Luận kết cục của việc trông mặt mà bắt hình dong
Chương 95 : Cơn buồn ngủ hoàn toàn không còn
Trên máy bay, tiếp viên dùng giọng nói ngọt ngào giới thiệu một ít phong tình dân tộc các nơi, cố gắng cung cấp phục vụ chất lượng tốt nhất cho khách trong cabin.
Ngồi trên chuyến bay lần này đều là đại nhân vật, tùy tiện chỉ một người, đều là đối tượng bình thường được người ta nịnh bợ lấy lòng, hiện tại nhiều người như vậy đều ở trên máy bay này, nhóm tiếp viên bọn họ càng không dám chậm trễ nửa phần.
Tất cả đồ ăn nước uống đưa lên máy bay đều phải trải qua kiểm tra nghiêm mật, mà ngay cả tiếp viên cũng đều phải trải qua tầng tầng thẩm tra mới có thể đứng ở chỗ này.
Mười mấy giờ hành trình buồn tẻ vô vị, may mà mấy đại nhân vật ở đây đều là người tu dưỡng rất tốt, mười phần khách khí với tiếp viên bọn họ, cũng không có thói quen sai sử, hơi một tí là mắng to.
Sầm Bách Hạc đeo chụp mắt ngủ vài giờ, nhưng mà trên máy bay chất lượng giấc ngủ cũng không tốt đến đâu. Hắn tháo chụp mắt xuống, nhìn thời gian, bây giờ là khoảng bảy giờ rưỡi giờ Hoa Hạ. Phần lớn người đồng hành còn đang ngủ say, hắn xoa xoa trán, mở chốt chiếu sáng.
Tiếp viên đưa tới cho hắn khăn mặt ấm áp và nước súc miệng, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi hiện tại ngài muốn dùng bữa sáng không?”
“Không cần, cám ơn.” Sầm Bách Hạc dùng khăn mặt lau tay xong, đem khăn mặt trả cho tiếp viên, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Tiếp viên hơi hơi khom người, liền bưng nước súc miệng và khăn mặt rời khỏi.
Bỗng nhiên, đèn toàn bộ cabin đều sáng lên, giọng một người đàn ông truyền ra.
“Các vị tiên sinh nữ sĩ, bây giờ là bảy giờ bốn mươi bảy phút giờ Hoa Hạ, hoan nghênh mọi người ngồi chuyến bay lần này, ” người đàn ông bỗng nhiên cười hai tiếng, “Chuyến bay lần này đã bay gần mười tiếng, thời gian tới điểm đến còn cần… cả đời của các người.”
Sầm Bách Hạc nhíu mày, mắt nhìn bốn phía, những người khác đã dần dần bị đánh thức, chỉ là vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
“Hoan hô đi, ăn mừng đi, các tiên sinh, các nữ sĩ, đây là một chuyến bay đưa các người đến thế giới thiên đường cực lạc, ” trong lời nói của người đàn ông mang theo tràn đầy ác ý, “Tôi là cơ trưởng chuyến bay lần này, bạn trung thành nhất của mọi người, Ngụy tiên sinh.”
Vào thời khắc này tất cả mọi người rốt cuộc hiểu rõ, bọn họ gặp sự kiện cướp máy bay, hơn nữa còn là sự kiện trả thù xã hội cực kỳ ác liệt.
Có mấy người tố chất tâm lý không tốt lắm, trên mặt đã lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng mọi người đều là nhân vật có uy tín danh dự, dù hiện tại đã sợ hãi tới cực điểm, cũng không có làm ra hành động quá không khống chế được.
“Thực tốt, không hổ là đại nhân vật thấy qua cảnh đời, cho dù gặp được loại tình huống hỏng bét hiện tại cũng có thể thấy biến không sợ hãi, ” người đàn ông cười nhạo một tiếng, “Đúng rồi, tôi xin khuyên các vị bảo tiêu tiên sinh tốt nhất không cần lộn xộn, trên máy bay này đã bị tôi trang bị bom, với lại trong cơ thể tôi cũng có một cái bom mini, nếu mấy người muốn cố chủ mấy người an toàn, liền thành thành thật thật ngồi ở vị trí không cần lộn xộn.”
“Sầm tổng, đây là có chuyện gì?” Cách Sầm Bách Hạc gần nhất chính là một ông cụ đã gần sáu mươi, lúc này ông ta cau mày, trên mặt ngoại trừ hoảng sợ, càng nhiều là hoài nghi, “Tất cả mọi người trên máy bay này, đều đã trải qua kiểm tra nghiêm mật, vì sao còn phát sinh chuyện như vậy?”
Sầm Bách Hạc lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng mà bọn họ đều rõ ràng, nhân viên phụ trách công tác kiểm tra lần này có khả năng có chút vấn đề. Hiện tại lại đi nghĩ những việc đó, đã không có tác dụng gì, mấu chốt nhất chính là bọn họ có thể tìm được đường sống hay không.
“Vị cơ trưởng này hiện tại thực bình tĩnh, nói chuyện có logic, lại còn không đề xuất hắn cần chúng ta trao đổi cái gì, ” lão giả lắc lắc đầu, “Chúng ta lần này, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.” Ông ta là nhà tâm lý học vô cùng nổi danh trong nước, từ trong vài đoạn lời nói ngắn ngủn của đối phương, cảm giác được đối phương chỉ là muốn đơn thuần tra tấn bọn họ, hù dọa bọn họ, thậm chí muốn tính mạng của bọn họ, mà không phải lấy bọn họ để đổi lợi ích gì với quốc gia.
Loại tình huống này mới là đáng sợ nhất.
Cơ trưởng này bắt cóc bọn họ, có lẽ là để “làm một chuyện lớn”, khiến toàn thế giới đều chú ý. Hành khách trên máy bay này có chín mươi ba người, thành viên đội bay bao gồm cơ trưởng tổng cộng mười tám người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định có thể oanh động toàn bộ thế giới.
Càng quan trọng hơn là, rất nhiều người trong bọn họ đều là nhân vật tinh anh các giới trong xã hội, nếu đám người bọn họ xảy ra việc, đả kích đối với Hoa Hạ cũng thật lớn.
Cố tình tài ăn nói của bọn họ có tốt hơn nữa, cũng không thể phân rõ phải trái với một người điên.
Chỉ chốc lát sau, vài tiếp viên giơ tay lên từ phương hướng khoang điều khiển đi ra, phía sau bọn họ có một người đàn ông mặc đồng phục giơ súng đi theo.
Người đàn ông này thoạt nhìn đại khái hơn bốn mươi tuổi, để râu, từ bên ngoài nhìn vào, giống một người đàn ông khôi hài hài hước, chỉ là giờ phút này, gã đang cười tủm tỉm nhìn mọi người trong cabin.
“Các vị tiên sinh nữ sĩ tôn quý, mời các người đứng lên, ôm đầu ngồi xổm trên hành lang, ” gã nâng nâng cằm, “Động tác nhanh một chút, không thì tôi cũng không biết cây súng này có thể cướp cò hay không.”
Không có ai đứng lên, thậm chí không có ai nhúc nhích một chút.
Điều này làm cho cơ trưởng vô cùng bất mãn, gã nả một phát súng về phía một người đàn ông ngồi trên hàng ghế, người đàn ông này đau hô lên một tiếng, ngã gục xuống.
“Các vị, kiên nhẫn của tôi không tốt lắm, còn xin mọi người động tác nhanh chóng chút.”
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi, sau khi trao đổi cho nhau một ánh mắt, liền bắt đầu đứng dậy đi ra, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, mấy người đàn ông như là đã hẹn tốt, lần này đều không tuân thủ phong độ ưu tiên nữ sĩ nữa, chen hết phụ nữ ra phía sau, bọn họ che ở phía trước ngồi xổm xuống.
Loại động tác nhỏ này của bọn họ bị Ngụy tiên sinh nhìn ở trong mắt, gã khẽ cười một tiếng: “Các tiên sinh, tôi muốn vỗ tay cho loại đức tính đẹp này của các người đó. Chư vị yên tâm, súng của tôi sẽ không nhắm ngay phụ nữ.” Nói đến đây, dường như gã cảm thấy thực vừa lòng với phong độ của mình, lại phát ra một trận tiếng cười.
Nhưng giờ phút này ai cũng sẽ không cảm thấy gã có phong độ, ngược lại cảm thấy gã càng thêm đáng sợ.
Sầm Bách Hạc chắn nhà tâm lý học lớn tuổi ở phía sau mình, hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông thoạt nhìn có chút điên cuồng này, trong lòng có chút hối hận.
Ngày đó lúc thổ lộ, hắn hẳn nên kiên định thêm một chút, hẳn là đã có được một đáp án từ chỗ Tiền Tiền.
Không, kỳ thật như vậy cũng tốt, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, Tiền Tiền cũng có thể quên hắn, có một tương lai tốt đẹp, mà không phải sống trong trí nhớ có hắn. Có đôi khi yêu một người, thật sự là không nỡ để người đó chịu một chút thương tổn, chỉ nguyện người đó vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc là được.
“Sầm ngũ gia?” Ngụy tiên sinh chú ý tới Sầm Bách Hạc vừa rồi nhìn gã một cái, nhất thời dời lực chú ý lên trên người hắn, “Sầm ngũ gia tiếng tăm lừng lẫy đế đô, đại nhân vật ai cũng không dám đắc tội trong lời đồn, hiện giờ cũng chỉ có thể giống một con chó ngồi xổm trên mặt đất, thật sự là đáng thương đáng tiếc.”
“Chậc chậc, ” gã thở dài lắc đầu, giơ súng lên nhắm ngay ngực Sầm Bách Hạc, “Chỉ tiếc tôi ghét nhất loại hào môn công tử dối trá ghê tởm như mấy người.”
“Cạch!”
Ngụy tiên sinh bóp cò súng, ngoài dự đoán chính là, súng không có vang lên. Gã nhíu mày, tiếp tục nổ hai súng với Sầm Bách Hạc, súng vẫn không có phản ứng.
Súng hỏng à?
Gã không dám tin nhìn súng trong tay, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này?
“Bùm!” Gã lắc lắc súng trong tay, trong khoảnh khắc bàn tay tê rần, sau khi tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, gã nhìn thấy mấy ngón tay rơi trên mặt đất, cùng với máu tươi nhiễu xuống.
Súng nổ nòng, tay nổ súng của gã cũng phế đi.
Ngay ở thời khắc này, hai bảo tiêu nấp trong đám người xông lên, ấn cơ trưởng Ngụy ngã xuống đất, sau đó còn có người cầm dụng cụ kiểm tra trên người gã, xem có thật sự có trang bị nổ hay không. Rất nhanh bọn họ tìm được một cái điều khiển từ xa trên người cơ trưởng Ngụy, có điều trên người gã cũng không có bom, xem ra vừa rồi gã tuyên bố trên người mình có bom, hẳn là gạt người.
“Tất cả mọi người cẩn thận một chút, tìm kiếm bốn phía, nhìn xem có vật thể khả nghi hay không.” Một người đàn ông thoạt nhìn có chút uy nghiêm đứng lên, bắt đầu an bài mọi người tự cứu.
Lúc này ai cũng không có bất mãn, càng không mở miệng phản bác, ngay cả những người tồn tại quan hệ cạnh tranh với người đàn ông này, cũng đều yên lặng xem xét xung quanh, sợ bỏ sót bất luận ngõ ngách nào.
“Sầm tổng, vừa rồi thật sự là rất mạo hiểm.” Vài người cách Sầm Bách Hạc rất gần đều lau mồ hôi vì hắn, đây là vận khí tốt bao nhiêu mới có thể làm cho mấy súng của đối phương đều bị nghẹt, mà còn nổ nòng?
Sầm Bách Hạc hơi hơi gật đầu một cái với những người này, nói với một tiếp viên thoạt nhìn coi như trấn định, “Dẫn tôi đến khoang điều khiển nhìn xem, cơ phó ổn không?”
“Cơ phó bị cơ trưởng trói lại, ” tiếp viên vội mở cửa, dẫn Sầm Bách Hạc đi vào khoang điều khiển. Loại thời điểm mấu chốt này, mọi người cũng không quan tâm quy tắc gì, chuyến bay lần này có thể an an toàn toàn hạ xuống đất, bọn họ có thể giữ được tính mạng, chính là trời cao phù hộ.
Khoang điều khiển mở ra, Sầm Bách Hạc đi vào liền nhìn thấy cơ phó bị cột vào ghế, trong máy liên lạc còn truyền đến âm thanh chỉ huy của nhân viên công tác tổng bộ, chỉ là cơ phó bị bịt miệng, căn bản phát không ra tiếng.
Hắn nhìn thấy Sầm Bách Hạc lại đây, trên mặt lộ ra vẻ kích động, chờ sau khi Sầm Bách Hạc cởi bỏ dây thừng cho hắn, hắn thậm chí không kịp nói thêm một câu với Sầm Bách Hạc, lập tức điều chỉnh đường bay, sau đó liên hệ với tổng bộ.
“Tổng bộ, đây là chuyến bay XXXX, đây là chuyến bay XXXX, tôi là cơ phó chuyến bay lần này Lô Nhân Binh, chúng tôi gặp sự kiện cướp máy bay, kẻ cướp là cơ trưởng, nhưng đã bị khống chế, đã bị khống chế, ” cơ phó vẻ mặt đổ mồ hôi, giọng nói cũng có chút không bình tĩnh, “Nhưng trong máy bay có khả năng tồn tại vật phẩm nổ, hiện tại máy bay đã tiến vào vùng trời Hoa Hạ, xin tổng bộ tiến hành chỉ thị.”
Tổng bộ bên kia rốt cuộc nhận được tin tức chuyến bay, một hơi còn chưa kịp thả lỏng, lại nghe nói máy bay bị cướp, còn có bom, nhất thời toàn bộ tổng bộ đều nổ tung.
Phải biết trên máy bay này có bao nhiêu nhân vật quan trọng, lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy chính là rung động đả kích đối với kinh tế quốc gia.
“Chuyến bay XXXX xin chú ý, chúng tôi sẽ an bài sân bay hạ cánh gần nhất cho mọi người, xin chú ý an toàn, giữ liên hệ với chúng tôi.”
Sự kiện lớn đến thế, trong nước nhiều năm như vậy gần như chưa bao giờ gặp, khiến cho người ta đau đầu chính là, máy bay đang ở trên trời cao mấy vạn dặm Anh, đám người dưới đất bọn họ dù muốn giúp, cũng chỉ có thể chờ sau khi máy bay hạ cánh.
Chỉ là lấy tình huống hiện tại, máy bay có thể an toàn hạ cánh sao?
“Lúc này đã tám giờ sáng, ” Kỳ Yến ngáp một cái, một đêm không ngủ, cậu cảm thấy đầu óc mình cũng sắp biến thành tương hồ, cậu từ trên ghế đứng lên, “Chuyện còn lại các anh tự mình giải quyết, tôi trở về ăn sáng ngủ bù.”
“Kỳ đại sư!” Triệu Chí Thành sắc mặt khó coi đẩy cửa tiến vào, “Việc lớn không tốt.”
“Chuyện gì?” Kỳ Yến thấy Triệu Chí Thành mặt như màu đất, đoán được việc này có khả năng thật sự không nhỏ.
“Chuyến bay XXXX bị cướp, trên máy bay có khả năng có vật nổ.”
“Chuyến bay XXXX?”
“Đúng, chính là đoàn tham quan Hoa Hạ chúng ta đi nước ngoài lần này.”
Ôi, đây không phải là cái đoàn gì đó mà Bách Hạc gia nhập sao?
Cơn buồn ngủ của Kỳ Yến nháy mắt bay đi toàn bộ!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
67 chương
836 chương
12 chương
150 chương
56 chương
3725 chương
81 chương