Editor: Tinh Di “Cha mẹ, xin lỗi hai người……” Anh nghẹn ngào. Hai người đã lớn tuổi như vậy còn phải theo anh khổ cực…….. “Con trai….. Về nhà…” Khương Vãn Ngư nức nở khuyên anh, “Chúng ta đã tìm kiếm hơn một tháng, bây giờ là lúc cần lí trí nhất, con là đàn ông thì càng phải biết bình tĩnh, đúng không? Mẹ không biết Thanh Hòa viết gì cho con nhưng mẹ chắc chắn con bé không hề muốn nhìn bộ dạng con như bây giờ. Nếu bây giờ con cứ suy sụp như vậy thì không phải đã uổng phí bao năm con bé giúp đỡ con đi lên hay sao? Hơn nữa, chúng ta đã nhờ nhiều người giúp đỡ tìm con bé như vậy, nếu có thông tin gì chắc chắn họ sẽ liên lạc ngay, con vẫn chưa yên tâm chút nào sao?” Anh nén nước mắt, thận trọng gật đầu. Anh đứng dậy, cầm theo cuốn sổ của cô rời đi…… , [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Ngày hôm sau ba người nhà họ Tiêu trở về Bắc Kinh. Anh đặt cuốn sổ của cô ở dứơi gối, như vậy anh sẽ có cảm giác em gái đang ở bên cạnh anh….. Nhưng anh có dám mở ra đọc, chỉ cần không nhìn những dòng đó thì anh vẫn có niềm tin rằng em gái chưa rời bỏ mình, chưa thể nào…… Trời đầu xuân vẫn chưa hết lạnh, liếu hai bên bờ hồ trong tiểu khu đã bắt đầu phát lộc, lá non ra trước xanh như màu nước hồ, khé vuốt qua gò má Tiêu Y Đình, chúng còn ướt sũng mưa xuân, mát lạnh và mới mẻ…. Anh lại nhớ về một buối sáng nào đó của 13 năm trước, có người từng inh ỏi rung chuông kéo bằng được anh dậy để chạy bộ cùng cô, bầu trời khi đó cũng rất sạch…. “Chú, chú đang làm gì vậy?” Tiếng trẻ con cắt ngang suy nghĩ của anh. Anh cúi nhìn, một thằng bé đang ngồi xổm dưới chân anh, lấy tay chọc chọc lên mai Tiểu Ô Quy… “Chú… dắt rùa đi dạo!” Thằng bé cười lớn, “Làm gì có ai dắt rùa đi dạo!” Cũng từng có thằng nhóc nói với anh và cô như vậy…. bây giờ cảnh còn người mất…… “Chú, con rùa này có tên không ạ?” Tuy cười anh chuyện đưa rùa đi dạo nhưng thằng bé vô cùng tò mò nha! “Có chứ….” Giọng anh trầm thấp, mắt nhìn về hướng xa nào đó, “Tên nó là Nhất Nhất…” “Sao lại là Nhất Nhất? Tên kì chết đi được!” Anh không trả lời, bên tai lại vang lên một câu chuyện đã cũ… “Chị, chị thích vậy sao?” “Đúng! Đáng yêu như vậy!” “Chị, ngày mai em sẽ tiếp tục mang rùa đi dạo, chị nhớ tới nha!” “Được! Chị cũng sẽ mang rùa theo!” ……. Anh nhớ tất cả thuộc về cô, một chữ cũng không sai…… “Chú, chú nói cho cháu biết đi? Vì sao lại gọi là Nhất Nhất? Còn có Nhị Nhị Tam Tam ạ?” Thằng bé gấp gáp hỏi. Anh mím cười, “Là Nhất Nhất…. chỉ một người, chỉ một con rùa, chỉ một đời một kiếp, toàn tâm toàn ý….” Đúng vậy, anh vẫn có thể cười. , [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Thực ra, anh vẫn rất hay cười. Buổi sáng ra khỏi cửa anh cười chào cha mẹ. Đến văn phòng anh cười với các nhân viên. Anh cũng cười trước bàn làm việc của Diệp Thanh Hòa rất lâu, giống như cô vẫn còn ở đó… Anh muốn cho cô thấy, rằng anh rất ngoan rất nghe lời, anh đã kiên cường, vui vẻ sống tốt….. Chỉ có điều nụ cười của anh không có cảm xúc, không có niềm vui, chúng trống rỗng đến đáng sợ…… Ánh mắt của anh khi cười không hề có điểm nhìn, nhiều khi người được anh cười không biết có phải anh cười với họ hay không…… Có nhiều mẩu chuyện đằng sau lưng anh: “Oa, luật sư Tiêu vừa cười đó! Cô có nhìn thấy không?” “Cười với tôi đúng không? Nhưng hình như không phải…..” “Tôi tưởng anh ấy cười với anh chứ?” Chuyện luật sư Diệp người trong văn phòng cũng đã được nghe, không ai dám nói gì trước mặt anh trong khi ngày nào cũng thấy anh tươi cười như thế, chỉ là không ai biết anh cười với ai……. Anh làm việc, làm việc rất chăm chỉ….. Em gái, em thấy anh làm tốt không? Cuối tuần là thời gian anh đi đến những nơi cũ, đều là cảnh còn người mất…… Cửa hàng cũ của Vương Triết, trường cao trung, trường đại học……. Chìa lìa……. Hai chữ kia như chém mạnh vào tâm trí anh, đau đến tê liệt……. Giấy dán tường phòng anh là ảnh trường cao trung….. Trong xe của cũng luôn phát bài hát của cô…. “Loving you….” Cuộc sống của anh, toàn bộ đều có bóng dáng của cô…… Anh muốn, muốn rất nhiều, có thể mang tất cả những hồi ức tốt đẹp giữa anh và cô khắp sâu vào người, muốn làm tất cả để chứng minh với cô anh cũng yêu cô rất nhiều, anh sẽ không để cô cô đơn….. Cô không thích chụp ảnh, hai người cũng không có lấy một tấm ảnh cưới……… Cách duy nhất chính là vẽ… Anh không giỏi vẽ nhưng không sao hết, anh có thể bắt đầu học, chỉ cần là chuyện khiến em gái vui anh đều sẽ làm! Anh bắt đầu học vẽ tranh, nhưng anh không vội vẽ cô, anh sợ bản thân vẽ không tốt sẽ làm cô mất mặt! , [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Anh không dám gặp Vương Triết hay hai người anh em, anh sợ phải nghe những lời an ủi……. Nhưng trốn mãi cũng không được, có một ngày Tả Thần An gọi cho anh…. Anh nhàn nhạt cười trong điện thoại: “Cậu nói không đúng rồi, không phải em gái mà là vợ!” Tả Thần An không nói gì…… “Lão Tam, cậu không cần an ủi tôi.” Anh bình tĩnh nói. Tả Thần An quá hiểu tính Tiêu Y Đình, chỉ nói: “Người anh em, chúng ta bây giờ đều bận rộn muốn tụ tập cũng khó, nhưng không phải chuyện gì cũng không biết, dù cho có chuyện gì chúng ta luôn là anh em tốt nhất của nhau, cậu nhớ đấy!” “Ừ…… làm sao tôi quên được….” Nhưng đau khổ thì chỉ có thể tự mình chịu đựng, năm đó Tả Thần An cũng từng như vậy đúng không? “Lão Nhị, vẫn là bốn người chúng ta, giờ thiếu một…” Tả Thần An chậm rãi nói. “…..” Phạm Trọng….. Anh đã vô tình quên mất người bạn này…… “Phạm Trọng, anh ta……” Khi rời đi cậu ấy vẫn còn sống, Tả Thần An nói như vậy là có ý gì? “Xem ra cậu chưa biết, anh ta….. mất rồi….” “….” “Hôm đưa tang tôi và lão Đại cùng đến, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh…..” Tả Thần An không thể nói tiếp………