Phía Đông Nam Thánh thành. Một dãy núi nguy nga trải dài mà mắt không thể nhìn đến đỉnh, cây cối cao lớn xanh um tạo thành một bức tường ngăn cản tự nhiên, che khuất tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, đồng thời nơi đây cũng là một ngôi nhà thoải mái cho ma thú. Dãy núi Hill luôn là thiên đường của những người thích mạo hiểm, bên trong có vô số kỳ trân dị quả cùng các loại ma thú trân quý, đương nhiên nếu bạn có đầy đủ vận khí và thực lực, nói không chừng bạn có thể từ nơi này thu hoạch được một loại thú sủng độc nhất chỉ thuộc về mình. Nhưng dãy núi Hill lại là cấm địa của mọi người, chỗ đó sương mù lượn lờ nhiều năm, người đi vào luôn luôn không thấy đi ra, ai cũng không biết trong khu rừng đó đến tột cùng có cái gì. Từng có lời đồn rằng có một vị Pháp Thánh vì hiếu kỳ lại ỷ vào thực lực cường hãn của bản thân mà đi vào bên trong ngọn núi, kết quả chỉ có đi vào không có đi ra, dần dà, núi này không còn người đặt chân đến. Những cây cổ thụ tráng kiệt cản trở ánh mặt trời chiếu rọi, bên trong khu rừng u ám tràn ngập sương mù nồng hậu, loáng thoáng có thể thấy hai bóng dáng một đen một trắng đứng ở dưới chân ngọn núi. “Anh, nghe nói nơi này rất nguy hiểm, chúng ta nên về thôi, có được không?” Một đứa trẻ bảy tám tuổi mặc đồ màu đen giật giật ống tay áo của thiếu niên áo trắng ở bên cạnh. “Arnold, em có tin anh không?” “Đương nhiên tin!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của đứa trẻ tràn ngập nghiêm túc. Lucia chỉnh lại sắc mặt, vừa lôi kéo Arnold tiếp tục đi về phía trước vừa giải thích: “Arnold, ta có cảm giác ở nơi này có một đồ vật rất quan trọng đối với chúng ta, cho nên ta mới gạt bọn Jocelyn để đến đây, em cũng biết nếu Jocelyn biết ta tới chỗ này, khẳng định ông ta sẽ báo cho bệ hạ, đến lúc đó ta sẽ không thể tới đây được.” “Đồ vật quan trọng…? Thật sự rất quan trọng với anh sao?” Arnold hỏi. “Ừ, rất quan trọng!” Nhưng là đối với ngươi a, những lời này Lucia không có nói ra khỏi miệng, bởi cậu hiểu rõ nếu Arnold biết mình đến một nơi nguy hiểm như vậy là vì hắn, hắn nhất định sẽ không muốn mình mạo hiểm, chỉ vì một phen tâm ý này của Arnold, Lucia đã thấy chuyến đi lần này thực sự không còn mệt. Kỳ thật lúc đầu, Lucia có nghĩ tới việc giữ Arnold bên người dốc lòng chăm sóc, không để cho hắn đi phá bỏ phong ấn trên người, nhân vật chính không có ma pháp hô mưa gọi gió, như vậy làm sao còn có thể hủy diệt thế giới được? Nhưng trong khoảng thời gian ngày đêm ở chung này, Lucia không đành lòng, không đành lòng để hắn tiếp tục cuộc sống hèn mọn tầm thường này, đặc biệt thế giới này nguy hiểm như vậy, cậu cũng không có khả năng thời thời khắc khắc đều có thể làm bạn bên người Arnold, không có thực lực lại ‘mù mắt’, làm sao hắn có thể tiếp tục sinh tồn cơ chứ, hơn nữa cậu tin tưởng Arnold hiện tại khẳng định không có ý tưởng điên rồ gì, cho nên hôm nay mới có cái màn này…. Arnold nhíu chặt mày, bất an nói: “Ta đến đây khẳng định sẽ khiến anh thêm phiền.” Tuy rằng rất không cam tâm, nhưng Arnold vẫn đề nghị: “Nếu không anh đi một mình thôi, ta ngốc ở chỗ này chờ anh là tốt rồi.” Đến thời điểm này Arnold vẫn tình nguyện không đi cùng, cũng không nguyện để cậu nhìn thấy màu mắt của hắn, hắn luyến tiếc sự ôn nhu mà cậu cấp cho, tuy rằng biết cậu sẽ không giống người bình thường, nhưng hắn vẫn không dám cá cược, hắn sợ cậu sẽ giống như những người khác chán ghét sợ hãi màu mắt của hắn, cho nên hắn thà rằng cả đời này đều giả bộ mù như vậy, cũng muốn giữ cậu lại…. Lucia cảm thấy tự nhiên nghẹn khuất, thật giống như bạn có một bí mật nho nhỏ về một người nào đó, nhưng người kia cái gì cũng không biết mà vẫn cứ đứng trước mặt bạn lắc lư, bạn cố tình lại không thể đem bí mật kia nói cho người đó, chỉ có thể nghẹn chết bản thân. “Em nói cái gì đó, nếu anh đã mang em đến, khẳng định là có chỗ cần em giúp, hay là do, em sợ có nguy hiểm, cho nên không muốn mạo hiểm với anh?” Đôi khi phép khích tướng là một biện pháp tuyệt vời để đối phó với Arnold. Arnold không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khi anh nói lời này nhất định là hơi hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt màu lam nhạt kia mang theo thản nhiên cùng không ủng hộ. Anh của hắn a! Lúc nào cùng có thể khiến hắn dễ dàng cảm thấy sung sướng. Giãn mày ra, Arnold cười nhu thuận đến sáng lạn, ngẩng mặt lên, thành kính nghiêm túc nói: “Vâng, ta sẽ cùng anh…. vĩnh viễn!” Hai chữ sau chỉ nói ở trong miệng, chưa đến tai của Lucia thì đã tan biến trong không khí. Lucia một tay nắm Arnold, một tay cầm trường kiếm dùng lực chặt những tán lá cản đường đi về phía trước. Càng đi vào bên trong, sương mù càng lớn, lúc này Lucia chỉ có thể nhìn thấy cự ly khoảng ba mét, trong lúc Lucia đang hết sức chuyên chú mở đường, Arnold lại đột nhiên kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: “Anh, ở phía trước có tiếng động.” Ngày thường Arnold không thể dùng mắt xem đồ vật, cho nên thính giác của hắn so với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều, bởi vậy cho dù Lucia không nghe thấy tiếng động gì, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Arnold, dừng bước, “Em có thể nghe ra đại khái là tiếng gì không?” Arnold lại tập trung lực chú ý, nghiêm túc nghe ngóng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu với Lucia, “Tiếng động quá nhỏ, nghe không rõ.” Lucia cẩn thận quan sát chung quanh, phát hiện muốn lên núi chỉ có thể đi về phía trước, các phương hướng khác đều quá dốc, căn bản không đi được, đành thở dài, “Các hướng khác đều đi không được, chỉ có thể đi về phía trước.” Nghiêng đầu nghiêm túc dặn dò Arnold: “Nếu gặp nguy hiểm, nhớ rõ đi theo phía sau ta, không được chạy loạn, biết không?” “Vâng, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, anh cũng phải cẩn thận!” Arnold đáp ứng. Lucia bảo Arnold thả nhẹ cước bộ, hai người thật cẩn thận chậm rãi đi về phía trước, đi được khoảng vài phút, Lucia cũng nghe được tiếng động như lời Arnold nói, sột soạt hỗn loạn một hai tiếng rên rỉ của ma thú. Động tác của hai người càng thêm cẩn thận, lại đi được thêm vài mét, chỉ thấy cách đó không xa một con Bằng Mã toàn thân tuyết trắng như ngựa trắng, trên trán có một cái sừng xoắn ốc bị những dây leo từ bốn phương tám hướng trói chặt thân mình, chỉ có thể nằm yên trên mặt đất, lâu lâu phát ra một hai tiếng kêu suy yếu. Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra cái dây leo phảng phất héo rũ kia có một đầu đã chui thật sâu vào bên trong cổ của Bằng Mã, từ góc độ của Lucia có thể thấy mặt ngoài của dây leo kia đang từ từ lột xác quỷ dị thành màu đỏ tươi như máu. ‘Chi’ tiếng đạp trúng cây khô ở trong rừng rậm yên tĩnh có vẻ rõ ràng hơn bình thường, không kịp nghĩ nhiều, Lucia lập tức lôi kéo Arnold chạy ra xa chỗ vừa đứng, hơn nữa còn nhanh chóng làm một cái thánh quang sơ cấp chiếu rọi mình cùng Arnold, ma pháp này chỉ là một cái trạng thái duy trì phổ thông của ma pháp quang hệ, nhưng hiện tại đối với Lucia mà nói hiệu quả mà ma pháp này đem lại mới là quan trọng nhất. Các dây leo to bằng cổ tay thấy một kích kia không trúng liền nhanh chóng xoay chuyển phương hướng lấy tốc độ cực nhanh bám riết không tha hướng tới hai người gào thét mà đến, chỉ là lúc cách hai người còn nửa mét thì lại dừng lại không dám đi về phía trước, bồi hồi ở trước mặt hai người không muốn rời đi. Lucia thấy chúng nó thật sự đứng ngoài ánh sáng màu vàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lấy một cây đuốc từ không gian ra, biết rõ ánh sáng màu vàng này có hiệu quả liên tục không được bao lâu, đợi đến khi châm đuốc xong, Lucia mới chính thức trầm tĩnh lại. Trước kia Lucia từng có đọc qua về loại dây leo này trong thư viện, nó có tên là Hấp Huyết Đằng, tên như ý nghĩa, nó là thực vật sống bằng máu của sinh vật khác, bình thường sinh trưởng nhiều trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt, đụng tới vật sống, sẽ ỷ vào tốc độ trời sinh cực nhanh của nó trói con mồi lại, sau đó trực tiếp hút máu, cho đến khi con mồi bị hút khô mới thôi, đương nhiên nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, nó sợ ánh sáng sợ nhiệt độ cao, cho nên bình thường con người có gặp, chỉ cần trong người có cây đuốc hoặc chính bản thân là Ma Pháp Sư hệ hỏa hay hệ quang linh tinh gì đó thì đều rất dễ dàng có thể thoát được nó. Lại châm thêm một cây đuốc nhét vào trong tay Arnold, cũng nói sơ lược tình huống với hắn một chút. Giơ cây đuốc lên trước người, từng bước đi tới chỗ Bằng Mã, Lucia rất tò mò với loại sinh vật này. Vừa đưa lửa lại gần Hấp Huyết Đằng, bọn chúng giống như gặp phải thiên địch tuy rằng luyến tiếc đồ ăn nhưng vẫn sợ hãi nhanh chóng chạy sang một bên. Lucia nhìn bộ dáng hấp hối của Bằng Mã, ánh mắt cùng màu với mình phảng phất như đang cầu xin nhìn cậu, nhưng Lucia lại không giúp nó trị liệu, bởi vì ma pháp hệ quang trị liệu vô dụng với tình trạng mất máu quá nhiều như hiện tại. Hình như cũng biết chính mình chống đỡ không còn bao lâu nữa, Bằng Mã gian nan xê dịch thân mình, lộ ra một con Bằng Mã nhỏ vẫn bị nó gắt gao bảo vệ ở dưới thân, “Xin ngài chiếu cố con của ta thay ta.” Bằng Mã khẩn cầu nhìn Lucia nói, giọng tuy suy yếu nhưng rất êm tai. Con Bằng Mã trước mắt có thể mở miệng nói chuyện, chứng minh nó ít nhất đã là một ma thú cấp tám, nhìn nhìn con thú nhỏ bị đẩy cho mình, Lucia có thể đoán được nhất định ngay từ lúc đầu con Bằng Mã này đã đem con mình bảo hộ chặt chẽ ở dưới thân, mới tránh cho nó cũng bị hút máu, tình mẹ vĩ đại như vậy khiến Lucia phải kính nể. “Ta sẽ chiếu cố nó lớn lên.” Lucia nhìn thẳng vào mắt của Bằng Mã mẹ, trịnh trọng nói lời hứa hẹn. “Cảm ơn! Ngài có thể cùng con của ta ký kết khế ước.” Bình thường càng là ma thú cấp cao thì càng kiêu ngạo, đều là thà chết cũng không nguyện cùng con người khế ước, chịu sự sai bảo của con người, có thể nói cùng một con Bằng Mã cao cấp ký kết khế ước hoàn toàn là do Lucia kiếm được, tuy rằng con Bằng Mã này hiện tại vẫn còn nhỏ. Bằng Mã nói xong liền cúi đầu liếm liếm đứa con còn dính trên người nó, sau đó trong ánh mắt tràn đầy không tha cùng quyến luyến nhẹ nhàng cắn cổ con Bằng Mã nhỏ đem nó đặt dưới chân Lucia. Cuối cùng lại nhìn đứa con thêm lần nữa, người mẹ dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ đứa con này vẫn lưu luyến không rời nhắm mắt lại, như là cảm giác được mẹ mình đang rời đi, trong cổ họng của Bằng Mã nhỏ tràn ra vài tiếng nức nở sau đó giãy dụa ở trong lòng Lucia. Lucia ôm chặt lấy con thú nhỏ, không để nó lộn xộn, sau đó xoay người nói với Arnold: “Em cất thi thể của Bằng Mã vào trong nhẫn không gian mà lần trước ta cho em đi, để nó ở đây không an toàn.” Một mực yên lặng chú ý đến Lucia, Arnold nghe vậy, lập tức cẩn thận đi về phía trước, hạ thấp người, tay sờ lên người con Bằng Mã đã chết, chợt lóe, thi thể của Bằng Mã đã bị bắt vào trong nhẫn không gian ở trên ngón trỏ của Arnold. Lucia nhẹ nhàng vuốt ve lông của con Bằng Mã nhỏ ở trong lòng, sau đó trong miệng bắt đầu ngâm tụng câu khế ước cổ xưa, theo Lucia nói, một vầng sáng màu trắng nhạt bao phủ quanh thân Lucia, chờ Lucia ngâm tụng hoàn tất, một loại lực lượng khế ước kỳ diệu tràn vào trong thân thể của cả Lucia và con Bằng Mã nhỏ, ánh sáng màu trắng chậm rãi biến mất. Cảm thụ được trong ý thức của mình có nhiều hơn một loại cảm xúc ngây thơ như có như không, Lucia nhẹ giọng nói với con thú nhỏ trong lòng: “Nếu đã là chủ nhân của ngươi, ta đặt cho ngươi một cái tên được không? Ừm, ngươi vừa nhỏ vừa trắng như vậy, gọi ngươi là Tiểu Bạch đi, có được không?” Vật nhỏ trong lòng vốn đang an phận nghe Lucia nói lập tức lại giơ bốn chân mềm mềm, đấu tranh đứng lên, mơ hồ cảm giác được cảm xúc không bằng lòng của vật nhỏ, Lucia nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: “Ngươi không hài lòng a, vậy ngươi chọn đi, Tiểu Bạch và Đại Bạch, ngươi thấy cái nào tốt?” Nói xong còn giơ vật nhỏ lên ngang tầm mắt, nghiêm túc chờ nó chọn. Có thể do cảm thấy Lucia đang nghiêm túc, con Bằng Mã nhỏ lầu bầu một tiếng rồi buông tha giãy dụa, “Xem ra ngươi cũng tương đối thích cái tên Tiểu Bạch này có phải hay không, vậy sau này gọi ngươi là Tiểu Bạch đi.” Cao hứng tuyên bố xong, Lucia lại ôm con Bằng Mã nhỏ trở về trong lòng mình. Tiểu kịch trường 1: Một ngày nào đó. “Arnold, chúng ta đến tán gẫu nhân sinh đi.” “Ngươi cảm thấy thế giới này thế nào?” Lucia chờ mong nhìn Arnold. “Ừm, rất tốt, có anh!” Trong mắt Arnold ẩn tình ý nghiêm túc nói. Lucia nghe xong không khỏi lộ ra tươi cười vui vẻ đắc ý, không uổng công cậu dốc lòng chỉ bảo, nhân vật chính rốt cuộc cũng có bộ dạng của Hồng Miêu (Editor: bạn nào đã xem phim hoạt hình ‘Thất kiếm anh hùng’ thì sẽ hiểu câu này), thật sự không dễ dàng a. Một lát sau, Lucia rốt cuộc cũng ý thức được chỗ không thích hợp, trong câu hình như có cậu a, “Vậy nếu không có anh thì sao?” Lucia chưa từ bỏ ý định lại hỏi. “Hử? Không có anh…. Vậy thì phá hủy đi, sau đó ta lại đi tìm anh, anh trốn không thoát đâu….” Arnold nói xong liền tiến lên ôm lấy Lucia. Bị Arnold bổ nhào lên trên giường, Lucia rơi lệ đầy mặt, vì sao vẫn lớn lên như vậy, cậu làm nhiều như thế, cuối cùng còn lấy chính mình ra bồi nhưng vì sao vẫn thế a…. Tiểu kịch trường 2: “Chủ nhân, chủ nhân, ngài đổi tên cho ta có được không?” “Vậy ngươi muốn tên gì?” “Muốn một cái tên khí phách khốc huyễn, phù hợp với hình tượng cao quý của ta.” Tiểu Bạch tràn ngập mong chờ nói. “Ừm, cái này có vẻ khó a, để ta nghĩ đã….” “A, có, gọi là tiểu thú (thụ) đi, ngươi không phải là ma thú sao, rất phù hợp với hình tượng của ngươi, chủ nhân của ngươi thật sự rất anh minh đi!” Tiểu Bạch VS [dốt đặt tên] Lucia,———-ăn hành ——–.