Lực Hút Nam Châm

Chương 12 : Ngoan không bằng ngon

-Trước là do em quá nóng giận nhưng mà em đã xin lỗi cô ấy rồi! Còn quả thật trước đây em và cô ấy từng biết nhau! Hắn chống tay lên cằm, nghe như không nghe, hiểu như không hiểu. Kim Châu nhìn thái độ của hắn không biết là hắn tin hay không tin. Rốt cuộc sau khi nhìn thẳng vào mắt cô một tia chí mạng, hắn đứng dậy bước ra ngoài. Cô vì tia nhìn ấy mà bị dọa đến sợ hãi đứng yên. Mãi cho đến khi hắn đóng cửa thật lâu rồi mới có thể khô khốc động đậy đầu lưỡi. Tiêu Kỳ sao lại đáng sợ như vậy? … -Em đang làm gì đó? Phi Tần đang loay hoay sắp xếp quần áo cho vào vali. Thấy hắn đang tiến về phía mình liền nhanh chóng đậy vali lại. Trong mắt hắn thoáng một tia lửa giận, định trốn hay sao? Đã vào tay hắn sao có thể cư nhiên muốn đi mà đi được chứ? -Em nghĩ rằng Kim Châu sẽ có thể đưa em rời khỏi Xích gia sao? Nàng không cần biết là Kim Châu và hắn thương lượng những gì, cần nhất là hết hợp đồng này! -Cô ấy nói chuyện với anh rồi sao? Tôi đã nói hợp đồng là hợp đồng, mười ngày hết thì hợp đồng dứt! Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, tôi chuẩn bị trước thôi! Nàng cắn cắn môi dưới của mình, nàng phải về nhà, còn phải đi học nữa. Mười ngày ở đây cũng không quá tệ nhưng mà mệt nhất là… chơi cái trò đó với hắn! Đêm nào cũng ê ẩm hết! Gương mặt nàng nhìn xuống để lộ đôi mày thanh tú, bầu mắt tròn với hàng lông mi dài cong nhẹ, đôi môi màu đào ngọt ngào mím lại. Rất giống! Rất giống người đàn bà đó! Lăng Tiếu Tiếu! Mẹ nàng đã hại mẹ hắn chết thê thảm, vậy thì nàng cả đời phải lệ thuộc vào hắn, sống không ra sống, chết không ra chết! -Anh sao vậy? Đột nhiên thấy con ngươi hắn tối sầm, nàng chớp mắt hỏi. Hắn không nói không rằng tiến về phía nàng. Nàng lùi lại, đôi mắt hắn như hận thù ngàn năm cay độc hướng về nàng. Sao lại như thế? Nàng chỉ nói là hết hợp đồng thôi mà sao con mắt hắn bỗng chốc biến hình như thế? Hắn càng tiến nàng càng lùi. Nàng ngã phịch xuống giường, gương mặt hắn vẫn chung thủy tràn ngập thù hận không có ý thuyên giảm. Nàng bị dọa đến sợ mà phát khóc! Nước mắt nàng lăn xuống, ngơ ngác không hiểu vì đâu! -Em biết cái này là gì chứ? Đột nhiên thấy nàng khóc, hắn có chút mềm lòng. Nhưng hình ảnh người mẹ trong đêm mưa đó khiến hắn chẳng thể nào quên. Bà trước khi chết đã đưa lại cho hắn chiếc hộp đó, đau đớn nhất chính là lời trăn trối cuối cùng của bà: -Đây là chiếc nhẫn mà ba con tặng cho người phụ nữ thương yêu của ông ấy nhưng cô ấy không nhận nên ba con đưa nó cho mẹ. Mẹ cả đời hối hận vì đã sinh con ra mà rốt cuộc lại không thể bảo vệ và nuôi con đến lớn. Nếu thật sự có kiếp sau, mẹ nhất định sẽ trả lại hết những gì mà mẹ đã không làm được cho con ở kiếp này… -Con không cần gì hết, chỉ cần mẹ sống với con… Lời chưa dứt thì bà đã ra đi… Lăng Tiếu Tiếu! Con gái bà đang ở trong tay tôi, để xem con bà có thể thoát được hay là không? -Là hộp nhẫn… có tên mẹ tôi! Nhìn sơ qua đã biết đó là hộp đựng đồ trang sức, nhưng nhìn kĩ mới thấy cái tên Lăng Tiếu Tiếu được khắc lên đó rất rõ ràng. -Sao… sao anh có nó? -Sau khi chấm dứt hợp đồng mang nó về cho mẹ cô! Nhớ kĩ! Hắn đặt chiếc hộp vào tay nàng như nặng cả nghìn cân! Là oán niệm của mẹ hắn bao nhiêu năm, là cái chết bi thảm của mẹ hắn, là mẹ của nàng làm cho ba hắn bỏ bà đi. Nàng cầm chiếc hộp tuy không rõ ý tứ của hắn nhưng thấy có tên mẹ mình nàng đơn giản nghĩ chỉ cần đem về là được! -Anh không ngủ trưa sao? -Không! Tấm lưng lừng lững của hắn bước ra cửa phòng. Nàng im lặng, biểu hiện của hắn quá ư là kì lạ! Không lẽ hắn uống nhầm thuốc sao? Nàng mở vali định cho chiếc hộp vào trong đột nhiên chiếc vali chạy làm nàng ngã nhào. -Á! Hắn quay lại thấy vậy định chạy lại đỡ. Chiếc móc nhọn trên vali xé toạc cả một mảng áo lớn trên người nàng, phút chốc mắt hắn lần này lại bùng lên một ngọn lửa nữa! -Ai… au! Nàng vì té đau mà suýt xoa, lồm cồm bò dậy. Áo trên người bị xé rách nửa, lộ hết nội y bên trong. Khuông ngực tròn trịa xinh xắn lộ ra, cặp đùi trắng nõn thon dài mịn màng hiện trước mặt hắn. Hắn tiến đến một bước gắt gao nắm chặt tay nàng mà đẩy xuống giường. Nàng kinh hoảng, hắn đột nhiên bị điên vậy kìa! -Ô… Không chơi… không chơi đâu! Nàng chợt nhớ ra tư thế này rõ ràng là hắn muốn chơi cái trò đó, mà Kim Châu từng nói trong hợp đồng là nàng cần tránh xa hắn. Đôi mắt hắn tóe lửa, nàng dùng quyền gì mà dám kháng cự lại hắn? -Im lặng đi! Giọng hắn khàn lại, ấn mạnh nàng xuống giường. “Roẹt”. Mảnh áo bị rách dở bung khỏi người nàng nằm vương vãi dưới đất, nội y mỏng manh bị bàn tay tàn bạo của hắn xé không thương tiếc. Một tòa thiên nhiên cực đẹp hiện ra, bầu ngực tròn trắng vì bị hắn dọa mà khẽ rung, nụ hoa hồng phập phồng lên xuống. Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà cắn lấy đầu nụ hồng phấn xinh đẹp kia. Lưỡi hắn đẩy qua lại đầu nụ khiến nó trở nên căng cứng. Bàn tay hắn vuốt ve bầu ngực còn lại. Triền miên nhưng hắn vẫn nhớ, nàng là con gái của kẻ thù không thể khoan nhượng! -Á, đau! Bàn tay to lớn của hắn bóp mạnh bầu ngực tròn, không ngừng khiến nàng đau thét! Ngón trỏ hắn vân vê nụ hoa, cố tình chạm mạnh vào khiến nàng thở dốc. Nàng cố thoát khỏi hắn, cảm giác này thật sự rất khó chịu, rất bức bối! Thoát khỏi hắn, phải thoát khỏi hắn! -Không muốn, ô ô! Hắn không thèm đếm xỉa đến lời kêu van của nàng mà tiếp tục. Lướt xuống vùng bụng thon hắn vuốt ve, chà xát. Nàng từng đợt thở dốc theo từng động tác của hắn. -A, đừng! Bàn tay bá đạo, tàn nhẫn của hắn chạm vào nơi nữ tính của nàng khiến nàng cật lực phản kháng muốn thoát khỏi. Thấy nàng giãy giụa liên tục hắn nhặt mảnh áo rách của nàng rơi dưới giường. Chụp lấy cánh tay yếu ớt của nàng, hắn đặt hay tay nàng lên đầu rồi dùng mảnh vải đó quấn chặt lại. Nàng không thể kháng cự chỉ có thể chịu đựng tra tấn của hắn! -Không… đừng mà, không muốn! Anh đi ra đi! Hắn ném cái nhìn lạnh lùng về phía nàng. Không muốn? Được, để xem nàng có phải cầu xin hắn cho nàng hay không! Hắn không nhiều lời cúi xuống tách hai chân nàng ra. Nàng dù cố gượng cương quyết khép hai chân lại nhưng rốt cuộc cũng không thắng nổi hắn! Hắn nhìn vào nơi sâu kín của nàng, nàng không ngừng vặn vẹo, hắn đang làm cách khác so với những lần trước đây! Lần trước hắn ở trên, nàng ở dưới, còn lần này thì khác hẳn, hắn rốt cuộc là định làm gì? Hắn cúi đầu xuống vào giữa hai chân nàng, hắn đã quyết định trừng phạt thì nàng đừng hòng thoát. Lưỡi hắn xâm nhập vào hai cánh hoa hồng sâu kín ấy. Tham lam mà liếm mút, lúc nhẹ nhàng, lúc tàn bạo. Kinh nghiệm tình trường của hắn không ít, và hắn chưa từng thất bại bao giờ! Nàng không ngừng vặn vẹo, thật sự là khó chịu quá! Nơi đó cứ như một làn sóng âm ỉ muốn bùng nổ, cơ thể nàng không ngừng ưỡn lên rồi co lại trên giường. Mồ hôi toát đầy, hơi thở kịch liệt làm cử động cơ thể ngày càng loạn nhịp! Hắn không ngừng luồn lách, lưỡi của hắn đánh một lần qua nơi mẫn cảm của nàng rồi lại trở lại càng tàn bạo, bá đạo hơn cả trước! Hắn không tin mình sẽ thua trong chuyện này, hắn nhất định phải bắt nàng chịu đựng khổ hình đến mức không thể nào kiềm nổi, thậm chí là ngất đi! Nàng cắn răng chịu đựng, hắn… thật là đang làm gì mà khiến nàng khó chịu vậy chứ? Lưỡi của hắn thật nóng bỏng liếm mút lấy nơi nhạy cảm nhất khiến nàng nghĩ rằng thần trí mình sắp mất đến nơi! -A! Ngón giữa tàn ác của hắn bắt đầu thăm dò nàng. Từng đợt, từng đợt, ngọ nguậy trong lối đi nhỏ bé của nàng. Mật ngọt từ nơi nguồn thầm kín ấy trào ra, nàng rốt cuộc cũng chịu không nổi mà thở thành tiếng! Thấy nàng thống khổ giãy giụa hắn có chút hài lòng nhưng động tác vẫn không ngừng lại, cốt là muốn nghe thấy nàng cầu xin. -Đừng, dừng lại đi mà! Nàng rên rỉ van cầu hắn, thật khó chịu quá, cứ như nham thạch trong núi lửa bùng nổ! Muốn hắn dừng lại nhưng mà hắn dường như không nghe thấy vẫn cứ tiếp tục tra tấn nàng. Hắn muốn nghe nàng cầu xin hắn được giải thoát, muốn nhìn thấy con gái kẻ thù trở nên đê tiện như thế nào trước mặt hắn. Cái mong muốn chưa đạt được hắn vẫn không ngừng lại! Ngón tay hắn đầy ma thuật luồn lách, co rút trong cơ thể nàng, khiến hai chân nàng đơ cả, dù hắn đã buông ra vẫn không thể khép lại được! Đúng là thảm bại hơn cả thảm bại! Nàng do không chịu nổi mà nước mắt trào ra. Hắn lạnh lùng nhìn từng dòng chảy xuống gương mặt xinh xắn của nàng. -Dừng lại đi mà! Đây là lần thứ n nàng mở lời cầu xin hắn. Đối lại với thái độ cầu khẩn của nàng, hắn thờ ơ rút ngón tay ra khỏi người nàng. Mật ngọt từ cơ thể nàng thấm ướt ngón tay hắn. Thản nhiên, hắn đưa lên miệng liếm thứ mật ấy trước đôi mắt mở to của nàng.