Luân Hồi Cung Chủ
Chương 15 : Diệu kế
Chí Thiền đại sư khó chịu cau mày :
- Tiểu thí chủ cười gì, mấy lời bần tăng vừa nói tiểu thí chủa thấy thế nào?
Hàn Tử Kỳ thôi cười :
- Tại hạ lại cười đại sư một lần nữa đấy.
Chí Thiền đại sư hỏi :
- Tiểu thí chủ lại cười bần tăng chuyện gì?
Hàn Tử Kỳ khỉnh giọng :
- Tại hạ cười đại sư đã lầm. Tại hạ đâu có ngu dại rơi vào quỷ kế của đại sư.
Chí Thiền đại sư bình tĩnh :
- Bần tăng dùng kế gì?
- Đại sư dùng kế “Điệu hổ ly sơn” phỉnh lừa tại hạ rời khỏi vực tử thần, dùng ám hiệu ra lệnh cho quần hùng mai phục con đường ra tuyệt lộ, bất thần tấn công tại hạ, bắt trói tại hạ, mổ bụng tranh giành chiếm đoạt việt Kỳ lân chí bảo, tại hạ nói có đúng không nào?
Chí Thiền đại sư lớn tiếng :
- Thiếu Lâm tự đường đường chính chính là một môn phái chánh đạo từ nhiều đời qua, thanh danh lừng lẫy khắp bốn phương trời, tất cả trong giang hồ thảy đều tôn kính, gọi là ngôi sao bắc đẩu võ lâm, lẽ nào chỉ vì viên Kỳ lân chí bảo bần tăng lại phỉnh lừa tiểu thí chủ ra ngoài bình nguyên hạ độc thủ đối với một kẻ hậu bối như tiểu thí chủ để chuốc lấy danh nhơ, làm ô uế cửa thiền, ngàn đời không rửa sạch hay sao?
Hàn Tử Kỳ gật đầu :
- Đại sư chí lý, nhưng tại hạ mạo muội xin hỏi đại sư một vài câu.
Chí Thiền đại sư ôn nhu :
- Tiểu thí chủ cứ hỏi. Bần tăng sẵn sàng đáp ứng những điều đang thắc mắc trong lòng tiểu thí chủ.
Hàn Tử Kỳ cất cao giọng :
- Quần hùng đến Bạch Hổ sơn tham dự đại hội tranh hùng đêm nay gồm có hai đạo Hắc, Bạch phải không?
Chí Thiền đại sư gật đầu chẳng chút do dự :
- Đúng không sai.
Hàn Tử Kỳ tiếp :
- Từ trước đến nay Hắc phái và Bạch đạo luôn luôn thù nghịch lẫn nhau có phải không?
Ngập ngừng phút giây, Chí Thiền đại sư gắng gượng gật đầu :
- Tiểu thí chủ nói đúng.
Hàn Tử Kỳ hừ nhẹ :
- Hắc phái và Bạch đạo đã là thù nghịch với nhau, môn phái Thiếu Lâm lãnh đạo Bạch đạo, làm thế nào quần hùng Hắc phái lại chịu nghe theo mệnh lệnh của đại sư như những lời đại sư đã nói vừa rồi. Giá nếu hiện giờ tại hạ nghe lời đại sư tới bình nguyên, bọn họ vọng động bất ngờ, liệu đại sư có vãn hồi nổi cuộc diện xảy ra hay không. Hay là chỉ vì tham vọng Kỳ lân chí bảo, hai bên cao thủ Hắc, Bạch sẽ diễn ra một trận đại ác chiến kinh hồn, hậu quả có cả trăm người nằm xuống, cả ngàn người mang thương tích, tạo nên một kiếp sát vận chưa từng có trong lịch sử võ lâm kim cổ, để rồi môn phái Thiếu Lâm chuốc lấy ô danh ngàn đời không chuộc nổi, đạo lý này chẳng hiểu đại sư đã nghĩ đến chưa?
Trong lòng Chí Thiền đại sư vô cùng kích động trước sự thông minh quán chúng của Hàn Tử Kỳ. Sững sờ phút giây, đạo nhân nhủ thầm :
- Gã tiểu tử họ Hàn này tính khí quá cương cường, lại thông minh tuyệt thế, gã đoán biết diệu kế của ta, giờ ta đâu còn phương cách nào chinh phục, khuyến dụ được gã nữa, nhưng chẳng lẽ để mặc Kỳ lân chí bảo chôn vùi dưới vực sâu theo gã, công phu của ta và Huyền Thông đạo hữu trở thành mây khói hay sao?
Chí Thiền đại sư hoàn toàn thất vọng chưa có lời nào, chợt bên tai nghe Không Không sư thái dùng “truyền âm nhập mật” nói vọng vào :
- Chí Thiền đạo hữu, gã tiểu tử họ Hàn này tính nết ngông cuồng ngạo mạn, tự đại, tự cao, xem qua không thể dùng lời thuyết phục được gã rồi.
Chí Thiền đại sư cũng sử dụng bí pháp đó hỏi Không Không sư thái :
- Cứ như cao kiến của Không Không đạo hữu, chúng ta phải làm thế nào để thu nạp viên Kỳ lân chí bảo trong trường hợp hoàn toàn bế tắc này?
Giọng Không Không sư thái lại nổi lên :
- Chúng ta hãy nên áp dụng phương pháp cuối cùng, may ra cứu vãn được tình hình, đừng để gã tiểu tử nhảy xuống vực kẻo hỏng đi cả đại sự sau này.
- Không Không đạo hữu nói thế có nghĩa là chúng ta phải hành động, bắt gã tiểu tử trước khi gã toan nhảy xuống vực tử thần, có phải thế không?
- Đúng, không sai. Ngoài phương cách đó ra chẳng còn cách nào nữa. Chúng ta phải hành động cho sớm, chậm trễ sẽ có biến cố, biết đâu bọn Luân Hồi giáo chẳng tới đây tranh đoạt Kỳ lân chí bảo, càng thêm rắc rối hơn nhiều.
Đo lươòng khoảng cách giữa hai bên, Chí Thiền đại sư thất vọng :
- Từ chỗ chúng ta đứng đến gã tiểu thử có hơn ba trượng, gã lại đứng sát bên bờ vực, chỉ cần nghiên mình một cái là đã rơi xuống đó rồi, đâu có một loại thân pháp nào tới kịp bắt gã.
Không Không sư thái trấn an :
- Chí Thiền đạo hữu hãy an tâm, bần ni đã có phương cách bắt gã tiểu tử.
Chí Thiền đại sư ngạc nhiên :
- Không Không đạo hữu sử dụng cách nào bắt gã?
- Cứ như thiển kiến của bần ni, Chí Thiền đạo hữu hãy dùng kế trì hoãn, đàm đạo với gã tiểu tử, kéo dài câu chuyện càng lâu càng tốt. Bần ni sẽ sử dụng sợi dây Phược ma thằng chờ lúc gã hớ hênh, xuất kỳ bất ý ném dây trói gã.
Chí Thiền đại sư lo ngại :
- Không Không đạo hữu tính kế rất hay, nhưng bần tăng chỉ lo ngại đang khi đạo hữu ném sợi Phược ma thằng, gã tiểu tử nhận ra sẽ nhào xuống vực tử thần trước, mọi điều dự tính của Ngũ đại môn phái chúng ta sẽ hỏng mất.
Không Không sư thái cương quyết :
- Bần ni cũng đã nghĩ đến đều đó rồi. Nhưng gã tiểu tử họ Hàn này đã đánh cuộc liều lĩnh với chúng ta, bắt buộc chúng ta cũng phải đánh cuộc rủi may với gã. Vả lại, nếu như gã cả gan dám nhảy xuống vực tử thần, chúng ta sẽ xuống đó tìm thi hài gã, thu nhận Kỳ lân chí bảo khỏi phải mang tiếng sát hại gã, đó là một điều tốt cho chúng ta sau này.
Chí Thiền đại sư áy náy :
- Không Không đạo hữu, chúng ta vốn là những kẻ tu hành, chay niệm dù cho gã tiểu tử đã chết rồi, nhưng chẳng lẽ lúc đó lại mổ bụng gã thu lấy Kỳ lân chí bảo?
Không Không sư thái biện bạch :
- Chí Thiền đạo hữu khỏi phải lưu tâm tới điều tiểu tiết đó. Ngộ biến phải tùng quyền. Năm xưa đức Phật tổ còn giết con độc xà cứu nhân độ thế, dù nay chúng ta đã là kẻ tu hành, nhưng vẫn còn xác phàm, gã tiểu tử đã chết rồi mổ bụng gã moi lấy Kỳ lân chí bảo đâu phải phạm tội sát tinh mà chúng ta tỵ hiềm.
Ngẫm nghĩ phút giây, Chí Thiền đại sư ưng thuận :
- Không Không đạo hữu đã nói thế, bần tăng phải nghe theo, chúng ta hãy hành động may ra sẽ thành công.
Tới đây, Chí Thiền đại sư và Không Không sư thái thu hồi bí pháp “Truyền âm nhập mật”, không một ai hay biết chi cả.
Chỉnh lại sắc diện cho thật nghiêm trang, Chí Thiền đại sư to tiếng, nhưng ngôn từ vẫn từ hòa :
- Tiểu thí chủ, bần tăng vừa chợt nghĩ ra một giải pháp cuối cùng, muốn nói với tiểu thí chủ, chẳng hiểu kết quả gì không?
Trong lòng Hàn Tử Kỳ nghi hoặc Chí Thiền đại sư sắp dùng quỷ kế độc hiểm, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt lão đạo nhân :
- Giải pháp cuối cùng gì, xin đại sư chỉ giáo, tại hạ đang nghiêm túc chờ nghe.
- Bây giờ bọn bần tăng lùi lại phía sau hai trượng, tiểu thí chủ cũng phải rời khỏi vực tử thần hai trượng, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu đàm đạo với nhau, tìm một giải pháp nào hợp lý, hợp tình, cả hai bên đều ưng thuận, không có ai chống đối để hóa giải trường hợp bế tắc này, tiểu thí chủ có khứng chịu không?
Hàn Tử Kỳ cười khỉnh :
- Đại sư lại dùng kế “Dục hoãn cầu mưu” kéo dài câu chuyện chờ lúc tại hạ không quan tâm cùng nhau động thủ bắt tại hạ có phải không?
Giọng nói của Chí Thiền đại sư càng từ hòa hơn :
- Tiểu thí chủ chớ nên hiểu lầm mà phạm tội với đức từ bi. Sở dĩ phải làm như thế, hai bên sẽ được định tâm nghĩ suy tìm một giải pháp thật ổn thỏa. Tiểu thí chủ cứ đứng đó trong lòng bất an, bọn bần tăng cũng hoang mang, tâm thần luôn luôn bị phân tán, làm thế nào có đủ sáng suốt đàm đạo với nhau. Tiểu thí chủ thấy có đúng không?
- Ha... ha... ha... ha...
Hàn Tử Kỳ ngửa mặt lên cười ý chừng khinh bỉ Chí Thiền đại sư vừa nói ra mấy lời thấp hèn khó lọt vào tai.
- Vút..
Một sợi dây đen huyền từ trong tay Không Không sư thái bay vù tới Hàn Tử Kỳ nhanh hơn chớp giật...
Thừa lúc Hàn Tử Kỳ ngửa mặt cười, Không Không sư thái xuất kỳ bất ý ném sợi dây Phược ma thằng đúng như điều đã dự tính từ trước.
Hàn Tử Kỳ ngưng cười, ngó thấy hét :
- Ngươi dám...
Mồm hét, Hàn Tử Kỳ cũng vừa nghiêng mình ngã xuống vực tử thần...
Huỵch!...
Chẳng còn kịp nữa, sợi dây Phược ma thằng đã quấn ngang mình Hàn Tử Kỳ siết chặt.
Quần hùng quát chấn động :
- Bắt gã!
- Mổ bụng gã...
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
29 chương
100 chương
9 chương
89 chương
154 chương
321 chương
136 chương