Luân Hồi Cung Chủ
Chương 47 : Chỉ một đường tơ
Chờ cho tên sứ giả số sáu đã lôi Tiểu Yến xuống tới đất, tên sứ giả số năm nhìn vào Đào Hoa phu nhân và Hàn Tử Kỳ xem hai người có hành động gì không, liền quay lại phi thân xuống thang lầu.
Vừa tới mặt đất, tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm đã nhanh chóng hướng mũi thanh giới đao lên lầu đề phòng Đào Hoa phu nhân và Hàn Tử Kỳ thừa cơ hội phóng xuống ám kích hắn.
Hành thủ của hai tên sứ giả Luân Hồi giáo quả nhiên không có một chút sơ hở cho đối phương tấn công bất ngờ đảo ngược lại tình thế, chẳng chút chậm trễ thân hình Đào Hoa phu nhân nhẹ như làn mây tới đứng ngay trên thang lầu đưa mắt nhin xuống phía dưới.
Tâm trường mỹ phụ cực kỳ căng thẳng khi trông thấy hai tên sứ giả Luân Hồi giáo sắp mang Tiểu Yến ra đi.
Tên sử giả Luân Hồi giáo số năm nói mau :
- Lục đệ, lên đường!
Lập tức tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu bế xốc Tiểu Yến lên vai, tay cầm thanh giới đao chĩa mũi về phía trước mặt tiến nhanh ra cánh cửa lớn Hồng lâu khách lúc này không một bóng người.
Liền đó, tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm, hai chân lui lại thật nhanh, trỏ mũi thanh giới đao lê? lầu, trợn cặp mắt nhìn Đào Hoa phu nhân.
Bọn chúng sấp ra tới cánh cổng còn mở có lẽ trong lúc hốt hoảng lão Tiêu quản gia không kịp đóng.
Đào Hoa phu nhân quay lại định hỏi Hàn Tử Kỳ thì chàng đã biến dạng từ bao giờ mỹ phụ chẳng hề hay biết chi cả.
Phút giây cuối cùng sinh mệnh còn mất của Tiểu Yến, lại không có Hàn Tử Kỳ. Đào Hoa phu nhân không thể nén lòng nổi nữa toan phi thân xuống đất, sử dụng chưởng lực đánh tên sứ giả Luân Hôi giáo số năm, sau đó sẽ dùng chỉ lực thần tốc bắn vào người tên sứ giả số sáu.
Cặp mắt lộ hung quang của tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm ngó thấy quát to :
- Đứng yên tại chỗ, một chút cử động bọn ta sẽ giết ả ngay lập tức Trông dáng bộ hung hăng của tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm biết không thế nào làm trái lời hắn được, Đào Hoa phu nhân đành phải ngưng bước Mỹ phụ căm hận nghĩ thầm :
- Chỉ vì ta không muốn cho ả biết ta đang ở, nơi này nên ta không liên hệ với ả đã lâu rồi, vì vậy bọn quỷ quái mới dám tới đây làm mưa làm gió, tác oai tác oái, nhưng nếu ta cứ mãi nhượng bộ, bọn chúng càng lộng hành thêm hơn, ta cần phải trừng trị bọn chúng một phen mới được.
Đào Hoa phu nhân nhìn cánh cửa lớn Hồng lâu khách đo lường tới chỗ mỹ phụ đứng có hơn năm trượng không có một loại khinh công nào lao tới cứu kịp Tiếu Yến thoát chết bởi mũi giới đao của tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu. Giờ chỉ còn một cách duy nhất là phải hạ độc thủ giết cả hai tên chứ chẳng còn cách nào hơn được. Dĩ nhiên, trong khi mỹ phụ động thủ, sinh mạng của Tiểu Yến cũng chẳng còn tồn tại. Bằng nếu không ra tay đợi khi bọn chúng đưa Tiểu Yến ra khỏi cổng có truy đuổi cũng không sao theo kịp. Phải tìm một giải pháp nào cho được an toàn trong trường hợp này.
Đào Hoa phu nhân cắn chặt vành môi anh đào, đôi mày thu nguyệt nhíu lại lấy một quyết định cuối cùng, còn hay mất trước khi xuất thủ...
Mỹ phụ đứng bất động trên lầu, quay lại tìm Hàn Tử Kỳ vẫn không thấy hóng dáng chàng ở nơi đâu cả. Mỹ phụ nghĩ chẳng lẽ trang thiếu hiệp chánh khí giang hồ như chàng lại bỏ trốn đi giữa cơn nguy khốn của người nghĩa muội vậy còn gì đạo nghĩa, thanh danh nữa.
Lúc bấy giờ, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đã lôi Tiểu Yến ra khỏi cánh cửa lớn Hồng lâu khách tới khoảng sân rộng phía trong cánh cổng dừng lại, đảo mắt quan sát bên ngoài.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu giục tên sứ giả số năm :
- Ngũ huynh, chúng ta đi mau!
Tẽn sứ giả Luân Hồi giáo số năm gật đầu :
- Lục đệ hãy an tâm, bọn ta đã ra tới đây rồi, đâu còn gì trở ngại nữa, ả đứng trên thang lầu không làm gì được bọn ta đâu đừng sợ Hắn nhìn Đào Hoa phu nhân, cất tiếng cười khoái trá :
- Ha.... ha... bây giờ bọn ta đưa ả này về Luân Hồi giáo nộp cho Cung chủ lãnh thưởng một ngàn lạng vàng, tha hồ tiêu phí cho phỉ chí sanh bình... Ha... ha...
Bỗng tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm im bặt, vì vừa nghe có tiếng rú thảm khốc phát ra từ cửa miệng của tên sứ giả số sáu.
Đã thấy cánh tay phải của tên sứ giá số sáu bị chặt đứt một khúc tới khuỷu tay, thanh giới đao rơi xuống đất, bàn tay trái đang ôm lấy Tiểu Yến buông ra bụm lấy vết thương máu tuôn ra xối xả.
Tiểu Yến bị mất thăng bằng nhào xuống, chưa tới đất, một cánh tay nào đó đã ôm ngang lưng nàng, giật lùi ra ngoài nhanh như chớp.
Diễn biến bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm khiến cho hắn vô cùng sửng sốt đến ngẩn ngơ.
Nhìn cánh tay cụt của tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu hãy còn giật run rật nằm trên mặt đất, tên sứ giả số năm quá đỗi kinh hoàng mặt mày tái ngắt.
Thoáng nhận ra người đang ôm Tiểu Yến, tên sứ giá Luân Hồi giáo số năm quát :
- Người là...
Bịch... bịch...
Hai đạo kiếm phong từ mũi kiếm người đó điểm trúng ngực tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm. Hắn rú lên một tiếng, đưa tay ôm lấy ngực, mồm phun ra một bụm máu tươi, lảo đảo tháo lui về phía sau mấy bước, trố mắt nhìn xem nhân vật đó là ai lại có lối võ công khủng khiếp đến thế. Theo hắn nghĩ chắc chắn người đó vừa chặt cụt cánh tay của tên sứ giả số sáu vừa cứu Tiểu Yến chứ chẳng còn là ai nữa.
Đào Hoa phu nhân nhận diện người vừa cứu nguy Tiểu Yến trong lòng hoan hỉ phi thân xuống đất chầm chậm tiến ra ngoài cánh cửa lớn Hồng Lầu Khách...
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
5 chương
84 chương
7 chương
96 chương
167 chương
38 chương