Lũ Mùa Xuân
Chương 66
Sở Tấn không cần hỏi, cũng biết tám phần mười Triển Hồng Vũ là bạn của Lận Diễm Trần, với gia thế của Lận Diễm Trần mà nói cũng không tính là ngạc nhiên, chỉ là không biết tại sao biết nhau.
Sở Tấn rất hưng phấn, anh không hâm mộ idol, cũng không xem phim truyền hình, không thích nghe âm nhạc lưu hành hiện tại, nhưng mẹ của anh thích xem, từ sáng tới tối mở TV xem truyền hình, vừa xem ti vi vừa đan áo len cho Thu Thu, có lúc anh liếc nhìn vài lần, Triển Hồng Vũ đóng phim truyền hình rất đẹp.
Gần đây có một bộ phim Dân quốc đang nổi rating cao do cậu diễn vai nam chính, nội dung bộ phim khá cũ rích, cậu ta là công tử du học nước ngoài trở về thế nhưng gia cảnh sa sút, ở vũ trường đánh đàn kiếm sống, nhìn bên ngoài ốm yếu nhiều bệnh, làm một nghệ sĩ ưu sầu, khiến những tiểu thư nhà giàu quân phiệt mê đắm đến thần hồn điên đảo, kỳ thực ngoại trừ với tổ chức bản tính bên ngoài của cậu kiên nghị lãnh khốc, là một tay súng thiện xạ, còn có thể vượt nóc băng tường, hiển nhiên là đầu lĩnh của tổ tình báo.
Sở Tấn rảnh rỗi cũng xem một chút, sau khi về nhà thì ôm Thu Thu cùng xem, còn thảo luận với mẹ nội dung bộ phim, mấy tập gần đây trùng hợp liên tục chiếu đến đoạn cao trào.
Sở Tấn thích nội dung bộ phim, mẹ của anh lại thích Triển Hồng Vũ, anh còn biết fan của Triển Hồng Vũ hình như gọi là lông chim nhỏ, mẹ anh còn tự xưng mình là lão lông chim, Sở Tấn cười chết.
Rất muốn xin chữ kí a!
Lận Diễm Trần lập tức chú ý sau khi Sở Tấn thấy Triển Hồng Vũ đôi mắt đều sáng lên.
Thật là không bình thường!
Hắn lập tức biết! Nếu trong câu lạc bộ nhan khống, Sở Tấn có thể là hội viên thâm niên. Trước đây anh xem trai đẹp lái máy bay, xem tiểu bạch kiểm tóc vàng khiêu vũ, căn bản không hề xấu hổ... Chẳng qua khi đó bọn họ còn chưa có chính thức xác lập quan hệ yêu đương, bây giờ con cũng đã có, Sở Tấn còn nhìn soái ca khác, Lận Diễm Trần cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bắt đầu hiện ra ánh sáng xanh lục rồi!
Triển Hồng Vũ nghe một người đàn ông xa lạ trả lời, lúc đó trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy Sở Tấn và Lận Diễm Trần đứng chung một chỗ, mặc dù bọn họ không có cử chỉ thân mật, nhưng chỉ đứng cách nửa bước, giữa hai người bọn họ lại phảng phất có sự hòa hợp không rõ, như một thế giới riêng, người khác không thể đi vào được, liếc mắt một cái lập tức có thể nhìn ra quan hệ hai người không bình thường.
Lận Diễm Trần đã nói với cậu hắn yêu trúng một người đàn ông, còn muốn kết hôn với người đàn ông kia.
Tuyệt đối chính là người đàn ông này.
Triển Hồng Vũ chưa từng nghĩ đến sẽ nghe chính miệng Lận Diễm Trần nói hắn yêu đàn ông, thời điểm nghe được, Lận Diễm Trần đã dự định kết hôn luôn rồi.
Cậu từng nghĩ đối phương sẽ là một người thế nào, lại làm Lận Diễm Trần mê đắm đến thần hồn điên đảo như vậy, có lẽ là một mỹ nhân khó gặp, có lẽ tính cách đặc biệt ôn nhu hiểu ý, có lẽ là một nghệ thuật gia khí chất xuất chúng, nhưng ở trong sự tưởng tượng của cậu, chắc hẳn không giống một người phàm.
Mà người đàn ông trước mắt này, không cao lớn cũng không thấp bé, không mập nhưng cũng không tính gầy, tướng mạo chỉ có thể nói là trắng nõn thanh tú, một thân khói lửa.
Nhìn thấy cậu khuôn mặt lập tức tươi cười.
Triển Hồng Vũ ngẩn người, nụ cười của Sở Tấn dành cho cậu không phải là nụ cười lạnh lùng xa cách lễ phép khách sáo, mà mang theo vài phần sùng bái và hiếu kỳ, phảng phất thật lòng rất yêu thích cậu.
Cậu còn nhìn thấy Lận Diễm Trần nhanh chóng ghen tức len lén liếc mắt nhìn Sở Tấn một cái, Lận Diễm Trần nhảy tới trước nửa bước, lạnh mặt tách hai bọn họ ra.
Lận Diễm Trần cũng không dành cho cậu sắc mặt tốt, nhưng vẫn giới thiệu đàng hoàng: "A Tấn, đây là bạn của tôi, bạn thân, Triển Hồng Vũ."
Vừa định giới thiệu Sở Tấn, Sở Tấn đã cướp lời trước.
Đôi mắt Sở Tấn sáng lấp lánh, bật thốt lên: "Tôi biết tôi biết tôi biết! Triển Hồng Vũ, ảnh đế, ảnh đế, còn ra album nhạc, ngài sẽ ra tiếp album nhạc sao?"
Lận Diễm Trần liếc mắt, chua xót mà nói: "Kêu "ngài" gì a, không cần khách sáo với cậu ta, gọi " lão Triển" là được rồi."
Sở Tấn mặc kệ hắn, ngại ngùng cười nói: "Chào ngài, tôi là Sở Tấn."
"Trùng hợp tiểu... Ừm, Lận Diễm Trần làm cơm, ngài vẫn chưa ăn cơm đúng không? Cùng ăn thôi?"
Lận Diễm Trần cả người chấn động, hắn vốn đang dự định đuổi Triển Hồng Vũ đi trước khi ăn cơm, Sở Tấn ngược lại tốt rồi, trực tiếp gọi người ở lại dùng cơm.
Kế hoạch bữa tối ngọt ngào hai người của hắn cứ như vậy ngâm nước.
Lận Diễm Trần ai oán: "Đây là bạn trai tôi, Sở Tấn."
Triển Hồng Vũ: "... Được. Vậy, cám ơn nhiều."
Triển Hồng Vũ vào xem Lận Diễm Trần làm cơm: "Ông biết làm cơm hồi nào vậy?"
Sở Tấn phụ họa: "Đúng vậy, cậu biết làm cơm lúc nào? Không tệ lắm, ra nghề rồi! Có thể xóc chảo hay không a?"
Lận Diễm Trần lập tức nói khoác: "Biết a! Em xem!"
Thật ra vốn là không biết, chỉ làm bừa thôi, xóc cái gì chảo, không rơi vào chảo, mà trực tiếp rơi mất một đống đồ ăn ra ngoài, Sở Tấn không chút do dự cười nhạo một trận.
Lận Diễm Trần không xấu hổ, còn cười theo.
Triển Hồng Vũ thấy hai bọn họ vui vẻ như thế a, tâm trạng cũng trở nên sáng ngời, từ hơn một năm trước, sau lần sự nghiệp và tình yêu đều thất bại, cậu chưa từng thấy Lận Diễm Trần cười vui vẻ như vậy.
Nhưng cậu... Có chút không đành lòng nhìn nữa, Lận Diễm Trần thật sự thích người đàn ông tên Sở Tấn này.
Triển Hồng Vũ lặng lẽ đi ra, vào phòng khách.
Lận Diễm Trần thấy Triển Hồng Vũ đi, còn âm thầm đắc ý, ai cho cậu đến làm kỳ đà cản mũi quấy rầy chuyện tốt của tôi, tôi show ân ái chói mù mắt cẩu độc thân cậu.
Lận Diễm Trần móc ra một quyển sổ ghi chép, cho Sở Tấn xem.
Sở Tấn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lận Diễm Trần không nói, biểu cảm vẻ mặt "Cầu biểu dương".
Sở Tấn lật nhìn vài tờ, là thực đơn, viết tay ghi lại cách làm các món ăn, còn được tô đậm bằng bút dạ quang màu đỏ, mới vừa xem cũng không kỳ lạ, nhìn một chút anh mới phát hiện mỗi một món ăn trong đây đều là món ăn anh yêu thích.
Sở Tấn nói: "Thật là trùng hợp a, đều là đồ ăn tôi thích."
Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Không phải trùng hợp! Thời điểm chúng ta cùng nhau lúc trước đều là món em thích ăn, lúc em không ở tôi đã học từng thứ từng thứ."
Sở Tấn dĩ nhiên rõ ràng, lại cố ý chọc hắn, khen hắn: "Ngoan như vậy a, Tiểu Lận cậu đối với tôi thật tốt."
Lận Diễm Trần bất mãn: "Chỉ như vậy a?"
Sở Tấn: "Cậu muốn thế nào?"
Lận Diễm Trần: "Cậu ta đi ra rồi, em hôn tôi một chút đi."
Sở Tấn lườm hắn một cái, quay đầu lại nhìn một chút, Triển Hồng Vũ biến mất, anh hôn Lận Diễm Trần một cái thật nhanh.
Lận Diễm Trần đột nhiên cảm thấy Triển Hồng Vũ bỗng nhiên tới đây cũng không tệ, chẳng trách tất cả mọi người đều thích tú ân tú ái, tuy rằng Triển Hồng Vũ không ở đây, nhưng vẫn có chút sảng khoái.
Đồ ăn lên bàn một lượt.
Triển Hồng Vũ lần đầu thấy Lận Diễm Trần làm cơm, lại là một bàn thịnh soạn như vậy.
Hình tượng Lận Diễm Trần sâu sắc nhất trong lòng cậu, vẫn là dáng vẻ lúc Lận Diễm Trần mười sáu, mười bảy tuổi, khi đó Lận Diễm Trần nhuộm một đầu tóc ngắn màu vàng nhạt, giống như là mặt trời nhỏ, sức sống bắn ra bốn phía, đứng ở bên cạnh cậu đàn ghi ta điện, một bên trán đổ mồ hôi hột phảng phất như đang phát sáng.
Chớp mắt đã biến thành một người đàn ông của gia đình rồi.
Lận Diễm Trần gắp cho Sở Tấn một cái đùi gà: "Em ăn thử xem, ăn ngon chứ?"
Sở Tấn ăn vài miếng, xác thực ăn ngon! Quay qua nói với Triển Hồng Vũ: "Triển tiên sinh, cậu cũng ăn thử xem, ăn ngon lắm."
Triển Hồng Vũ ngượng ngùng nói: "Hả, được... Anh đã là bạn trai Lận Diễm Trần, không cần khách sáo như thế, cũng gọi tôi "Lão Triển" là được rồi."
Sở Tấn biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình: "Tôi đã xem qua gần hết phim truyền hình điện ảnh của cậu, gần đây đài xx phát "Phía trước ánh bình minh" tôi cũng có theo dõi, tôi và mẹ tôi đều rất yêu thích."
Sở Tấn thuộc như lòng bàn tay tán gẫu về nội dung bộ phim.
Triển Hồng Vũ phát hiện anh nói yêu thích là thật sự yêu thích, không phải lời khách sáo, trong lòng hơi nóng lên.
Sở Tấn nói: "... Tôi có thể xin chữ kí của cậu sao? Tháng sau là sinh nhật mẹ tôi, bà ấy rất thích cậu, tôi muốn tặng cho bà ấy."
Triển Hồng Vũ trò truyện rất hợp ý, đã quên mất nguyên nhân tới nơi này, thân thiết nói: "Dĩ nhiên có thể. Ký ở đâu?"
Lận Diễm Trần bị bỏ quên ở một bên, lạnh lùng nói: "Tôi đi lấy máy ảnh."
Triển Hồng Vũ và Sở Tấn chụp ảnh chung, ở sau lưng Triển Hồng Vũ còn viết:
Chúc Lâm Xảo Lệ nữ sĩ sinh nhật vui vẻ.
Triển Hồng Vũ
"Cảm ơn!" Sở Tấn nói, "Cảm ơn! Cậu thật sự là một người tốt! Quá thân thiết!"
Triển Hồng Vũ được anh khen rất ngại ngùng.
Lận Diễm Trần: "Lão Triển, tôi cảm thấy ngày hôm nay ông có vẻ đặc biệt chướng mắt."
Triển Hồng Vũ: "..."
Qua chốc lát, Sở Tấn lại đến gần, nhét danh thiếp cho cậu, ngượng ngùng hỏi: "Triển tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, công ty có kế hoạch đẩy ra sản phẩm mới, đang tìm người làm đại diện, ngài xem... Có muốn tìm hiểu một chút hay không."
Lận Diễm Trần: "..."
Ngồi ở chỗ này chờ! Lận Diễm Trần cuối cùng cũng hiểu rõ, vợ của hắn vô cùng đam mê công việc!!
Triển Hồng Vũ nhìn thấy Sở Tấn đưa danh thiếp tới, ngẩn người, không khỏi nở nụ cười: "Anh thật là thú vị. Chẳng trách Lận Diễm Trần thích anh như vậy."
Sở Tấn thấy tâm tình của cậu không tệ, được voi đòi tiên, lén lút mà nói: "Cậu có thể tiết lộ chút nội dung với tôi hay không, cuối cùng Vương Lê ở cùng một chỗ với ai? Tôi bảo đảm không tiết lộ, tôi chỉ lén lút nói với mẹ tôi..."
Triển Hồng Vũ: "Ha ha ha ha ha ha."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
28 chương
30 chương
10 chương
109 chương