Luận Anh Hùng
Chương 387 : Người Nuốt Ám Khí
Mặc dù cả gan hành thích hoàng đế là vì nguyên nhân lớn lao thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, nhưng phía sau mỗi nguyên nhân lớn luôn có một chút tư tâm nhỏ thúc đẩy, xúi giục, mà những “nỗi khổ tâm nhỏ” này sinh sôi kết hợp, mới tạo thành lý do lớn quang minh chính đại dễ bề nói với bên ngoài.
Bất kể vì nguyên nhân lớn hay là tư tâm nhỏ, bốn người Tôn, Dư, Hà, Lương đã làm việc nghĩa thì không được chùn bước, không thể chối từ, kiên quyết thực thi hành động ám sát của bọn họ.
Lúc bắt đầu hành động ám sát này rất thành công, không có gì bất ngờ.
Từng người bọn họ chạy tới hẻm Tiểu Điềm Thủy, từng người đến vị trí mai phục bí mật nhất, không ai bị phát hiện.
Tất cả diễn ra như thường, hoàng đế quả nhiên vi hành bằng xe kéo, xuất hiện tại đầu hẻm, chỉ có mười mấy người hầu bên cạnh, còn có ba bốn tên sủng thần đi theo.
Nếu tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, bọn họ muốn lập tức động thủ lấy đi chiếc đầu người này.
Chiếc đầu của một người đứng trên mọi người.
Vì vậy Tôn Vưu Liệt phát ra ám hiệu:
- Xa hô!
“Xa hô” là ám ngữ trên giang hồ, ý nghĩa là “rút lui”.
Nhưng hôm nay lại tương phản, ý nghĩa của nó là “ra tay”.
Đối tượng mà bọn họ muốn giết là thiên tử, đó chính là tạo phản, đã là tạo phản thì ngay cả ám hiệu bọn họ cũng “làm ngược lại”.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc này, cục diện lại hoàn toàn nghịch chuyển.
Hành động ám sát lần này gặp phải thử thách vô cùng tàn khốc, hơn nữa còn hoàn toàn thảm bại.
Hà Thái Tuyệt ra tay tuyệt nhất, cũng là nhanh nhất.
Hắn là người đầu tiên lướt xuống.
Người đầu tiên một cước đá lật xe.
Người đầu tiên một tay vén rèm lên, trông thấy trong xe có một nam tử mặc áo bào đen tiên phong đạo cốt đang ngồi thẳng người.
Nam tử kia đội mũ cao mặc y phục cổ xưa, không hề kinh hoảng, lại hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Hà Thái Tuyệt quát lên:
- Ta muốn giết ngươi!
Nam tử kia cười hỏi:
- Tại sao ngươi muốn giết ta?
Hà Thái Tuyệt nổi giận quát:
- Bởi vì ngươi không xứng làm hoàng đế!
Nam tử giống như thần tiên kia thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc ta không phải là hoàng đế.
Dứt lời liền ra tay.
Một luồng ánh sáng đen đánh vào đầu Hà Thái Tuyệt.
Một tiếng “bùng” vang lên, chỉ thấy một chùm ánh máu từ trên đầu Hà Thái Tuyệt nổ ra.
Thân thể Hà Thái Tuyệt giật giật mấy cái, tay còn múa may, chân đá lung tung, cuối cùng kiệt sức ngã nhào vào trong xe.
Nam tử mũ cao áo dài kia đã sớm từ trong xe “bơi” ra. Mười mấy tên thị vệ bên cạnh xe đều không ra tay, không dám giúp đỡ, cũng không dám nhìn qua bên này.
Bởi vì bọn họ biết, lúc “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã thi triển pháp thuật thu yêu, không cần bọn họ giúp đỡ, thậm chí cũng không thích bất cứ người nào ở bên cạnh quan sát.
Mọi hành động của hắn đều là “thiên cơ”, thiên cơ thì không thể tiết lộ.
Hắn là hồng nhân bên cạnh thiên tử, không ai dám chọc giận hắn dù chỉ một chút.
Trong lần hành động ám sát này, Hà Thái Tuyệt là người đầu tiên bỏ mình, nhưng không phải là người duy nhất hi sinh.
Dư Canh Mãnh là người thứ hai.
Thân hình hắn nhỏ gầy, nhưng võ công chiêu thức lại rất mãnh liệt.
Có lẽ bởi vì thân hình hắn rất nhỏ gầy, cho nên chiêu thức sử dụng lại càng mãnh liệt.
Thông thường mà nói, những kẻ dáng dấp cao lớn hơn hắn gấp đôi, võ công giỏi hơn hắn gấp mười, khi giao thủ phần lớn cũng bị chiêu thức tàn nhẫn mãnh liệt của hắn chấn nhiếp, dẫn đến chiến bại.
Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là lược trận giúp Hà Thái Tuyệt. Không có hắn lược trận, Hà Thái Tuyệt căn bản không đến gần được xe kéo.
Dư Canh Mãnh vừa xuống liền đánh ngã hai người, vừa lên lại giết chết ba người.
Nhưng ám khí lại đến.
Ám khí đầy trời đầy đất, từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Hiển nhiên, trong trong ngoài ngoài con hẻm phồn hoa người đi tấp nập này, không biết đã sớm bố trí bao nhiêu cao thủ đang phục kích bọn họ.
Dư Canh Mãnh biết tình hình không ổn, nhưng hắn không sợ, ngược lại còn kích thích đấu chí của hắn.
Hắn ra tay càng mãnh, càng liệt.
Càng không để đường lui, càng không chừa dư lực.
Hắn không lùi mà tiến tới.
Ám khí như ruồi bu thi thể, như bóng dính lên người.
Hắn lui vào trong đám người.
Người đi lại trong hẻm chợt gặp biến cố, kêu gào hò hét, tránh đi không kịp, lũ lượt kêu thảm, bị chết rất nhiều.
Dư Canh Mãnh xông về hướng ám khí phóng ra dày đặc nhất.
Nhưng hắn vừa đặt chân xuống, chợt thấy một thiếu niên yếu ớt mặt như quan ngọc, đang dìu đỡ một ông già sợ đến mức mềm nhũn sụp xuống đất, sắp bị ba mũi tên và hai mũi tiêu thép bắn chết ngay tại chỗ.
Dư Canh Mãnh hét lớn một tiếng.
Không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi thì không thể thấy chết mà không cứu.
Binh khí của hắn là “Truy Mệnh Ly Hồn đao”.
Đao có hai thanh, một Truy Mệnh, một Ly Hồn.
Hắn dùng một đao đánh rơi mũi tên, một đao gạt văng tiêu thép.
Song đao trên tay vừa mở ra lập tức hợp lại, đỡ một già một trẻ đẩy vào trong hẻm nhỏ.
Chỉ có như vậy, mới sẽ không lỡ tay làm bị thương hai người vô tội này.
Thế nhưng lúc này hắn lại có một cảm giác rất kỳ dị, giống như chính mình mới là người vô tội đó.
Hắn quả thật vô tội.
Nhất là khi lưng và bụng của hắn đồng thời cảm thấy đau đớn, hắn liền cảm giác được một cách rất rõ ràng kịch liệt.
Lưng của hắn đã trúng một đao, bụng cũng trúng một đao.
Đến từ hai người kia, một già một trẻ.
Người già đang cười, nói:
- Ta là Nhậm Lao.
Người trẻ cũng cười, nói:
- Ta là Nhậm Oán.
Đao của hai người rất ngắn, lại cắm vào lưng và bụng của Dư Canh Mãnh, mũi đao gặp nhau trong lục phủ ngũ tạng, còn phát ra mấy tiếng leng keng trong cơ thể.
Không biết trong thân thể máu thịt lẫn lộn của hắn cũng có đốm lửa giao nhau, ánh sáng bắn ra hay không?
Không biết Dư Canh Mãnh trước khi chết, nghe được trong cơ thể mình vang lên tiếng binh khí sắt thép chạm nhau sẽ có cảm tưởng gì?
Tôn Vưu Liệt không dám nghĩ gì cả, hắn chỉ dám liều.
Hắn mới từ nóc nhà đứng lên, còn chưa lao xuống, đã có ba thanh đao, bốn cây thương đâm về phía hắn.
Hắn lập tức đánh gãy hai cây thương, đá xuống ba kẻ địch.
Sau đó, không biết từ đâu mà đến nhưng bốn phương tám hướng đều là ám khí, khiến cho hắn vừa kinh vừa giận, nhưng vẫn lâm nguy không loạn.
Nơi này gần như khắp nơi đều có kẻ địch mai phục.
Ám khí bay tới, cho dù là đệ tử của Thục Trung Đường môn ở đây e rằng cũng chỉ có thể cảm thán.
Đủ kiểu đủ loại ám khí đều có.
Đủ cách đủ thức thủ pháp đều tới.
Có cái trước tiên bay lên trời, sau đó mới rơi xuống dưới, có cái trước tiên xuyên qua mái ngói, lại từ nơi hắn đặt chân bắn lên, có cái sắc, có cái cùn, có cái không quy tắc, có cái chỉ là một hạt lớn bằng móng tay, lại có một trăm lẻ ba mũi gai nhỏ, nặng đủ ba cân bảy lượng.
Ám khí khác nhau, thủ pháp cũng khác nhau, nhưng mục đích chắc chắn chỉ có một.
Lấy mạng của hắn!
Nhưng mạng của hắn cũng không dễ lấy.
Hắn không cần mạng, cũng không sợ ám khí.
Hắn phát hiện Hà Thái Tuyệt chết đi, lập tức đỏ mắt; lại thấy Dư Canh Mãnh bỏ mạng, cũng đã quên mình.
Hắn mở miệng ra, chiếc miệng to như chậu máu.
Miệng của hắn thật sự lớn như một cái chậu rửa mặt vậy.
Hắn vừa há miệng, miệng lại nứt đến tận dưới tai, phát ra một lực hút kỳ dị. Trong phút chốc, tất cả ám khí bất kể sắc hay nhọn, nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ, ba cạnh hay bốn cạnh, dẹp hay tròn, hay là nổ tung, toàn bộ đều bị hút vào trong miệng hắn.
Hắn còn lớn miệng, lớn tiếng, lớn sức nhai vào.
Hắn lại là một người nuốt ám khí.
Trên thực tế, Sơn Đông Đại Khẩu Thực Sắc Tôn thị thế gia vẫn luôn được Thục Trung Đường môn xem như một trong ba thế lực đối địch, giống như Hắc Diện Thái gia chuyên chế tạo binh khí, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi môn chuyên môn chế tạo thuốc nổ. Thủ pháp đặc biệt dùng miệng tiếp ám khí của Đại Khẩu Tôn gia đã trở thành khắc tinh của ám khí Tứ Xuyên Đường gia bảo.
Tôn Vưu Liệt đột ngột nuốt vài ngụm ám khí, hễ là kẻ địch xông lên muốn bắt hắn đều bị hắn đánh xuống nóc nhà.
Từ khi hắn xuất hiện tới bây giờ, đã có mười hai tên địch thủ bị hắn đánh chết rơi xuống.
Phục binh ban đầu được bố trí tại phố lớn ngõ nhỏ, nhìn thấy Tôn Vưu Liệt khí thế như vậy, cũng không dám tùy tiện đến gần.
Ngay lúc này, trên nóc nhà, dưới trăng sáng, trên mái rồng bỗng xuất hiện một người vóc dáng cao gầy, mặc y phục màu xanh, trên lưng có một cái bọc vải đang đi tới.
Sắc mặt của người này rất đáng sợ, giống như một người chết.
Ánh mắt của người này càng đáng sợ, giống như một người chết đi rồi sống lại.
Nhưng người này lại khiến người ta cảm thấy có điểm buồn cười.
Buồn cười vốn không thể xuất hiện ở một người như hắn, nhưng hắn ngoại trừ khiến người ta nhìn không thoải mái, cũng sinh ra cảm giác buồn cười.
Lý do này vốn là vì khuôn mặt của hắn, bởi vì mũi của hắn lại thiếu đi một góc.
Lỗ mũi thiếu mất một góc, khiến cho tướng mạo vốn âm trầm lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run của hắn lại sinh ra một cảm giác khôi hài rất không hài hòa, vì vậy có điểm buồn cười.
Tôn Vưu Liệt lại không cười nổi.
Người này đã ngừng lại, đang tháo bọc vải trên lưng hắn xuống.
Từ từ, cẩn thận, tỉ mỉ, hắn đang cởi nút thắt, tháo bọc vải của hắn ra.
Tôn Vưu Liệt chú ý tới tay trái của hắn chỉ có ba ngón, ngón út và ngón áp út đã đứt.
Nhìn thấy ngón tay đứt, ánh mắt Tôn Vưu Liệt liền biến thành màu xanh lá, râu quai nón cũng đỏ lên.
Hắn khàn giọng nói:
- Ngươi là… Thất?
Người áo xám vóc dáng cao gầy kia gật đầu, dần dần mở bọc vải ra hoàn toàn:
- Ta là Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn là một trong số cao thủ thần bí khó lường nhất trong võ lâm, cũng là một trong số sát thủ võ công cao nhất trong kinh thành, dưới tay quyền tướng Thái Kinh.
Người đứng thứ bảy trong thiên hạ.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
15 chương
145 chương
8 chương
64 chương
126 chương
17 chương