Luận kết cục của việc trông mặt mà bắt hình dong
Chương 67 : Làm cho đối phương khóc về nhà tìm ba ba
Bởi vì có mấy thứ chuyên phối với thổ hào như xe sang bảo tiêu, Kỳ Yến vừa lên sân khấu liền được vô số người chú ý. Còn có tây trang hàng hiệu trên người cậu, đồng hồ hàng hiệu, di động dùng kim cương 24K làm vỏ ngoài, toàn thân cao thấp tràn ngập hai chữ có tiền.
Trong nháy mắt Kỳ Yến ngồi xuống, Dương Hòa Thư cảm giác ánh mắt của toàn bộ khách sạn đều tập trung lại đây, hắn hận không thể giấu mặt mình đi, nhưng mà hắn cũng không thể làm như vậy. Hắn không chỉ không thể che mặt, còn phải chịu đựng ghê tởm đi tâng bốc Kỳ Yến.
“Kỳ Yến, đồng hồ của cậu mua chỗ nào vậy, khẳng định rất đắt đi?”
“Cũng không đắt, giá chỉ mấy chục vạn, so ra kém số lẻ của đồng hồ bạn tôi, ” Kỳ Yến rót cho mình một ly nước trái cây, một hơi uống xong hơn nửa ly, “Tôi nghe nói cậu không làm ở khách sạn trước đó nữa à?”
“Đúng vậy, ” Dương Hòa Thư cười khổ nói, “Đắc tội một khách hàng, cho nên bị cuốn gói.” Loại người yêu khoác lác như Kỳ Yến, lúc này hẳn là khoe khoang bản lĩnh, hứa hẹn tìm việc làm cho hắn đi?
“Cái công việc rách kia cũng không có ý tứ gì, ” Kỳ Yến cúi đầu gọi món ăn, sau khi chọn liên tiếp hơn mười loại đồ ăn, nói với phục vụ viên ở một bên, “Hai bàn đều lấy một phần này.” Hai bàn mà cậu nói, chính là chỉ bàn của cậu với bàn mà hai bảo tiêu ngồi.
Làm người mời khách mà ngay cả thực đơn cũng chưa kịp liếc mắt một cái, thực đơn đã bị phục vụ lấy đi, đáy mắt Dương Hòa Thư lộ ra khinh miệt, người từ địa phương nhỏ ra, dù hiện tại có nhiều tiền hơn nữa, cũng không rửa sạch được mùi vị thô lỗ vô lễ trên người, cũng không biết dựa vào thủ đoạn gì mà có thể leo lên được thuyền lớn Sầm gia.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn liền có chút không cam lòng, diện mạo Kỳ Yến này quả thật tương đối khiến người ta thích, nhưng mà tính cách lại không có một chỗ khiến người ta thích, vì cái gì mà ngay cả người như vậy, cũng có thể sống phong phong quang quang không tim không phổi, quả thực chính là ông trời không mọc mắt.
“Lấy chút tiền lương rách của cậu, còn chưa đủ tôi uống ly rượu, ” Kỳ Yến moi moi ở trên người, lấy ra một cái ví tiền in nhãn hiệu Hermes cực lớn, từ bên trong lấy ra một ít tiền, nhìn nhìn lại nhét vào một phần, sau đó ra vẻ hào sảng chụp ở trước mặt Dương Hòa Thư, “Số tiền này cậu cầm dùng trước, coi như tôi tạm thời cho cậu mượn.”
“Cám ơn, tôi không cần…” Dương Hòa Thư nhìn mấy tờ tiền này, khóe miệng nhịn không được run rẩy, động tác bày ra lớn như vậy, biểu hiện đến hào phóng như vậy, trên thực tế chỗ này nhiều nhất cũng chỉ có một ngàn, nếu có thể vượt qua một ngàn, hắn sẽ ăn hết số tiền vượt qua đó.
Hai người đẩy đến đẩy đi, cuối cùng Kỳ Yến vẫn cứng rắn nhét tiền vào trong tay Dương Hòa Thư. Dưới cái nhìn của người không biết chuyện ở bên cạnh, thổ hào mặc hàng hiệu này còn rất phúc hậu, có tiền như vậy còn nguyện ý theo bạn bè nghèo túng đến nhà hàng loại kém này ăn cơm, mà còn đưa tiền cho bạn nữa.
Bạn tốt như vậy, bọn họ hy vọng mình cũng có thể có.
Nhưng mà đương sự Dương Hòa Thư lại thiếu chút nữa bị tức nổ, sâu sắc cảm thấy Kỳ Yến này có bệnh, nhét ít tiền như vậy còn làm ra tràng diện lớn như vậy, quả thực chính là phô trương, không làm bộ làm tịch liền chết.
Đồ ăn rất nhanh lên bàn, Kỳ Yến nói với phục vụ: “Lấy rượu mắc nhất chỗ mấy người đến đây.” Nói xong, cậu còn quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Dương Hòa Thư, “Yên tâm, bữa cơm này tôi mời khách.”
Dương Hòa Thư cảm thấy ánh mắt phục vụ đó nhìn mình có chút vi diệu, hắn nắm đũa cười gượng hai tiếng, “Cậu quá khách khí.”
“Đây không tính là gì, mấy ngày hôm trước cùng bạn đi ra ngoài uống rượu, một bình rượu cũng phải tiêu ba bốn mươi vạn, ” Kỳ Yến nâng nâng cằm, “Về sau cậu nhìn nhiều liền thành thói quen thôi.”
“Ha hả.” Dương Hòa Thư cảm thấy chỉ có hai chữ này có thể biểu đạt tâm tình của mình, nhưng mà hắn lại còn phải nghẹn khuất bày khuôn mặt tươi cười.
Nếu không phải trước khi vào Kỳ Yến đã cảnh báo với Triệu Lực và Hoàng Hà, bọn họ có chuẩn bị tâm lý, không thì lúc này nhất định sẽ nhịn không được cười ra tiếng. Kỳ đại sư thật sự là am hiểu sâu sắc việc làm bộ làm tịch, còn là cái loại tức chết người không đền mạng nữa chứ.
Khi toàn bộ đồ ăn đã lên hết, Dương Hòa Thư thở phào một hơi, rốt cuộc Kỳ Yến nguyện ý yên tĩnh trong chốc lát. Nhưng mà ngụm khí này hắn thở phào có hơi sớm, cơm mới vừa ăn một nửa, Kỳ Yến lại mở miệng.
“Hòa Thư, đoạn thời gian trước tôi về trấn Vương Hương, gặp được bác của cậu.”
Dương Hòa Thư nắm chặt đôi đũa trong tay, mỉm cười nói: “Ông ấy khỏe không?”
Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Hai chân ông ấy không tốt lắm, vài năm không gặp, thoạt nhìn già hơn rất nhiều.”
Chính Dương Hòa Thư hiểu rõ, hắn không phải Dương Hòa Thư chân chính, chỉ là muốn mượn dùng thân phận này lôi kéo làm quen Kỳ Yến, nào biết được người một nhà Dương Hòa Thư đến tột cùng như thế nào. Tuân theo nguyên tắc nói ít sai ít, Dương Hòa Thư không dám tùy tiện mở miệng.
“Ông ấy biết được tôi ở bên ngoài gặp cậu, còn hỏi không ít về chuyện của cậu, ” Kỳ Yến thổi canh gà trong bát, bởi vì có hơi nóng, cậu chỉ có thể uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, “Có phải đã rất lâu cậu không trở về rồi không?”
“Trên người không có mấy đồng tiền, đâu dễ trở về, ” Dương Hòa Thư đột nhiên phát hiện mình có chút nhìn không rõ Kỳ Yến, rõ ràng là người thích khoe khoang, chỉ là khi nhắc tới trưởng bối trong nhà Dương Hòa Thư, trong giọng điệu cậu ta không có một chút cao ngạo hoặc khinh thị, “Cậu… chưa nói với bọn họ rằng hiện tại tôi nghèo túng đi?”
Kỳ Yến cười mà không nói, nhìn Dương Hòa Thư một cái, cúi đầu tiếp tục uống canh gà. Dương Hòa Thư bị cái nhìn này của cậu nhìn chăm chú đến mức trong lòng sợ hãi, khó hiểu mà có một loại cảm giác bị quái thú nhìn thẳng.
Tốc độ Kỳ Yến ăn canh rất chậm, một bát canh uống xong, ước chừng tốn mười phút, trên bàn cực kỳ yên tĩnh, chỉ là phần yên tĩnh này, khiến cảm giác bất an trong lòng Dương Hòa Thư càng ngày càng mãnh liệt. Chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi như vậy, Kỳ Yến hình như là thay đổi thành người khác, trở nên đáng sợ.
Cạch.
Bát rỗng đặt ở trên bàn.
Dương Hòa Thư nhìn Kỳ Yến dùng khăn tay lau miệng, lau tay, mới phát hiện tay đối phương thực xinh đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, tìm không thấy một chút tỳ vết.
“Mấy ngày hôm trước tôi nghe một câu chuyện ma quỷ rất khủng bố, ” Kỳ Yến thở dài, “Đến bây giờ lòng còn sợ hãi.”
Dương Hòa Thư nghe vậy cười nói: “Trên thế giới căn bản là không có quỷ, đó đều là gạt người.”
“Đúng vậy, người chết làm sao có thể sống lại, ” Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, ngựa xe như nước, “Một vị tiên sinh khi còn nhỏ có một người bạn rất tốt, chỉ là bạn tốt của hắn lại sinh bệnh nặng. Khi đó mọi người đều nghèo, trong nhà bạn tốt của hắn không có thừa tiền chữa bệnh cho hắn, bạn tốt của vị tiên sinh đó cuối cùng chỉ có thể đau chết.”
Câu chuyện của Kỳ Yến không có gì đặc sắc, có điều giọng điệu của cậu rất có sức cuốn hút, điều này làm cho Dương Hòa Thư nhịn không được buông đũa xuống, cẩn thận nghe câu chuyện này.
“Vị tiên sinh này không cam lòng, tìm được một đạo trưởng rất lợi hại, muốn cứu sống bạn của hắn. Chỉ là vị đạo trưởng này lại nói cho hắn biết, bạn tốt hắn sinh ra tuổi thọ đã không dài, đã định trước không thể sống đến thành niên. Đạo trưởng nói, nếu người bạn tốt có thể phát hiện bệnh sớm một chút, có lẽ có thể thay đổi vận mệnh chết yểu, chỉ tiếc hắn bỏ lỡ cơ hội sống quý giá.”
“Không ai có thể chết mà sống lại, chuyện như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.”
Dương Hòa Thư trầm mặc một khắc: “Câu chuyện này khủng bố ở chỗ nào?”
“Khủng bố ở chỗ, mười năm sau khi vị tiên sinh này rốt cuộc hiểu rõ cái gì là vận mệnh, có một người tự xưng là người bạn tốt đó xuất hiện ở trước mặt hắn.” Kỳ Yến mặt không đổi sắc nhìn Dương Hòa Thư, “Cậu nói cái này có đáng sợ hay không?”
Nụ cười trên mặt Dương Hòa Thư cứng đờ, một lúc lâu mới từ trong kẽ răng phát ra một chút âm thanh: “Cậu đều biết à? Cậu vẫn luôn trêu đùa tôi?”
“Nhân sinh nhàm chán, chung quy phải tìm chút việc vui, ” Kỳ Yến cười như không cười nói, “Cảm ơn cậu giúp tôi tìm được một ít việc vui.”
Sắc mặt Dương Hòa Thư đổi tới đổi lui, nghĩ đến mấy ngày này mình bị Kỳ Yến xem như con khỉ đùa giỡn, ngọn lửa vô danh trong lòng hắn liền bùng lên, “Kỳ Yến!”
“Cậu mượn dùng danh nghĩa người quá cố tiếp cận tôi, nên làm tốt chuẩn bị bị vạch trần, ” ý cười trào phúng trên mặt Kỳ Yến biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Huống chi cậu lấy thân phận người tạ thế để tiếp cận người có quan hệ nhân quả với hắn, sẽ không sợ bị ảnh hưởng vận thế sao?”
“Mày có ý tứ gì?”
“Cổ ngữ có nói, người chết là lớn. Bốn chữ này không chỉ nói tôn trọng người chết, cũng là để người còn sống biết sống chết khác nhau, phải trân trọng chính mình, ” Kỳ Yến bình tĩnh nhìn Dương Hòa Thư, “Từ tướng mạo cậu mà xem, cậu không phải lần đầu tiên giả mạo người khác tiếp cận người nào đó, không thì cũng sẽ không lây dính xúi quẩy.”
“Mày đang nói hươu nói vượn cái gì hả?” Dương Hòa Thư đột nhiên nhớ tới thân chủ từng đề cập với hắn, Kỳ Yến này còn là một thầy phong thủy. Nghĩ vậy, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm khó coi, “Cái gì tử khí, cái gì vận thế, triều Đại Kim cũng đã diệt vong mấy trăm năm rồi, mày đừng lấy loại tư tưởng phong kiến này để dọa người.”
Kỳ Yến không để ý hắn tức đến khó thở, một tay chống má lười biếng hỏi: “Nói đi, ai phái cậu tới?”
“Mày nói cái gì, tao nghe không hiểu.” Dương Hòa Thư thấy chuyện đã bại lộ, muốn từ trên ghế đứng lên rời khỏi nơi này. Nhưng mà chuyện đáng sợ đã xảy ra, hắn phát hiện hai chân mình như là đổ chì, một chút sức lực cũng không có.
Chẳng lẽ Kỳ Yến bỏ thuốc trong đồ ăn của hắn?
Không, không đúng, tất cả đồ ăn đó đều là sau khi Kỳ Yến động đũa, hắn mới bắt đầu ăn, hơn nữa hắn nhìn chằm chằm vào Kỳ Yến, đối phương căn bản không có cơ hội xuống tay.
“Hòa Thư, cậu quá khách khí, ” Kỳ Yến đi đến trước mặt Dương Hòa Thư, vỗ vỗ vai hắn, “Đi, đi thử xe tôi mới mua.”
Hoàng Hà và Triệu Lực một trái một sau nâng Dương Hòa Thư, giống như bạn tốt kề vai sát cánh đi ra ngoài. Dương Hòa Thư hoảng sợ muốn cầu cứu thực khách bốn phía, chỉ là dưới cái nhìn của những thực khách khác, thằng nhóc vẻ mặt cười ngây ngô này chính là có vận may lớn bằng trời, ôm được loại đùi vàng này.
Dương Hòa Thư chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như hiện tại, rõ ràng hắn muốn kêu cứu mạng, chỉ là yết hầu lại một chút âm thanh cũng không phát ra được. Hắn biết, chỉ cần rời khỏi khách sạn này, hắn liền bỏ lỡ cơ hội cầu cứu tốt nhất.
“Tiên sinh, tổng cộng một ngàn sáu trăm tám mươi nguyên, cám ơn ngài hân hạnh chiếu cố.”
Kỳ Yến quẹt thẻ, còn thuận tay cười tủm tỉm cho nhân viên thu ngân đó một khoản tiền boa.
“Cám ơn, hoan nghênh ngài lần sau tiếp tục quang lâm tiệm chúng tôi.” Thu ngân cười vẻ mặt vui sướng, thuận tiện cũng cười với ba người phía sau Kỳ Yến.
Một phục vụ giúp bọn họ kéo cửa ra, một khắc Dương Hòa Thư bị mang ra khỏi khách sạn, trong đầu hiện lên vô số kiểu chết của mình, hơn nữa sau khi hắn chết, khẳng định không có bất luận một ai phát hiện. Càng nghĩ càng sợ hãi, Dương Hòa Thư đã hối hận mình tiếp nhận vụ lần này.
“Rầm!” Cửa xe đóng lại, Dương Hòa Thư tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Xong rồi, hắn xong rồi, trong đầu Dương Hòa Thư chỉ có chữ này đang tuần hoàn.
“Trong xe yên tĩnh, hiện tại cậu có thể nói chuyện phiếm thật tốt với tôi, ” Kỳ Yến một tay nắm cằm, nghiêng đầu nhìn Dương Hòa Thư sắc mặt trắng bệch, “Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với động cơ của mấy người đó.”
“Mày…” Dương Hòa Thư phát hiện mình lại có năng lực phát ra âm thanh, hoảng sợ trên mặt không giảm ngược lại còn tăng, “Đến tột cùng mày là người như thế nào?”
Rõ ràng lúc ấy hắn nhận đơn hàng, trên tư liệu viết rõ Kỳ Yến là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó lại được một đạo sĩ thu dưỡng trong đạo quan, lúc tiểu học bạn học có quan hệ tốt nhất với cậu ta chính là Dương Hòa Thư. Để tránh lộ tẩy, hắn còn cố ý tra về Dương Hòa Thư, xác nhận người này đang làm công ở nơi nào đó, mấy năm nay tuyệt đối không có liên hệ với Kỳ Yến, mới lấy thân phận Dương Hòa Thư tiếp cận Kỳ Yến.
Chỉ là vì sao Kỳ Yến lại nói Dương Hòa Thư đã chết, nếu Dương Hòa Thư đã chết, như vậy Dương Hòa Thư hắn tra được lại là chuyện gì xảy ra?
“Người trẻ tuổi, không cần xúc động như vậy, an an tĩnh tĩnh ngồi nói chuyện thật tốt.” Hoàng Hà ngồi ở bên cạnh Dương Hòa Thư một phen chế trụ tay hắn, không cho Dương Hòa Thư có cơ hội làm hại tới Kỳ Yến.
Dương Hòa Thư vẫn cảm thấy hai bảo tiêu này có chút quen mắt, hiện tại bị Hoàng Hà chế trụ, hắn mới nhớ tới hai người này chính là bảo tiêu thường xuyên đi theo sau Sầm ngũ gia, bởi vì vô cùng được Sầm ngũ gia tín nhiệm, cho nên còn có người ở sau lưng lấy cho bọn họ tên hiệu là “kim bài hộ vệ”.
Hiện tại hai người kia lại một lòng một dạ che chở Kỳ Yến, xem ra quan hệ giữa Sầm ngũ gia và Kỳ Yến còn thân mật hơn cả lời đồn.
“Cậu muốn biết cái gì?” Dương Hòa Thư biết chuyện đến tình trạng này, hắn thành thật nói ra có khả năng còn có thể giữ một cái mạng, nếu cự tuyệt không hợp tác, Kỳ Yến có khả năng thật sự giết chết hắn, mà còn có Sầm gia làm hậu trường, sẽ không có bất luận một ai truy cứu chuyện này.
“Vấn đề thứ nhất, vì cái gì cậu muốn tiếp cận tôi?”
“Thân chủ muốn tôi với cậu làm tốt quan hệ, sau đó mượn cơ hội nghe được tin tức về Sầm ngũ gia.”
Kỳ Yến thật không ngờ đây lại là hướng về phía Sầm Bách Hạc, kinh ngạc nhướn mày: “Mấy người muốn đối phó Bách Hạc à?”
Dương Hòa Thư sửng sốt một chút, mới nhớ tới Bách Hạc trong miệng Kỳ Yến chính là Sầm ngũ gia, hắn quay đầu nhìn về phía Hoàng Hà: “Anh hai à, lực tay ngài có thể nhẹ chút không?”
Hoàng Hà nghiêm mặt nói: “Vấn đề này phải đợi cậu trả lời xong chuyện của Kỳ đại sư, tôi mới có thể suy xét.”
Dương Hòa Thư âm thầm kêu khổ, thật sự là leo tường ngàn lần chung quy có một lần ngã, hắn sớm nên nghĩ đến, người có thể được Sầm ngũ gia coi trọng, làm sao có thể là một tên đại ngốc, trừ khi Sầm ngũ gia xương cốt kỳ lạ, suy nghĩ kỳ khôi.
Là hắn bị hình tượng của Kỳ Yến mê hoặc, xem nhẹ cậu ta.
Bất luận lúc nào cũng không được xem nhẹ đối thủ của mình, lúc này đây Kỳ Yến thật sự là cho hắn một bài học sinh động.
“Đừng nói nhảm, nhanh trả lời vấn đề của Kỳ đại sư.” Hoàng Hà thấy Dương Hòa Thư đang ngẩn người, vì thế tăng thêm sức lực trong tay.
Dương Hòa Thư đau đến thiếu chút nữa chảy ra hai giọt lệ nam nhi: “Là vì một mảnh đất! Có người muốn tôi tiếp cận cậu, sau đó nhân cơ hội trở thành bạn của Sầm ngũ gia, thám thính được tin tức.”
Kỳ Yến đồng tình mà nhìn Dương Hòa Thư: “Cậu nói chính là mảnh đất ở thành Đông à?”
“Cậu cũng biết việc này ư?” Dương Hòa Thư kinh ngạc nhìn Kỳ Yến, khó trách đối phương cố ý giả ngây giả dại, xem ra là cố ý dẫn mình mắc câu.
“Đó là khối đất giàu phong thuỷ, mặc kệ làm như thế nào cũng sẽ rất thịnh vượng, tôi đương nhiên biết, không thì đế đô cũng sẽ không có nhiều ông chủ như vậy tham dự cạnh tranh, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Chỉ là mấy người cũng không biết, tôi đã dựa vào đi cửa sau giúp Bách Hạc lấy được mảnh đất này rồi.”
“Điều đó không có khả năng!” Dương Hòa Thư cảm thấy dù Kỳ Yến bỏ mất ngụy trang, nhưng mà bản tính khoác lác vẫn còn đó, “Ngay cả Sầm Bách Hạc cũng không thể dựa vào bối cảnh Sầm gia lấy được mảnh đất đó, cậu dựa vào cái gì có thể giúp hắn?”
“Đại khái bởi vì tôi đẹp trai đi, ” Kỳ Yến chậm rì rì nói, “Cho nên chỉ cần tôi vừa mở miệng, người ở trên liền đồng ý ưu tiên suy xét công ty Bách Hạc.”
Dương Hòa Thư muốn mắng một câu không biết xấu hổ, chỉ là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn đem ngụm huyết trong lòng nuốt xuống.
“Đến, tôi hỏi lại cậu một vấn đề cuối cùng, thân chủ của cậu là ai?”
“Viên Hằng Vũ.”
“Viên Hằng Vũ là ai?” Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía Hoàng Hà, trong đầu không có một chút ấn tượng với người này.
“Hắn là cháu của Viên Sùng An, ông chủ công ty bất động sản Thái An.”
“A… Không ấn tượng, ” Kỳ Yến rõ ràng lưu loát lắc lắc đầu, “Lần trước thang máy ở trung tâm thương mại dưới danh nghĩa công ty Bách Hạc xảy ra trục trặc, chỉ sợ cũng có liên quan tới người này.”
“Thật không nghĩ tới, Viên Sùng An lại có một đứa cháu như vậy, ” Kỳ Yến ghét bỏ nói, “Thật sự là một loại gạo nuôi trăm dạng người, thủ đoạn của Viên Hằng Vũ này thật sự không lên nổi mặt bàn. Hơn nữa chỉ số thông minh cũng không tốt lắm, muốn cho người tiếp cận Sầm Bách Hạc, vậy cũng có thể xuống tay từ bên cạnh hắn, nhích qua bên tôi có ích lợi gì?”
Nhích qua bên cạnh cậu rất có tác dụng, ít nhất như vậy còn có thể khiến ngũ thiếu liếc mắt thêm một cái.
Trong lòng Hoàng Hà nghĩ như vậy, miệng lại không dám nói ra: “Nếu đầu óc hắn không thành vấn đề, thì làm sao lại dám tính kế ngũ thiếu.”
“Vậy cũng đúng.” Kỳ Yến rất đồng ý với lời Hoàng Hà, phải nghĩ không thông bao nhiêu mới có thể đi tính kế một người cực quý mây tía quanh thân chứ?
Dương Hòa Thư: hóa ra bảo tiêu của Sầm ngũ gia cũng không biết xấu hổ như vậy.
“Nếu chuyện đã hỏi rõ ràng, vậy thì cứ đưa hắn đến chỗ nên đến đi.” Kỳ Yến bộ dạng trách trời thương dân nhìn Dương Hòa Thư, “Cậu nói xem cậu làm gì mà không tốt, lại muốn làm kẻ lừa đảo, có không tốt nữa cũng nên đi làm diễn viên chứ.”
Dương Hòa Thư tâm như tro tàn, nếu còn có kiếp sau, hắn tuyệt đối phải cách mấy người tà môn này xa một chút, không bao giờ tìm đường chết nữa. Không cần giống như bây giờ, tiền không kiếm được, mạng lại sắp mất.
Nửa giờ sau, Dương Hòa Thư ngơ ngác ngồi trên xe, nhìn cảnh huy trên cửa một nơi nào đó cùng với tám chữ to “thẳng thắn khoan hồng kháng cự nghiêm trị” vẻ mặt mơ hồ.
Chẳng lẽ không phải đưa hắn đến trước mặt Sầm ngũ gia nghiêm hình tra tấn hoặc là bị trực tiếp diệt khẩu sao?
Vì cái gì xe lại dừng ở cửa cục cảnh sát?
“Không phải mấy người muốn giết tôi sao?” Trong lòng thật sự không nghĩ ra, hắn nhịn không được hỏi ra miệng.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Kỳ Yến ghét bỏ liếc Dương Hòa Thư một cái, “Triều Đại Kim cũng diệt vong mấy trăm năm rồi, hiện tại chính là xã hội pháp chế. Từ nhỏ đến lớn chưa ai dạy cậu biết, có chuyện tìm chú cảnh sát sao?”
Dương Hòa Thư: loại tâm tình giống như fuck dog này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhưng mà bất kể thế nào, hắn nên cảm tạ Kỳ Yến là một công dân tốt tuân theo pháp luật, để hắn bảo vệ được tánh mạng.
“Cậu nói cái gì?” Viên Hằng Vũ nhận được tin tức Dương Hòa Thư bị cảnh sát khống chế, thiếu chút nữa đập di động, “Sao hắn lại bị bắt?”
“Lừa gạt thương nghiệp…” Viên Hằng Vũ suy sụp ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt trắng bệch.
Dương Hòa Thư bị cảnh sát khống chế, liền đại biểu cho những kế hoạch đó của gã sắp bại lộ, nếu để cho người Sầm gia biết gã ở sau lưng làm những động tác nhỏ đó…
Viên Hằng Vũ rùng mình một cái, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng làm cho tay mình run rẩy không quá lợi hại. Bây giờ nên làm gì, chờ Sầm Bách Hạc biết chuyện này, khẳng định sẽ không bỏ qua gã, công ty nhà bọn họ là giữ không được…
“Không được, mình không thể rơi xuống loại kết cục này!” Viên Hằng Vũ đứng dậy thay bộ quần áo, vội vàng ra cửa.
Người khác cứu không được gã, chỉ có điều bác của gã có quan hệ không tệ lắm với Sầm gia, chỉ cần ông mở miệng, Sầm Bách Hạc nhất định sẽ không hạ thủ quá ngoan độc với gã.
Đại trạch Viên gia, sắc mặt Viên Thành có chút không dễ nhìn lắm, hắn không hiểu hỏi Viên Sùng An: “Ông nội, sắc mặt Kỳ Yến thoạt nhìn có chút không tốt, chuyện dời âm trạch không thể chờ một chút hoặc là đổi đại sư khác sao?”
“Tiểu Thành, lòng của cháu rất mềm, cũng quá thiếu kiên nhẫn, ” Viên Sùng An xem sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Huống chi ta cũng không tính toán để Kỳ đại sư lập tức theo chúng ta nhìn âm trạch.”
“Đó là bởi vì ông lo lắng thân thể của cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ảnh hưởng thực lực của cậu ấy đi.” Viên Thành thích nghệ thuật, cũng là một người cảm tính, cho nên đối với loại người thoạt nhìn rất sạch sẽ như Kỳ Yến có loại tình cảm ôm ấp quý trọng, “Về sau nếu lại có loại chuyện này, ông đừng kêu cháu theo, cháu cũng không nguyện ý làm khó người ta.”
“Tiểu Thành!” Cha mẹ Viên Thành trừng mắt nhìn Viên Thành một cái, hận không thể che miệng hắn.
Dưới gối cha cũng không chỉ có hai đời cháu là tiểu Thành với tiểu Bằng, thái độ này của tiểu Thành, sẽ chỉ làm cha bất mãn với hắn, không chiếm được bất luận chỗ tốt gì.
Sắc mặt Viên Thành khó coi ngậm miệng lại, nhưng mà một câu cũng không muốn nói thêm nữa.
Ngược lại là Viên Sùng An mỉm cười nói: “Mấy đứa đừng nói tiểu Thành, tính cách của nó tuy rằng không thích hợp theo thương nghiệp, nhưng có lẽ có thể trở thành một nghệ thuật gia ưu tú.”
Cha mẹ Viên Thành cười có chút khó coi, bọn họ căn bản không muốn Viên Thành trở thành nghệ thuật gia gì, bọn họ càng muốn hai đứa con mình có thể kế thừa càng nhiều gia sản.
“Ông nội, ” Viên Bằng đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt em trai không dễ nhìn lắm, do dự một chút nói: “Chú họ lại đây.”
“Chú họ nào?”
“Chú Hằng Vũ.”
“Hắn?” Viên Sùng An nhíu mày, “Đi, ta đi xuống xem một chút.”
Chờ sau khi Viên Sùng An rời đi, Viên Bằng mới đi đến bên cạnh Viên Thành: “Em làm sao vậy?”
Viên Thành lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Đừng nghĩ nhiều, ” Viên Bằng biết tính cách em trai, vỗ vỗ vai hắn, “Trong nhà có khách đến, em đi xuống với anh.”
Viên Thành trầm mặc đi theo sau Viên Bằng, nhưng mà trong lòng vẫn có chút nghẹn đến hoảng.
“Kỳ đại sư, chúng ta cứ như vậy đưa người đến cục cảnh sát, có phải quá tốt với hắn hay không?” Hoàng Hà cảm thấy vừa rồi mình không có đánh tên tội phạm lừa gạt kia mấy quyền, thật sự là rất tiếc nuối.
“Chúng ta đều là người văn minh, đương nhiên phải dùng thủ đoạn văn minh làm việc, ” Kỳ Yến cười tủm tỉm nói, “Huống chi chỉ có đưa người đến cục cảnh sát, chuyện mới có thể càng náo nhiệt.”
“Ý của ngài là…” Hoàng Hà phát hiện, tuy rằng Kỳ đại sư có một gương mặt đơn thuần vô hại, nhưng mà tâm nhãn chính là một chút cũng không ít.
“Bách Hạc là người bị hại, chúng ta không cần có ý gì, ” nụ cười trên mặt Kỳ Yến càng thêm xán lạn, “Chỉ cần xem náo nhiệt là được.”
“Lúc nhân sinh nhàm chán xem diễn nhiều nhiều, trợ giúp giấc ngủ.”
Xe lái vào cửa Sầm gia, Kỳ Yến xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy Sầm Bách Hạc đứng ở trên bậc thang, trên mặt lộ ra tươi cười.
Muốn lợi dụng cậu để tính kế bạn của cậu, cậu nhất định sẽ làm cho đối phương khóc về nhà tìm ba ba!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
67 chương
836 chương
12 chương
150 chương
56 chương
3725 chương
81 chương