Mùa hè nọ: Đã lâu không gặp. Tôi không phải kiểu người thích nói chuyện, trước khi gặp được Hạ Dương, tôi là một người tương đối khép kín, mẹ tôi qua đời sớm, quan hệ giữa tôi và cha rất tệ, tuy người ngoài luôn ngưỡng mộ cuộc sống của tôi, nhưng chỉ có mình tôi hiểu rõ… Dường như lần đầu tiên gặp nhau là vào một tiết toán bình thường, tôi gục đầu xuống bàn ngủ, lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ là tiếng ve ồn ào, phía trước là giọng nói cợt nhả của Vạn Lĩnh, nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiệm liên miên không ngớt, mới tỉnh dậy nên tôi khá bực mình, ấy thế mà vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt xinh đẹp. Cậu ấy đứng trên bục giảng, mỉm cười tự giới thiệu bản thân, cậu ấy nhìn tôi, tôi cũng bị cậu ấy hấp dẫn. Lúc cậu ấy chọn chỗ ngồi, tôi cố ý rời đường nhìn, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy cậu ấy sẽ tìm đến mình. Quả nhiên chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, nhưng mãi chẳng có sự liên kết gì. Ngày cứ trôi qua như bình thường, khoảng thời gian đó tôi không muốn về nhà, không muốn nhìn bản mặt của ông già thối kia, càng không muốn nhìn người phụ nữ đó. Tối đó cậu ấy dẫn tôi về nhà, ở nơi đó tôi được cảm nhận tình thân giản dị lại cảm động, tối đó tôi không phải nằm trên một chiếc giường lạnh lẽo, bên cạnh tôi là một cậu nhóc ấm áp, cả tay lẫn chân đều vắt lên người mình… Sau này mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, trong lòng tôi nảy sinh những biến hóa lạ kỳ, dường như tôi bắt đầu thích nụ cười thoải mái của cậu ấy, thích đôi mắt tỏa sáng khi nghiêm túc của cậu ấy, thích cậu ấy… Ngày đó chúng ta nói thật nhiều chuyện trên sân thượng, khi ấy tôi mới hiểu ra mình thực sự động lòng với cậu… Sau đó ở trên sân khấu, kỵ sĩ của tôi quỳ gối trước tôi, đối mặt với tôi bày tỏ tấm lòng thành, một giây kia tôi mới hiểu được, là tôi được cậu ấy cứu rỗi, tôi vốn tưởng tôi sẽ từ từ chìm sâu trong bóng tối, cho tới khi tôi bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm kia, tôi vốn tưởng rằng cậu ấy đã trói buộc tay chân tôi, ấn tôi vào trong nước, sau này tôi mới hiểu được là cậu ấy cứu mình, giúp tôi thoát khỏi vực sâu vô vọng. Đêm đó tôi tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy bất an hỏi tôi, liệu tôi sẽ hối hận chứ, và mãi cho tới khi mùa hè kết thúc, tôi cũng chưa từng hối hận. Tôi yêu cậu ấy, từ đầu đến cuối chẳng phải là một trận cá cược thua lỗ, bởi vì cậu ấy cũng yêu tôi. Đại hội thể thao ngày ấy, tôi nhìn hình xăm sau lưng cậu ấy, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy hình xăm kia rất hợp với cậu, rất rất đẹp. 1500 mét nói dài không quá dài, nói ngắn lại không quá ngắn, tôi còn chưa kịp ôm cậu ấy một cái đã đời. Lúc chạy bộ, tôi ở đường ngoài, cậu ấy ở đường trong, tôi cảm nhận được sự thay đổi trong hô hấp của cậu ấy, cậu ấy vẫn kiên trì chạy, tôi cũng không khuyên cậu ấy dừng lại, bởi vì tôi tin chàng trai của tôi sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Tôi liều mạng chạy vọt lên, muốn đứng ở vạch đích đợi cậu ấy, khoảnh khắc cậu ấy nhào vào lòng tôi, tất cả đều đáng giá, hai trái tim chạm vào nhau, lại một lần nữa tôi rung động vì người. Chỉ có điều, thời gian chẳng có bao nhiêu, khi gặp lại nhau thì cậu đã nằm viện, trên mu bàn tay là lỗ kim truyền dịch, cậu mặc áo xanh bệnh nhân, đắp tấm chăn trắng tinh… Dường như tôi đã không thể tưởng tượng ra nổi năm ấy cậu ấy đã vượt qua như thế nào, chúng tôi hôn môi, ở bệnh viện. Tôi muốn sau này có gặp lại, nụ hôn đầu tiên của chúng tôi nhất định không ở bệnh viện, mà phải là ở một địa điểm đẹp đẽ khiến lòng người chấn động, nhất định phải là nơi mà cậu ấy thích. Ngày cuối cùng kia, tới giờ tôi cũng không dám nhớ lại, một lần nữa tôi cảm nhận được tử vong. Bạn trai tôi chết trong một ngày mùa hè, có điều phải làm sao đây, tôi vẫn còn yêu cậu ấy rất nhiều. Vạn Lĩnh kể, ngày ấy tôi khóc rất dữ dội. Tôi không tin, nhưng tôi thực sự rất nhớ cậu ấy. Mùa hè nhớ, mùa thu nhớ, mùa đông nhớ, mùa xuân cũng nhớ… Cậu ấy tới rất vội, đi cũng vội, mang đến một trái tim chân thành, mang đi một trái tim chân thành. Cậu ấy đi rồi, tôi như trở thành một bà già, nằm gục trên lớp thì không ngủ được, tin nhắn trong điện thoại cũng chẳng đọc. Tôi có chút chán ghét chính mình, tựa như không thể sống nổi nữa, nhớ mong tới nỗi không thể kìm nén được. Buổi gặp mặt toàn trường hôm ấy, lúc tan họp có rất nhiều người lạ mặt tới an ủi tôi, bọn họ không gọi tên của cậu ấy, nhưng tôi biết bọn họ đến vì cậu ấy. Hóa ra tình yêu của chúng ta đã được để ý từ lâu, tất cả mọi người đều biết hai ta yêu nhau. Trên một tờ giấy nhỏ có viết: Tình yêu của hoàng tử và kỵ sĩ, vĩnh viễn không biến mất. Lại một mùa hè nữa bắt đầu, chuyện ngày hè cứ đổi rồi thay, có lẽ câu chuyện của chúng ta sẽ được lưu truyền trong trường cấp ba, cũng có lẽ là không. Nắng hè năm nay không gay gắt như vậy nữa. Nhưng may thay, mặt trời vẫn luôn tỏa sáng, một ngày nào đó sẽ lại chói mắt. Hạ Dương, Hạ Dương, ánh dương mùa hạ, tươi đẹp rạng rỡ. Hạ Dương 19 tuổi, chào em, tôi là Lâm Kỳ 22 tuổi, tôi rất nhớ em, cũng vẫn còn yêu em, hiện tại tôi muốn tới Vân Nam Côn Minh, đi thực hiện lời hứa năm đó với em, Hạ Dương 22 tuổi hẳn đang ở nơi đó chờ tôi. Hạ Dương, hy vọng ở thế giới đó, ước mộng của cậu thành sự thật, chấp niệm của cậu thành sự thật.Phần của Hạ Dương Chú thích: Hy và Vọng là hai vai chính trong phần “Hy vọng” này *** “Này, anh bạn nhỏ ơi, dậy đi, sao vẫn còn ngủ thế này?” Hạ Dương cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, như thể đang bay vậy. Cậu từ từ mở mắt, đoạn nhìn thấy hai người một đen một trắng đứng trước mặt mình, người áo đen đứng sau lưng người áo trắng, dựa đầu vào vai người phía trước, quanh người tỏa ra khí đen. “Hai người là?” “Tôi là thiên thần, tên Hy, rất vui được gặp cậu.” Hy giơ tấm thẻ chứng minh thân phận cho Hạ Dương nhìn, “Cậu ấy là Vọng, là ác quỷ, bạn trai tôi.” Hạ Dương kinh ngạc mở miệng: “Hả? Thiên thần và ác quỷ có thật sao? Hơn nữa hai người còn…” “Có gì mà ngạc nhiên chớ? Chẳng phải cậu cũng có bạn trai sao?” “Không phải không phải, tôi chỉ không ngờ là ác quỷ có thể ở bên thiên thần.” Ác quỷ dựa vào cổ Hy ngẩng đầu lên, hung ác nhìn chằm chằm Hạ Dương, làm Hạ Dương sợ rùng cả mình. Hy vỗ đầu Vọng: “Ngoan nào.” Hy quay sang Hạ Dương: “Nói chuyện chính đã, chúng tôi tới đưa cậu đi.” “Tôi chết rồi à?” “Ừ.” “Vậy giờ…” Hy vươn tay, chạm vào người Hạ Dương, ngón tay thiên thần xuyên qua cơ thể cậu: “Là linh hồn.” “Hai người muốn dẫn tôi đi đâu?” “Một nơi vô cùng tuyệt vời.” “Ở nơi đó tôi có thể gặp được người mình muốn gặp không?” Vọng ngẩng đầu nhìn Hy, Hy chiều chuộng hôn Vọng một cái: “Linh hồn cậu đã thoát khỏi thân xác trần tục, cậu có một linh hồn trong sáng thánh thiện, vì vậy cậu mới nhìn được chúng tôi, nhìn được tình yêu của chúng tôi… Nhất định ở nơi đó ước nguyện của cậu sẽ thành sự thật, chấp niệm của cậu sẽ thành sự thật.” Hạ Dương đi theo Hy, chầm chậm hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của mình. Cuộc đời của cậu cũng coi như hoàn thành được ước nguyện, hoàn thành được chấp niệm rồi.Phần phỏng vấn Vạn Lĩnh A: Cậu còn nhớ mùa hè năm mười chín tuổi không? Vạn Lĩnh: Tất nhiên rồi, tôi mới 22, sao quên nhanh vậy được. A: Mùa hè năm đó có chuyện gì rất đáng nhớ không? Vạn Lĩnh: Không biết có nên kể chuyện này không, năm ấy lớp trưởng tỏ tình với tôi, cậu ta còn là con trai… Lớp trưởng đá bay cậu chàng, Vạn Lĩnh dựng ghế lên nói tiếp: Nãy nói đùa thôi, đáng nhớ nhất thì chắc là… lần diễn kịch đi, tuy tôi không lên sân khấu nhưng tôi sửa kịch bản đó, như đạt được thành tựu to lớn vậy, nhất là phần diễn của hoàng tử và kỵ sĩ, dù ít dù nhiều cũng nhờ tôi mà toàn trường mới phấn khích tới vậy. A: Chuyện vui vẻ nhất trong mùa hè đó là? Vạn Lĩnh: Hè đó cũng không có chuyện gì quá tệ cả, nói chung là rất vui. A: Thế… hè năm ấy cậu thấy tiếc chuyện gì nhất? Vạn Lĩnh: Tiếc cái gì à, điều tiếc nuối nhất là cậu thiếu niên Hạ Dương ấy không đi qua mùa hè kia, vốn là anh trai nhỏ chói mắt nhất trong mùa hè ấy, tiếc là vĩnh viễn nằm lại trong mùa hè đó. A: Cậu thử đánh giá mùa hè ấy đi? Vạn Lĩnh: Có vui vẻ, có phấn khích, có rung động, có tiếc nuối, có đau lòng, có hối hận, có mất mát, đủ mọi cung bậc cảm xúc, không uổng một thời niên thiếu cuồng nhiệt. A: Vậy cậu có điều gì muốn nói với tuổi mười chín không? Vạn Lĩnh: Hạ Dương mười chín tuổi! Không chỉ Lâm Kỳ, Vạn Lĩnh cũng nhớ rõ cậu!!! Nhớ rõ sự lấp lánh của cậu, nhớ rõ cậu đẹp đẽ, lấp lánh thế nào. Lớp trưởng: Cả tôi nữa, Hạ Dương. Các bạn học: Cả chúng tôi nữa! Hạ Dương! Bọn tôi đều nhớ rõ cậu!!! Lâm Kỳ: Cả tôi nữa, bạn trai. Hết ngoại truyện.