Nghe thấy đệ nhất kiếm khách Triệu Kiếm Quy cùng Ma Giáo giáo chủ Quý Hàn ước chiến Luận Kiếm Phong, các nhân sĩ giang hồ bát quái đều rất kích động, trước đó năm sáu ngày đã chiếm chỗ tốt trên đỉnh Luận Kiếm Phong để xem náo nhiệt. Đến ngày quyết chiến, bọn họ đợi từ lúc mặt trời mọc đến hoàng hôn mà hai nhân vật chính vẫn chưa lên sàn. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là chúng ta nhớ lầm ngày?” Cũng có người nói: “Triệu đại hiệp chẳng lẽ còn đang diện bích, không có đến Luận Kiếm phong?” Trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, bàn tán còn náo nhiệt hơn cả việc xem kiếm. Thật ra Triệu Kiếm Quy đã sớm chạy tới Luận Kiếm phong vào mấy ngày trước. Hắn không biết Quý Hàn ước chiến là thật hay giả bộ, liền bảo Tiểu Lâm lên núi chờ xem, còn hắn đợi tin trong phòng trọ nhỏ dưới núi, nếu như Quý Hàn đến, hắn đến sau cũng được. Quý Hàn vẫn chưa tới. Hai tháng không thấy, hắn đã nhớ người như điên. Lúc này hắn không khỏi lo lắng Quý Hàn đi đường gặp chuyện mới trễ hẹn. Vào khi Triệu Kiếm Quy suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe được cổng tre khẽ vang. Hắn nhìn ra trong viện, chợt thấy một người vận hắc y, chậm rãi đi tới. Là Quý Hàn. Triệu Kiếm Quy lòng mừng như điên, bước nhanh ra viện, nói: “Ngươi làm sao tìm được chỗ này.” Quý Hàn lạnh lùng nói: “Bổn tọa lạc đường.” Triệu Kiếm Quy hỏi: “Ngươi muốn đi Luận Kiếm Phong?” Quý Hàn nói: “Không.” Triệu Kiếm Quy hỏi: “Vậy ngươi muốn đi đâu?” Nói xong, hắn nao nao, bỗng nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này rất quen thuộc. Quý Hàn cau mày, nhìn hắn cả hồi lâu, sau đó đơ mặt ói ra một câu thật lạnh lùng. “Đi đường vào tim ngươi.” end