Quý Hàn trầm giọng hỏi hắn: “Ngươi vì sao lại ở trong này?!” Đầu óc của Triệu Kiếm Quy vẫn hơi trì độn: “Nơi nào?” Quý Hàn uất nghẹn nói: “Đây là tư phòng của bổn tọa!” Triệu Kiếm Quy: “……” Đúng vậy! Vì sao hắn lại ngủ trên giường giáo chủ! Tối hôm qua bọn họ say rượu, sau đó phát sinh ra chuyện gì? Ngoài cửa rất ồn ào. Tiểu Lâm nói: “Ôn trưởng lão, Hoa hộ pháp, nhị vị vì sao đến đây?” Một giọng nói dịu dàng của nữ tử truyền đến: “Hôm nay giáo chủ đến giờ này còn chưa dậy, ta không khỏi có chút lo lắng.” Tiểu Lâm nói: “Hoa hộ pháp không cần lo lắng, hình như giáo chủ đang thay y phục.” Sắc mặt Quý Hàn âm trầm, muốn bò ra khỏi giường, chăn lụa bị trượt xuống, lộ ra nửa người trên thanh mảnh nhưng cơ nhục rõ ràng của y. Quý Hàn: “……” Triệu Kiếm Quy: “……” …… Hắn sắc dụ thành công? …… Ngoài cửa truyền đến thanh âm lão giả nổi giận đùng đùng: “Hắn bất quá mới làm giáo chủ vài ngày! Liền lười biếng như thế! Ngươi mở cửa ra! Lão phu phải thay lão giáo chủ hảo hảo giáo huấn hắn một chút!” Tiểu Lâm nói: “Ôn trưởng lão! Ngài ngàn vạn đừng kích động!” Quý Hàn gấp gáp quăng chăn phủ lên đầu Triệu Kiếm Quy. Triệu Kiếm Quy còn đắm chìm trong cảnh mộng sắc dụ thành công, nên rất là khó hiểu hành động của Quý Hàn. Quý Hàn: “Nếu ngươi dám lộ mặt ra! Bổn tọa liền bóp chết ngươi!” Triệu Kiếm Quy: “……” Cửa phòng đã bị Ôn trưởng lão dùng lực đẩy ra. Tiểu Lâm cùng vài thị nữ bên ngoài phòng xấu hổ đứng ngay cạnh cửa, Ôn trưởng lão khí thế hùng hổ xông vào, Hoa hộ pháp đứng ở một bên, tựa hồ là muốn xem náo nhiệt. Trong phòng xiêm y tán loạn trên đất, Quý Hàn bọc chăn để trần nửa người nằm trên giường, thoạt nhìn như đang muốn dùng chăn cuộn chết một người khác cũng đang nằm trên đó. Ôn trưởng lão: “……”