Lục gặp ký thu

Chương 38 : Ảnh đế làm thế thân

Nghe Lục Nhất Hành hỏi như vậy, Lộ Ký Thu cũng theo bản năng nhìn một vòng quanh phòng trang điểm, hình như không có người mẫu nam mà Tào Húc nói. Tào Húc giơ tay nhìn đồng hồ, thuận miệng nói: “Cũng sắp đến, dù sao cũng chỉ là chụp lưng, không cần phải trang điểm phiền phức.” Vừa dứt lời, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài phòng trang điểm. “Cậu xem, nói đến là đến.” Tào Húc cười, xoay người nhìn ra cửa, nhưng lại thấy trợ lý cầm điện thoại di động vội vã đi tới. “Tổng giám, KEV nói bọn họ đi nhầm studio, lại đi đến studio ở Thị Nam.” Trợ lý vừa lau mồ hôi vừa cẩn thận thông báo. Tào Húc nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi “Bọn họ làm ăn thế nào vậy, một nam một bắc mà cũng có thể nhầm sao?” Nói xong thì hai tay chống nạnh đi qua đi lại trong phòng trang điểm, lấy điện thoại di động gọi cho KEV. “KEV, chúng ta đã hợp tác bao nhiêu lần rồi, chẳng phải cậu cũng biết hôm nay chúng ta sẽ chụp hình ở đây sao. Được! Tôi mặc kệ cậu, bây giờ cậu nói cho tôi biết, bao giờ thì cậu có thể đến đây?” “Nhanh nhất là một tiếng rưỡi, cậu có biết thời gian của nghệ sĩ bên này cũng rất quý giá không? Người ta chụp hình xong còn phải ra sân bay, sao mà cậu lại để người ta chờ là thế nào?” Trong khi Tào Húc đang cố gắng kìm nén lửa giận, nói chuyện điện thoại với người mẫu KEV ở bên kia điện thoại thì lúc này, Lục Nhất Hành bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, đứng dậy nói “Tớ sẽ thay người mẫu nam kia để chụp hình.” Tào Húc hơi sửng sốt, chần chờ nhìn anh, hỏi: “Cậu, cậu muốn chụp hình?” Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu và Miêu Nhị đều quay đầu nhìn qua. Anh muốn làm mẫu nam ư? “Người mẫu của công ty kia chắc chắn đã sai, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nhiều lời cũng vô ích thôi.” Lục Nhất Hành không nhanh không chậm tiêu sái đến bên cạnh bàn trang điểm, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, “Để tớ chụp, bớt đi bao việc.” Ban đầu, Tào Húc còn có chút do dự, nhưng Lục Nhất Hành đã nói như vậy, anh ta cũng không cần thiết cứng rắn chống đỡ, dù sao hôm nay việc chụp hình hôm nay cũng không thể trì hoãn được. Cúp điện thoại, dặn dò trợ lý đi thông báo với công ty người mẫu kia, rồi nói với chuyên viên tạo mẫu tóc: “Như vậy, cậu tạo kiểu tóc cho Nhất Hành, tôi đi gọi điện thoại cho anh Phan một tý.” Nói xong lại liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, xác định anh không nói giỡn, thì mới yên tâm rời đi. Lộ Ký Thu đã trang điểm xong, nghiêng đầu nhìn anh đang ngồi bên cạnh, không kìm lòng được mà nhỏ giọng hỏi, “Thầy Phan bên kia không có vấn đề gì chứ?” “Chỉ là chụp lưng, sẽ không có vấn đề gì.” Lục Nhất Hành ngồi thẳng người, để cho chuyên viên tạo mẫu tóc giúp anh tạo phồng tóc. Huống hồ, ngoài quan hệ bạn tốt của anh và Phan Mậu, thì studio là của riêng anh, Phan Mậu giúp anh quản lý và đối ngoại cùng với làm công việc của người đại diện. Anh muốn làm gì, Phan Mậu chỉ có thể đề nghị chứ không có khả năng tác động đến anh. “Ký Thu, chị giúp uốn tóc một chút nhé!” Chuyên viên trang điểm bắt đầu uốn tóc, Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng, nhưng tầm mắt không tự chủ mà liếc trộm anh trong gương. Cho nên, bây giờ bọn họ cùng nhau chụp ảnh bìa cho tờ tạp chí. Để phối hợp với chủ đề của thương hiệu hôm nay, chuyên viên trang điểm cố ý làm cho tóc Lộ Ký Thu uốn cong hơn, mang đến cảm giác dày phồng và tự do. Lớp trang điểm không quá dày, nhưng cũng đủ tinh xảo, bởi vì hôm nay cần chụp nửa người và cận cảnh, trang điểm quá đậm ngược lại sẽ khó coi và không tự nhiên. Son môi màu nhạt, làm cho gương mặt vốn vô tội của Lộ Ký Thu càng thêm đáng thương, càng làm tôn lên khí chất ôn nhu trên người cô. Hai người vừa tạo kiểu tóc xong thì Tào Húc cũng quay trở lại. Đầu tiên là liếc nhìn trang phục và đầu tóc của hai người, hài lòng gật đầu nói: “Tốt vô cùng!” Đưa tay nhận lấy trang phục mà trợ lý vừa mới ủi xong, nói: “Nhất Hành, trước hết, cậu mặc áo len này trước, coi thử có vừa không, nếu không thì tớ bảo bọn họ đi sửa lại một chút.” Lục Nhất Hành đứng dậy, cởi áo khoác ra, làm cho áo thun trắng bên trong của anh bị kéo lên. Lộ Ký Thu ngồi trên ghế, thấy áo của anh không cẩn thận bị kéo lên làm lộ cơ bụng. Không biết sao, Lộ Ký Thu tự nhiên đưa tay giúp anh kéo áo thun xuống, mặc dù bên tai đã đỏ bừng từ lâu. Lục Nhất Hành cởi áo ra, thấy cô cúi đầu, một bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo thun của anh thì không khỏi cong khóe miệng. Tào Húc là người đứng gần nhất, làm bộ như không thấy hành động mờ ám của hai người, đưa áo len cho Lục Nhất Hành, ý bảo anh mặc vào. Lộ Ký Thu lặng lẽ buông tay ra, sờ sờ vành tai đang nóng lên của mình, “Em đi thay quần áo.” Nói xong cũng gọi Miêu Nhị đi ra khỏi phòng trang điểm. Miêu Nhị cầm trên tay hai bộ quần áo, theo Lộ Ký Thu vào phòng thay đồ. “Chị Ký Thu, mới vừa rồi có phải là thầy Lục ghen tị đúng không?” Miêu Nhị nhỏ giọng hỏi. Lộ Ký Thu mím môi hỏi ngược lại: “Có sao?” “Đương nhiên là có. Tổng giám Tào vừa nói có người mẫu nam chụp hình với chị, còn muốn ôm nhau thì thầy Lục phản ứng mạnh mẽ hơn nha!” Miêu Nhị trộm cười nói. Lộ Ký Thu lấy bộ quần áo đầu tiên, trong lòng tự hỏi, Miêu Nhị vừa nói như vậy, hình đúng thật là vậy. Bên kia, Tào Húc cầm quần áo chụp hình đến phòng thay đồ với Lục Nhất Hành. “Tớ nói này, cậu thật sự để ý bạn gái của mình đến như vậy sao, cam nguyện làm mẫu nam còn không cần phải xuất đầu lộ diện nữa.” Lục Nhất Hành nghiêng đầu nhìn anh ta, cố ý nói “Chẳng phải cậu nói tớ còn thiếu cậu một ảnh chụp trang bìa sao? Hôm nay đúng lúc này!” Tào Húc nở nụ cười, nhìn xung quanh không có người, mới thấp giọng nói: “Tiểu tử cậu đừng có chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Không phải cậu sợ mẫu nam người ta ôm Ký Thu của cậu sao? Tớ là người từng trải, tớ hiểu hết đó nhé!” Lục Nhất Hành nhấp mím môi, cười không có phủ nhận. Đúng là anh ghen, huống chi anh cũng không phải là không thể chụp. Hai người đang khi nói chuyện, nhiếp ảnh gia Đỗ Thành của UI đã đi cùng với mấy trợ lý tới. Tào Húc giải thích đơn giản cho Đỗ Thành về việc Lục Nhất Hành sẽ thay thế nam người mẫu để chụp hình. Đỗ Thành sảng khoái nói không thành vấn đề. Đỗ Thành vừa vội vàng sắp xếp thiết bị, vừa chào hỏi Lục Nhất Hành: “Chúng ta đã gặp một lần.” “Khi nào vậy?” Tào Húc gương mặt hiếu kỳ. Lục Nhất Hành cười gật đầu, nói “Trong một chương trình, lúc đó vội vội vàng vàng, không kịp chào hỏi anh Đỗ.” Dáng vẻ của Đỗ Thành tràn ngập hơi thở nghệ thuật với mái tóc dài, trên sống mũi có cặp mắt kính không gọng, mang đến cảm giác vừa nhã nhặn vừa lãng tử. Lục Nhất Hành đã xem qua rất nhiều ảnh chụp của Đỗ Thành, kể cả bố cục hay ảnh chụp chân dung đều mang đến cảm xúc, anh đều rất thưởng thức. “Được rồi, tôi còn nghe nói cậu đang tham gia chương trình thực tế?” Đỗ Thành vừa nói vừa chỉ chỉ mấy nhân viên công tác đang cầm camera ở xa xa, “Trên người cậu không có đeo micro, vậy làm sao mà thu âm được?” “Đã lấy xuống.” “Được, vậy tôi sẽ nói sơ một chút cho cậu trước,” Đỗ Thành vừa nói, vừa đi đến chỗ trợ lý vừa sắp xếp xong bố cục, “Chủ đề lần này của ET thì tổng giám Tào đã nói qua, tôi chỉ nói đơn giản những ý tưởng của OSE.” Hai người mới vừa trò chuyện, thì Lộ Ký Thu đi đến. Nhiệt độ trong studio có chút thấp, Lộ Ký Thu khoác thêm áo khoác trên vai, đi tới và chào hỏi Đỗ Thành, “Chào thầy Đỗ!” “Xin chào!” Đỗ Thành xoay người đáp, nhìn thấy Lộ Ký Thu, bệnh nghề nghiệp không kìm lòng được mà quan sát một phen, “Ký Thu, em lại gầy sao?” Lộ Ký Thu cười nhún vai, lắc đầu nói “Mập lên hai cân (1) đấy ạ!” (1) 1 cân của Trung Quốc = 1/2kg, vì thế, Ký Thu đã tăng 1kg. Dạo này cường độ làm việc không cao, cơ bản mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa, hơn nữa, Lục Nhất Hành cũng thường làm một ít đồ ăn ngon nên làm sao mà cô có thể gầy được cơ chứ! Đỗ Thành sờ cằm, cười nói: “Em như thế này thì vẫn chưa được, phải mập thêm vài cân mới đẹp, đừng nghe bọn họ nói là gầy mới đẹp.” Độ Thành là một trong số ít những người trong giới giải trí này khuyên người mẫu, nghệ sĩ không nên theo đuổi vẻ đẹp gầy gò. Ông ấy đã từng trả lời trong một tờ tạp chí rằng không nên mù quáng theo đuổi những thứ không phù hợp với mình, lại càng không cần bởi vì học theo tiêu chuẩn vẻ đẹp của người khác mà đánh mất nét đặc biệt của riêng mình. Trò chuyện đơn giản vài câu, Đỗ Thành bảo trợ lý mang đạo cụ tới, là một tấm thảm màu trắng mà một chiếc ghế dựa nhưng phần lưng được thiết kế rỗng. “Nhất Hành, cậu ngồi xuống trước đi.” Đỗ Thành vừa nói, vừa đi tới chỗ máy ảnh, “Ký Thu ngồi lên trên đùi của Nhất Hành rồi nhìn vào máy ảnh.” Nói xong thì Đỗ Thành khom người nhìn xem hai người trong máy ảnh, thấy Lộ Ký Thu còn sững sờ tại chỗ thì vội vàng ngồi thẳng dậy, hỏi: “Làm sao vậy?” “Không có, không có việc gì.” Lộ Ký Thu lắp bắp trả lời. Đỗ Thành nghĩ cô bị lạnh, cất giọng nói “Trước tiên, em mặc áo khoác đi, để cho cơ thể ấm lên một chút rồi hãy cởi ra.” Nói xong, Đỗ Thành lại quay người nhìn vào máy ảnh. Lục Nhất Hành đưa lưng về phía máy ảnh, ngồi lên chiếc ghế đạo cụ, đưa tay ra, nói: “Đừng nói với anh là em không muốn chụp hình với anh đấy nhé!” Mặt Lộ Ký Thu đỏ lên, nhìn thấy khóe miệng mỉm cười của anh thì biết là anh cố ý nói như vậy. Không khỏi nuốt nước bọt, giả vờ bình thản nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Mới không phải.” Nhấc chân qua, ngồi lên đùi anh, mới đầu Lộ Ký Thu không dám ngồi xuống hoàn toàn, hai chân cố chống lên tấm thảm trắng, lặng lẽ chống chịu. Lục Nhất Hành vịn eo cô, thấp giọng cười, nói: “Nghe lời, ngồi xuống đường hoàng.” Lộ Ký Thu khẽ cắn môi dưới, hai cái tay nhỏ bé đặt lên vai anh, cố gắng nghiêng đầu cách xa mặt anh một chút, rồi mới ngồi xuống hoàn toàn. Ngay khi vừa mới ngồi xuống thì bên kia, Đỗ Thành đã chỉ đạo để chỉnh ánh sáng. Đỗ Thành cầm máy ảnh, nói với Lộ Ký Thu “Ký Thu, em tới gần Nhất Hành một chút, má của em phải gần kề với má của Nhất Hành, tốt, là như vậy!” Vừa nghe Đỗ Thành nói như vậy, Lộ Ký Thu không để ý tới xấu hổ, chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của thầy ấy. “Đúng, là như thế, sau đó em chú ý thân thể không nên cách quá xa, mặt của em mới là trọng điểm, cho nên phải cố gắng nhìn về phía ống kính bên này.” Đỗ Thành ngoắc tay, ý bảo nàng gần thêm một chút nữa. Tới gần ống kính, vậy thì cô sẽ phải ôm anh chặt hơn. Lộ Ký Thu khẩn trương, hô hấp cũng dồn dập, hoàn toàn không dám liếc trộm anh, ngay lập tức sát lại gần anh, lại nghe tiếng cười của anh ở bên tai. Mặt của Lộ Ký Thu lại đỏ ửng, có chút xấu hổ tức hỏi anh: “Anh cười cái gì thế?” Lục Ký Thu mím môi lắc đầu, đưa tay ôm lấy hông cô, kéo cả người cô sát lại gần anh hơn. Nghe thấy cô hít vào một hơi, thì Lục Nhất Hành nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô, nói “May là người mẫu nam kia đi nhầm studio.” Lộ Ký Thu ghé đầu lên vai anh, nghi hoặc: “Thì sao?” “Nếu như em và người khác chụp hình ở tư thế này, anh nhất định sẽ nhảy vào ngăn cản “ Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa vặn đi vào tai cô, mỗi chữ mỗi câu đều làm cho người ta đỏ mặt. “Sau đó, vậy làm thế nào để em chụp hình với người ta?” Lộ Ký Thu cố ý hỏi. “Anh lấy thân phận là bạn trai để thay thế cậu ta, điều này rất hợp tình hợp lý.” Lộ Ký Thu mím môi, nhịn cười, gật đầu, “Ừ, có vẻ là rất hợp tình hợp lý.” Đây là lần đầu tiên, Lộ Ký Thu cảm nhận được rõ ràng, có người ghen vì mình, làm cho cô hiểu được đạo lý mà người ta thường hay nói, ngọt ngào như mật. “Ký Thu, bây giờ, em lấy áo khoác xuống, ” Đỗ Thành giơ tay lên thông báo cho Lộ Ký Thu, sau đó lại bảo nhân viên công tác: ” Cô, cậu nào qua đó sửa sang trang phục một chút đi!” Trợ lý trang phục nghe thấy vậy thì chạy tới, còn Miêu Nhị thì cầm lấy áo khoác của Lộ Ký Thu, đứng qua một bên chờ cô. Hôm nay, bộ quần áo đầu tiên rất đơn giản, phần thân trên là áo len rộng thùng thình lộ vai màu nâu nhạt, rất hợp với áo len màu xám mà Lục Nhất Hành đang mặc. Bởi vì mục đích chính của lần chụp này là chiếc áo nên phần thân dưới, Lộ Ký Thu chỉ mặc một cái quần legging bó sát màu đen. Áo len rộng, vừa vặn có thể che giấu hết đường cong của cô. Trợ lý trang phục giúp Lộ Ký Thu sửa lại phần vai bị lộ ra xong, còn cảm thấy chưa hoàn chỉnh, lại tiếp tục làm rối tóc của Lộ Ký Thu, tạo cảm giác lười biếng. “Thầy Đỗ, như vậy đã được chưa?” Trợ lý trang phục hỏi Đỗ Thành. Đỗ Thành đi tới, cẩn thận nhìn một chút, chỉ vào đôi giày dưới chân Lộ Ký Thu hỏi: “Đây là nhãn hàng chuẩn bị sao?” “Không phải, đây là chúng ta chuẩn bị, cần phải đổi sao?” Trợ lý trang phục nói xong thì giúp Lộ Ký Thu cởi ra. Đỗ Thành sờ sờ cằm, xua tay nói “Không cần.” Trợ lý trang phục hiển nhiên là không có hiểu ý tứ của ông ấy, vì vậy hỏi lại một lần nữa. “Ý của ta là, chẳng phải chủ đề lần này của ET là ấm áp và dựa dẫm sao? Bố cảnh bây giờ cũng mang hơi hướng gia đình thoải mái, thì ai mà ở nhà thân mật với bạn trai lại còn mang giày cơ chứ! Mặc dù chỉ chụp nửa trên nhưng mang giày thì cũng sẽ phản chiếu, như vậy sẽ không đặc tả được trọn vẹn.” Trợ lý trang phục cái hiểu cái không gật đầu, mang giày đi. Đỗ Thành vừa định cần xoay người, thì dừng lại và nói với Lộ Ký Thu: “Ký Thu, em cố gắng thả lỏng, tin tưởng ôm người đàn ông này của em, tay chân buông lỏng thì biểu cảm trên khuôn mặt cũng sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.” Lộ Ký Thu hiểu được, vô thức ôm chặt Lục Nhất Hành. Đỗ Thành đi trở về phía màn hình sau ống kính, lại lần nữa đứng xa nhìn tư thế của hai người, “Nhất Hành, khi Ký Thu đưa mặt về phía ống kính thì tay cậu hãy giữ chân của em ấy, cổ thì hơi nghiêng sang phải một chút!” Dựa theo lời Đỗ Thành nói, Lộ Ký Thu nghiêm túc thực hiện theo. Mặc dù vậy, ngay lúc bàn tay của anh nắm mắt cá chân của cô thì cô vẫn luống cuống một chút. “Tốt, tư thế này rất đẹp!” Vừa nói, Đỗ Thành vừa ấn nút chụp. Sau hơn một chục tiếng chụp tách tách, Đỗ Thành đột nhiên ngẩng đầu nói với hai người: “Ký Thu, em dùng tay phải ôm cổ Nhất Hành. Đúng rồi, tay thả lỏng một chút, khẽ vuốt tóc cậu ấy ra phía sau rồi đi thẳng xuống lưng.” Tiếp xúc với anh ở một khoảng cách gần như vậy, hôm nay, là một bước tiến quan trọng của Lộ Ký Thu. Bây giờ cô phải thân mật vuốt ve anh, cô thử làm nhưng vẫn khẩn trương nên tay không thể thả lỏng được. Đỗ Thành biết tất cả các động tác đều phải điều chỉnh từ từ, vì thế ông hỏi nhân viên phụ trách đạo cụ, tìm cho ông một ly nước ấm. “Đây!” Đỗ Thành đưa ly nước cho Lộ Ký Thu, “Tay trái cầm, đưa đến gần cằm, không không được che mất khuôn mặt.” Tay trái Lộ Ký Thu cầm lấy ly thủy tinh, độ ấm của nước trong ly xuyên vào lòng bàn tay, làm cho tâm trạng của cô được thư giãn không ít. Khi cơ thể bị trượt xuống, Lộ Ký Thu theo bản năng ôm sát anh, xê dịch về phía trước, lại tiếp tục nghe Đỗ Thành nói. “Nhất Hành, nghiêng đầu một chút, làm tăng thêm một chút tình cảm với Ký Thu.” Lục Nhất Hành gật đầu, nói đã rõ. “Vậy, hai người kết hợp một chút, giữ trong năm phút để tiếp tục chụp hình.” Đợi Đỗ Thành đi xa, Lộ Ký Thu mới lặng lẽ thở phào một hơi. Lại không chú ý tới khoảng cách của hai người, sớm đã thân mật không có kẽ hở. Lục Nhất Hành tiếp tục nắm lấy mắt cá chân của cô, bàn tay ấm áp đụng phải bàn chân lạnh lẽo của cô thì không khỏi nhíu mày. Lộ Ký Thu không tự chủ rụt về phía sau, thế nhưng trong tay còn có ly nước, nên cô không thể làm động tác quá mạnh. “Anh?” “Đừng nhúc nhích,” Lục Nhất Hành thấp giọng, ngẩng đầu nhìn cô, “Lạnh không?” Nói không lạnh nhất định là giả dối, Lộ Ký Thu mím môi môi gật đầu nói “Có một chút.” “Vậy mà em còn trốn?” Giọng nói Lục Nhất Hành có chút trách cứ, nhưng chính là đau lòng cho cô. Lộ Ký Thu đang cầm ly thủy tinh, không kìm lòng được mà uống một ngụm nước ấm, cúi đầu nhìn anh vẫn đang cầm bàn chân của mình. “Em đứng dậy một lúc nhé!” Lộ Ký Thu nói xong thì làm bộ như cần đứng lên. Lục Nhất Hành không buông tay, tiến lại gần cô, nói: “Tối hôm qua em đã đồng ý với anh là không né tránh.” Lúc này, ánh mắt Lục Nhất Hành rất ôn nhu, giọng nói nghe như mang theo chút ấm ức và làm nũng. Không sai, chính là làm nũng. Lộ Ký Thu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ngồi lâu, em thấy hơi tê.” Lục Nhất Hành hơi sửng sốt, lập tức buông tay ra để cho cô đứng dậy. Anh không thể xoa vị trí kia. Hai người cùng nhau đứng dậy, Lộ Ký Thu đang cầm ly thủy tinh, cúi đầu không nói gì. Đột nhiên, anh đưa tay kéo cổ áo len bị lệch khỏi vai trái của cô. Lộ Ký Thu sững sờ nhìn anh, có chuyện gì vậy? Chỉ thấy Lục Nhất Hành ho nhẹ một tiếng, sờ mũi nói “Không hiểu quần áo sao lại thiết kế như vậy, nếu đã là áo len thì sao còn muốn lộ vai?” Lộ Ký Thu bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo cổ áo về vị trí cũ, xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai mịn màng lại lộ ra. Lục Nhất Hành lại một lần nữa giơ tay lên, Lộ Ký Thu đè cổ áo xuống, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Bạn trai thường quản nhiều như vậy sao?” Lục Nhất Hành biết nàng cố ý chống đối anh, đơn giản trả lời: “Chỉ có chồng mới có thể quản nhiều như vậy.”