Luận Anh Hùng
Chương 415 : Sớm Nắng Chiều Mưa
Gia Cát tiên sinh đang chờ hoàng đế tới hỏi y.
Triệu Cát quả nhiên đã triệu kiến y.
Gia Cát tiên sinh cáo bệnh không dậy, chỉ uể oải hỏi sứ giả (đó là “Phiên Vân Phúc Vũ Thiểm Điện Thủ” Chu Diêm Bình, một trong năm “hồng bào thị vệ” bên cạnh hoàng thượng, cũng là con trai của “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh):
- Không biết thánh thượng triệu kiến lão thần vì chuyện gì?
Chu Diêm Bình biết người trước mắt này đức cao vọng trọng, cũng lão luyện thành thục, càng đa mưu túc trí, thậm chí cáo già xảo quyệt, đành phải lần lượt bẩm báo những gì hắn biết, những gì không tiện nói thì không nói.
Gia Cát tiên sinh nghe xong liền liếc một cái, nói giống như chỉ còn thoi thóp một hơi:
- Rốt cuộc, hoàng thượng là muốn hỏi lão thần làm thế nào giải quyết Thái Kinh Thái đại nhân?
Chu Diêm Bình cũng không dám suy đoán ý trên, không dám nói “phải”, cũng không dám nói “không phải”, đành nói:
- Có lẽ là vậy.
Gia Cát tiên sinh uể oải phất tay nói:
- Với giao tình của hoàng thượng và tướng gia, một chút hiểu lầm nhỏ thì có là gì? Mà thôi mà thôi, quay đầu đã là quá khứ, sao để người ngoài như ta xen vào được.
Y liền nằm xuống ngủ.
Lúc này Vô Tình liền thay y “mời khách”.
Tức là “mời” khách đi, cũng chính là “đuổi khách” một cách lễ độ.
Chu Diêm Bình không có cách nào, đành phải về cung bẩm báo đúng sự thật với Triệu Cát.
Triệu Cát nghe xong sắc mặt không cao hứng:
- Lão già Gia Cát Tiểu Hoa này, hôm qua rõ ràng còn vui vẻ nhảy nhót, hôm nay lại cáo bệnh giả chết, không muốn đắc tội với Thái Kinh, rõ ràng là quan lại bao che cho nhau, gây họa vô cùng. Không được, trẫm vẫn muốn triệu hắn tới.
Lần này hắn đã sai người cầm đầu của “ngũ đại hồng bào cận thân thị vệ”, trên giang hồ được gọi là “Sát Nhân Phóng Hỏa Kim Yêu Đái” Chu U Phù (cũng là anh ruột của Chu Nguyệt Minh), đi đến phủ thần hầu, ngoài mặt là “thăm bệnh”, nhưng thực ra là để thúc giục Gia Cát Tiểu Hoa vào cung thượng triều.
Hắn đi đến lại phí công.
Nghe đại sư huynh Thịnh Nhai Dư của Tứ Đại Danh Bổ nói:
- Sáng nay thế thúc đã lên núi ngắm mặt trời rồi.
Chu U Phù chưng hửng, đành phải thất vọng quay về, bẩm báo với Triệu Cát.
Triệu Cát tức giận:
- Lão thất phu Gia Cát Tiểu Hoa này, hôm qua còn bệnh nằm trên giường, hôm nay lại lên núi xem mặt trời mọc. Đại Thạch Công, ngươi mang theo thánh chỉ của trẫm triệu hắn lập tức vào cung. Trẫm muốn xem hắn và Thái khanh cấu kết bảo vệ nhau đến khi nào, có dám kháng chỉ không tuân lệnh hay không!
Đại Thạch Công lĩnh chỉ đến phủ thần hầu, trông thấy Gia Cát Tiểu Hoa đã sớm ăn mặc chỉnh tề chờ hắn tới.
Đại Thạch Công và Gia Cát tiên sinh giao tình không bình thường, tất cả kế hoạch đã sớm nội ứng ngoại hợp, vừa nhìn qua, lại cẩn thận quan sát, phát hiện trong phủ thần hầu hình như chỉ có Vô Tình trấn thủ, liền hỏi:
- Ba vị cao đồ khác đã đi đâu rồi? Đây là thời điểm quan trọng mà!
Gia Cát tiên sinh vuốt râu, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lo lắng:
- Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết đã sớm bị tướng gia mượn cớ điều khỏi kinh sư. Cho nên vào thời điểm quan trọng này, nếu chúng ta không “phát động”, tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ hắn đã sớm giữ thế chờ đợi, chạm vào là nổ. Chúng ta cuối cùng đã giành được tiên thủ (tiên cơ), cũng tìm đúng trợ thủ.
Sau khi vào cung, Triệu Cát có hỏi nên xử trí chuyện Thái Kinh nghịch phản thế nào, Gia Cát tiên sinh lại giả vờ không biết. Triệu Cát trong lòng giận dữ, thầm nói: “Bình thường các ngươi rõ ràng đấu đá với nhau, hóa ra chỉ là giả vờ, thực sự là cùng một bọn. Trẫm muốn xem thử ngươi còn giả bộ đến khi nào!”
Vì vậy liền bảo nội giám Mễ Thương Khung kể lại mọi chuyện rõ ràng với Gia Cát, sau đó lập tức hỏi:
- Trẫm muốn biết tiên sinh sẽ xử trí chuyện này thế nào?
Gia Cát tiên sinh sắc mặt sợ hãi, chỉ nói:
- Không dám nói.
Triệu Cát giận dữ:
- Ngươi cứ việc nói! Ngươi sợ Thái khanh báo thù phải không? Mọi chuyện đã có trẫm, hắn hung dữ đến mức dám cắn người sao!
Sau khi được mời mọc thúc giục nhiều lần, Gia Cát tiên sinh mới giống như bất đắc dĩ, khéo léo quanh co nói ra Thái Kinh đã làm loạn dân gian đến mức trời giận dân oán, đồng thời cũng khiến nhân sĩ trung hiền trong triều đình gần như không còn, hơn nữa tất cả chính sách ngặt nghèo đều mượn danh nghĩa của thiên tử để làm, ban bố thiên hạ, khiến dân chúng đều oán hận thiên tử, hắn lại đứng giữa kiếm lời, đục khoét khắp nơi, đúc tượng trường sinh, tự phong là thần… đủ loại hành vi như vậy, đã sớm tội ác tày trời. Huống hồ trước khi xảy ra chuyện hành thích tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, Thái Kinh đã mượn cớ điều ba đại danh bổ ra khỏi kinh sư, có thể nói là mưu mô khó lường.
Triệu Cát nghe vậy càng giận, trách mắng:
- Có chuyện như thế, chư khanh ngươi vì sao không sớm báo cho trẫm biết?
Thực ra cho dù có người nói, nhưng đương thời lời của người nào có thể lọt vào tai Triệu Cát? Huống hồ những người khổ công can gián, không lâu sau đều bị Thái Kinh hạ độc thủ, nào còn có người dám lên tiếng?
Triệu Cát truy hỏi:
- Làm thế nào xử trí gian tặc này?
Gia Cát vẫn trầm ngâm không nói.
Thư Vô Hý không nhịn được nói một câu:
- Đem giết.
Mọi người đều phụ họa, nhưng Triệu Cát vẫn muốn hỏi Gia Cát.
Gia Cát biết không thể tránh, liền nói:
- Cách chức là được.
Triệu Cát cảm thấy kinh ngạc:
- Xưa nay Thái khanh thường đối đầu với tiên sinh, không thể đứng chung, sao hiện giờ ngươi lại rộng lượng với hắn như thế?
Gia Cát tiên sinh chỉ cúi đầu nói:
- Cho dù nói thế nào, Thái tướng cũng là quan lớn trong triều, dựng công lập nghiệp, cống hiến rất nhiều. Nếu vì một chuyện còn đang suy đoán mà giết chết thừa tướng đương triều, chỉ sợ vô pháp vô căn cứ, vô lý không phù hợp.
Triệu Cát nghe vậy liền trầm ngâm không nói, không lâu sau lại hỏi Mễ Thương Khung nên xử trí Thái Kinh thế nào. Mễ Thương Khung chỉ nhún nhường trả lời:
- Hoạn quan làm sao dám bàn quốc sự. Chỉ là Thái tướng ngông cuồng, trong cung chỉ biết có tướng gia, không biết có người khác, cũng không ai dám trái ý.
Hôm sau, Triệu Cát cho đòi Thái Kinh vào cung, trách mắng hắn.
Thái Kinh đã sớm nghe được các loại lời đồn bất lợi cho hắn, trong lòng hiểu rõ, chỉ quỳ xuống cầu hoàng thượng khai ân, khấu đầu xin Triệu Cát bớt giận. Đối với chuyện hành thích, hắn ra sức biện hộ bị người ta vu oan, nhất định là dị đảng đố kị hắn được hoàng thượng tin tưởng coi trọng, cho nên cố ý hãm hại. Còn đối với những hành vi và việc làm khác, hắn đều không biện bạch, chỉ cầu hoàng thượng niệm tình hắn trung thành, xử lý nhẹ tay.
Thái Kinh vừa lên đã thừa nhận các loại hành vi không đúng, còn tự thú khai ra một số “điểm sai trái” mà Triệu Cát không biết, một mực xin khai ân giáng tội, hơn nữa cảm động và nhớ nhung những ân điển của hoàng thượng đối với hắn, khiến Triệu Cát thiên uy rực rỡ, tất nhiên là mặt rồng vui vẻ, lửa giận cũng giảm đi một nửa.
Rốt cuộc, ngươi làm tể tướng, không có trẫm nâng đỡ thì vẫn không xong! Hãy mở to mắt, xem cuối cùng ai mới là người uy phong nhất!
Còn đối với Thái Kinh thề thốt giải thích, khẳng định không có chuyện sai người hành thích, Triệu Cát cũng nghe được vào tai. Hắn chỉ cần biết Thái Kinh không có ý giết hắn, không có lòng thay thế hắn, tất cả đều dễ xử lý. Hắn cũng suy nghĩ, nếu như Thái Kinh thật sự giết chết hắn thì cũng không có lợi ích gì. Huống hồ, nếu như Thái Kinh thật sự muốn động thủ, có rất nhiều cơ hội, không cần phải chọn ra tay ở lầu Túy Hạnh lâu.
Triệu Cát cũng là người thông minh, chỉ là hắn thường không dùng sự thông minh của mình vào việc làm một vị hoàng đế tốt. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không tùy tiện định tội Thái Kinh. Một khi giết Thái Kinh rồi, rất nhiều chuyện có lợi, vui vẻ, hưởng lạc của hắn đều sẽ tiêu tan, chuyện này hắn lại không muốn.
Hắn làm hoàng đế phải vui vẻ, phải hứng thú.
Giống như đang có một giấc mộng ngọt ngào, giấc mộng này hắn không muốn tỉnh.
Hắn hạ mật chỉ tạm thời “giam lỏng” Thái Kinh.
Chuyện này chỉ có vài đại thần cùng với tâm phúc bên cạnh hoàng đế mới biết được.
Đương thời mọi người hỏi Gia Cát tiên sinh, thánh thượng sẽ “xử trí” Thái Kinh như thế nào, Gia Cát chỉ cười khổ lắc đầu.
- Ta thấy Thái Kinh có thể thoát khỏi kiếp này.
Mọi người đều nửa tin nửa ngờ, thấp thỏm trong lòng.
Thư Vô Hý và Đại Thạch Công lại lén lút chất vấn Gia Cát.
- Chúng ta vất vả lắm mới chờ được cơ hội tốt như thế, diệt trừ ác tặc Thái Kinh, sao tiên sinh lại ra sức phản bác, muốn thánh thượng xứ lý khoan dung, để cho ác tặc kia có cơ hội trở mình?
Gia Cát tiên sinh thở dài nói:
- Nếu các đại nhân ở đó đều nhất trí bảo vệ tính mạng Thái Kinh, thánh thượng thấy Thái Kinh thế lực lớn mạnh, ngược lại sẽ có ý niệm loại trừ. Nhưng mọi người đều nói người này đáng giết, thánh thượng một khi bình tĩnh lại, sẽ càng muốn bảo vệ người này. Mọi người đều nói là đáng giết, ngài lại bảo vệ tính mạng Thái Kinh, sau này Thái Kinh sẽ càng trung thành phục vụ ngài.
Đại Thạch Công nghe vậy liền hỏi:
- Tiên sinh cho rằng cuối cùng thánh thượng sẽ phán quyết Thái Kinh thế nào?
Gia Cát trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Mọi người đều nói nên giết hắn, có lẽ thánh thượng sẽ không giết hắn. Khi đó ta nói chỉ cách chức là được, thánh thượng cũng chưa chắc sẽ xử lý nhẹ tay như thế, để Thái Kinh sau này cảm kích đề nghị của ta. Theo ta thấy, thánh thượng xem xét xử trí nhất định sẽ nằm giữa hai mức này.
Mọi người đều ủ rũ chán nản. Quả nhiên, Triệu Cát năm lần bảy lượt trì hoãn, niệm tình xưa, thật lâu không phân xử Thái Kinh, lửa giận trong lòng cũng đã sớm tiêu mất sáu tám phần. Cộng thêm đám người thuật sĩ Lâm Linh Tố, phương sĩ Vương Tử Tích, đông nam vương Chu Mị, ngự sử trung thừa Vương Phủ, bởi vì mỗi người đều có quan hệ thiệt hơn, cố ý kết giao với Thái Kinh, đều lũ lượt ra mặt nói tốt cho Thái Kinh.
Triệu Cát vốn xét thấy, từ sau khi Thái Kinh bị giam lỏng, rất nhiều niềm vui xa xỉ đều bị giảm bớt, nếu thật sự vì vậy mà giết lầm hiền thần, chỉ sợ sau này hối hận không kịp. Cộng thêm Thái Kinh vừa đi, công việc phiền phức, can gián không ngớt, nghe đến rối bời, hắn đặc biệt cảm giác được lợi ích khi Thái Kinh còn tại vị, giúp hắn “từ chối khéo” tấu chương can gián.
Vì vậy hắn lại triệu Gia Cát tiên sinh vào, trước tiên biểu đạt thái độ của hắn:
- Trẫm vốn có ý trừ gian diệt ác, nhưng dân gian trong triều lại có nhiều lời ca tụng Thái khanh, hơn nữa hắn vì nước tận lực, công lao to lớn, không thể xóa hết. Như khanh nói, nếu giết Thái Kinh chỉ sợ thiên hạ không phục. Tả gián nghị đại phu Vương Tương Minh năm lần bảy lượt cầu tình cho Thái khanh, nói hắn bị người ta hãm hại vu oan, nhưng vẫn trung nghĩa một lòng, trung thành không đổi, lại rất hối hận về những hành vi sai trái trong quá khứ. Trẫm cũng tiếc hắn trung can nghĩa đảm, tài trí hơn người, hơn nữa có nhiều vị đại thần ra sức khuyên can. Theo ý khanh thì trẫm nên làm thế nào?
Gia Cát tiên sinh vừa nghe, liền biết “đại thế đã mất”, hoàng đế ngoài mặt hỏi y, nhưng thực ra đã sớm có định kiến, liền nói:
- Theo ngu kiến của thần, vụ án hành thích vua, có lẽ Thái Kinh cũng không to gan đến mức như thế. Có điều án này chấn động thiên hạ, Thái tướng cũng bị dân chúng oán trách, nếu như lập tức dùng lại, e rằng có nghịch tặc noi theo, cho rằng thiên tử nhân hậu, có thể xúc phạm mặt rồng.
Triệu Cát vui mừng ra mặt, vỗ tay nói:
- Ý của khanh là có thể giữ tính mạng Thái Kinh, nhưng nên tạm thời cách chức hắn, sau này lại trọng dụng?
Gia Cát vừa thấy mặt rồng vui vẻ như thế, biết chuyện đã không thể tranh luận nữa, không bằng dùng chuyện cách chức Thái Kinh để đi trước một bước, khi quyền thế của Thái Kinh giảm xuống lại tiến cử hiền thần anh minh, thay đổi triều chính hủ bại, vì vậy cố ý mặt ủ mày chau, trầm ngâm không nói.
Triệu Cát cảm thấy cái gọi là “nhân sĩ trung hiền” đương triều, mỗi lần có lời can gián đều rườm rà vô cùng, nghe không lọt tai. Chỉ có Gia Cát Tiểu Hoa mỗi khi có ý kiến còn xem như thú vị. Hiện giờ nghe Gia Cát nói cũng đồng ý không giết Thái Kinh, chỉ tạm cách chức thừa tướng, hắn cảm thấy hài lòng, liền hỏi:
- Khanh còn có cao kiến gì?
Gia Cát tiên sinh than thở nói:
- Thần không dám nói.
Trong lòng Triệu Cát thầm mắng, lão già này lại cố làm ra vẻ huyền bí, vì vậy nói:
- Ngươi cứ nói không sao!
Gia Cát tiên sinh nói:
- Thần lo lắng cho an nguy của hoàng thượng.
Triệu Cát vừa nghe lại lưu tâm để ý:
- Câu này giải thích thế nào? Tiên sinh có lời muốn nói, không cần e ngại!
Gia Cát tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề điều động quân binh thủ vệ, mà còn liên quan đến sự cân bằng của lực lượng bang hội giang hồ. Lão thần trong lòng lo lắng, lại sợ nhiều lời bị người khác hiểu lầm, cho rằng lão thần đã cổ hủ, nhưng vẫn cấu kết với thế lực võ lâm, tạo thành tội danh thông đồng với đạo phỉ. Chuyện này… lão thần gánh vác không nổi.
Triệu Cát cười nói:
- Ngươi cứ việc nói. Trẫm đã sớm biết ngươi rất có danh vọng trong võ lâm. Trẫm là hoàng đế, trẫm nói không trách ngươi, ai dám kể tội của ngươi.
Gia Cát Tiểu Hoa phấn chấn tinh thần, liền nói:
- Lúc trước trong kinh có thể an hưởng thái bình, rất ít có những chuyện như hành thích. Hiện nay thỉnh thoảng lại có kẻ liều chết phạm thượng, thánh thượng có biết vì sao không?
Triệu Cát cười lạnh nói:
- Có mấy tên quan can gián bảo thủ nói cái gì triều chính không thỏa, bãi miễn bất công, không cho dân nói, hao quân phí tiền, không biết kiểm điểm, quân thần xa xỉ… Hừ, nào có nhiều tội danh như thế? Chẳng phải là muốn nói trẫm dùng người không thoả đáng, hủy pháp phóng túng? Hiện giờ thiên hạ thái bình, quốc uy thịnh vượng, nào có chuyện dân kêu trên đường gì đó? Trẫm lần lượt trục xuất bọn họ, không giết bọn họ đã là khoan hồng độ lượng rồi. Lại không biết ý kiến của tiên sinh có giống với bọn họ hay không?
Gia Cát nghe vậy, biết Triệu Cát chỉ muốn nghe những gì thích nghe, đã nói rõ thái độ, lập tức mỉm cười bẩm:
- Cho dù có dân chúng phẫn nộ, hiện giờ cách chức Thái Kinh cũng đã dẹp yên oán hận. Ngược lại năm xưa, lúc ba thế lực bang hội võ lâm kinh sư là Mê Thiên minh, Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu cùng tồn tại đối kháng, kinh kỳ rất ít có chuyện phản nghịch phạm thượng, hảo hán giang hồ phần lớn cũng sống yên ổn vô sự, an bình hơn nhiều so với gần đây.
Triệu Cát cũng bị khơi dậy hứng thú:
- Hiện tại ba thế lực lớn này thế nào rồi? Sao gần đây lại có chuyện phản nghịch phát sinh?
Gia Cát tiên sinh nói:
- Mê Thiên minh thế lực đã yếu kém. Thái Kinh vốn tay nắm binh quyền, hô mưa gọi gió, gần đây còn xui khiến nhị đương gia Bạch Sầu Phi dã tâm bừng bừng của Kim Phong Tế Vũ lâu, lật đổ đại đương gia Tô Mộng Chẩm vốn hành xử lấy đại cục làm trọng, khống chế thế lực võ lâm Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa còn mua chuộc chiêu mộ nhóm nhân mã Lục Phân Bán đường…
Triệu Cát ngạc nhiên nói:
- Ta cũng từng loáng thoáng nghe đến cái tên Tô Mộng Chẩm này… hắn và Tô Thức có liên quan không? Nghe nói thế lực của hắn rất lớn. Nói như vậy, chẳng phải thế lực giang hồ trong kinh đều bị Thái Kinh khống chế? Không bằng diệt trừ tất cả, một lần khỏe cả đời, thế nào?
Gia Cát vừa nghe vội nói:
- Tô Mộng Chẩm thật sự đã chết. Lửa rừng cháy không hết, gió xuân thổi lại sinh. Thế lực võ lâm xuất xứ từ giang hồ, mà nhân vật giang hồ đến từ dân gian phố phường, mối quan hệ chặt chẽ tầng tầng lớp lớp này trừ không hết, cấm không dứt, nhổ không đi. Nếu như nghiêm lệnh trừ sạch, có thể khiến cho những nhân sĩ cảm tử võ công cao cường này tạo phản kết oán.Tuy hoàng thượng anh minh thần võ, có thể giữ vững đại cục, nhưng như vậy quả thật không tốt, không bằng…
Triệu Cát nghe những lời này lại thấy rất lọt tai, vội hỏi:
- Cao kiến của tiên sinh thế nào? Có thể chiêu an để trẫm sử dụng hay không?
Gia Cát tiên sinh chỉ chờ câu này của hắn:
- Có thể kết nạp điều khiển, kiềm chế lẫn nhau, thao túng đại cục, thu về mình dùng, khiến những thế lực này không đến mức lớn mạnh tạo phản. Còn nếu chiêu an vào biên chế trong quân, ngược lại làm loạn lòng quân, e rằng không thích hợp.
Triệu Cát nghe vậy liền cảm thấy phấn khởi, hắn cũng muốn xóa bỏ sự uy hiếp của người trong võ lâm đối với sinh mạng quyền vị của hắn, liền nói:
- Làm thế nào chiêu nạp trấn an?
Lúc này Gia Cát Tiểu Hoa mới rủ rỉ nói:
- Ban đầu trong Kim Phong Tế Vũ lâu cũng có người không chịu Thái Kinh khống chế, cùng với một đám hảo hán giang hồ lật đổ thế lực của Bạch Sầu Phi bị Thái Kinh thao túng, tên của hắn là…
Triệu Cát bực tức nói:
- Mặc kệ hắn tên gì! Vậy cứ bảo hắn làm tiếp cho tốt, chỉ cần khiến thế lực võ lâm giang hồ, bang hội lục lâm gì đó đều nghe theo trẫm, hắn sẽ muốn gì có nấy! Trẫm sẽ… phá lệ phong hắn làm quan!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
15 chương
145 chương
8 chương
64 chương
126 chương
17 chương