Thực ra khi Triệu Kiếm Quy đi đến cạnh cửa, Quý Hàn cũng đã phát giác. Chẳng qua nơi này là thánh giáo của y, y căn bản không cần phải trốn bất luận kẻ nào. Y không ngờ người tới lại là Triệu Kiếm Quy. Hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ. Quý Hàn làm mặt lạnh, tay còn giơ đũa, trên đũa còn có một vốc mì. Triệu Kiếm Quy đột nhiên nhớ rằng cảnh tượng trước mắt này, trong bí kíp cũng có viết, thậm chí còn dùng mực đỏ gạch đậm bên dưới, nghe nói nếu làm tốt, đại kế sắc dụ coi như thành công luôn! Hắn không khỏi có chút kích động. Quý Hàn nhìn vào hai mắt hắn, sắc mặt âm trầm, vẫn không muốn mở miệng. Triệu Kiếm Quy mở miệng nói: “Ta ngủ không được.” Quý Hàn: “……” Triệu Kiếm Quy: “Ngươi cũng ngủ không được?” Quý Hàn: “……” Triệu Kiếm Quy: “Ngươi có thể tán gẫu với ta không?” Quý Hàn: “Không thể.” Triệu Kiếm Quy: “……” Vì sao y không hành xử theo quy trình vậy?!