Luân Hồi Cung Chủ
Chương 7 : Phút Giây cuối Cùng
Tình hình giữa lúc đó một giọng cười hềnh hệch gióng lên từ đâu đưa tới không định hướng. Âm thanh tuy nhỏ nhưng xoáy lốc vào tai mọi người, chực chọc thủng luôn màng nhỉ...
Hai ả nữ tỳ cũng giật mình đánh thót, mắt dáo dác tìm kiếm nhân vật đang nổi lên tiếng cười quái dị, nhưng chẳng rõ nơi nào.
Tiếng cười chấm dứt, một giọng trầm khàn đưa tới:
- Hà hà... con tiểu hồ ly mặt ngọc nghe đây:
Giữa lúc thanh thiên bạch nhật sao lại dám cả gan bắt cóc trai tơ, làm chuyện bại hoại ở cánh rừng này? Hãy mau mau buông tha gã tiểu tử kia ra, bằng nghịch mạng bần tăng sẽ phá cỗ xe kia ra tức khắc. Ngươi có nghe chưa?
Hai ả nữ tỳ cùng đảo mắt chung quanh cánh rừng, xem người thần bí kia ở đâu mà mãi không trông thấy.
Cỗ xe vẫn chuyển động, không nghe Điêu Thất Cô đáp lời.
Giọng thần bí phát đi như tiếng sấm rền:
- Ả hồ ly Điêu Thất Cô có chịu buông gã tiểu tử ra chưa. Bần tăng sắp đánh một chưởng vào cỗ xe đây.
Một ả nữ tỳ hoảng hốt thét:
- Các hạ là ai?
Giọng thần bí đáp:
- Đảo điên hòa thượng...
Liền theo tiếng trả lời, một người từ trên tàng cây cổ thụ cao hơn mười trượng đáp là là xuống đất nhẹ đến một hạt bụi cũng chẳng thấy bay.
Hai ả nữ tỳ giật mình trố mắt nhìn lão hòa thượng hình dung cổ quái vừa xuất hiện.
Xem kỹ người đó là một vị đạo nhân nửa tăng nửa tục, mình vận chiếc áo cà sa màu xám tro, đầu trọc, râu dê, mặt dài như mặt ngựa, cổ đeo xâu chuỗi hình sọ người, chân mang giày cỏ, đứng cách hai ả nữ tỳ khoảng chừng ba trượng, nhìn hai ả bằng cặp mắt sáng như hai ngọn đèn ma, khiến người không lạnh mà run.
Đối diện với cặp mắt đó, hai ả nữ tỳ biến sắc bởi hiểu ngay công lực Đảo điên hòa thượng cao thâm vô lượng, hai ả chưa phải là đối thủ của lão.
Hai ả nữ tỳ lui dần về phía cỗ xe song mã chờ lệnh của nữ chủ Điêu Thất Cô.
Nhìn bức màn, Đảo điên hòa thượng hỏi:
- Ả tiểu hồ ly mặt ngọc, bần tăng hỏi ngươi có chịu buông gã tiểu tử kia ra chưa?
Đến bây giờ mới nghe giọng nói lảnh lót của Điêu Thất Cô từ trong màn vọng ra:
- Đảo điên hòa thượng, lão nhất định phá phách cuộc vui của bản cung chủ hay sao?
Lão không sợ cô cô ta Luân Hồi cung chủ đưa lão vào luyện hồn phòng à?
Đảo điên hòa thượng cười hềnh hệch:
- Hà... hà... Ả hồ ly mặt ngọc toan dọa dẫm bần tăng đó ư? Hà hà... Bần tăng đã ngã mặn ăn thịt chó lâu rồi, nay mai ta sẽ tới Luân Hồi giáo, cùng ả quái hồ ly Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ vào “Luyện hồn phòng” ta sẽ luyện ả đúng một trăm ngày xem ả có chạy mật ta không?
Lão tiếp:
- Từ nãy, bần tăng đã nói ba lần rồi ngươi vẫn cố lỳ không chịu nghe, bây giờ ta tốc cái mui xe kia ra xem ngươi còn bày trò quỉ quái được nữa không?
Dứt câu, Đảo điên hòa thượng giở cánh ta áo cà sà rộng thùng thình nhắm chiếc mui cỗ xe song mã phất ngang một cái.
Bùng...
Một tiếng động vang lên. Chiếc mui đứt lìa rời khỏi cỗ xe bật ra ngoài rơi xuống đất.
Hai con tuấn mã hốt hoảng cất tiếng hí vang lừng, bốn vó trước đã nghe vùn vụt. Cỗ xe lật ngang hất Điêu Thất Cô lẫn Hàn Tử Kỳ té lăn trên đám cỏ.
Hai ả nữ tỳ kinh hãi chạy tới đưa tay định đỡ Điêu Thất Cô đứng dậy. Điêu Thất Cô thét:
- Dang ra! Hai ngươi hãy tới nắm dây cương đừng cho hai con tuấn mã bỏ chạy, để mặc ta, việc gì phải đến hai người.
Dứt lời, Điêu Thất Cô liền đứng dậy.
Hai ả nữ tỳ vâng lệnh chạy tới nắm dây cương ghì lại đúng lúc hai con tuấn mã toan phóng đi.
Đảo điên hòa thượng nhìn Điêu Thất Cô cất tiếng cười hềnh hệch như chế giễu:
- Hà... hà... sao ngươi chưa chịu chạy đi còn đứng trơ ra phô trương cái thân xác hồ ly trước mắt bần tăng. Có phải ngươi chờ ta hóa kiếp thành chồn mới chịu trở về núi hay không?
Nhìn Hàn Tử Kỳ một cái, Điêu Thất Cô chộp lấy xiêm y tươm tất cho mình. Ả nhìn Đảo điên hòa thượng, nghiến răng kèn kẹt:
- Quái tăng! Món nợ hôm nay bản cung chủ hẹn sẽ trả trên mình lão một cách xứng đáng. Một ngày nào đó ta sẽ bắt lão, trút vào họng lão hàng chục viên “Vu sơn nhất đố biến lão thành một con thú dữ đói mồi cho lão nếm mùi đau khổ.
Lại nhìn Hàn Tử Kỳ vừa lồm cồm đứng dậy, Điêu Thất Cô nuốt đánh ực nước bọt một cái như hối tiếc giây phút thần tiên đứt đoạn nửa chừng. Ả nói:
- Tiểu tình lang. Non xanh còn đó sẽ có ngày thiếp gặp lại chàng như lời hẹn ước.
Lại nhìn Hàn Tử Kỳ một lần nữa, Điêu Thất Cô mới chịu phóng tới hai con tuấn mã, trút cho nửa phần thùng xe còn lại.
Hàn Tử Kỳ gầm lên một tiếng toan phóng mình chạy theo Điêu Thất Cô đang khi ả vừa leo lên lưng con tuấn mã.
Đảo điên hòa thượng quát:
- Đứng lại!
Liền theo tiếng quát, mấy đạo chỉ phong từ cánh tay áo cà sa rộng thùng thình của Đảo điên hòa thượng bắn vào ba nơi huyệt đạo trên mình Tử Kỳ.
Hự... hự...
Hàn Tử Kỳ té nhào xuống đất, nằm bất động. Chàng chỉ còn gầm gừ nhìn Đảo điên hòa thượng, cặp mắt đỏ rực mà không biết phải làm sao đứng lên để đuổi theo Điêu Thất Cô.
Ngồi trên lưng con tuấn mã, Điêu Thất Cô nhìn Hàn Tử Kỳ cất giọng yêu mỵ:
- Tiểu tình lang! Chàng hãy nhớ lời ước hẹn, thiếp chờ chàng tại Hồng nhạn cung, đôi ta sẽ làm lễ tơ hồng kết duyên phu phụ.
Chấm dứt câu, Điêu Thất Cô phi ngựa ra đường, mỗi bước ngựa đi ả nhìn lại một lần, tiếc rẻ, cho tới khi khuất bóng trong chòm lá cành rậm rạp.
Hai ả nữ tỳ cưỡi chung một ngựa phi nhanh theo phía sau lưng Điêu Thất Cô, phút chốc đã mất hút trong đám cát bụi mịt mù.
Chờ ở Điêu Thất Cô và hai ả nữ tỳ đi xa rồi, bấy giờ Đảo điền hòa thượng mới bước lại gần Hàn Tử Kỳ. Chàng vẫn còn nằm bất động hầm hừ như con hổ đói vừa vồ hụt miếng mồi ngon.
Đảo điên hòa thượng giỏ ngọn hữu chưởng lên điểm một loạt chỉ cách không vào ba mươi sáu huyệt đạo trên khắp thân mình Hàn Tử Kỳ.
Chỉ trong phút chốc, Hàn Tử Kỳ trở lại bình thường, toàn thân dịu mát, cặp mắt xanh biết không còn đỏ rực như trước nữa.
Đảo điên hòa thượng hất cánh tay áo cà sa giải tỏa các huyệt đạo đang bị bế tắc trên người Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ hự hự mấy tiếng rồi buông tiếng thở phào, đứng phắt lên, đưa mắt nhìn Đảo điên hòa thượng, ngơ ngác như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Hồi tưởng lại chuyện đã qua, Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực, cung kính:
- Tiểu bối xin vạn tạ công đức cao dầy của đại sư, trọn kiếp này không bao giờ quên được.
Đảo điên hòa thượng nghiêm sắc mặt:
- Tiểu tử! Đứng trước mặt bần tăng là kẻ tu hành mà ngươi vô lễ như thế sao? Người như con nhộng thế kia còn thể thống gì mà vạn tạ.
Đưa mắt nhìn qua, Hàn Tử Kỳ kinh hãi, vội vàng cúi xuống tươm tất cho mình. Chàng lại chắp tay trước ngực nhưng chưa kịp mở lời đã nghe Đảo điên hòa thượng lên tiếng:
- Đừng lộn xộn, chuyện của ngươi nào đã xong đâu mà vui mừng hí hửng, vừa rồi bần tăng chỉ dùng bí pháp tạm thời ngăn chặn chất dâm độc đang hoành hành ngươi đó thôi.
Hàn Tử Kỳ sợ hãi:
- Đại sư! ...
Đảo điên hòa thượng cướp lời:
- Ngươi trúng nhằm viên “Vu sơn nhất độ” của ả tiểu hồ ly Điêu Thất Cô, bần tăng điểm ba mươi sáu huyệt trên mình ngươi cho dục tình hạ xuống, nhưng chỉ trong chốc lát nữa đây, dục tình lại phát tác, biến ngươi thành con thú điên như trước, ngươi có nghe rõ ta nói chưa?
Hàn Tử Kỳ biến sắc:
- Đại sư, ngoài cách đó ra còn thứ thần đan nào giải được chất kỳ dâm “Vu sơn nhất độ”. nữa hay không?
Đảo điên hòa thượng lắc lắc chiếc đầu quái dị:
- Kẻ trúng nhầm kỳ dâm “Vu sơn nhất độ” từ lâu nay không có thứ thần đan nào chữa nổi, ngoại trừ...
Hàn Tử Kỳ hấp tấp:
- Đại sư, ngoại trừ thế nào?
Đảo điên hòa thượng thở phì:
- Ngoại trừ ngươi đến Hồng nhạn cung xin thuốc giải của ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô mới giải nổi dâm độc trong mình ngươi thôi. Nhưng ngươi hãy nhớ sau đó ả lại tiếp tục đầu độc ngươi, diễn ra cái cánh quái quỉ như vừa rồi, từ đó cho đến trọn kiếp này ngươi vô phương thoát khỏi bàn tay ả.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt đầm mình, Hàn Tử Kỳ vô cùng khủng khiếp, chôn chân tại chỗ, chỉ đưa mắt nhìn Đảo điên hòa thượng chưa thốt thêm lời nào nữa cả.
Đảo điên hòa thượng ngấm nghía Hàn Tử Kỳ một lúc, chợt buông tiếng thở dài:
- Bần tăng rất tiếc cho ngươi là một trang thiếu hiệp cốt cách phi phàm, đúng là một đóa kỳ hoa võ lâm ngàn năm chỉ xuất hiện có một lần lại hàm hồ trúng nhầm quỉ kế của ả hồ ly mặt ngọc Điêu Thất Cô ra nông nỗi này. Thực lòng ta cũng muốn cứu ngươi thoát ra khỏi cái cảnh trầm luân hoan lạc, cuối cùng chết một cách vô cùng thảm khốc, nhưng hiện nay vô kế khả thi ta đành thúc thủ, âu cũng là số mạng đã an bài trước cho ngươi rồi.
Ánh mắt Hàn Tử Kỳ chớp sáng:
- Đại sư, quả thật trên chốn giang hồ hiện nay không có một vị thần y nào chữa nổi kịch độc “Vu sơn nhất độ” này nữa hay sao? Xin đại sư thực tình nói cho tại hạ được rõ.
Đảo điên hòa thượng gật đầu:
- Không sai. Cứ như bần tăng nghĩ, ngươi hãy mau tới Hồng nhạn cung cách đây khoảng tám mươi dặm về phía ả hồ ly Điêu Thất Cô vừa bỏ chạy. Ngươi gặp lại ả bảo ả trao thuốc giải cho ngươi tạm thời qua khỏi lần này, sau đó tùy cơ ứng biến.
Hàn Tử Kỳ lại hỏi:
- Đại sư muốn bảo tại hạ tới Hồng nhạn cung xin thuốc giải, sau đó thừa cơ hội đánh cắp nhiều thuốc giải của ả hồ ly Điêu Thất Cô phải không?
Đảo điên hòa thượng lắc đầu:
- Không đúng. Ngươi nói sai rồi, dù cho ngươi có đánh cắp được rất nhiều thuốc giải của ả hồ ly Điêu Thất Cô cũng không thể tuyệt diệt căn bệnh “Vu sơn nhất độ” trong mình ngươi.
Hàn Tử Kỳ cau mày:
- Chứ thế nào xin đại sư chỉ giáo cho tiểu bối.
- Bần tăng bảo ngươi khi tới Hồng nhạn cung, gặp lại ả hồ Điêu Thất Cô, ngươi giả vờ chấp nhận làm đức lang quân của ả cho ả tin cậy ngươi, khi vào động phòng, thừa lúc ả không lưu tâm thình lình ngươi dùng chỉ pháp điểm huyệt ả, buộc ả phải trao cho ngươi viên ngọc “Ty độc thần châu”. Chính viên ngọc này mới có thể chữa trị dứt chứng kỳ dâm “Vu sơn nất độ”. Viên ngọc đó ả luôn luôn cất trong mình, ngươi rất dễ dàng hạ thủ.
Hàn Tử Kỳ lắc đầu:
- Tiểu bối không bao giờ hành động như thế được.
- Tại sao?
- Tại vì nếu tiểu bối chấp nhận làm đức lang quân của ả hồ ly mặt ngọc kia, cùng chung gối chăn với ả, còn gì thanh danh của một trung nam nhân chi chí giang hồ, dòng dõi họ Hàn sẽ vì hành động của tiểu bối mà ô nhục, bọn người võ lâm phỉ báng, chê cười làm sao tại hạ còn dám ngó mặt một ai nữa.
Đảo điên hòa thượng gật gù:
- Thế ngươi tính lẽ nào?
Đưa mắt nhìn thanh kiếm gần đó, Hàn Tử Kỳ cắn răng:
- Tiểu bối có cách rồi.
Chàng cúi xuống nhặt lấy thanh trường kiếm nắm chắc trong tay có vẻ rất cương quyết.
Đảo điên hòa thượng kinh ngạc:
- Tiểu tử, ngươi định làm gì?
Không đáp lời Đảo điên hòa thượng, Hàn Tử Kỳ cất thanh đoản kiếm lên, bùi ngùi:
- Mẹ ơi! Đứa con bất hiếu Hàn Tử Kỳ này không giữ gìn thanh danh của tổ phụ, làm điều bại hoại gia phong, con xin lấy cái chết đền đáp công ơn sinh thành của mẹ.
Dứt tiếng, Hàn Tử Kỳ đảo ngược mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim...
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
5 chương
84 chương
7 chương
96 chương
167 chương
38 chương