Quý Hàn cùng Ma Giáo giáo chúng đi trong tiểu đạo không lâu, Quý Hàn thấp giọng nói với Vệ Kỳ: “Bọn họ theo tới?” Vệ Kỳ nói: “Đúng vậy.” Hoa hộ pháp bên cạnh y thoáng ngoái đầu nhìn lại phía sau, nói với Quý Hàn nói: “Mắc câu.” Quý Hàn không nhiều lời, mà là cứ theo kế hoạch tiếp tục đi về phía trước. Y biết giờ phút này Ân Bất Hoặc ước chừng đã đuổi kịp, y chỉ cần lại đi về phía trước một đoạn đường, đợi nghe được tín hiệu thì xoay người phối hợp với bọn người của Ân Bất Hoặc tiền hậu giáp kích là được. Bọn y lại đi một lát, rốt cuộc nghe ra hiệu lệnh bắn tên ở phía sau, giáo chúng Ma Giáo sớm được phân phó, vừa nghe thanh âm kia, liền rút vũ khí ra, thừa dịp Hạo Nhiên Minh còn ngẩn ra liền vọt lên công kích. Minh chủ lập tức nhận ra bọn họ bị mai phục, thầm nghĩ tính tạm thời lui lại, mới vừa quay người liền nghe phía sau hét lên: “Chúng ta bị bao sủi cảo!” Hắn lúc này mới phát hoảng, đang muốn cùng mọi người dùng lực phá vòng vây lao ra thì giữa không trung có một đám hỏa tiễn phóng tới, đáp xuống đống cỏ dại mọc quanh tiểu đạo, tiễn vừa cắm xuống lửa liền cháy lan. Bạch Thương sơn đã có hơn một tháng chưa đổ mưa, dưới đất cỏ dại khô cứng, trong chớp mắt lửa bùng lên. Bọn họ không thể không lui trở về. Mà hỏa tiễn vẫn không ngừng, cơ hồ xây thành một mảng tường lửa trên đường cắt đứt đường lui của bọn Quý Hàn. Có vài đệ tử Ma Giáo xung máu quá tiến lên rồi bị tên bắn trúng chỗ nhược, ngã rạp trên mặt đất đầy cỏ khô, chớp mắt liền bị đốt thành người lửa, vậy mà mưa tên vẫn chưa chịu dừng, Hoa hộ pháp sợ hãi vô cùng, liền vận nội lực hô to với cung thủ: “Dừng lại! Là phe ta!” Nàng vừa dứt lời, suýt nữa bị trúng tên, Vệ Kỳ kịp thời thay nàng ngăn loạn tiễn, kéo nàng lui về bên cạnh Quý Hàn. Một trận này qua, bọn họ bị thương bảy tám mạng, Hạo Nhiên Minh còn thảm hơn, bên kia mưa tên vừa ngớt, thời gian chỉ vừa đủ để cả đám tránh khỏi tường lửa thì hỏa tiễn lại tiếp tục ập xuống rào rào. Hoa hộ pháp vẫn khiếp sợ khó hiểu, nàng kéo ống tay áo Quý Hàn, ngạc nhiên nói: “Giáo chủ, bọn họ đây là……” Quý Hàn lại bình thản: “Trước rời khỏi nơi này đã.” Bọn họ rốt cuộc bất chấp bọn người Hạo Nhiên Minh, rút lui khỏi nơi này, dù biết bên trên là vách núi, nếu leo lên vách núi thật sẽ không còn đường lui, trong đầu Quý Hàn vẫn còn nhớ rõ bản đồ kia, quanh chỗ này có vài sơn động rất sâu, tạm thời có thể tránh đi một chút. Giáo chúng chưa thụ thương đỡ đồng bạn bị thương cùng trốn vào huyệt động, Vệ Kỳ đốt lửa đem kiểm tra nhân số, phát hiện ra thiếu mất mấy người. May mà bọn họ ai cũng mang theo thuốc trị thương bên người, ngay lúc này nhịn đau xử lý miệng vết thương, tâm trạng mọi người đều có chút mê mang, thật sự không biết vì sao giáo chúng bỗng nhiên động thủ với bọn họ. Hoa hộ pháp cũng chịu vài vết thương nhẹ, nhíu mi lẩm bẩm nói: “Bọn họ chẳng lẽ không có nhận ra là chúng ta sao?” Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có ai trả lời nàng. Hoa hộ pháp càng nghi hoặc khó hiểu: “Lúc trước không nói sẽ dùng hỏa công, rốt cuộc là sai ở chỗ nào.” Yên tĩnh một lát, Quý Hàn lúc này mới chậm rãi mở miệng. “Hoa hộ pháp, ngươi chẳng lẽ còn không rõ sao.” Y nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chúng ta là chốt thí.”