Lửa Và Nước Mắt
Chương 59 : THẦN SẤM II
Gió bắc về , người ở hướng nam...
Làm sao nghe những lời trời cao gửi gắm ?
Tại căn nhà của Thành , ở cái sân nhỏ trước nhà , một người ở trần , gương mặt chính trực và mái tóc một nữa cháy nắng đang ngồi khoang chân nhắm mắt ở đó .
Những thớ thịt rắn chắc như đồng thép vẫn lặng yên ở trên bờ vai đó , nhưng vẫn nhàn nhạt tỏa ra sự cương mãnh làm người ta có phần e dè .
Phụ Ân nằm ở bên cạnh , cũng lặng yên cùng chủ nhân nó .
Mặt trời vẫn chói chang chiếu những tia nắng xuống cái sân nhỏ đó , cũng đã gần trưa nhưng trên người Trực thì lại không có một giọt mồ hôi nào .
- Hôm nay thằng Chí bên Hồng Long phái qua chơi đó , nghe nói ở lại đến một hai tuần lận . Khụ khụ
Một giọng nói già nua vang lên , lại kèm theo một tiếng ho ở cuối . Thành rót lấy một ly nước uống dằn họng , người già lâu ngày có tâm tình nên bệnh tật cứ kéo đến . Thành đang ở trong nhà nhìn Trực ở ngoài sân .
- Con biết rồi !
Trực chỉ đơn giản trả lời , dạo này sức khỏe của Thành ngày một tệ hơn . Hình như sau khi Ngót mất đến nay , Thành không ngừng thương nhớ nên mau chóng già yếu đi dù là người tu đạo .
Cạch ! Cạch !
Một tiếng bước chân đều đều vang lên từ trong nhà !
Một cô gái với nét đẹp lặng người nhưng băng giá từ trong bếp đi ra , bày dọn một vài đĩa thức ăn và nêu cơm ra .
Cạch ! Cạch !
Từng dĩa đồ ăn bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Thành , Thành vuốt vuốt râu nhìn những dĩa đồ ăn trước mặt . Cứ có cảm giác như Ngót ngày xưa !
- Vào ăn cơm nè Trực , con Châu nó nấu xong rồi này !
Thành với ra cửa , kêu một tiếng !
Trực hơi xoay đầu nhẹ , rồi lặng yên như trầm từ điều gì .
- Lẹ nào , cho con Châu nó ăn nữa !
Châu chỉ im lặng đứng một bên không nói tiếng nào !
Trực đứng dậy , với tay lấy thanh Phụ Ân rồi bước vào nhà .
- Anh có cần tắm trước không ?
Châu chợt mở miệng hỏi , giọng nói êm dịu nhàn nhạt không hối hả .
- Không cần đâu , cũng không ra mồ hôi .
Trực mặt không biểu cảm , nói rồi xê ghế ra , ngồi đối diện Thành .
- Con Châu , ngồi xuống ăn đi con .
Thành cười hiền hậu , chỉ tay đến cái ghế kế bên Trực .
Châu lẵng lặng ngồi xuống , cả ba lại bắt đầu ăn .
Thành hỏi , Trực ậm ừ trả lời còn Châu thủy chung vẫn im lặng . Trực và Châu ngồi kế nhau cứ như hai người xa lạ , mạnh ai nấy ăn không quan tâm điều gì . Thành lắc lắc đầu hỏi :
- Tháng sau hai đứa sẽ lấy nhau , con tính toán thế nào rồi ?
Rắc !
Chiếc đũa trong tay của Trực đã bị bóp gãy , Trực để đũa xuống bàn , mặt vẫn không biểu cảm . Việc lúc nãy chỉ là vô ý mà thôi , Thành cũng biết điều đó .
Kétttt !
Châu xê ghế ra , bước vào phòng bếp , như là để lấy đũa khác cho Trực . Trực vẫn im lặng nhai nốt thức ăn trong miệng .
Thành lại hỏi , gương mặt có phần không kiên nhẫn :
- Không phải con hứa với cha , sau Hội Thí Kiếm Đạo sẽ suy nghĩ đến việc lấy con Châu sao ? Hai đứa cũng ba mươi tuổi rồi chứ ích gì ? Tuổi này người ta gọi là già rồi , con định để con Châu mất luôn tuổi xuân xanh à ?
Cạch !
Chiếc đũa mới đã được đặt kế bên Trực !
Trực nhìn chiếc đũa , lặng yên với tay ra .
Kéttttt !
Châu lại kéo ghế ra , ngồi vào , tiếp tục ăn như mọi chuyện không liên quan tới mình . Không khí có phần căng thẳng !
Chợt !
Trực gắp lấy một con tép nhỏ cho vào chén cơm của Châu . Châu ngước lên nhìn Trực rồi khẽ gật đầu , tiếp tục ăn .
Trực nhìn Châu , thở dài , nhìn ra bầu trời ngoài xa kia , có những cánh cò bay và những tán lá dừa trên cao . Như đắn đo gì , như nghĩ suy gì đó...
Châu gấp một miếng rau đặt vào chén của Trực !
Trực xoay lại , nhìn Thành nói nhẹ nhàng :
- Cứ theo ý của cha !
Thành cười cười vui vẻ nói :
- Tốt tốt , phải thế chứ . Khụ Khụ Khụ
Thành lên cơn ho , lấy tay che lại , Trực đứng dậy , đến sau lưng Thành vuốt vuốt xuống nói :
- Dạo này cha yếu lắm , để con đi mời thầy về hốt thuốc cho cha .
Thành vỗ vỗ lên tay Trực , cười hiền hậu nói :
- Con ráng sinh cho cha một hai đứa cháu là được rồi .
Trực gật nhẹ đầu , đôi mắt mang một vẽ buồn nhẹ không người để ý .
Bửa cơm , lại cứ tiếp tục với không khí vui vẻ của Thành , Thành nói hết cái này đến cái khác nhưng thật không tài nào hiểu được hai đứa trước mặt sao cứ trơ trơ ra .
Mai mốt cưới về thì làm ăn ra sao nhỉ ? Ài , năm nào mới có cháu bồng ?
Sao mà con gì lại chẳng giống cha là sao....
Mọi người vẫn cứ ăn cơm , Thành nhắc Trực đừng quên lát ra đầu làng đón Chí , dù gì cũng là con út của ông già Bảo , cũng nên có một chút lễ nghi đàng hoàng đừng làm sơ sài quá .
O0O............
Trên con đường làng đầy lúa trổ đó , cũng là mà lúc xưa tiễn một người ra đi .
Gió vẫn thổi những cơn vi vu trên cành lá , con trâu vẫn gặm cỏ và làng quê vẫn thanh bình .
Có ba người mặc áo đạo sĩ đợi ở đầu làng !
Một người nổi bật nhất là Trực , hai người còn lại cũng là đạo sĩ của phái Lộc Thành .
Đoàn xe , người đang dần tiến về phía ba vị đạo sĩ !
- Dừng !
Tiếng nói của Chí dõng dạc phát lên , mọi người đều dừng lại . Chí tuột ngay xuống xe , chạy đến bên Trực cười vui vẻ nói :
- Lại được gặp anh Trực rồi , lần trước thua ở Hội Thí Kiếm Đạo tới nay cũng hơn ba tháng rồi , hôm nào rãnh rỗi thì anh chỉ dạy em vài đường nhé .
Chí vẫn ở trần lộ ra làn da màu hồng lạ lẫm của những người phái Hồng Long với cái nón màu đỏ và quai đeo chuỗi hạt đen , Giao Long vẫn giữ sau lưng !
Phái Hồng Long chuyên tu luyện những thuật pháp liên quan đến lửa , thờ rồng lửa nên từ nhỏ họ đã ngâm một loại nước đặc biệt làm thiên phú về lửa của họ tăng vọt , loại nước này làm da thịt họ trở nên rắn chắc như sắt thép và chịu được nhiệt độ cực cao chỉ là sẽ biến da họ thành màu hồng hồng . Cũng là cái đặc trưng dễ nhận biết nhất của phái Hồng Long trong giới tu đạo .
Trực vỗ vỗ vai Chí , nói :
- Anh thắc mắc , nơi này có gì hay mà Chí đòi ở đây cả tháng vậy ?
Chí cười cười , ra vẽ bí ẩn , nói :
- Không dấu gì anh Trực , thật ra không hẳn là do em.....mà do một người khác !
Trực hơi bất ngờ , người khác ?
- Là ai ? Sao lại thích thú với nơi này ?
Trực lạnh nhạt hỏi , thật ra Trực cũng không quan tâm mấy chuyện ngoài lề này .
Chí cười tủm tỉm , gương mặt ra chiều hạnh phúc nói :
- Là vợ tương lai của em , đây là quê củ của cô ấy , cô ấy muốn về thăm một lần trước khi gã cho em , cũng là về viếng lại quê của ông luôn một thể .
Trực hơi lẩm nhẩm hỏi :
- Quê ở Hưu Lương ? Có thể gặp mặt không ?
Chí cười cười , xoay lại phía sau vẫy vẫy tay :
- Em ơi , em đến đây anh giới thiệu cho người này .
Từ mấy chiếc xe kéo cồng kềnh đủ đồ vật đó , một cô gái từ chiếc xe đầu hàng tuột xuống , tướng người không được mềm mại uyển chuyển như Châu nhưng có nét cứng rắn của cô gái nông thôn và nước da nâu .
Cô gái chạy dần lại chỗ hai người !
Đôi mắt sáng , gương mặt bình thường , nước da nâu và nụ cười duyên , Chí nắm lấy tay người đó .
Chí cười ra chiều hạnh phúc , nhìn Trực nói :
- Vợ tương lai của em đấy , em yêu cái tính của cô ấy lắm , cô ấy tên Trúc . Trúc , em ra mắt anh Trực đi , anh ấy là một trong những đạo sĩ giỏi nhất bây giờ đó , anh cũng từng thua dưới tay anh ấy đấy .
Chí cười nói , quay lại nhìn Trúc giục giục , Trúc nhìn chồng tương lai mình sốt sắng thế thì cười cười , bước lên một bước đứng trước mặt Trực ,
Trúc nhìn vào gương mặt tái xanh của Trực , vô tâm khách đang nghĩ gì ?
Gương mặt như trở nên hóa đá , không biết phải diễn tả cách nào , nó vừa đờ đẫn , vừa ngây ngốc , vừa có nét sầu vô tận.
Nhìn...ngỡ ngàng , rồi im lặng !
Có muôn ngàn lời để nói ,
Nhưng không thể mở miệng để nói !
Trong tim có muôn vàng cảm xúc ,
Nhưng giờ đây , ngổn ngang không rõ ràng ,
Mọi thứ ,
Cứ như loạn lên , trong khoảng khắc đó ,
Ta quên cả chính bản thân mình là ai !
Sao lúc gặp lại , lại như thế này ?
- Chào anh Trực , chúng ta lại gặp lại rồi , em đã giữ lời hứa là quay lại . Lần này em quay lại thăm nhà củ của ông trước khi gã về cho anh Chí . Chào người bạn cũ lâu ngày .
Nụ cười của Trúc tươi như một đóa hoa nơi vào mùa xuân của mỗi năm , dù tiết trời có lạnh , loài hoa cũng vẫn nỡ ra một nét đẹp nào đó....
Ai nào biết , trong cái câu chào hỏi đơn giản đó , để trả lời lại...
Người tên là vô tâm khách đó đã gắng gượng ra sao...
Muôn ngàn từ ngữ , dường như là thứ gì không rõ ràng nữa
Không còn nghĩ suy , mọi thứ rối quá thành ra trống rỗng
Nói cái gì ? Cái gì nói ?
Gần như rất lâu , người ta sau khi nhìn nắm tay siết chặt từ từ buông lỏng của Trực mới nghe thấy một câu rất chi gượng gạo , cứ có cái gì nghẹn lại , có cái gì chấp vá lại mà thành :
- Chào....
- Hai người quen nhau từ trước à ? Cũng phải , cùng quê mà !
Chí cười cười , vô tư nói .
Trúc cười cười , Chí muốn nói thêm với Trực nhưng bị Trúc kéo về xe , Trúc cười chào Trực một cái rồi không nói gì thêm quay về .
Chí cũng cười , chào chào vài câu rồi lủi thủi đi theo bà xã tương lai . Một số người cười trộm , bình luận Chí thế nào tương lai cũng là một anh sợ vợ thứ thiệt !
Bóng lưng hai người từ từ xa dần , rồi bước lên chiếc xe ở phía xa .
Nhưng người ta công nhận , nhìn họ...thật là hạnh phúc !
Chỉ có một người , đôi mắt mang bao nhiêu là tâm sự...
Trời , có phải cứ hay trêu ?
Người , lại là quân cờ nho nhỏ ?
Ta , sao có cảm giác không cam lòng ?
Đau , là thế nào ?
Ta chỉ biết ,
Tim , đang thắt lại từng cơn một...
Người đợi , đã về...
Về , để chào tạm biệt....
Vô Tâm Khách đứng như chôn chân tại chỗ , nhìn đoàn xe dần đi khuất mới từ từ đuổi theo , chỉ ngắn ngủi như thế mà cảm thấy đã trãi qua bao nhiêu là năm tháng...
Như già thêm năm mười tuổi...
Đời , chưa bao giờ hết đặt ra các câu hỏi...
Tại sao ?
Vì sao vậy ?
Là tại sao ?
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
33 chương
2205 chương
874 chương
23 chương
55 chương