Luận Anh Hùng

Chương 488 : Quyền Lớn Hay Là Danh Lớn?

Loại người giống như Quan Thất, trong tay đã từng nắm giữ quyền hành, khi đó Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đều không lớn bằng Mê Thiên minh do y quản lý. Hiện nay y đã phát điên, quyền đã mất đi, nhưng y vẫn được nổi danh. Có điều, nếu như có người hỏi y muốn quyền hay là muốn danh? Quyền lớn hay là danh lớn? Câu trả lời của y có lẽ là ba chữ, “Ôn Tiểu Bạch”. Y hiện giờ đã không cần quyền, cũng không cần danh. Y chỉ cần người mình yêu, có thể ở cùng với mình. Nếu như không có, y đành gởi gắm vào võ công, luyện nó đến mức tốt nhất, cao nhất, mạnh nhất, mới nhất, cũng xuất sắc nhất. Trừ việc này ra thì không còn gì khác. Những thứ khác như quyền danh, y đều không quan tâm, đều không có ý theo đuổi. Nhưng khi một người làm một chuyện trong số đó đến mức ưu tú hơn bất cứ người nào trên đời, thậm chí là thiên hạ vô địch, những danh và quyền này đương nhiên sẽ theo đến. Đặc biệt là khi y không coi trọng những thứ này, sẽ càng giống như ruồi bu quanh người, đuổi cũng không đi. Nhưng hiện giờ đối với Quan Thất, những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là y đã mất đi Ôn Tiểu Bạch. Hiện giờ thứ còn lại chỉ có chiến chí, y muốn chiến đấu, muốn giành thắng lợi, muốn đánh thật tốt trận này. Cho nên y đã phát ra kiếm khí của mình, dùng phương pháp mới, phương thức mới. Vì vậy khi Tôn Thanh Hà hô lên “vô hình kiếm khí”, Thích Thiếu Thương là người đầu tiên biến sắc, bởi vì y hiểu được. Bốn chữ “vô hình kiếm khí” này không có gì đặc biệt, nhưng ít đi hai chữ “phá thể”. Đáng sợ là ở ít đi hai chữ này. Giống như “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” lúc trước, ít đi hai chữ “tiên thiên”, kiếm khí của Quan Thất lại trở thành không bị bất kỳ hạn chế nào của “tiên thiên”, càng phát huy tự nhiên, đến nỗi ngay cả cánh tay cụt của y cũng có thể phát ra “kiếm khí”. Hiện giờ “kiếm khí” mà y phát ra thiếu đi một từ “phá thể”. Nói cách khác, “kiếm khí” của y là không chỗ nào không thể phát, không chỗ nào không thể phóng, đã không dùng “phá thể”, cũng không cần “phá thể” mới có thể làm được. Ít đi hai chữ, giới hạn càng ít. Nói cách khác, “kiếm khí” của y lại càng đường xa trời đất rộng, có thể lên đến bầu trời xuống đến suối vàng. “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” đã đủ đáng sợ, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” càng lợi hại hơn, nhưng so sánh với “Vô Hình kiếm khí” này thì quả thật không tính vào đâu. Hiện nay Quan Thất ngay cả miệng cũng có thể phát ra “kiếm khí”, muốn phóng là phóng, nói thu là thu, mỗi lần nói một chữ là có thể đánh ra một luồng kiếm khí. Đây mới là kiếm khí thật sự, kiếm khí vô địch. Kiếm khí của y đã không nhận lục thân, cũng giống như đạo trời công bình. Kiếm lạnh khí nóng. Kiếm của y chém thần giết phật, khi sư diệt tổ. Y dùng giọng nói ngự kiếm. Kiếm chính là y, y chính là kiếm. Đến mức này, Quan Thất đã không chỉ là “chiến thần”, mà còn là “vô địch”, không có địch thủ. Cũng bởi vì không có địch thủ, cho nên y muốn tìm địch thủ. Bởi vì khi mất đi địch thủ, chính mình lại trở thành địch thủ. Cho nên Quan Thất một lần nữa tập kích, lần này ánh kiếm của y quét về phía Địch Phi Kinh. Lý do mà y muốn công kích Địch Phi Kinh lại là: - Ta không thích ngươi cúi đầu, ngươi ngẩng đầu lên cho ta! Ngươi không ngẩng đầu lên, ta sẽ đánh cho ngươi ngẩng đầu! Địch Phi Kinh cũng biết rõ Quan Thất đã đánh đến thỏa thích, đánh đến hăng say. Y không phải là không đề phòng, nhưng y làm sao cũng không nghĩ ra được, Quan Thất đã dùng hai tay (bao gồm một cánh tay bị đứt) và miệng phát kiếm, còn có thể sử dụng “thứ” gì để đối phó với mình? Có. Còn không chỉ một luồng, mà là hai luồng. “Nhãn kiếm”. Quan Thất dùng mắt phát kiếm. Mắt vốn có lực lượng, thần thái của mắt gọi là “nhãn thần”, lực lượng của mắt lại gọi là “nhãn lực”, dao động do mắt phát ra lại gọi là “nhãn ba” (sóng mắt). Ánh mắt của Quan Thất như điện, cũng như kiếm. Cặp mắt của y phát ra hai luồng “Nhãn Kiếm”, ánh mắt như điện như kiếm công kích Địch Phi Kinh, tựa như va chạm với “Nhãn Đao” khi Địch Phi Kinh ngẩng đầu lên, phát ra tia lửa. Quan Thất cố ý phát ra “Nhãn Kiếm” với Địch Phi Kinh, bởi vì y đương nhiên nhớ được, Địch Phi Kinh từng khiến y chịu “thiệt thòi lớn”, chính là dùng “Nhãn Đao”. Lưỡi đao lạnh, mắt đao càng lạnh. Thứ nóng là tâm của Quan Thất. Quan Thất là một người từ trước đến giờ không nhận thua, bởi vì từ trước đến giờ y chưa từng thất bại. Hiện nay, y chẳng những dùng sức một người, muốn so côn với Mễ Thương Khung, so kiếm với Tôn Thanh Hà, so khí với Ngô Kinh Đào, còn muốn so “nhãn lực” với Địch Phi Kinh. Lập tức, Địch Phi Kinh luôn luôn vững vàng bình tĩnh, gặp biến không kinh, cũng bị kéo vào trận chiến. Hiện giờ Quan Thất đã trở thành dùng một địch bốn. Một người chiến đấu với bốn đại cao thủ gồm Mễ Thương Khung, Tôn Thanh Hà, Ngô Kỳ Vinh, còn có Địch Phi Kinh vừa mới gia nhập. Không, không chỉ có bốn, là dùng một địch năm. Người thứ năm là Hắc Quang Thượng Nhân. Hắn đang muốn tránh đi, nhưng vừa mới bước ra, lại nghe Quan Thất quát một câu: - Người kia muốn chạy? Cùng tới vui đùa một chút đi! Chiêm Biệt Dã trong lòng cả kinh, chẳng lẽ hắn đang nói ta? Có điều Quan Thất đang một mình chống lại bốn đại cao thủ, không cớ gì còn có thể chú ý tới một kẻ đang lặng lẽ trốn đi như hắn. Thế nhưng đó là thật, Quan Thất thật sự nhìn chăm chú vào hắn, câu nói kia thật sự nhắm vào Chiêm Hắc Quang Bởi vì kiếm theo tiếng phát, khí cùng thanh tới. Một tiếng rít vang lên, một luồng kiếm khí đánh vào sau lưng Hắc Quang quốc sư. Chiêm quốc sư dùng thần công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” miễn cưỡng đánh tan một kiếm này, nhưng luồng kiếm khí thứ hai lại tới. Chiêm Hắc Quang giao đấu bảy tám chiêu, phát hiện bước chân của mình chẳng những không thể đi một bước, còn đang quay trở lại. Đánh đến mười sáu, mười tám chiêu, tình thế càng nghiêm trọng hơn, hóa ra hắn đã lùi về. Hoàn toàn đụng phải chiến cuộc, giống như gia nhập trận chiến, cùng với Ngô Kinh Đào, Mễ Thương Khung, Địch Phi Kinh, Tôn Thanh Hà gian khổ chiến đấu với chiến thần Quan Thất. “Phát hiện” này chẳng những khiến cho hắn kinh hồn bạt vía, còn gần như khiến chiến chí của hắn tan vỡ. Quan Thất còn lợi hại, đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Không chỉ một mình hắn có loại suy nghĩ này, những người khác cũng cảm thấy chấn động. Dương Vô Tà là một người trong số đó. Y ít nhất có ba sự kinh ngạc. Một, Chiêm Hắc Quang lại có thể giao đấu với Quan Thất hai mưoi hai, hai mươi ba chiêu, võ công tuyệt đối còn cao hơn suy đoán. Hai, chiến lực của Quan Thất đã hoàn toàn phi nhân, siêu nhân, thậm chí là phi thần, siêu thần. Hiện giờ y “chiến đấu từ xa” với Chiêm Biệt Dã, đã dùng tới ấn đường của mình. Chỉ cần vận kình, “kiếm khí” sẽ từ huyệt ấn đường nhanh chóng phát ra ngoài, đánh về phía Hắc Quang Thượng Nhân. Đây đã không chỉ là “vô hình kiếm khí”, nó thậm chí là hữu hình. Hữu hình vô hình, hữu ảnh vô tích, đã hoàn toàn không gò bó, hạn chế được kiếm khí của Quan Thất. Kiếm ở trong lòng, khí ở tại ý. Nó đã không có tên gọi khác, cũng không cần bất kỳ cái tên nào. Nó chính là “kiếm khí”. Bất kỳ cái tên nào cũng không thể giam cầm nó chu du trời đất, hướng về vạn vật, tự do tự tại, vô đối vô địch. Thậm chí ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trên người, bất kỳ nơi nào cũng có thể phát ra “kiếm khí”. Dương Vô Tà còn có sự kinh ngạc thứ ba, bởi vì Quan Thất đã phát ra một “kiếm” về phía y. Quan Thất đương nhiên sẽ không “bỏ qua” Dương Vô Tà, y hoàn toàn không có lý do để “đối xử” đặc biệt với Dương Vô Tà. Chỉ có điều, y cũng không phải phát ra một “kiếm”, mà là “hai kiếm”. Lần này y dùng lông mày phát kiếm. Hai hàng lông mày của y đồng thời rung động, rung động dữ dội, cũng rất kịch liệt. Mày trái của y phát kiếm tấn công Dương Vô Tà, mày phải lại tấn công Vô Tình. Nói cách khác, lần này Quan Thất lại chủ động khiêu chiến, cùng lúc dùng kiếm khí liên tục chiến đấu với bảy đại cao thủ Tôn Thanh Hà, Địch Phi Kinh, Vô Tình, Ngô Kinh Đào, Mễ Thương Khung, Dương Vô Tà, Chiêm Hắc Quang, nhưng y vẫn còn chưa thỏa mãn, thế như không đủ, dương dương tự đắc. Đạo trời không thân, mình ta xưng hùng, hay cho một chiến thần Quan Thất.