Do đã đoán trước được đáp án, nên Phillis không có nhiều kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Atlie hiện rõ bi thương cùng hoài niệm, cô không khỏi có chút giật mình. Rõ ràng trong trí nhớ, khuôn mặt của người phụ nữ kia đã mơ hồ không rõ, nhưng giờ phút này nhớ lại, Phillis phảng phất còn có thể cảm giác được loại khí tức ôn nhu này…. Loại ôn nhu chỉ có ở mẹ. “Ngươi đi đi.” Phillis chậm ra đi qua Atlie, mái tóc dài màu lam xẹt thành một độ cong quanh co khúc khuỷu giữa không trung. Atlie mấp máy môi, nhưng không có phát ra tiếng gì, trong lòng phảng phất có vô số vấn đề, nhưng cũng như chẳng có vấn đề gì cả. Cô quay đầu lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, mái tóc dài màu lam dưới ánh nến mờ nhạt giống như dòng nước được chiếu sáng lấp lánh. Lui về phía sau hai bước, Atlie tựa vào bên cửa sổ, phía sau là màn đêm tối đen, “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ….” Giọng nói càng ngày càng thấp, như thể đang nỉ non, “Như vậy, hẹn gặp lại.” Nhìn sắc mặt hàm xúc kỳ lạ của điện hạ nhà mình, Barzel không dám lên tiếng. Thời gian anh làm việc trong phủ công tước cũng không dài, có rất nhiều chuyện bí mật mà anh không biết, đối với cảm xúc thất thường của điện hạ, anh chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, mà không thể nói ra lời an ủi nào được. “Điện hạ, nàng ta đã đi.” Một lát sau, thấy điện hạ vẫn trong tình trạng mất hồn, Barzel thật cẩn thận mở miệng. Phillis xoay người nhìn chằm chằm cái cửa sổ đã không còn có bóng người kia, một hồi lâu, không biết cô nghĩ tới cái gì mà lại hơi hơi nhíu đôi lông mày thanh tú. Sau một lúc lâu, Phillis nhẹ nhàng nói: “Ngươi sang phòng cách vách nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm người.” “Vâng, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.” Barzel nói xong, hơi hơi hành một lễ với Phillis, rồi mới rời khỏi phòng. Làm Thánh Tử Giáo Đình, hơn nữa còn có liên quan đến Alvis, cho nên Lucia mới đến Kleist được một ngày thì đã nhận được một đống lớn thiệp mời đến dự đủ loại yến hội. Nhìn chồng thiệp mời đã được Jocelyn sửa sang lại đặt lên bàn, khóe miệng Lucia run rẩy hai lần, cmn, nơi này là thành Sebier, cũng không phải là thủ đô Mister của Xigal, sao lại có nhiều quý tộc như vậy, chẳng lẽ đầu năm nay, quý tộc bắt đầu mất giá không đáng xu nào sao? “Thánh Tử đại nhân, bên phải là của một ít quý tộc nhỏ, còn bên trái là những đối tượng cá biệt có giá trị để tham gia.” Jocelyn làm trợ thủ toàn năng đứng ở bên cạnh Lucia, nhẹ giọng nói. Lucia nghe vậy, cảm thấy hứng thú cầm vài tấm thiệp mời bên trái ra nhìn. Tuy cậu là Thánh Tử, nghe vào tai có vẻ là một nghề nghiệp có chức vị cao, nhưng khổ nỗi lúc trước cậu vẫn luôn trạch trong Thánh Thành, cho nên chưa từng tham gia yến hội gì, hiện tại có cơ hội đương nhiên phải tới học hỏi một phen, hơn nữa cái này cũng là một cơ hội tốt để tìm người tài giỏi. Mở ra một cái thiệp mời màu bạc thiếp vàng, “Bá Tước Quinel?” Lucia hơi nhướn mày lên, thầm nghĩ đây là gia tộc nào. Jocelyn nghe tiếng của Lucia, mở miệng giải thích, “Cái người tên Quinel này tuy chỉ là một Bá Tước, nhưng phu nhân của ông ta lại là con gái thứ hai của Công Tước Marty, có lực ảnh hưởng tương đối lớn trong giới quý tộc ở Xigal.” Nghe Jocelyn nói xong, Lucia cảm thấy trước mắt sáng lên, ép lại tâm tình kích động, lại nhìn thiệp mời trong tay thêm lần nữa, ghi nhớ thời gian xong, mới tận lực bảo trì bình tĩnh nói với Jocelyn: “Đi tiệc này đi.” Jocelyn không nhìn ra Lucia không bình thường, yến hội của Bá Tước Quinel diễn ra vào tối hôm nay, ông phải đi tìm Sandy thương lượng về vấn đề mang theo bao nhiêu người đi theo vào buổi tối, cho nên sau khi nhận được chỉ thị của Lucia, ông liền rời đi. Jocelyn vừa đi, Lucia đã không hề có hình tượng chạy đến cái giường lớn mềm mại nằm xuống, nhìn trần nhà cao cao, Lucia cười bỉ ổi trong lòng, làm một người đóng kịch đến tan vào khung xương, đương nhiên trên mặt cậu vẫn là nụ cười của thánh nhân, không thể không khen một câu, kỹ năng thật cao siêu. Công Tước Marty là một trong ba Công Tước lớn của đế quốc Xigal, làm Công Tước của một gia tộc lâu đời, đương nhiên nhà của Công Tước Marty vẫn thường kết thông gia với hoàng thất, hoàng hậu đương nhiệm chính là con gái đầu của Công Tước Marty. Đương nhiên mấy cái đó đều không phải là nguyên nhân khiến Lucia kích động, mấu chốt ở chỗ con gái của hoàng hậu – công chúa Grita Orly kia, hiện tại cô cũng đang học tại Kleist, cho nên yến hội tối nay của Bá Tước Quinel, cô nhất định sẽ tham dự. Mấu chốt nhất là cô công chúa Grita này chính là một trong số nữ phụ không nhiều trong sách, hơn nữa, diện mạo xinh đẹp, tính cách còn rất khiến người ta thích, kiếp trước, lúc đọc truyện, Lucia đã có cảm giác Grita quả thực chính là nữ thần trong mộng của cậu. Nghĩ đến dòng miêu tả cô công chúa Xigal này ở trong sách, cậu cười càng thêm bỉ ổi ở trong lòng. Sáng sớm hôm nay Arnold đã thần bí hề hề rời cửa, nói là có chuyện muốn làm, Lucia vốn còn rất tò mò, nhưng hiện giờ cậu lại thấy đây là cơ hội tốt trời cho, nêu đi cùng Arnold, lỡ cuối cùng nữ phụ vẫn bị Arnold hấp dẫn mất thì phải làm sao đây. Hiện tại Arnold không ở, dựa vào khí chất, địa vị và dung mạo của cậu, cậu không tin không bắt được nữ thần Nói đến nữ thần, à không, là yến hội, Lucia như một con cá chép lăn lộn rồi lại bò từ giường lên. Trong sách hình như có viết công chúa Grita rất thưởng thức cánh mày râu ổn trọng, thành thục, thực lực cường đại, Lucia cúi đầu nhìn bản thân, trước sau như một vẫn là trường bào màu trắng, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng thành thục ổn trọng a, đồ màu tối vẫn tương đối có cảm giác ổn trọng. Khó chịu nhíu nhíu mày, đột nhiên Lucia phát hiện hình như quần áo của cậu, toàn bộ chỉ có màu trắng, nghiêm túc ngẫm lại, lần duy nhất mặc đồ có màu khác, cmn là áo choàng màu đen của Arnold, sặc, quả thực không thể chơi vui được! Nản lòng ngồi xuống cạnh bàn, Lucia đan tay chống cằm, ánh mắt u buồn nhìn chằm chằm ánh mắt trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ. Cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, cho dù có quần áo màu tối, thì cậu cũng không thể mặc a, yến hội là loại trường hợp chính thức, nhất định phải mặc đồ đặc biệt dành riêng cho Thánh Tử, không thể tự tiện mặc đồ khác được. Thắp một nén nhan cho cuộc sống toàn màu trắng về sau của mình một hồi, Lucia chỉ có thể nhận mệnh gửi hy vọng vào người đẹp Grita có thể bị chinh phục bởi khí chất siêu phàm cùng dung mạo anh tuấn không người bì kịp. Thời gian của một ngày trôi qua thật là nhanh. Lúc chạng vạng, Lucia được Jocelyn giúp mặc đồ mới hoàn toàn, chuẩn bị đi tham gia yến hội. Dưới các loại ánh mắt kinh diễm, sùng bái, hâm mộ của người bên ngoài, Lucia vẫn bình tĩnh một đường ra đến cửa trường học. Nhìn thoáng qua người cùng đi theo cậu lần này, trừ Jocelyn, Sandy ra còn có sáu Kỵ Sĩ, tất cả đều thống nhất mặc đồ Kỵ Sĩ màu trắng của riêng Giáo Đình, nhìn một mảnh màu trắng lóa mù cả mắt, Lucia quỷ dị cảm thấy trong lòng mình được cân bằng. Lucia động tác nhanh chóng nhưng lại không mất ưu nhã leo lên xe ngựa bên cạnh, người khác thấy thế cũng lần lượt nhảy lên ngựa. Đoàn người đạp ánh mặt trời cuối cùng trong ngày, bắt đầu xuất phát. Thu thập thật tốt tâm tình của mình, Phillis trang điểm tỉ mỉ mang theo Barzel, rốt cuộc cũng tìm được đến học viện Kleist trước khi trời tối. Trải qua một phen thăm hỏi, lại nghe được tin Lucia đã đi ra ngoài. Phillis đành phải tìm phòng trọ bên ngoài Kleist, quyết định ôm cây đợi thỏ. Hôm nay cửa phủ Bá Tước Quinel phá lệ náo nhiệt, từ lúc ba bốn giờ chiều đến giờ đều không ngừng các loại xe ngựa hoặc điệu thấp hoặc xa hoa đủ loại đi vào, người tới nối liền không dứt. Nên biết trước kia Bá Tước Quinel vốn không có mặt mũi lớn như vậy đâu, nào có thể khiến nhiều quý tộc, thậm chí còn có Hầu Tước, Công Tước đồng ý lời mời tham dự yến hội như vậy. Chỉ là người có tin tức linh hoạt đều biết nhân vật chính đêm nay chính là công chúa Grita cùng Hoàng tử Alvis, cả hai vị này đều là hai người con được quốc vương bệ hạ sủng ái nhất, ngoài ra, Hoàng tử Alvis còn là người đứng đầu trong số những người con có thể tiếp nhậm vị trí quốc vương. Bởi vì cả hoàng tử lẫn công chúa đều chưa kết hôn, cho nên phần lớn quý tộc tham gia yến hội hôm nay đều hiểu lòng mà không nói, dẫn con của mình đến đây, với kỳ vọng có thể làm thông gia với vương thất, nếu không được thì cũng có thể đặt quan hệ giao lưu với hoàng tử và công chúa. Lúc Lucia đến thì trời đã hơi tối. Sau khi giao xe ngựa cho thị vệ phủ Bá Tước, cậu liền mang theo người đi vào phủ. Một đường được người hầu dẫn đến Đại Sảnh yến hội, còn chưa đi vào, thì đã có thể nghe thấy tiếng ăn uống linh đình, bắt chuyện ồn ào ở bên trong. Để sáu Kỵ Sĩ đứng chờ ở cửa Đại Sảnh, Lucia chỉ mang theo Jocelyn và Sandy đi vào. Người hầu dẫn Lucia đi vào xong liền chạy nhanh đến chỗ người đàn ông trung niên cao to, bình thản nhỏ giọng nói hai câu. Sau khi người trung niên kia được người hầu truyền tin, tầm mắt ông xuyên qua đám người nhìn về phía Lucia, đáy mắt chợt lóe tia sáng. Nhưng ông còn chưa có hành động gì thì đã thấy Alvis thẳng tắp đi về phía cửa. Alvis vốn cũng không kiên nhẫn đi tham gia yến hội gì đó, cho nên lúc thiệp mời đưa tới, y chưa xem đã từ chối. Chỉ là nửa đường nghe được tin Lucia sẽ tới tham gia, nên y mới vội vàng chạy tới đây. Yến hội này toàn những tên quý tộc có tâm tư này nọ, giả nhân giả nghĩa truy cầu danh lợi tham gia, nghe đám người này khen ngợi đồ ăn, thỉnh thoảng còn có người có ý muốn nhấc quan hệ với y, càng khiến gương mặt treo nụ cười nhất quán của Alvis trở nên cứng ngắc. Y đứng giữa ba quý tộc, không thèm để ý nghe những lời khen dối trá của họ, lực chú ý đều tập trung ở cửa Đại Sảnh, âm thầm chờ Lucia đến. Lucia vừa đến thì y đã chú ý tới, trong cái Đại Sảnh đầy nến chiếu sáng này, người y tâm tâm niệm niệm mặc một bộ áo trắng viền vàng, phía sau là màn đêm u tối, khiến Alvis có cảm giác tim mình tựa hồ đập loạn hai nhịp. Hình ảnh trước mắt khiến Alvis nhớ tới cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên. Khi đó, y ngồi trên cây, người này dắt ánh nắng mùa hè từng bước một đi về phía mình…. Sau này nhớ lại, chỉ nhớ được mái tóc vàng óng còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời cùng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo như được khắc trên ngọc trắng. Vô ý thức hít một hơi thật sâu, Alvis lộ ra tươi cười thật tâm đầu tiên trong đêm nay. Chào hỏi với đám người vây quanh mình xong, Alvis xuyên qua đám người này, bước nhanh về phía Lucia còn đứng ở cửa.