Editor: Hạ Y Lan Trầm mặc trong chốc lát. Tiêu Y Bằng ngồi xuống bên cạnh Vi Vi. Vi Vi lại khá vui vẻ, ít nhất, đây là bước phá băng đầu tiên, cô đã không đoán sai tâm ý của mẹ chồng, đầu năm rồi, cô còn nghĩ nếu mẹ chồng có thể khen cô là đứa con ngoan, như vậy, ở trong lòng bà, một ngày nào đó, Thanh Hòa cũng sẽ là đứa con ngoan của bà, mà ngày này còn tới nhanh như vậy…… “Di động của mẹ khóa máy……” Tiêu Y Bằng thử ra bên ngoài gọi cho mẹ nhưng không liên lạc được. “Ăn cơm trước đi.” Tiêu Thành Hưng nói. Nhưng phần quà thình lình xuất hiện này lại làm bữa cơm có chút nặng nề. Không lâu, điện thoại của Tiêu Thành Hưng vang lên, không biết bên kia nói gì mà sắc mặt của Tiêu Thành Hưng lại trở nên nghiêm túc. Những người khác đều ngừng đũa, lo lắng nhìn Tiêu Thành Hưng, cho đến khi Tiêu Thành Hưng hỏi: “Ở nơi nào?” Cùng với câu theo sau: “Được, tôi lập tức tới.” Nói xong, liền đứng lên. “Làm sao vậy?” Mọi người gần như trăm miệng một lời hỏi. Tiêu Thành Hưng nhìn Tiêu Y Đình và Tiêu Y Bằng, trầm trọng nói: “Mẹ con bị xe đụng, đang ở bệnh viện, ba đi xem!” Trong một khắc ấy tất cả mọi người đều khiếp sợ đứng lên, cũng nhanh chóng chạy ra cửa. ——— —————— —————— ———————— Bệnh viện. Từ cơm chiều cho đến đêm khuya, người nhà họ Tiêu vẫn luôn chờ ở ngoài phòng phẫu thuật. Theo như lời của cảnh sát và người gây tai nạn nói, thời điểm xảy ra tai nạn, Khương Ngư Vãn đang đi bộ qua đường, hơn nữa, khi đó đèn dành cho người đi bộ vẫn đang là màu đỏ. Nhưng tính tình người gây tai nạn thành thật, không có chạy trốn, mà lập tức gọi 110 và 120 đưa Khương Vãn Ngư vào bệnh viện. Chỉ là, từ đó đến bây giờ, đã sáu tiếng trôi qua nhưng Khương  Vãn Ngư vẫn còn ở bên trong chưa ra ngoài. Quả Quả đắp áo khoác của Tiêu Y Bằng dựa vào lòng mẹ ngủ mất. Tiêu Thành Hưng thúc giục nói: “Y Bằng, hai đứa chở con về nhà đi, còn Y Đình cũng vậy, Thanh Hòa không thể ngủ quá muộn, mấy đứa về hết đi, một mình ba ở đây chờ là được rồi.” Hai anh em có chút chần chờ, bị Tiêu Thành Hưng nghiêm khắc ra lệnh cưỡng chế về nhà, cũng nói: “Mấy đứa ở đây cũng không làm được gì, đừng để Qủa Qủa và Thanh Hòa cũng bị bệnh, đến lúc đó còn loạn thêm, nhanh trở về, chừng nào có tin tức ba sẽ báo cho mấy đứa!” Sau đó phải nói thêm một hồi nữa mới khuyên được hai anh em trở về, còn Tiêu Thành Trác muốn ở lại bên cạnh anh cả. Tiêu Thành Hưng không phản đối. Hai anh em đi ra ngoài rồi từng người lên xe, Tiêu Y Đình ngồi vào trong ghế lái, ngơ ngác một hồi lâu cũng không khởi động xe. Diệp Thanh Hòa chú ý đến đôi tay anh đặt trên tay lái, yên lặng nghiêng người cầm tay trái của anh, hơn nữa, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út, đó là quà tặng hôm nay cô muốn đưa cho anh nhưng vẫn chưa kịp tặng. Anh vẫn chưa có nhẫn cưới. Anh lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn, mặt nhẫn có khảm mấy viên hồng ngọc rất nhỏ. Cô đã chọn rất lâu mới có được. Cô hy vọng anh và cô có thể đeo nhẫn giống nhau, nhưng nhẫn của đàn ông so với phụ nữ phải lớn hơn một chút, nếu khảm một viên hồng ngọc lớn sẽ quá khoa trương mà còn có vẻ tục khí, vì thế cô mới chọn chiếc này, không quá xa hoa nhưng lại rất tinh xảo, đeo trên tay rất thích hợp, ngón tay của anh vốn rất đẹp kết hợp với chiếc nhẫn này lại càng tăng thêm vẻ đẹp của nó. Chỉ là, giờ phút này, người nào cũng không có tâm trạng thưởng thức, cô kéo tay anh qua đặt trước ngực mình, ngón tay vuốt nhẹ lên ngón áp út, nói nhỏ: “Anh hai, tay đứt ruột xót, nơi này gắn liền với nơi sâu nhất trong lòng anh, có em, có tình cảm nhiều năm của chúng ta, nhưng không phải anh chỉ có một ngón tay, còn có ngón này, ngón kia……” Tay cô chỉ vào ngón cái, ngón trỏ, lướt qua ngón giữa: “Chúng nó gắn liền với ba mẹ của anh, anh em của anh, gắn với từng thành viên trong gia đình không bao giờ cắt đứt được……” Tiêu Y Đình nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại bị cô ngắt ngang: “Anh hai, anh đừng nói, em biết anh muốn nói gì, bởi vì những chuyện mẹ đã làm với em nên anh không muốn tha thứ cho mẹ, nhưng chính em cũng là một người con, nếu lúc này, anh bảo trong lòng anh không đau, không để ý thì không có khả năng, đây là bản năng của tình thân, cho dù mẹ có là người xấu tội ác tày trời, lúc này, anh cũng là sẽ đau…… Anh hai, anh và em đều biết, thân tình không bao giờ cắt đứt được, có lẽ, anh và em thậm chí những người khác trong nhà đều đang chờ đợi một cơ hội, chờ mẹ nhận sai xin lỗi, nhưng em cảm thấy với tính cách của mẹ thì cơ hội này rất khó. Anh còn nhớ hồi chúng ta học cấp ba, mẹ đến tìm thầy cáo trạng, nói em cầm tiền mua Kê Huyết Thạch không? Lần đó, rõ ràng là mẹ đã sai nhưng mẹ cũng chưa từng xin lỗi, chỉ xuống bếp làm đồ ăn, trong đó có không ít món ăn mà em thích, mẹ chỉ thay đổi cách thức biểu đạt tâm ý của mẹ. Nhưng chuyện bây giờ so với việc vu oan khi xưa thì khác nhau, ít nhất theo ý của anh, mức độ thương tổn đối với em đã vượt xa việc vu oan năm ấy, nhưng trên thực tế, mẹ đã sớm bày tỏ lòng mình. Nhớ lần đó mẹ tới Giang Nam, mẹ nói với em rất nhiều, như đẩy mọi trách nhiệm lên người mợ, như đề cập đến việc mẹ tận tâm tận lực chữa trị cho em, những điều này đã thể hiện được thái độ của mẹ, chỉ là, mẹ không thể hạ thấp mình xuống cầu hòa, đặc biệt là đối với một vãn bối, cho nên, dùng cách thức này để nói với em: Con có thể không trách mẹ không? Còn nữa, hai chuỗi Phật châu lúc nãy. Hôm nay là sinh nhật của chúng ta, Tịnh Đế Hoa Khai, ý của mẹ, chúng ta đều hiểu rõ…… Nếu không có lần xảy ra tai nạn này, thì anh và em, bao gồm người nhà của anh, vẫn sẽ nằm trong tư thế giằng co qua lại, nhưng hôm nay lại xảy ra tai nạn, làm lòng em kinh sợ, bởi vì, em nhớ đến ba mẹ của em. Lần đó, ba ra ngoài đã hứa với mẹ sau khi trở về sẽ ở bên cạnh bà, không đi đâu nữa, cũng sẽ không liều mạng kiếm tiền như thế nữa, nhưng nguyện vọng này lại không thể nào thực hiện được…… Thế sự vô thường, thời gian và sinh mệnh không chờ đợi ai cả, có đôi khi là chờ cả đời, có lời nói không thể nói ra…… Anh hai, trước đến nay, trong lòng em không hề có oán trách. Lúc trước em mang một thân bệnh nặng, không thể tự lo liệu, mẹ muốn em rời xa anh, em không phản đối, bởi vì, nếu anh có lựa chọn tốt hơn, làm sao em có thể liên lụy đến anh được? Cho nên, không cần luôn đặt em trong mối quan hệ giữa hai mẹ con, không cần vì thế mà khó xử, biết không?” Tiêu Y Đình không nói gì, con ngươi màu hổ phách trong đêm tối đen như mực…… Anh không nói cho Diệp Thanh Hòa biết, sở dĩ Khương Vãn Ngư đi ngang qua con đường kia, vì đó là nơi anh từng học đàn. Khi còn nhỏ, bà từng ở bên cạnh anh học, nghe giảng bài so với anh còn nghiêm túc hơn, sau khi về nhà sẽ cùng anh luyện tập…… Ngày hôm sau, Tiêu Y Đình dậy rất sớm, mà Diệp Thanh Hòa dậy còn sớm hơn anh. Lúc xuống lầu, cô và dì Vân đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, hơn nữa đã đóng gói, bỏ vào hộp giữ ấm, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị đưa bữa sáng đến bệnh viện cho Tiêu Thành Hưng. “Anh dậy rồi à? Nhanh ăn đi, ăn xong sẽ xuất phát.” Cô bưng cho anh một bát cháo. Tiêu Thành Hưng nói, có tin tức sẽ gọi về nhà, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gọi, không biết tình huống như thế nào? Anh nhíu mày lại. “Ba không gọi về là sợ chúng ta không nghỉ ngơi được, buổi sáng em có gọi điện qua, ba nói mẹ đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi.” Cô lại nói. Anh nhanh chóng ăn bữa sáng, vẻ mặt có chút giật mình. “Ăn xong rồi?” Cô hỏi, thấy anh không phản ứng, kéo cánh tay anh: “Vậy thì đi thôi, đừng trì hoãn, chắc ba đói lả rồi!” Vì thế, lại một lần nữa hai người đi đến bệnh viện. Ở cửa phòng bệnh, hai người dừng bước chân, cửa chỉ khép hờ không đóng chặt. Phòng bệnh một người, xung quanh rất an tĩnh, tiếng bước chân của hai người lại rất rõ ràng nên người ở trong sẽ nghe được, chỉ nghe thấy một giọng nói cực kỳ yếu ớt đang hỏi gì đó, nghe không rõ, mơ hồ nghe thấy hai chữ “Thanh Hòa”. Rồi sau đó, phòng bệnh mở ra, anh và cô xuất hiện trong tầm mắt của người đang nằm trên giường bệnh. Bị thương phần đầu, quấn băng gạc…… Còn những chỗ khác có thương tích hay không thì không biết…… Nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt Khương Ngư Vãn chợt tỏa sáng, cảm xúc cũng kích động lên, không ngừng lặp lại kêu: “Thanh Hòa, Thanh Hòa……” Diệp Thanh Hòa nhìn Tiêu Y Đình, đi đến trước mặt Khương Ngư Vãn. “Thanh Hòa…… Mẹ……” Cảm xúc kích động lại đang rất suy yếu nên bà biểu đạt không rõ ràng lắm. “Mẹ còn yếu, muốn nói gì thì sau này khỏe lại rồi nói.” Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng nói. “Không không không…… Mẹ sợ…… Sợ không có thời gian…………” Nước mắt Khương Ngư Vãn chảy ròng: “Thanh Hòa…… Hiện tại…… Trả lại cho con…… Tất cả đều trả lại cho con…… Báo ứng…… Sư thầy nói báo ứng…… Ba con bị tai nạn xe cộ…… Là cậu của mẹ…… Hiện tại mẹ cũng bị tai nạn xe …… Cũng trả lại cho con…… Con sinh bệnh…… Không thể đi…… Chân mẹ cũng không được…… Tất cả đều trả lại con…… Thực xin lỗi……” Trong lòng Diệp Thanh Hòa cả kinh, cúi đầu nhìn chân của bà, chăn đã che lại, không biết bên trong rốt cuộc là tình huống như thế nào…