Luật Sư Nhí
Chương 20
Lần đầu tiên sau bao đêm, Theodore mới được ngủ ngon giấc. Sáng thứ Bảy, cậu dậy rất muộn, và cho tới khi cùng Judge xuống đến tầng dưới, cậu mới nhận ra trong bếp đang diễn ra một cuộc họp gia đình bất thường. Bố cậu đang bóc trứng bên bếp. Mẹ cậu, vẫn đang mặc váy ngủ, ngồi ở đầu bàn, tay lướt trên bàn phím, mắt dán vào màn hình. Còn Ike, người theo trí nhớ của Theodore chưa từng xuất hiện trong căn nhà này suốt mười ba năm qua kể từ khi Theodore ra đời, đang ngồi ở đầu kia bàn, tờ báo mở rộng trước mặt. Ông đang nghiên cứu mục rao vặt, vừa đọc vừa đánh dấu. Ông mặc bộ đồ thể thao màu cam bạc màu, đội chiếc mũ Yankees cũ kỹ. Không khí ngột ngạt với mùi bữa sáng và mùi của những cuộc đối thoại bị xen ngang và chưa kết thúc. Judge chạy thẳng tới bếp giở bài đòi ăn.
Mọi người chào nhau. Theodore cũng bước tới bên bếp, ngó nghiêng đồ ăn. “Trứng đã tráng rồi đấy” bố cậu nói. Bố còn hiếm khi nấu ăn hơn cả mẹ, trứng trông chưa được chín, đấy là Theodore nghĩ vậy. Cậu tự rót cho mình ít nước nho ép rồi ngồi vào bàn.
Không ai nói gì cho đến khi Ike lên tiếng, “Đây có một căn hộ ghép hai buồng ngủ ở Millmont. Sáu trăm một tháng. Khu đó cũng không đến nỗi nào.” “Millmont được đấy,” ông Boone nói.
“Bà ấy kiếm được bảy đô một giờ, làm ba mươi tiếng một tuần,” bà Boone vẫn không nhìn lên. “Trừ thuế và những khoản tối cần thiết, may ra bà ấy trả được ba trăm đô một tháng tiền thuê. Căn đó bà ấy không lo nổi đâu. Vì thế người ta mới phải ở Nhà Tình thương.”
“Vậy cô nghĩ moi đâu được một căn hộ ba trăm đô một tháng?” Ike hỏi, giọng có phần mai mỉa. Ông nói mà cũng không nhìn lên. Thực ra lúc này chẳng ai nhìn ai cả.
Theodore chỉ nghe và quan sát.
Ông Boone nói, “Nếu đấy là căn hộ ghép, có thể chủ nhà sống đơn thân. Tôi nghĩ họ chẳng chịu cho người El Salvador hay người nơi khác đến thuê đâu.” Ông thả thêm mấy quả trứng lên đĩa, cùng một chiếc bánh xốp nướng, rồi đẩy đến trước mặt
Theodore, cậu khẽ nói, “Cảm ơn bố.” Judge cuối cùng cũng có phần trứng của nó trong bát.
Theodore cắn một miếng, khẽ nhai, lắng nghe sự im lặng. Thái độ thờ ơ của mọi người không muốn cậu tham gia vào chủ đề họ đang thảo luận khiến cậu bực mình. Món trứng thì nhão nhoét.
Cuối cùng cậu nói, “Mọi người đang tìm căn hộ để thuê ạ?”
Ike cố rặn ra tiếng, “À há.”
Người El Salvador. Đang sống ở Nhà Tình thương. Cậu thu gom dữ liệu.
“Woods,” bà Boone vẫn không rời mắt khỏi máy tính. “Nick Wetzel quảng cáo lo giấy tờ cho người nhập cư. Đấy có phải luật sư tên tuổi không? Em chưa bao giờ gặp ông ta.”
“Ông ta quảng cáo nhiều lắm,” ông Boone trả lời. “Ông ta từng lên truyền hình tìm mua xe hỏng. Anh là anh cứ tránh xa.”
“Vậy thì, chỉ có hai luật sư trong thị trấn quảng cáo về việc làm giấy tờ di trú” bà nói.
“Vậy gặp cả hai người,” Ike đề xuất.
“Em cũng nghĩ vậy,” bà đáp lời.
“Mọi người đang bàn chuyện gì ạ?” Rốt cuộc Theodore hỏi.
“Chúng ta sẽ có một ngày bận rộn, Theodore” bố cậu vừa nói vừa mang tách cà phê tới ngồi vào bàn “Con với bố sẽ có một trận golf cực kỳ quan trọng.”
Theodore không thể không mỉm cười. Hầu như thứ Bảy nào hai bố con cũng chơi, nhưng vài ngày qua Theodore hầu như quên mất vụ này. Cậu, cùng với phần còn lại của thị trấn này, đều nhận định phiên xử sẽ kéo sang thứ Bảy nên hẳn nhiên đã định sẽ có mặt ở tòa án.
“Tuyệt. Khi nào ạ?”
“Khoảng ba mươi phút nữa bố con ta đi.”
Ba mươi phút sau, hai bố con chất gậy golf lên chiếc suv của ông Boone, không ngớt tấm tắc vì thời tiết đẹp. Đang là giữa tháng Tư, trời không mây, nhiệt độ chừng 21 độ C, đỗ quyên đang khoe sắc, hàng xóm đang lúi húi bên những luống hoa.
Được vài phút, Theodore hỏi, “Bố, mình đi đâu đây?” Rõ ràng họ không hướng đến sân golf thị trấn Strattenburg, nơi duy nhất hai bố con từng chơi.
“Hôm nay bố con ta thử một sân mới.”
“Sân nào ạ?” Theodore chỉ biết ba cái trong vùng.
“Waverly Creek.”
Theodore để hai chữ đó ngấm vào, rồi mới thốt lên, “Tuyệt, bố ơi. Hiện trường vụ án.”
“Đại loại thế. Bố có một khách hàng sống ở khu đó mời mình tới chơi. Nhưng ông ta không đến. Chỉ có hai bố con. Mình sẽ chơi ở sân Creek, ở đó chắc sẽ không đông lắm.”
Mười phút sau họ lăn bánh qua một lối vào khá rộng của Waverly Creek. Bức tường đá đồ sộ chạy dọc con đường rồi mất hút ở khúc quanh. Mọi xe ra vào đều phải dừng trước một cánh cổng lớn nặng nề. Một người mặc đồng phục bước ra khỏi phòng bảo vệ tiến đến chỗ họ trong lúc ông Boone dừng lại, hạ kính xe.
“Xin chào,” người gác cổng nói, tay mang sổ ghi chép, nở nụ cười.
“Xin chào. Tôi là Woods Boone. Đến chơi golf. Thời gian đăng ký là 10 giờ 40. Khách của Max Kilpatrick.”
Người gác cổng xem sổ rồi nói, “Hân hạnh đón tiếp, ông Boone. Mời ông đeo cái này vào cho.” Anh ta đưa ra một tấm thẻ màu vàng rồi nói, “Chúc ông chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn,” ông Boone trả lời, cánh cửa bắt đầu mở ra.
Theodore đã một lần đi qua cánh cổng này vài năm trước, nhân dịp sinh nhật một người bạn giờ đã chuyển đi nơi khác. Cậu nhớ những ngôi nhà bề thế, những lối xe chạy trải dài, những chiếc xe sang trọng, những thảm cỏ trước nhà đẹp đẽ.
Hai bố con lái xe dọc một con đường hẹp rợp bóng cây già, ngang qua vài đường lăn bóng. Nơi đây được cắt tỉa từng li từng tí, không khác nào hình ảnh trên các tạp chí golf. Ở mỗi khu tee (khu phát bóng) đều có các tay golf đang phát bóng và ở mỗi lỗ bóng còn có nhiều tay golf hơn đang cúi người trên gậy chơi. Theodore bắt đầu cảm thấy bức bối. Cậu thích nhất là được chơi một trận mười tám lỗ với bố trên một sân golf vắng, và không gì tệ hơn là phải cố đánh một cú bóng khi bị cả nhóm người chờ đợi và nôn nóng quan sát từ phía sau.
Nhà câu lạc bộ đông cứng người. Hàng chục tay golf đến chơi vào một ngày đẹp trời như thế. Ông Boone đăng ký, lấy xe golf, rồi cả hai cho xe lăn bánh đến khu tập phát bóng. Theodore háo hức nhìn quanh, hy vọng thấy bóng dáng anh họ của Julio. Hoặc có khi trông thấy chính Pete Duffy đang phởn phơ với mấy lỗ golf cùng bạn bè sau một tuần căng thẳng tại phiên tòa. Ông ta được đóng tiền bảo lãnh ngay trong ngày bị bắt và còn chưa từng phải đặt chân đến gần phòng tạm giam. Và, với những gì diễn ra ở phiên tòa, chẳng mấy khả năng ông ta sẽ bị bắt.
Nhưng Theodore chẳng trông thấy ai trong hai người đó. Việc cậu đang nghĩ về họ chỉ cho thấy cậu chẳng mảy may quan tâm đến món golf. Cậu đánh lăng quăng mấy quả rồi mới bận tâm tới trận đấu của mình.
Hai bố con phát bóng đúng giờ, ông Boone bên tee xanh, Theodore bên tee trắng, ở phía xa cuối đường lăn bóng. Cú phát của cậu là một cú đánh thẳng chỉ xa tầm chín chục mét. “Con phải hơi cúi xuống” bố cậu nhắc khi hai bố con lên xe golf. Trong cả buổi chơi còn nhiều lời nhắc nhở kiểu vậy nữa. Ông Boone đã chơi golf ba mươi năm, là một tay golf trung bình, và cũng giống những tay golf khác, ông thường không kìm được thói quen dạy bảo, nhất là với con trai mình. Theodore rất chịu lắng nghe. Cậu cần được giúp nhiều.
Trước mặt họ có một nhóm bốn người đang chơi, nhưng phía sau họ thì không có ai. Sân Creek ngắn hơn, hẹp hơn và vì thế, ít người thích chơi hơn. Sân được thiết kế lựa theo địa hình uốn khúc của Waverly Creek, một con suối đẹp nhưng hơi quanh co. Sân chín lỗ mạn Bắc và chín lỗ mạn Nam đông người chơi, chứ sân Creek thì không.
Khi đã ngồi lên xe golf ở gần nơi xuất phát và chờ nhóm bốn người đánh lỗ ba, ông Boone nói, “Được rồi, Theodore, chúng ta có một kế hoạch. Ike đang tìm một căn hộ cho gia đình Pena. Một căn hộ nhỏ giá rẻ thôi. Nếu họ cần giúp đỡ trong việc thuê nhà, bố mẹ sẽ giúp họ một khoản. Việc này bố mẹ đã trao đổi mấy tháng nay rồi, không có gì mới đâu. Ike, bác ấy rất có lòng muốn giúp nhưng tiền bạc không cho phép. Nếu chúng ta nhanh chóng tìm được một căn hộ, có thể Carola sẽ thuyết phục được cháu mình, tức là anh họ Julio, về sống với họ. Môi trường đó sẽ ổn định hơn cho tất cả bọn họ. Hiện Ike vẫn đang tìm kiếm. Còn mẹ thì đang nói chuyện với luật sư di trú. Có thể có cách nào đó, theo luật liên bang, cho phép người nhập cư trái phép trở thành hợp pháp nếu người đó được một công dân Mỹ bảo lãnh, còn bản thân thì có việc làm. Cứ thử xem sao.”
Họ phát bóng, lên xe thong thả chạy dọc con đường dành cho xe golf. Cả hai cú phát bóng đều rơi vào khu vực mấp mô.
Ông Boone vừa lái xe vừa nói tiếp. “Mẹ con và bố muốn bảo lãnh cho anh họ của Julio. Bố có thể kiếm cho cậu ấy một công việc tốt hơn, một việc hợp pháp, và nếu ở cùng gia đình dì mình thì trong vòng hai năm, cậu ta có thể được cấp giấy nhập cư hợp pháp. Còn vụ quốc tịch thì lại là vấn đề khác.” “Đổi lại thì thế nào ạ?” Theodore hỏi.
“Không phải là việc đổi chác gì đâu. Bố mẹ muốn giúp gia đình Peha để họ không phải ở Nhà Tình thương nữa, và bố mẹ vẫn sẽ làm vậy dù có chuyện gì xảy ra với anh họ của Julio. Nhưng mình sẽ phải thuyết phục cậu ta ra trình diện, chấp nhận thẩm vấn, kể rõ sự thật và đứng ra làm chứng trước bồi thẩm đoàn.”
“Làm sao mình thuyết phục anh ấy làm vậy được?”
“Phần việc đó vẫn đang phải bàn.”
Quả bóng của Theodore ở gần lối dành cho xe golf, khá xa đường bóng lăn. Cậu đánh một cú khá đẹp mắt bằng cây gậy sắt số năm, bóng cách lỗ chừng hơn bốn lăm mét.
“Tuyệt lắm, Theodore.”
“Thỉnh thoảng con cũng gặp may mà.”
Lỗ số sáu nằm trên khúc quanh bên trái, một đường bóng lăn rộng hơn vód những ngôi nhà xinh xắn chạy dọc mép phải. Từ khu phát bóng, hai bố con có thể trông thấy phần sau ngôi nhà của ông bà Duffy, cách lối xe golf chừng gần một trăm năm mươi mét. Bên cạnh cửa, người làm vườn đang bận xén cỏ. Với kiểu đánh của mình, người đó gặp nguy đến nơi rồi, Theodore nghĩ bụng.
Nhưng người làm vườn kia không bị thương sau cú phát bóng của hai bố con nhà Boone. Họ lại lên xe đi dọc lối mòn. Ông Boone nói, “Con bảo con có bản đồ chụp từ trên không khu này à.”
“Vâng, thưa ngài. Tại văn phòng.”
“Con nghĩ con có thể tìm thấy chỗ nhân chứng đã ẩn mình?”
“Có thể. Nó ở đằng kia.” Theodore chỉ vào một trảng cây rậm rạp bên kia đường bóng lăn. Họ đưa xe đến đó, xuống xe rồi bắt đầu đi qua đi lại như các tay golf đi tìm quả bóng bị đánh hỏng. Một con lạch cạn nước chạy xuyên qua trảng cây, một bên là bức tường chắn thấp dựng bằng những phiến gỗ nhỏ. Một vị trí hoàn hảo để nghỉ ngơi, ẩn náu và thưởng thức bữa trưa lặng lẽ, hoàn toàn một mình.
“Có thể chỗ đó,” Theodore chỉ. “Anh ấy kể đã ngồi trên mấy súc gỗ, từ đó nhìn rất rõ căn nhà.”
Theodore cùng ông Boone ngồi lên mấy phiến gỗ. Tầm nhìn tới sân sau nhà Duffy hoàn toàn quang đãng. “Bố nghĩ là bao xa?” Theodore hỏi.
“Khoảng gần trăm mét,” ông Boone trả lời không chút đắn đo, cách mà hầu hết các tay golf có thể dễ dàng ước lượng khoảng cách. “Đúng là một nơi náu mình tuyệt hảo. Không ai có thể trông thấy cậu ta ngồi đây. Chả ai nghĩ đến việc nhìn vào đám cây này.”
“Lúc nào xem ảnh từ trên không, bố sẽ thấy nhà bảo dưỡng ở ngay kia, xuyên qua đám cây này.” Theodore chỉ về một hướng khác, đối diện đường bóng lăn. “Theo người anh họ đó nói, công nhân tập trung ở nhà bảo dưỡng nghỉ ăn trưa lúc 11 giờ 30. Hầu như ngày nào anh ấy cũng lẻn ra đây ăn một mình. Con đoán anh ấy đến chỗ này.”
“Bố mang theo máy ảnh đây. Mình chụp mấy tấm hình đi.” Ông Boone lôi từ trong túi chơi golf để trên xe ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số nhỏ. Ông chụp khu vực trảng cây, con lạch, bức tường chắn, rồi quay sang chụp mấy tấm đường bóng lăn với dãy nhà đối diện.
“Mấy bức ảnh đó để làm gì ạ?” Trên đường hai bố con trở lại xe, Theodore hỏi.
“Mình có thể cần đến.”
Họ chụp ảnh mất mấy phút, rồi trở ra, và khi gần ra đến xe thì Theodore ngước nhìn qua đường bóng lăn. Pete Duffy đang đứng ở hiên nhà, quan sát họ bằng ống nhòm. Xung quanh không có tay golf nào. “Bố,” Theodore khẽ gọi. “Bố nhìn thấy ông ta rồi” ông Boone đáp. “Mình chơi tiếp.”
Hai bố con cố tình lờ ông ta để đánh cú thứ hai, bóng của hai bố con đều cách xa lỗ bóng. Họ nhanh chóng nhảy lên xe rồi lái đi. Pete Duffy vẫn không hề hạ ống nhòm xuống.
Họ chơi xong chín lỗ mất hai giờ đồng hồ, sau đó quyết định lái xe chạy vòng vòng ngắm sân mạn Nam và mạn Bắc. Thiết kế khu golf Waverly Creek quả thật ấn tượng, với những ngôi nhà đẹp đẽ chạy bên vài đường bóng lăn, một dãy những căn hộ khép kín đắt tiền bao quanh một hồ nước nhỏ, có công viên cho trẻ em, đường đạp xe và chạy bộ đan chéo các lối mòn dành cho xe golf, và, quan trọng hơn cả là những đường bóng lăn và thảm cỏ xanh mượt không chê vào đâu được.
Một nhóm bốn tay golf đang phát bóng ở bãi tee mười bốn khi hai bố con đến gần. Môn golf có quy ước giữ yên lặng quanh điểm phát bóng, nên ông Boone dừng xe trước khi họ thấy ông và Theodore. Khi mấy tay golf phát bóng xong, ông Boone mới lái xe đến. Ở đây có bình nước mát, thùng rác, và máy làm sạch bóng đặt ở mép đường mòn dành cho xe điện, gần cuối hàng hoàng dương.
Theodore nói, “Julio bảo anh cậu ấy nhìn thấy người đàn ông bỏ đôi găng tay vào thùng rác ở khu lỗ mười bốn. Hẳn là cái này.”
“Không phải người anh họ nói với con điều này sao?” ông Boone hỏi.
“Không. Con chỉ nói chuyện với anh ta một lần vào tối hôm thứ Tư tại Nhà Tình thương. Tối hôm sau Julio mới đến văn phòng mang theo đôi găng tay.”
“Vậy là chúng ta không biết cậu ta ở đâu, hay bằng cách nào và tại sao cậu ta nhìn thấy người đàn ông quăng đôi găng vào thùng rác ở khu lỗ mười bốn này?”
“Con nghĩ vậy.”
“Và ta cũng không biết tại sao anh ta cảm thấy cần phải nhặt đôi găng tay?”
“Julio bảo các anh chàng làm việc ở đây vẫn thường bới thùng rác.”
Họ nhanh chóng chụp thêm mấy bức ảnh, rồi rời đi khi có thêm nhóm bốn tay golf khác đi đến.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
115 chương
13 chương
38 chương
132 chương