Triệu Kiếm Quy bị hai hộ vệ của Ma Giáo kéo đi một mạch, hắn không biết Ôn trưởng lão ép hắn ăn cái gì, hắn chỉ biết nội lực của hắn đã tán loạn, vừa vận công liền thấy đan điền đau nhức, một chút khí lực để phản kháng cũng không có.
Bọn họ ném hắn vào địa lao, dường như còn lo lắng độc dược mất đi hiệu lực, nên lấy dây thừng trói hắn thật chặt rồi mới rời đi.
Tiểu Lâm đã sớm bị giam trong lao, tình trạng của gã không tốt hơn Triệu Kiếm Quy được bao nhiêu, Triệu Kiếm Quy thấy khóe miệng của gã bầm tím một mảnh, hiển nhiên là bị đánh, gã thấy Triệu Kiếm Quy bị ném vào, vội vàng chạy đến đỡ lấy, khóc nức nở như có tang mà mở miệng nói: “Triệu đại hiệp, là do ta liên lụy ngài.”
Triệu Kiếm Quy giống như là không còn khí lực để nói chuyện.
Tiểu Lâm thoạt nhìn tựa hồ đã muốn khóc: “Nếu không phải do ta quá mức sơ ý, giáo chủ tuyệt đối sẽ không phát hiện ra ta truyền tin.”
Triệu Kiếm Quy vẫn cảm thấy kì lạ.
Hắn cảm thấy là Quý Hàn đã sớm phát hiện việc này, chẳng qua là tương kế tựu kế, lợi dụng ngược lại bọn họ mà thôi.
Hắn vừa nghĩ thế, bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng, không khỏi thương tâm.
Tiểu Lâm nói: “Triệu đại hiệp, hiện nay chúng ta phải làm thế nào mới tốt.”
Triệu Kiếm Quy nói không ra lời.
Tâm hắn loạn như ma, tất nhiên không nghĩ ra cách.
Sau một lúc lâu, bên ngoài lại có tiếng vang, Triệu Kiếm Quy nhướng mi nhìn ra vừa thấy Quý Hàn mang theo Ôn trưởng lão cùng Vệ Kỳ bước đến.
Lòng hắn run rẩy, hắn không biết nên dùng ngữ khí nào để nói chuyện cùng Quý Hàn.
Quý Hàn thần sắc băng hàn nhìn hắn, Ôn trưởng lão giành mở miệng trước, tà tà liếc Triệu Kiếm Quy, nói với Quý Hàn: “Giáo chủ, đến lúc rồi.”
Quý Hàn nói: “Ngươi chờ một chút.”
Y cho người mở cửa địa lao, tiến lên một bước, đứng trước mặt Triệu Kiếm Quy, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Triệu Kiếm Quy, ngươi nghĩ rằng kiếm pháp của ta không bằng ngươi.” Quý Hàn ngạo nghễ nói, “Ngươi nói kiếm thức của ta vô chiêu phòng thủ, nhưng ngươi không biết, công chính là cách thủ tốt nhất.”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra, nhớ tới lời ngày ấy hắn nói với Quý Hàn.
Chẳng lẽ khi đó Quý Hàn đã biết hắn đang lừa y?
Quý Hàn đưa tay lên thắt lưng lấy kiếm.
Ôn trưởng lão không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Ân Bất Hoặc lo rằng Quý Hàn không hạ thủ, cho nên sai lão đến giám sát Quý Hàn, không nhờ Quý Hàn còn quyết đoán dứt khoát như thế, đúng là bọn họ suy nghĩ nhiều.
Quý Hàn đã rút kiếm ra.
Kiếm quang chợt lóe, một lọn tóc trên trán Triệu Kiếm Quy bị cắt gọn, chưa rơi hẳn xuống, Quý Hàn đã thu kiếm trở vào bao.
“Kiếm pháp của ta tuyệt không chậm hơn ngươi.”
Y trầm giọng.
Triệu Kiếm Quy bình tĩnh nhìn chằm chằm xuống mặt đất, đến nửa câu cũng nói không nên lời.
Vừa rồi hắn tránh không thoát một kiếm này, là vì huyệt đạo bị điểm, còn bị ép nuốt độc dược, nhưng nếu là ngày thường, hắn có thể tránh được một kiếm này sao? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân cùng lắm chỉ nắm chắc được ba phần, mà Quý Hàn chưa lành vết thương, một kiếm chưa phải toàn lực của y ……
Nguyên lai y đã sớm biết mình dối gạt y, mới cố ý ra vẻ như thế để dụ mình mắc câu.
Ôn trưởng lão lại nói: “Nên ra tay đi.”
Quý Hàn ra vẻ phục tùng, âm trầm nhìn Triệu Kiếm Quy hồi lâu, bỗng nhiên tỏ ra ghét bỏ mà cau mày: “Giết hắn làm bẩn tay bổn tọa.”
Ôn trưởng lão nói: “Nếu như không giết hắn, sẽ không có cách gì bẩm báo với lão gia tử bên kia.”
Quý Hàn nói: “Vệ Kỳ, ngươi tới.”
Nói xong câu đó, y liền xoay người rời đi, giống như Triệu Kiếm Quy là một thứ khiến y buồn nôn, thậm chí không muốn quay đầu nhìn hắn một cái.
Ôn trưởng lão nhíu mày, còn đang không biết nên lưu lại hay là rời đi, Hoa hộ pháp đã từ bên ngoài tiến vào, nói với lão: “Ôn trưởng lão, nên đi thôi.”
Lão đành quay qua nhìn Vệ Kỳ một cái, rồi bước theo Quý Hàn đi ra ngoài.
Vệ Kỳ cho mấy hộ vệ một ánh mắt, bọn họ liền lui xuống.
“Thủ vệ trong lao đều là người của ta, đều từng huynh đệ của Phi Ưng đường.” Vệ Kỳ thở dài, “Triệu đại hiệp, không thể tưởng tượng được đoạn đường cuối này của ngươi, còn phải để ta đưa đi.”
Triệu Kiếm Quy không đáp lời.
“Ít nhiều ta với ngươi cũng có vài phần giao tình, ta không muốn làm khó ngươi.” Hắn móc một thanh đoản đao trong áo ra, “Coi như cho ngươi toàn thây.”
Tiểu Lâm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cơ hồ muốn nhào lên liều mạng cùng Vệ Kỳ.
Võ công của gã lại không cao, bị Vệ Kỳ dùng đao đánh ngất, Triệu Kiếm Quy đã chắc rằng mình sẽ chết, dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ hi vọng Vệ Kỳ có thể xuống tay thống khoái.
Vệ Kỳ giơ tay chém xuống, dây thừng trên người Triệu Kiếm Quy liền đứt đoạn.
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Vệ Kỳ nhẹ nhàng cười nói với Triệu Kiếm Quy: “Chẳng qua giáo chủ còn chưa muốn ngươi chết.”
Triệu Kiếm Quy nhất thời dại ra tại chỗ, không biết lời nói của Vệ Kỳ có ý gì, lúc hắn tỉnh trí lại thì trong lòng mừng như điên, hắn vẫn sợ mình nghĩ sai nên hốt hoảng nhìn Vệ Kỳ, muốn bắt Vệ Kỳ chứng thực, lại không biết phải mở miệng hỏi làm sao, cũng không thể hỏi: Giáo chủ của các ngươi vẫn còn thích ta sao? Những lời này thật sự quá mức khác người, không giống lời nói thốt ra từ miệng hắn.
Vệ Kỳ giống như là cố nén cười để nói với hắn: “Giáo chủ ra lệnh cho thuộc hạ đưa Triệu đại hiệp rời đi.”
Triệu Kiếm Quy cuối cùng vẫn là nghẹn cái vấn đề kia lại, hắn ngập ngừng, hỏi Vệ Kỳ: “Quý Hàn đi đâu rồi?”
Vệ Kỳ nói: “Võ lâm đại hội còn có nửa tháng nữa là tổ chức, lúc này chạy tới Bạch Thương thành là vừa vặn.”
Tâm Triệu Kiếm Quy đột nhiên chùng xuống.
“Giáo chủ vốn không thể phát hiện ra kế hoạch của các ngươi.” Vệ Kỳ nói, “Y cùng lắm là cảm thấy Triệu đại hiệp ngươi có hơi kỳ quái.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi mở miệng hỏi thăm: “Y biết từ lúc nào.”
“Hạo Nhiên Minh có thể gài nội ứng vào giáo chúng của ta, ta tất nhiên cũng có cách mua chuộc người của Hạo Nhiên Minh.” Vệ Kỳ nhỏ giọng nói,“Khi Triệu đại hiệp ngài xuất hiện, nội ứng của ta vừa vặn truyền tin cho ta biết, ta tất nhiên sẽ báo lại cho giáo chủ.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Đó là lúc nào?”
Vệ Kỳ nói: “Lúc các ngươi còn chưa trở lại Thánh giáo.”
Tâm tình của Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên suy sụp, hắn chưa từng ngờ rằng Quý Hàn đã tính kế hắn từ lúc ấy, e là mấy tờ giấy kia cũng là do Quý Hàn cố ý cho hắn nhìn thấy, Hạo Nhiên Minh dùng tin tức thu được từ chỗ hắn mới là dính bẫy của Ma Giáo.
Hắn thấy bản thân khi biết chuyện còn cảm thấy khổ sở, hắn thật không biết khi đó Quý Hàn biết chuyện sẽ cảm thấy thế nào. Ngay từ đầu người sai là hắn, Quý Hàn bất quá chỉ là tương kế tựu kế, hắn dù có thế nào cũng không thể trách y.
Vệ Kỳ còn nói thêm: “Còn một việc, ta đoán là Triệu đại hiệp ngươi còn không biết.”
Triệu Kiếm Quy: “Chuyện gì?”
Vệ Kỳ hơi chần chờ, tựa hồ còn do dự có nên nói việc này cho Triệu Kiếm Quy hay không, cuối cùng hắn cắn răng hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Lão giáo chủ vẫn còn tại thế.”
Triệu Kiếm Quy cơ hồ không tin nổi.
“Tâm tư giáo chúng còn hỗn loạn, lão giáo chủ thủ hạ âm ngoan, hại chết nhiều người, ai cũng ôm tâm tư lật đổ cướp ngôi.” Vệ Kỳ nói, “Mấy tháng trước có người ám sát lão giáo chủ, lão đã bị trọng thương, để tin truyền ra là bản thân chết đắc kỳ tử, âm thầm cho giáo chủ đăng vị, muốn giáo chủ điều tra rõ việc này.”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra: “Này chẳng phải chính là…… Muốn Quý Hàn làm mồi nhử?”
Vệ Kỳ nói: “Giáo chủ thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, kiếm thuật sớm đã vượt lên lão giáo chủ, mấy thích khách kia không dễ tổn thương y, còn giết lão giáo chủ thì dễ hơn nhiều.” Hắn hơi ngập ngừng, lúc này mới nói tiếp,“Ngày ấy khi Hàn Nha ám sát, giáo chủ…… Giáo chủ vì để cho Triệu đại hiệp ngài tín nhiệm y, nên mới cố ý để bị thương nhưng tránh được chỗ yếu hại, vết thương không nghiêm trọng như Triệu đại hiệp vẫn nghĩ.”
Triệu Kiếm Quy suy sụp nói: “Y vốn là sẽ không bị thương.”
Vệ Kỳ nói: “Đúng vậy.”
Triệu Kiếm Quy: “Diêm đại phu cũng là vì không để ta phát hiện ra việc này, mới cố ý lấy cớ khi cứu người không thích có ai nhìn mà đuổi ta đi.”
Đề cập đến chuyện này, sắc mặt của Vệ Kỳ có chút cổ quái, nhưng hắn không nhiều lời, chỉ vỗ tay, triệu đến một hộ vệ của Ma Giáo.
Vệ Kỳ nói: “Triệu đại hiệp, trong lao có nhiều mật đạo, ngươi mang theo Tiểu Lâm đi với gã là được, độc trên người ngươi chỉ có Ôn trưởng lão mới có giải dược, ta đã để một người tiếp ứng bên ngoài mật đạo, người đó sẽ có cách.”
Triệu Kiếm Quy trầm giọng đáp ứng.
Vệ Kỳ chần chờ nói: “Triệu đại hiệp, tất cả việc này đều là do lão giáo chủ bày mưu đặt kế, nếu giáo chủ có thể làm chủ, hắn tuyệt đối sẽ không nguyện ý như thế.”
Triệu Kiếm Quy ngẫm nghĩ, hỏi Vệ Kỳ: “Đây là Quý Hàn sai ngươi nói cho ta biết?”
“Giáo chủ chỉ bảo ta đưa ngài rời khỏi Ma Giáo, không được nhiều lời.” Vệ Kỳ cười khổ nói, “Nếu như giáo chủ biết ta nói với ngài nhiều lời như vậy, chỉ sợ là lại bắt ta đi Hình đường lĩnh phạt.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi nhíu mi nói: “Vậy vì sao ngươi lại phải nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy?”
“Triệu đại hiệp còn nhớ cái ngày ngài xuống thị trấn dưới chân núi dạo chơi không? Người dân trong trấn đối xử tốt với ngươi, chẳng qua là vì giáo chủ đối xử với chúng ta rất tốt.” Vệ Kỳ hạ tầm mắt, nhẹ giọng nói, “Ta chỉ là không muốn thấy giáo chủ làm mướn không công.”
Triệu Kiếm Quy trong lòng mờ mịt, nhất thời không hiểu rõ ý của Vệ Kỳ.
Vệ Kỳ đang thúc giục hắn mau rời đi.
Gã hộ vệ kia cõng Tiểu Lâm đang hôn mê bất tỉnh, dẫn Triệu Kiếm Quy từ mật đạo đi khỏi Ma Giáo.
Cửa ra của mật đạo ngay dưới chân núi Ma Giáo, lúc bọn họ chui ra, Triệu Kiếm Quy trông thấy bên ngoài là một mảnh rừng hoang.
Trong rừng đã có một chiếc xe ngựa đang chờ.
Bọn họ đi về phía chiếc xe ngựa, bên cạnh xa phu còn có một người, thấy bọn họ đi tới, người đó liền quay đầu cười với bọn họ.
“Triệu đại hiệp, ta đợi các ngươi đã lâu.”
Là Ngọc Tiên Nhi.
Triệu Kiếm Quy cau mày nhìn y, Ngọc Tiên Nhi bĩu môi, nói: “Triệu đại hiệp, ta thật không phải người của Ma Giáo, chẳng qua Tiểu Vệ nói quá nhiều người dưới núi biết mặt hắn, nếu hắn đưa các ngươi xuống, tất nhiên sẽ bị lão giáo chủ phát hiện.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ngươi biết tất cả?”
Ngọc Tiên Nhi mỉm cười: “Tiểu Vệ rất ít khi giấu diếm ta.”
Triệu Kiếm Quy: “Ngày ấy ngươi rõ ràng đã nói có nhiều chuyện hắn không thể nói với ngươi.”
Ngọc Tiên Nhi nói: “Đó là giáo chủ của ngươi bảo ta nói như vậy.”
Cũng đúng.
Triệu Kiếm Quy trầm mặt.
Đến vài lời lúc ấy Ngọc Tiên Nhi nói với hắn, cũng là những lời Quý Hàn lừa hắn.
Vừa rồi hắn còn nghĩ mình tuyệt đối không thể trách cứ Quý Hàn, lúc này hắn lại bắt đầu tức giận.
Gã hộ vệ kia trở về theo đường đã đi ra.
Ngọc Tiên Nhi vẫn đang nói.
“Triệu đại hiệp, độc dược trên người ngươi, chỉ Ôn trưởng lão mới có giải dược, may mà chúng ta đã sớm chuẩn bị.” Ngọc Tiên Nhi nói, “Rời khỏi thôn trấn này, đi thêm một ngày đường, sẽ gặp vị thần y vừa vặn du ngoạn đến đây.”
Y thấy Triệu Kiếm Quy không gì, liền hỏi: “Triệu đại hiệp, ngươi chẳng lẽ là đang tức giận giáo chủ?”
Triệu Kiếm Quy vẫn làm mặt lạnh, không nói một lời.
Ngọc Tiên Nhi nhịn cười không nổi: “Nếu giáo chủ biết ngươi tức giận vì hắn như vậy, chắc sẽ rất vui mừng.”
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
67 chương
11 chương
61 chương
84 chương
53 chương
71 chương