Quý Hàn ngẩn ra hồi lâu, miễn cưỡng mở miệng hỏi: “Ngươi…… Ngươi muốn cái gì?” Triệu Kiếm Quy cứng ngắc nói: “Muốn ngươi.” Quý Hàn: “……” Triệu Kiếm Quy nói xong câu đó, chính hắn cũng cảm thấy không thoải mái, nhíu mi lặng im, lòng khẽ oán thầm mấy vị đại hiệp kia làm sao nghĩ được mấy cái quỷ này, thật sự kỳ quái. Song phương trầm mặc hồi lâu, Quý Hàn cuối cùng hạ quyết tâm mở miệng: “Ngươi có biết ta là người như thế nào không?” Đó! lại một câu hắn đáp được! Triệu Kiếm Quy: “Ta biết, nhưng ta không ngại.” Quý Hàn nói: “Ngươi biết……” Triệu Kiếm Quy: “Ta muốn ngươi là chính ngươi, không phải ai khác.” Quý Hàn: “……” Xa phu sớm đã che lỗ tai ngồi xổm một bên, miệng lẩm nhẩm tự nhủ: “Ta cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không phát hiện, xin đừng diệt khẩu, xin đừng diệt khẩu, xin giáo chủ đừng giết ta diệt khẩu.” …… Quý Hàn bỗng nhiên nói: “Ngươi thật là Triệu Kiếm Quy?” Triệu Kiếm Quy sửng sốt: “Đương nhiên.” Quý Hàn lạnh lùng nói: “Không thể tưởng tượng được, thiên hạ đệ nhất kiếm khách cư nhiên là đoạn tụ.” Triệu Kiếm Quy: “……” Không phải, ngươi nghe ta giải thích. Quý Hàn: “Ta chỉ cầu một trận so tài.” Triệu Kiếm Quy: “……” Quý Hàn: “Nếu ngươi không thể đấu cùng ta một trận, vậy chúng ta từ biệt thì tốt hơn.” Triệu Kiếm Quy: “Ta……” Quý Hàn đã xoay người lên xe ngựa, xa phu vội vàng chạy tới chuẩn bị, chỉ đợi giáo chủ ra lệnh. Triệu Kiếm Quy nhìn Quý Hàn, nhịn không được lại nhăn mày. Quý Hàn quay đầu lạnh lùng nói với hắn: “Đáng tiếc ta không phải là đoạn tụ.” Dứt lời, xa phu vung roi, xe ngựa nhanh chóng rời đi. Triệu Kiếm Quy đứng tại chỗ, ăn một mặt bụi đường, lòng có chút ủy khuất. Hắn không phải đoạn tụ mà. Quân tử nhất ngôn – tứ mã nan truy, hắn đã đáp ứng các tiền bối võ lâm sẽ quyến rũ ma đầu này, vậy hắn phải cố gắng làm tiếp. Khinh công của hắn đủ để đứng vào mười vị trí đầu trong giang hồ, ma đầu có chạy nhanh cỡ nào cũng không sao. …… Hắn hoàn toàn có thể đuổi theo sắc dụ ma đầu a!