Lừa Tình

Chương 11

La Lệ nhìn chằm chằm màn hình ti vi, ánh mắt không che giấu một tia đắc ý. Tin tức ti vi đang phát là “Công ty Hoàng Kim và công ty Thành Đạt đấu nhau người sống ta chết.” Cô ta cười to: “Xem ra sức quyến rũ của mình vẫn không giảm. Ra nước ngoài thì đã làm sao? Vẫn còn khả năng khiến hai người đàn ông đấu đá vì mình.” “Lệ Lệ! Có lẽ họ chỉ đấu nhau vì hạng mục nào đó thôi!” Mẹ La Lệ bên cạnh rụt rè nói. “Im đi! Mẹ thì biết cái gì? Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. Mà tôi lại dư khả năng thỏa mãn nửa người dưới của họ. Họ đấu đá vì tôi thì có gì là sai?” “Nhưng mà… sự việc không hẳn là như vậy. Con đừng tự tạo áp lực cho bản thân.” “Xùy! Mẹ già, cái gì gọi là tạo áp lực? Hai người họ đấu đá vì tôi, tôi cao hứng còn không kịp đây này.” “Con…Con như vậy gọi là bắt cá hai tay.” “Thì sao? Điều đó chứng minh sức quyến rũ của tôi khiến đàn ông điên đảo, không phải sao? Đủ rồi! Mẹ đừng nói nữa! Tôi còn phải gọi cho một trong những người con rể tương lai của mẹ để hỏi thăm sức khỏe.” Về phần người con rể, dĩ nhiên là Hoằng Lâm. Cô ta lo lắng Mộ Vân Triệt vẫn còn hận cô ta, nên đành gọi cho Hoằng Lâm trước. “Alô!” Giọng hắn đầy mỏi mệt vang lên ở đầu dây bên kia “Em gọi về làm gì? Thiếu tiền?” “Không có! Lâm, em nghe nói dạo này anh và Mộ Vân Triệt đấu nhau rất gay gắt, là vì em sao?” Cô ta cố tình nói thật nhanh, tỏ vẻ mình thật sự lo lắng. Mắt Hoằng Lâm lướt qua một tia sáng. Người phụ nữ này, đến giờ mà cô ta vẫn hoang tưởng là Mộ Vân Triệt yêu cô ta ư? Hoang tưởng! Mộ Vân Triệt chẳng qua thiếu một người phụ nữ bên cạnh hắn, cho hắn một mái nhà. Mà cô ta khi đó lại vừa đủ điều kiện, chính vì vậy Mộ Vân Triệt mới giữ cô ta bên mình. Không ngờ lại làm cô ta ảo tưởng tới mức độ này. Nhưng, mơ hão một chút cũng tốt, dễ dàng lợi dụng hơn. Hoằng Lâm trầm giọng than thở: “Đúng vậy! Cậu ta hận anh vì đã cướp mất em, nên mới điên cuồng muốn lật đổ anh.” “Thật vậy sao?” La Lệ kích động hô lên, sau đó lại cảm thấy bản thân có chút luống cuống, vội vàng sửa giọng “Vậy anh có sao không? Đừng để mệt mỏi quá! Có muốn em trở về giúp anh không?” Hắn đợi nãy giờ chính là câu nói này của La Lệ. “Em mau về đi! Nghĩ cách quyến rũ cậu ta, làm cậu ta quỳ gối dưới váy thạch lựu của em. Khi anh lật đổ cậu ta, nhất định sẽ lấy em về làm Hoằng phu nhân.” “Anh… Điều anh nói là thật chứ?” “Đương nhiên! La tiểu thư! Đời này kiếp này anh chỉ muốn lấy em!” Chỉ có hắn mới biết La tiểu thư ở đây là đang gọi ai. “Ngày mai em sẽ trở về! Em nhất định giúp anh đánh bạn Mộ Vân Triệt!” La Lệ hứng trí bừng bừng nói. Tắt điện thoại, Hoằng Lâm cười lạnh một tiếng. Người phụ nữ thối tha này vẫn còn chỗ lợi dụng. Cũng may lúc trước khi xong việc không đuổi cô ta đi. Mộ Vân Triệt! La Lệ của cậu đã về rồi! Cậu nên trả Tâm Di lại cho tôi đi! (Len: Trả? Sao các nhân vật của ta hay dùng từ sai thế này? Khi Hoằng Lâm còn đang mưu tính về kế hoạch của mình, bên này, Mộ Vân Triệt đau khổ dỗ dành Tâm Di ăn cháo. Từ sáng đến giờ cô cứ nôn liên tục, lại còn mệt mỏi không muốn ăn cơm. Cô sợ tiêm, không muốn đi bệnh viện. Chẳng còn cách nào, anh đành gọi Bạch Diễm tới. Nhưng cái tên này đã nửa tiếng rồi còn chưa tới nơi làm anh lo sốt vó. Bạch Diễm vừa tới đã bị lôi kéo đến trước mặt Tâm Di. Cái tên này! Có cần trọng sắc khinh bạn đến mức này không? Bạch Diễm ân cần hỏi Tâm Di: “Cô bé, em có chỗ nào không khỏe?” “Em rất mệt, lại còn buồn nôn.” “Có phải em còn cảm thấy buồn ngủ, muốn ăn gì đó chua chua, như xoài xanh chẳng hạn?” Mắt Bạch Diễm lóe sáng. “Đúng vậy!” La Tâm Di nuốt nước miếng “Anh nói em mới nghĩ tới, em đúng là rất muốn ăn xoài xanh.” “Bingo! Chúc mừng cậu! Mộ Vân Triệt, cậu trúng số!” “Này!” Mộ Vân Triệt không vui trừng mắt nhìn anh “Tôi vốn không mua vé số, làm sao trúng số? Mau nói đi, cô ấy bệnh gì?” “Không bệnh! Chẳng qua là có thai thôi!” Mộ Vân Triệt và La Tâm Di đồng thời sửng sốt. Mộ Vân Triệt khoa trương đến mức trợn trừng mắt, không nói được câu nào. Đến khi Bạch Diễm ‘hảo tâm’ gõ vào đầu anh một cái, anh mới hoàn hồn. Anh ôm La Tâm Di lên xoay vòng vòng, hạnh phúc hét to: “Tâm Di! Chúng ta có con! Anh sắp được làm ba rồi!” La Tâm Di cũng vui vẻ, cô rất cao hứng, cuối cùng em bé cũng đến chơi với cô rồi. Bạch Diễm cười cười, tên này cuối cùng cũng tu thành chính quả. “Này! Con cũng đã có, cậu có tính kết hôn với cô bé không?” “Dĩ nhiên là phải kết hôn rồi!” Mộ Vân Triệt kiên định đáp “Con của tôi làm sao có thể là ngoài giá thú.” “Không thể kết hôn được!” Anh vừa nói xong, La Tâm Di đã lên tiếng phản bác. “Tại sao?” Anh tì trán lên trán của cô, nhẹ giọng hỏi “Em không muốn trở thành vợ chính thức của anh à?” “Không phải!” Cô lắc đầu quầy quậy “Nhưng ba em đã nói qua 18 tuổi mới được kết hôn.” Trán Mộ Vân Triệt lập tức đầy hắc tuyến. Anh run rẩy hỏi: “Ý em là…” “Ba tháng nữa em mới tròn 18 tuổi.” Bạch Diễm cười đến rút gân: “Ha ha ha! Mộ Vân Triệt, nếu giờ tôi đi kiện cậu tội giao cấu với trẻ vị thành niên, cậu chắc chắn sẽ ngồi tù mục xương.” “Hừ! Quá coi thường tôi rồi! Chút thủ tục này làm khó được tôi sao? Cho dù cô ấy mới 15 tuổi, tôi cũng có cách làm cô ấy trở thành vợ hợp pháp của tôi.” “Mộ Vân Triệt! Có ai nói cậu cầm thú chưa?” “Có rồi và không chỉ một người. Giờ thì cậu lăn được rồi!” “Lợi dụng tôi xong vứt bỏ, đồ không có lương tâm.” Tuy vậy, trước khi đi ra cửa, Bạch Diễm rất hào hứng ném lại một quả bom “Trong ba tháng đầu thai nhi không ổn định. Cô bé con! Em tuyệt đối không được lên giường với cậu ta.” Mộ Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi. Bạch Diễm! Cậu được lắm!