gì không đúng, mình cũng chẳng phải là mỹ nam, hồng bài gì, còn kén chọn so đo thì đúng là ngu xuẩn.
Đã qúa nửa đêm, tên ăn mày không có khả năng còn thức, liền gà gật ngủ, vẫn như đêm qua bị rét lạnh mà run hừ hừ. Mặc Liên nghĩ nghĩ liền đá hắn tỉnh, lại nhìn chai rượu không mà hôm qua mình để lại cho hắn, đúng là của mình, nhưng một giọt cũng không còn. Bực mình, lại chửi ầm lên.
“Không phải chứ, ngươi là ăn mày, đã thành cái dạng này rồi mà còn nghiện rượu, uống hết rượu của ta.”
Tên ăn mày nửa đêm bị hắn làm loạn mà tỉnh, lại bị hắn rống quát như thế liền có chút ngu ngốc trừng mắt nhìn, hiển nhiên không cho vị khách tính khí không tốt này một thái độ tốt đẹp.
“Các ngươi đều như thế, căm ghét, khinh thường ta đúng không. Kêu ta là con qủy già! Chính các ngươi, một bọn sói mắt trắng vô ơn, sau này đều không có được kết cục gì tốt đẹp.”
Mặc Liên hôm nay không có rượu uống, vì vậy cũng không thể mượn rượu say sưa, nói bừa, làm loạn, nói ra một chút rồi nghĩ nghĩ chính mình chẳng có gì để làm với tên ăn mày này cả. Tên ăn mày hiển nhiên cũng không có hứng tiếp chuyện hắn, hơn nữa hắn là tên câm, mặc kệ Mặc Liên nói gì cũng không đáp lại, chỉ chứng chừng nhìn, làm hắn không thực xác định được liệu tên này có hiểu hay không.
Mặc Liên trầm mặc ngồi bên cạnh hắn, ngồi vẽ vòng trên mặt đất, quan sát người bên cạnh. Tên ăn mày không có qúa nhiều động tác, cũng không thèm để Mặc Liên vào mắt, thấy tên đó duỗi duỗi tay, rồi lại cới đôi giày rách nát duỗi duỗi các ngón chân, còn u ơ kêu lên thật thoải mái, rồi lại xỏ giầy vào. Mặc Liên nghĩ có lẽ dù không cần đi lại nhưng đeo một đôi giày như thế này sẽ thấy khó chịu đi. Tên ăn xin khẽ thả lỏng cả người rồi xoay ngược xoay xuôi, tìm một tư thế thoải mái đề ngủ. Nhìn toàn bộ động tác đó có chút đơn thuần, Mặc Liên không nhịn được thấy buồn cười, lại vươn ngón tay chọc hắn, tên ăn mày cũng chẳng cản lại, chỉ hừ hừ tránh đi ngón tay, đổi một tư thế khác. Hai người, người truy, người đuổi có chút làm đến vui vẻ.
Ngồi đến chán chê, cũng quan sát tên ăn xin đến chán chê, Mặc Liên liền muốn đứng dậy đi vào. Trước khi đi vào, hắn liền lôi từ trong ngực ra hai thứ, ném vào chiếc bát đã sứt mẻ bẩn thỉu đến không ra hình gì trước mặt tên ăn xin. Một là chiếc bánh bao hắn ăn còn thừa, đã nguội ngắt, lúc này không còn muốn ăn nữa, còn vật thứ hai, chính là một cái túi thơm thực bình thường, trên chỉ có thêu một chữ “Thiên”.
“Hôm nay chỉ có thế này thôi. Ta hứa ngày mai đi mua rượu sẽ mời ngươi uống!”
Tên ăn xin thật ngạc nhiên, lại giương mắt nhìn bóng lưng Mặc Liên khuất sau cánh cửa hậu viện.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
35 chương
10 chương