Lục Hoa Cấm Ái
Chương 17 : Diệt trừ âm tà
“Thân thể cô nương có khá hơn chút nào không?” Mộ Tử Hân thản nhiên nói, khóe miệng khẽ giương, vẻ không nhiễm bụi trần lại lan tràn.
“Nhờ phúc nhờ phúc!” Anh Lạc rất chân thành nỗ lực cúi đầu, người này mặc dù là tiên, nhưng chỉ cần cười một tiếng cũng đã hơn mười phần tai họa “Tất cả đều đã tốt lắm!”
Thế nhưng hắn lại đột nhiên ngừng lại.
“Cô đưa tay ra đi, ta giúp cô xem một chút!” Thấy nàng hơi sửng sốt, độ cong của khóe miệng lại càng tăng ” Ta thấy linh khí của cô cũng không còn như hôm đó, nhưng hơi thở hơi loạn, cho nên muốn xác nhận một chút!”
Hơi thở loạn xạ, còn không phải do bị huynh hù sao. Kẹo ngọt của nàng đó! Sau này đi đâu tìm Mặc Hề để lấy thêm túi khác đây!
Suy nghĩ một chút, lại đau lòng nhìn kẹo ngọt trong ngực hắn, đổi Lục hoa qua tay trái, hơi nghiêng người, chần chờ vươn tay phải ra, kẹo ngọt hắn đã lấy, chẳng lẽ tay nàng cũng muốn lấy đi luôn sao?
“Tay trái không tiện sao?’
“Cổ tay từng bị cắt qua!” Nàng muốn nói đến lần cổ tay bị cắt trúng sau khi rời khỏi Dao Trì “Cho nên, không thích bị chạm vào!”
Hắn cũng chẳng nói đúng sai, chỉ sờ nhẹ lên kinh mạch, nói ” Có bôi thuốc chưa? Một cô nương mà để có sẹo thì không tốt!”
Anh Lạc cười đến rực rỡ “Ta muốn lưu cũng chưa chắc lưu được! Ta có thân thể của Thần, có bị thương gì, cũng sẽ tự động lành lại, không cần bôi thuốc!”
Hắn giật giật miệng, ngừng một lát lại nói “Vậy thì tốt, cô nên cẩn thận hơn!”
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đa tạ Thượng tiên quan tâm!”
Nàng sẽ thật cẩn thận, không để bị thương nữa. Dù là bất cứ chỗ nào cũng thế.
“Quan tâm cô là đương nhiên, cô…có ân với Bạch Mộ ta mà!” Chân mày hắn nhíu chặt.
“Tiện tay mà thôi, hơn nữa huynh cũng đã cứu bằng hữu của ta!”
Nàng tự nhận mình là người rất kiên nhẫn, chỉ là, vị Bạch Mộ Thượng tiên này bắt mạch có phải hơi bị lâu rồi không?
Hắn rốt cục cũng thả tay nàng ra “Cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là khí hư suy yếu một chút mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều để điều dưỡng, sẽ nhanh chóng hồi phục. Sớm tối đều phải ngưng thần ở ngoài trời, hút lấy linh khí của trời đất. Có như thế thì thân thể chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn!”
“Đa tạ Thượng tiên chỉ dẫn!”
“Về phần khí âm tà, cô cứ yên tâm đi, cô không bị lây nhiễm!”
Vẻ mặt nàng hơi ngưng trệ, rõ ràng hôm đó Nguyệt Nhiễm có nói nàng đã bị khí âm tà xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa đã suy yếu đến tận chân nguyên. Vậy mà lúc này hắn lại nói cơ thể nàng không hề có khí âm tà?
Quả thật là khó hiểu, chẳng lẽ loại khí kia, chỉ cần tùy tiện thổi một cái là bay mất được sao? Chỉ là, loại chuyện thế này, Mộ Tử Hân cũng không nhất thiết phải lừa gạt nàng.
Nói trở lại, đường này sao dài thế, đi đã lâu rồi, vẫn chưa tới sao?
Nàng nhìn xung quanh một lúc, khóe miệng không kiềm được hơi co giật.
“Thượng tiên, có thể thỉnh giáo một chuyện không?”
“Mời nói!”
Nàng run rẩy vươn tay “Nếu như ta nhìn không lầm, cái cây ở bên kia, hình như lúc mới đến cửa của Tích Ức điện,hình như ta đã từng thấy rồi?”
Hắn nhìn theo tay Anh Lạc, vẫn mang vẻ nhẹ nhàng thoải mái nói “Chính là nó!”
Khóe miệng của nàng lại càng run rẩy ghê hơn: “Ý của Thượng tiên là, đây là nơi ta vừa đứng ban nãy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy đây là nơi ở của đệ tử bị nhiễm khí âm tà sao?”
Hắn hơi ngẩng đầu lên “Ở phía trên!”
Anh Lạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía trên lại có thêm một ngọn núi đang trôi lơ lửng giữa không trung, chỉ là nhỏ hơn Tích Ức điện nhiều, xung quanh đều bị bao phủ bởi sương mù trắng dày đặc, vây thành vòng tròn, đó là nhờ có phép thuật mới có thể tạo nên.
Nói cách khác, muốn lên đó không thể đi bộ bình thường, mà phải cưỡi mây hoặc cưỡi kiếm “Vậy chúng ta nãy giờ đi cả một đoạn đường dài chỉ là….”
“Ừ!” Hắn gật đầu “Đi một vòng tròn mà thôi!”
Nàng hộc máu! Đi một vòng tròn “mà thôi”?! Lại còn “mà thôi” sao?!
Không thể tin nổi, Lục hoa dường như cũng cảm thấy giống như nàng, cánh hoa run rẩy trong gió giống như nói người này quả thật là quá đáng sợ!
Làm nàng còn nghĩ sao Tích Ức điện lại lớn như thế, hóa ra là như thế.
‘’Ta…ta có thể hỏi một câu không, sao Thượng tiên lại phải mang ta đi vòng vòng?” Tỉnh táo, nàng phải tỉnh táo, giúp người là việc tốt, giúp người là việc tốt.
Chân mày hắn hơi nhướng lên, giống như quả thật đang suy nghĩ vấn đề này, quay đầu nhìn mặt trời trên cao, mở miệng nói :”Giữa trưa!”
“Hở?” Liên quan gì đến việc đi vòng vòng?
“Lúc này dương khí rất thịnh!” Hắn đột nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói “Mời theo ta vào cứu người!”
“Hả? Được!” Anh Lạc đờ ra một chút mới lên tiếng đáp lại, trong đầu vẫn rối rắm không hiểu.
Mộ Tử Hân cũng giơ tay gọi ra phối kiếm trắng tinh, đứng trên thân kiếm vươn tay ra, rất rõ ràng, hắn đang mời nàng cưỡi cùng một thanh kiếm.
Nàng cố ý lờ đi cái tay kia, nhảy lên một bước, trực tiếp đứng trên thân kiếm.
Mộ Tử Hân cũng không để ý cười cười, một tay đỡ lấy hông nàng.
“Cẩn thận!” Ngữ điệu dịu dàng vang lên bên tai.
Anh Lạc ngay lập tức cứng đờ! Nàng nỗ lực tự nói với bản thân, là do hắn biết mình không biết cưỡi kiếm, có ý tốt mà thôi, có ý tốt mà thôi.
Cố gắng nhịn xuống ý muốn hỏi hắn, vì sao hắn không làm như lúc trước khi đưa nàng vào Dao Trì, chỉ cần giúp nàng cưỡi mây là được rồi.
Mặc dù đã tự tin đứng thẳng người, nhưng nàng vẫn ngửi được một mùi hương thoang thoảng như có như như không từ phía sau truyền đến, đó là
—— hương hoa đào!
Nàng lập tức đem cả bó Lục hoa che trước mũi, quyết tâm ngửi, liều mạng ngửi, nỗ lực ngửi. Nàng tập trung ngửi, hoàn toàn không chú ý đến mọi chuyện xung quanh, càng không nghĩ thử xem, vì sao lúc này hắn lại bay chậm đến như thế.
“Cô nương có biết cách thức tu hành của ta ở Bạch mộ là gì không?” Hắn đột nhiên mở miệng nói.
“Không biết!” Anh Lạc vẫn đang vùi đầu trong bó hoa.
“Tu tiên bình thường, thì chỉ tu tiên một mình mà thôi. Nếu là người có khả năng, trong khoảng thời trăm năm, chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới phi thăng thành tiên.”
“Ừ ừ!”
“Nhưng tu luyện một mình thì khó mà thành, nên Bạch Mộ ta cũng chủ trương cho phép song tu*!”
(*song tu : cái này thì chắc mọi người cũng quen thuộc lắm, là hai người cùng tu, mà thường là tu bằng cách ABCXYZ =)) )
“Ừ ừ!”
“Song tu giữa phu thê!”
Ặc! Dưới chân trợt một cái, Anh Lạc suýt ngã, ,giờ nàng cuối cùng cũng hiểu, vì sao hắn phải đỡ hông nàng rồi, thì ra là để nàng nghênh đón lần kinh sợ này. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể gắng sức ngửi hoa!
Thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười tràn đầy gió xuân, nhìn nàng chăm chú, ý nghĩa trong ánh mắt kia không rõ ràng, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng.
“Cô nương, vẫn không biết cưỡi kiếm sao?”
“Đúng vậy!” Tư chất nàng bình thường, không thể học được thuật cưỡi kiếm.
Thế nhưng nụ cười trên môi hắn lại càng sâu, trong mắt gợn sóng, từng chút từng chút như tràn đầy cả đáy mắt: “Ta dạy cô!”
“Khụ khụ khụ….” Nàng bị hương hoa làm sặc, theo quán tính hơi lui về sau một bước, suýt nữa là ngã, lại được hắn kéo trở về. Kiếm này nhìn thì có vẻ rất dài, nhắn giờ nàng lại ngại nó vẫn còn quá ngắn. “Không phiền Thượng tiên, người Thần sơn ta mặc dù không nhiều lắm, nhưng muốn học cưỡi kiếm cũng không phải không tìm được”
Hắn nhíu mày nhưng cũng không nói tiếng nào, tầm mắt lại vẫn không rời khỏi nàng. Không biết là do nàng ngửi quá chuyên tâm, hay là hắn nhìn quá chăm chú, hai người không mở miệng nói lời nào nữa.
Một lúc sau!
“Đến!” Câu nói này của Mộ Tử Hân nhất thời làm nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng từ thân kiếm bước qua, lùi về sau hai bước, quả nhiên khoảng cách hai bước mới là khoảng cách an toàn. Nàng sẽ không ngu ngốc đi tìm hiểu hàm ý trong lời nói kia của hắn, là áy náy cũng được, có ý đồ gì cũng tốt, nàng cũng không muốn biết. Có đôi khi, ngu ngốc một chút cũng là một thủ đoạn để sinh tồn, mà nàng lại hiểu rất rõ đạo lý này.
Lúc vào đại sảnh, bên trong đều tối đen như mực, đen tối tĩnh mịch hệt như Bích Lạc. Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn lại không để bất cứ ai đến gần nơi này. Nơi này gần như đã trở thành một Bích Lạc nhỏ rồi.
Nhìn kĩ lại, cả đại sảnh đều có đầy người đang ngồi, phục sức khác nhau, cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Trong đó cũng không thiếu người bị thương, đầy phòng đều là mùi máu tươi. Thế nhưng tất cả mọi người đều ngồi dưới đất, ai cũng không có ý xoay người nhìn về phía nàng, đều dồn hết sức lực chống lại luồng khí âm tà này.
Anh Lạc trong lòng hơi xuất hiện sự chán ghét, trước mắt lại hiện lên hình ảnh máu tươi đầy đất bên cạnh ao Lục hoa, nàng cố quên đi những vết máu kia, nhưng hai tay vẫn không kiềm được mà run rẩy.
Có Lục hoa thì việc tiêu trừ khí âm tà sẽ đơn giản hơn nhiều Anh Lạc cũng không làm gì nhiều, chỉ lặng lặng cầm Lục hoa đừng đó. Mộ Tử Hân làm phép, tiêu trừ toàn bộ khí âm tà ra khỏi cơ thể.
Anh Lạc lúc này mới thấy được tu vi của Bạch Mộ Thượng tiên là sâu đến mức nào, trong sảnh ít nhất cũng hơn trăm người, hắn lại có thể tiêu trừ đi khí âm tà của tất cả mọi người, dùng Lục hoa tinh lọc lại.
Anh Lạc chăm chú nhìn Lục hoa trong tay, cho đến khi nó vì khí âm tà mà trở nên héo tàn. Không quá nửa canh giờ, sự đen tối trong đại sảnh đã tiêu tán toàn bộ, trong sáng trở lại!
Quả nhiên, không hổ là một trong bốn vị Thượng tiên của Tiên giới, tu vi này, cho dù là Thần sơn, ngoài Tôn chủ, e rằng cũng không ai có thể qua mặt hắn. Nhớ tới mình lúc trước còn lớn tiếng mời hắn đến Thần sơn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Những người trong sảnh từ từ tỉnh lại, rối rít cảm ơn Mộ Tử Hân, hắn cũng khách khí đáp lễ. Anh Lạc đứng ở bên cạnh có cảm giác mình hơi dư thửa.
“Không biết vị tiên hữu này là?” Rốt cục cũng có người chú ý đến nàng.
“Anh Lạc!” Nàng vẫn nhoẻn miệng cười như mọi khi, chậm rãi nói tên mình.
Người đối diện lập tức từ khó hiểu thành sửng sốt, da mặt cũng như căng cứng, ánh mắt thay đổi trở nên kinh ngạc, tiếp theo lại trở về vẻ khó hiểu.
Anh Lạc vẫn cứ cười, tay lại bắt đầu không thể khống chế đưa tay về bên người, nhưng nhớ tới túi của mình đã bị người nào đó cướp mất, đành chuyển mắt nhìn qua phía người kia.
“Nhị chủ lần này là đặc biệt vì đưa Lục hoa mà đến,cũng nhờ có nàng, nếu không Tử Hân thật sự không biết làm sao để giúp mọi người tiêu trừ khí âm tà nà!” Mộ Tử Hân lập tức tiếp lời, hóa giải không khí lúng túng này.
“Thì…thì ra là thế!” Sắc mặt người nọ hơi vặn vẹo, cười khan hai tiếng mới nói “Đa tạ, Nhị…chủ!” Khó khăn lắm mới phun ra được hai chữ kia.
Anh Lạc cười nhạt đáp lại, nàng nhất thời cảm thấy hối tiếc cảm giác lúc nãy, thà có vẻ dư thừa một chút còn hơn.
“Mời các vị tiên hữu đến tiền điện, các vị đồng môn đã ở đây chờ từ lâu!” Mộ Tử Hân nhàn nhạt nói. Mọi người lúc này mới rối rít ra cửa, hoặc cưỡi kiếm hoặc cưỡi mây bay về phía Chủ điện của Bạch Mộ.
Trong chốc lát, trong điện chỉ còn hai người bọn họ, Mộ Tử Hân dùng tay kết ấn, giải trừ kết giới ở nơi này, ánh sáng tỏa ra bốn phía, tràn ngập khắp nơi, không hổ là tiên sơn phúc đại.
Anh Lạc xoay người đi ra, “Chuyện này đã giải quyết xong, ta cũng xin cáo từ”
“Khoan đã!” Không ngờ Mộ Tử Hân lại ngăn nàng lai.
“Không biết Thượng tiên còn có chuyện gì?” Nàng lùi một bước, lễ phép hỏi.
Mộ Tử Hân nhìn về phía trước “Nơi này phải cưỡi kiếm mới ra được, ta đưa cô đi!”
Nàng nhớ tới tình cảnh lúc nãy khi lên đây, lòng hơi nghẹn, chậm rãi nở nụ cười “Không cần, đa tạ ý tốt của Thượng tiên, Nguyệt Nhiễm đang chờ ở bên kia, phiền…” nàng vốn nhờ hắn báo cho Nguyệt Nhiễm tới đón, thế nhưng lại bị hắn xen ngang.
“Không việc gì!” Hắn đi đằng trước, nhẹ giọng nói: “Ta đưa cô đi!”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
103 chương
51 chương
448 chương
935 chương
87 chương
90 chương