Love, Come To Me
Chương 3
Lucy khẽ trượt chân khi nàng nhìn Heath. David Fraser chậm bước nhảy lại. Nhìn theo ánh mắt của Lucy, anh ta bắt gặp đối tượng chú ý của nàng. " Đó là Heath Rayne. Người ủng hộ Liên Bang, mà đã…"
" Tôi biết ông ấy là ai. " Lucy dứt mắt ra khỏi Heath và nhìn lên David với một nụ cười. " Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy ông ta ở đó với những người khác… " nàng nói nhạt, " Tôi nghĩ ai cũng ghét ông ấy. "
" Không phải tất cả mọi người. Ông ấy là một người mà cô có thể vừa khâm phục, vừa ghét, và tôi nghĩ phong cách của ông ấy được những người đàn ông khác thấy ấn tượng và noi theo. "
" Phong cách… ý anh là phong cách ăn mặc của ông ấy hả?
" Cách ăn mặc và tất cả những thứ khác… cách ông ấy giải quyết mọi chuyện. " David gượng cười, " Có vài loại đàn ông như vậy. Điều đó thật khó giải thích và tôi chắc chắn cũng chẳng hiểu được điểm thu hút của ông ấy, không khi ông ấy đã chĩa súng vào chúng tôi ba năm về trước… "
" Ừm. Tôi nghĩ sắp tới sẽ là thời gian mà người ta quên đi những ai đã chĩa súng vào ai, và bắt đầu học cách sống cùng nhau. " Lucy nói lơ đãng, nhìn qua vai David một lần nữa khi họ xoay một cú xoay chậm.
Thật là hiếm có, thậm chí ở Concord, khi thấy một người đàn ông ăn mặc bảnh bao như Heath. Ngày nay, có ai đủ tiền để mặc những thứ đó không? Áo ghi-lê của chàng hoàn toàn vừa vặn và được may bằng vải trắng hảo hạng, cắt may thấp xuống hông và phủ lên quần tây. Không giống như cái áo bành tô thùng thình kiểu Prince Albert mà mọi nguời vẫn thường mặc, áo của chàng ít rườm rà hơn, những ống tay áo thon hơn, eo hẹp hơn. Và thay vì mặc những cái áo khoác ngoài với những dải buộc bản rộng, mà đã sắp lỗi thời, Heath mặc một cái áo may đo bảnh chọe với một cravat mỏng màu trắng. Mái tóc như những vệt nắng của chàng sáng lên những tia phản chiếu, được cắt ngắn ở thái dương và sau cổ trong một kiểu mới, không để tóc mai dày và dài như những người đàn ông lỗi thời khác. Sự khoe mẽ rỗng tuếch, huênh hoang, Lucy nghĩ, tức tối với sự thật rằng nàng không phải là người duy nhất dán mắt vào chàng. Chàng biết những người phụ nữ trong phòng đang nhìn trộm chàng… và chàng chắc chắc thích điều đó! Không có một mảnh khiêm tốn hay xấu hổ nào trong chàng. Nàng tiếp tục nhảy với David nhưng tâm trạng nàng không còn có vẻ đùa cợt, bước nhảy của nàng hoàn toàn máy móc. Sau một vài phút nàng lại nhìn về phía bàn thức ăn và thấy Heath đã đi khỏi. Mắt nàng nhìn quanh căn phòng và nàng phát hiện chàng đang khiêu vũ với Sally, người đang ửng hồng và cười rúc rích, thích thú trong sự chú ý là cô đang khiêu vũ với kẻ ủng hộ Liên bang. Heath đang nhìn xuống cô ấy với một thái độ hoàn toàn hoà nhã, môi chàng cong lên thành một nụ cười phớt. Mọi người đang nhìn cặp đôi đang nhảy với những cái tặc lưỡi và những khuôn mặt không đồng tình, trong khi mẹ của Sally bồn chồn không thoải mái ở một góc. Lucy thấy hai cái đầu tóc vàng của hai cô gái chụm lại khi họ nói chuyện. Nàng thắc mắc không biết Heath và Sally đang nói điều gì với nhau.
" Nơi đây trở nên ngột ngạt rồi, đúng không ? " nàng thì thầm với David, đột nhiên cảm thấy sự sáng lạn và huy hoàng của buổi tối đã phai đi. Anh ta ngay lập tức hiểu lời nói bóng gió của nàng.
" Có phải cô muốn kết thúc điệu nhảy này vào một lần khác không? "
" Làm ơn. "
Anh lo lắng dẫn nàng ra một phía của căn phòng, và Lucy nhanh chóng trốn thoát vào phòng thay đồ của quí bà, lấy khăn tay lau lên những đốm mồ hôi trên trán và má, nàng đấu tranh lấy lại sự bình tĩnh. Nàng kiểm tra trong gương tóc nàng, một vài lọn đã thoát ra khỏi cái cặp tóc, và nàng nhìn vào đôi mắt nâu đỏ cáu kỉnh của mình.
" Có chuyện gì với mình đêm nay thế này? " nàng thì thầm và dằn mạnh cái gương xuống. Sự thật thà bẩm sinh bắt nàng phải thừa nhận sự thật. Cô muốn là người khiêu vũ với Heath Rayne. Nàng đã ghen với Sally.
Tại sao, điều đó không thể, nàng hoang mang. Mình đã có Daniel, mình không thể yêu một người đàn ông khác và ghen với bạn mình. Tại sao mình lại cư xử như thế này?
Vì Daniel không có ở đây, đó là tất cả. Và nàng có vẻ như không thể xua đi cái cảm giác kì lạ về con người miền Nam đó. Có một bí mật giữa nàng và Heath Rayne – bí mật về hai ngày họ đã ở bên nhau trong ấm áp, giới hạn thân thiết trong ngôi nhà của chàng, bí mật về những cuộc nói chuyện riêng tư, và về những nụ hôn của họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có bất kì quyền nào đòi hỏi chàng hay sự quan tâm của chàng. Thở dài, Lucy vuốt phẳng lại cái tay áo phồng của nàng và bước ra gian phòng chính lần nữa, hướng về bàn thức ăn. Một ly rượu pân có thể làm nàng dịu lại.
Nàng nâng cái muỗng lên ra khỏi tô đựng rượu còn một nửa, dự định sẽ đổ đầy ly với chất lỏng màu hồng. " Cho phép tôi… làm ơn. "
Cái môi kêu lanh canh trong tô, và Lucy gắt chính mình khi để cái môi tuột ra khỏi những ngón tay. Nàng nhìn lên và bắt gặp đôi mắt màu lam ngọc của Heath, nhảy múa với những tia thích thú. Chàng lấy cái ly từ nàng và đổ một chút rượi vào đó, quan tâm tới việc đổ quá đầy sẽ làm cho người phụ nữ này bị nhỏ rượu lên váy. Chàng hình như có độ nhạy khác thường về những việc như thế này, biết tất cả những chi tiết rắc rối để điều khiển một người phụ nữ.
" Anh thích chuyến đi tới Boston không? " Lucy hỏi từ tốn, nhận ly rượu từ chàng mà không nhìn lên.
" Có. Cám ơn. " Chàng nói với vẻ lịch sự đáng khinh, mắt chàng chậm chạp đưa khắp người nàng. Chàng đã bị khuấy động một cách kì quái vì vẻ ngoài của nàng tối nay, thật trẻ trung và đầy sôi nổi, tuyệt vọng theo một cách nào đó, và chàng sẽ xuống địa ngục nếu chàng biết lời bào chữa cho ham muốn ôm nàng vào lòng.
" Anh đến đó vì lí do công việc à? " Lucy hoàn toàn không nhớ sự cố gắng để tỏ ra không quá hiếu kì.
" Thật khó cho một chuyến đi nghỉ. Cảnh sắc không ấn tượng cho lắm. "
" Dĩ nhiên. Boston vào mùa đông thì không… "
" Anh không nói về Boston. Anh đang nói đến phụ nữ Yankee… ý anh là những phụ nữ ở trên này. " chàng làm một vẻ mặt yếu ớt và cười toe toét với vẻ mặt
" Và chính xác thì anh nghĩ có gì sai với phụ nữ Yankee… hay là phụ nữ trên này? " Nàng gặng hỏi với một cái quắc mắt.
" Không ai trong số họ giống như em. "
Khi nàng thấy một tia ranh mãnh trong cái nhìn của chàng, nụ cười láu lỉnh của chàng xếch lên nơi khóe miệng. Nàng cười to.
" Anh đúng là một tên du thủ du thực. "
" Em vẫn là người phụ nữ đẹp nhất mà anh đã từng thấy. " Chàng nói với một thái độ dễ dãi cướp đi tính nghiêm túc của câu nói. Lucy cảm thấy một sự hoan lạc nhức nhối làm nàng nổi cáu với chính mình. Nàng có cần đoan chắc lại một lần nữa là nàng đang bắt đầu nhảy đến những lời khen sáo rỗng như cá nhảy tới mồi không ? " Thực tế, em là lí do tôi quay lại… " Heath tiếp tục. " Anh cứ nhớ về em – luôn luôn nhớ đến em, nhất là khi anh muốn quên em vô cùng. "
" Anh trở về là vì con ngựa của anh được nhốt ở đây. " Nàng nói sỗ sàng.
" Panama hả? À ừ… Anh để nó ở đây là vì em. "
" Vì… ý anh là gì? "
" Vào một ngày nào đó anh sẽ quẳng em lên lưng nó và cưỡi về miền Tây, và em sẽ phải học cách chế cà phê trong một cái bình thiếc trên ngọn lửa, chúng ta sẽ ngủ bên dưới xe ngựa và ngắm sao trên tr
Chàng nghĩ gì về nàng mà lại đi nói những lời trơ tráo đến như vậy? Nếu nàng cười, sẽ khuyến khích chàng làm cho nàng xấu hổ với những trò đùa xa hơn, nếu nàng nổi điên, có lẽ chàng sẽ cười vào mặt nàng, nàng quyết định dùng một lời hăm dọa nhẹ nhàng.
" Hôn phu của tôi có lẽ sẽ có vài lời muốn nói với anh đấy. "
" Thật à? Anh ta đâu rồi? " Chàng hỏi han một cách ngây thơ.
" Ngừng nhìn quanh phòng như thể anh đang trông chờ anh ấy đi. Anh thừa biết là anh ấy không có ở đây mà, hay là anh không quan tâm tới việc đến gần tôi. "
" Những gì dính líu tới em đều được anh quan tâm rất nhiều đấy… như em đã gợi lại, cô Caldwell. "
Nàng không thể tin được chàng lại trơ tráo nhắc đến lần gặp nhau cuối cùng của họ, khi cái đầu tóc vàng óng của chàng cúi xuống đầu nàng, và môi chàng, trong sự hưởng ứng run rẩy của nàng, thật nóng bỏng và choáng váng. Cái lời nhắc lại đầy châm chọc của chàng dường như làm ô uế kí ức đó. Làm sao chàng có thể lờ nó đi chứ, nàng đột nhiên giận dữ, và sự thích thú của nàng biến mất khi nàng quay mặt đi khỏi chàng, má nàng nóng bừng. " Anh thật lỗ mãng, mất lịch sự… tránh xa tôi ra. " Nàng nguyền rủa và chàng cười nhẹ nhàng.
" Thật là dễ cáu kỉnh, em yêu. Daniel có bận tâm về nó không? "
" Có… không… anh ấy… Ôi… Tránh xa tôi ra đi mà! "
" Sau khi anh khiêu vũ với em đã… hay anh đã nhầm về cái liếc dài của em từ giữa phòng ban nãy? "
" Rời khỏi đây. Tôi sẽ gây ra một cuộc cãi lộn đấy. "
" Cứ làm đi… Dù gì thì tiếng tốt của anh cũng không còn nữa… nhưng của em thì… ừm, sau thái độ của em hôm nay thì tiếng tốt của em không cần nhiều thời gian để biến mất đâu. Bây giờ thì đặt li rượu của em xuống, Cinda, và khoác tay anh đi. "
Nàng miễn cưỡng khoác lấy tay chàng và thầm gọi chàng là kẻ bịp bợm. Nhưng nàng vẫn muốn nhảy với chàng và nàng không hiểu là tại sao – ngoại trừ việc nàng cảm thấy dễ chịu khi làm những việc mà Daniel đã cấm đoán. " Mọi nguời đang nhìn. " Nàng thì thầm khi chàng dẫn nàng ra giữa những cặp khác đang nhảy điệu valse, nhiều người trong số họ tránh ra để nhường chỗ nhiều hơn cho chàng và nàng.
" Tất cả mọi người đều nhìn em suốt tối nay, " chàng nói gượng gạo. " Đặc biệt là anh. " Mắt chàng lướt xuống đường xẻ cổ sâu của váy nàng, ánh mắt chàng chạm đến bộ ngực tròn trịa của nàng, và sau đó trở lại với khuôn mặt nàng. Lucy cảm thấy một sự rộn ràng ấm áp trong bụng nàng vì sự đánh giá trơ trẽn của cái nhìn chàng đã trao. Dù chàng bằng tuổi với Daniel và những người mà nàng đã cùng lớn lên, chàng vẫn có vẻ già dặn hơn họ, thật là hoàn toàn tự tin. Bằng một cách kì quặc, nàng tin chàng, nhưng cùng lúc đó, nàng cũng có một chút sợ sệt, nàng không thích quá bí ẩn ở một người đàn ông.
Họ bắt đầu điệu valse, và suy nghĩ của Lucy bị sao nhãng đi khi nàng thư giãn và thích thú với điệu nhảy. Tay chàng lại vòng quanh nàng, vẫn cứng cáp và vững chãi như nàng đã từng nhớ. Nhảy với chàng là một niềm vui thích tuyệt vời. Những bước nhảy của họ thì đồng bộ một cách tuyệt vời, cánh tay chàng vừa vặn với vòng eo thon nhỏ của nàng, chàng dìu nàng khắp sàn nhảy với một sự tự tin. Nàng biết chính xác nơi chàng hướng nàng tới và nơi nàng chuẩn bị bước theo. Lucy cảm thấy như thể họ đang b cùng lúc đó nàng vẫn cảm thấy một sự chi phối mơ hồ, đó cũng không phải là điều nàng hoàn toàn thích.
" Sao anh lại nhìn em như thế? " Nàng gặng hỏi, nhận thấy đôi mắt lam ngọc của chàng khoá chặt trên mặt nàng với với một sự mãnh liệt không chịu nổi. Chàng cười và trở lại như một tên ba hoa lười biếng, điều đó làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
" Chỉ nghĩ rằng Daniel Coller là một thằng ngu mà thôi. "
" Không giống những người khác, " Lucy khiển trách, giành lại được mức độ tự tin của mình. " Anh ấy hiến dâng hầu hết thời gian của mình cho công việc vất vả và cống hiến cho những người khác… "
" Bỏ lại em một mình trong khoảng thời gian tuyệt vời thế này… bỏ lại em với mọi loại người vô đạo đức. "
" Giống như anh. "
" Chính xác là giống như anh. " Heath nhìn nàng đánh giá. " Bây giờ, suy từ cách em xử sự tối nay, anh ta nên làm điều đó với em khi anh ta biết được em đã ngóng chờ mỏi mòn như thế nào đêm nay. Ít nhất thì đó cũng là những gì em hy vọng. Nhưng anh nghĩ anh ta sẽ không làm vậy đâu. Anh ta sẽ nhặng xị lên và khó chịu trong vài ngày sau khi em xin lỗi anh ta, và sau đó anh ta sẽ mủi lòng và cầm lấy tay em trong sự tha thứ. " (‘điều đó’ ở đây là chuyện lên giường đó.)
“Cái gì làm anh nghĩ anh biết đầy đủ về tôi như thế.” Lucy hỏi, cứng đờ về lời nhận xét của chàng. “Hay về Daniel. Để tự phụ về chuyện anh ấy muốn gì hay tôi muốn gì, hay chuyện gì sẽ xảy ra giữa chúng tôi, anh thật quá sức chịu đựng, thô lỗ
“Anh cá rằng anh ta chưa bao giờ động đến em.” Heath nói theo kiểu sự-thật-là-vậy. “Thậm chí mặc dù anh ta nên, hoặc sẽ làm nếu anh ta là một nửa người đàn ông anh ta nên trở thành.”
“Anh không thể nói như vậy với em? Không một quí ông lịch thiệp nào có thể…”
“À… đừng có nổi giận, Cinda.” Chàng khẩn khoản. “Đó chỉ là cách suy nghĩ mà anh đã được học hỏi ở nơi anh lớn lên. Anh chỉ không biết cách nào tốt hơn thôi.”
“Sao anh lại gọi tôi như vậy?”
“Cinda hả? Tại vì chưa có ai gọi em như vậy.”
Lucy quắc mắc với chàng, biết rằng phần còn lại của điệu nhảy sẽ được chàng sử dụng để quyến rũ nàng bằng sự hóm hỉnh của chàng. Và xa hơn nữa, là nàng cũng không có khả năng để kháng cự lại điều đó. Trái với sự mong đợi của Lucy, phản ứng của Daniel trước những lời đồn đại về buổi khiêu vũ không chỉ là giận dữ mà còn hơn cả như vậy. Anh đến thăm nàng vào chiều hôm sau, mắt anh đây hoang mang và tổn thương. Khi họ ngồi trong phòng khách, tay họ nắm chặt nhau, Lucy như đổ vỡ vì tội lỗi. Nàng tránh tất cả những câu hỏi của anh với một sự cam đoan tha thiết.
“Có phải em khó chịu khi là người hứa hôn của anh không?” Daniel trầm lặng hỏi, ngón tay anh đặt lên trên mu bàn tay nàng. “Có phải có một người nào đó làm em…”
“Ôi không… không… Daniel.” Lucy vội vàng trả lời, tim nàng gần như vỡ ra trước cảnh vai anh rụt lại một cách nặng nề. Thái độ của anh thật bình tĩnh và nghiêm túc đến nổi sự bốc đồng của nàng đêm qua trở nên nghiêm trọng hẳn lên. Nàng đã sai lầm như thế nào khi trả đũa anh bằng cách như thế! Nàng đã không nghĩ điều đó có thể làm anh tổn thương sâu sắc đến thế này, càng nghĩ, nàng càng thấy mình thật trẻ con biết bao. Thực tế, nàng đang cực kì xấu hổ khi hồi tưởng lại những cử chỉ tán tỉnh không biết ngượng của nàng và những tiếng cười to của nàng đêm qua. “Anh là người duy nhất mà em muốn và yêu.” Nàng nói, nắm chặt bàn tay anh với sự đau khổ. “Em chỉ thất vọng vì anh không có ở đó thôi.”
“Chúng ta đã nói về chuyện này trước đây rồi mà, Lucy. Anh phải làm việc chăm chỉ để đám cưới của chúng ta có thể diễn ra sớm hơn. Em luôn nói với anh là em muốn cưới nhau nhanh hết mức có thể, nhưng việc đó sẽ không thể nếu anh phải ngắt ngang những công việc quan trọng và đến những buổi khiêu vũ, tiệc tùng mọi lúc. Anh không thể dùng những ngày trong tuần và ngày cuối tuần để tìm thời gian nghỉ ngơi được. Một người đàn ông cần giấc ngủ bây giờ và sau đó.”
“Em biết điều đó. Em biết.” Mắt nàng ngân ngấn nước. “Em chỉ đôi lúc ích kỉ nhưng điều đó có nghĩa là em quan tâm đến anh rất nhiều.”
“Đừng khóc Lucy… đừng khóc… Em quá dễ khóc… chỉ có con nít… Lucy, đừng.”
Anh buông tay nàng ra và lục tìm trong túi cái khăn tay, nàng lấy ngón tay quệt những giọt lệ đi. “Em xin lỗi.” Nàng sụt sịt, thở dài thườn thượt. Daniel cuối cùng cũng tìm được cái khăn tay, trao cho nàng và nhăn mặt khi nàng hỉ mũi thật mạnh theo kiểu không giống với một quí bà. “Em sẽ chết nếu như em làm tổn thương anh lần nữa.” Nàng nói nghèn nghẹt. “Em ước gì mình có sức mạnh và sự kiên nhẫn của anh.”
“Anh biết. Phụ nữ không phải là sinh vật có nhiều sự kiên nhẫn cho lắm.” Daniel nói, vuốt nhẹ lưng nàng và xát tay mình lên vai nàng. “Đó không phải là bản tính tự nhiên của họ.”
Lucy cười nhẹ trong cái khăn tay của nàng, làm một bộ mặt nhăn nhó. Nhưng thay vì tranh cãi về cái quan điểm đó, nàng hỉ mũi lần nữa. “Ừm, đó chắc chắn không phải là bản năng của em.” Nàng nói. “Nhưng em sẽ cố gắng để trở nên kiên nhẫn. Từ bây giờ em sẽ cố gắng trở thành người hoàn hảo nhất…”
“Em đã hoàn hảo rồi.” anh nói, kéo nàng vào vòng tay và áp má mình vào tóc nàng, “Em hoàn hảo cho anh.”
Nàng xích gần vào lòng anh, thở ra nhẹ nhõm. Chỉ khi có Daniel, nàng mới có cảm giác an toàn và chắc chắn như thế này. " Em không biết tại sao anh lại có thể chịu đựng em như thế này. " Cô nói, ôm anh chặt hơn.
“Anh đã như thế nhiều năm. Và anh sẽ không ngừng lại từ bây giờ đâu.”
Sau khi đã biết anh lâu đến như thế, Lucy không thể tưởng tượng được nàng sẽ quay sang người khác với tình yêu, sự thoải mái, thanh bình và sự bảo vệ như thế này. Nàng dịu dàng áp mặt mình vào ngực anh.
“Em đã yêu anh tha thiết trong suốt cuộc đời.” Nàng thì thầm, với tất cả cảm xúc nồng nhiệt của tuổi trẻ. “Kể từ khi em được sinh ra.”
“Lucy.” Vòng tay anh chặt hơn và Lucy cảm thấy anh hôn lên tóc nàng. “Anh không thể chịu đựng việc này thêm nữa. Được rồi. Anh sẽ tổ chức đám cưới vào tháng bảy. Chúng ta sẽ cưới nhau mùa thu này.”
Vì mọi gia đình ở Concord đều có ít nhất một con thuyền ở cầu cảng cũ hoặc mới, nên chèo thuyền lên xuống dòng sông là một hoạt động được ưa thích khi thời tiết ấm. Duờng như không thể chèo thuyền dọc theo những cành cây Sudbury trên dòng sông, vốn song song với Main Street, mà không đi ngang qua vài người bạn trên đường đi. Trong ngày đặc biệt này, ngày thứ tư của tháng bảy, con sông hoàn toàn chậc ních thuyền. Lucy cười và gọi tên những người bạn mình khi Daniel chèo thuyền ra khỏi nhà chứa thuyền đóng bên bờ sông. Nàng và Daniel đang ở giữa nhóm thuyền và thuyền máy đang trôi dật dờ một cách lười biếng về phía Cầu North Bridge cũ.
“Thật là đáng yêu làm sao.” Lucy nói, lướt một ngón tay xuống dòng nước lạnh, trong khi tay còn lại nắm chặt tay cầm của cái dù trắng phù phiếm. Thời tiết nóng và ẩm ướt, làm cho mọi người có tâm trạng vui vẻ vu ơ. Họ đều đã nghe bài diễn văn của ngày 4/7 ở trung tâm thành phố và bây giờ đang hướng tới vô số điểm cắm trại trên sông. Hình như tối nay có lễ hội, đặc biệt là thi trang trí những con thuyền nổi dưới sông trong khi pháo hoa nổ trên đầu.
“Ngày nào đó anh muốn có bức chân dung em đội mũ như thế trên đầu.” Daniel lưu ý, nàng cười. Nón của nàng nhỏ và đặt hờ hững ở phía trước đầu nàng. Những cành hoa nhỏ màu san hô quấn quanh cái vành mũ tết bằng rơm, chạm tới thái dương và trộn lẫn vào những lọn tóc mài hạt dẻ của nàng.
“Tại sao, anh đã nói là nó thật ngớ ngẩn khi em mua cái mũ này rồi mà.”
“Có à? Đúng là không nên quá thực tế… trông nó quyến rũ đến phi thực tế. "
" Em hay cái mũ. "
" Em biết anh đang nói đến cái gì mà. " Daniel nói, nhìn xuống dòng sông khi anh nhẹ nhàng chèo cái mái chèo.
Lucy đã ước là anh sẽ gặp rắc rối khi cho nàng sự cam đoan. (Ý là muốn ông Daniel nói nhìu thêm chút.) Nàng lấy tay ra khỏi mặt nuớc và vẩy những giọt nước, một cơn lạnh nhè nhẹ làm nàng chau đôi mày màu tối lại. Dần dần bận tâm về những chuyện nàng chưa từng coi là quan trọng trước đây, bao gồm cả sự thật là Daniel đối xử với nàng như là một đứa trẻ khó chìu. Bằng lời nói của chính anh, " Không thực tế nhưng rất quyến rũ. " Nàng nghi ngờ rằng, cũng như những người đàn ông khác, anh hình như cho rằng bộ óc của phụ nữ chủ yếu chỉ là để giữ một cái mũ trên đầu. Đây chắn chắn là chủ đề mà anh không muốn bàn với nàng một chút nào trừ khi với thái độ không nghiêm túc. Ví dụ, chính trị, là thứ họ không bao giờ bàn đến. Khi nàng đặt vấn đề với anh bằng những ý kiến và câu hỏi, anh chỉ nghe qua loa và kết thúc với sự thiếu tập trung, như khi anh nói chuyện với nàng về chuyện bầu cử quyền đảm nhiệm của Elizabeth Cady Stanton trong Hội phụ nữ quốc tế. " Toàn bộ những bài báo đều là lãng phí thời gian. " Anh đã nói thẳng thừng, như thể kết thúc cuộc thảo luận khi đó và ngay tại đó.
" Nhưng em không nghĩ điều đó là lãng phí thời gian khi thảo luận về chuyện này và lắng nghe ý kiến của những nguời khác về nó. " Lucy khăng khăng. " Có một buổi diễn văn về nó mà em sẽ… "
" Phụ nữ không bao giờ được đi bầu. Thứ nhất, vì họ không cần phải như vậy. Họ thuộc về gia đình, có nghĩa vụ chăm sóc chồng con, giữ cho không khí gia đình thoải mái và ấm cúng. Thứ hai, là khi người đàn ông bầu, họ đại diện cho cả gia đình, như vậy thì coi như người phụ nữ cũng đã được đi bầu. "
" Nhưng nếu như… "
" Lucy, thật là lãng phí thời gian. "
Lucy không biết Daniel có tôn trọng ý kiến của nàng không khi họ lớn hơn. Điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm đến những suy nghĩ của nàng. Chẳng qua là anh không quen với việc phụ nữ làm những thứ thuộc về quyền hạn của đàn ông. Ừm, một số đàn ông cũng như vậy ở một mức độ nào đó. Sự khác biệt duy nhất là có một số ít tệ hơn trong khi số ít khác thì có suy nghĩ tích cực hơn. Ngoại lệ duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra là Heath Rayne. Nàng nghĩ về những cuộc trao đổi vắn tắt mà nàng có với chàng ở những buổi hoạt động xã hội hay buổi khiêu vũ – những khoảnh khắc lén lú là vậy. Vì danh dự của nàng, nàng phải cẩn thận để không ai thấy nàng nói chuyện với chàng. Nhưng nàng không thể không bị chàng quyến rũ. Trong khi Daniel có những ý nghĩ nguyên tắc về tất cả mọi chuyện thì Heath có vẻ hiếm khi tỏ ra nguyên tắc về bất kì thứ gì. Chàng luôn giành sự quanh tâm hoàn toàn cho những gì nàng nói, trong khi chàng thỉnh thoảng thích tranh luận với nàng hay bóp méo những từ ngữ nàng nói để làm phiền nàng, nhưng chàng không bao giờ nói những gì nàng nghĩ, hay làm, là ngu ngốc cả.
" Anh là người đàn ông mánh khóe khủng khiếp nhất mà em từng gặp. " Nàng đã nói với chàng như vậy trong một buổi khiêu vũ khác khi chàng hối thúc nàng nhảy với chàng một điệu valse. Nàng không muốn chấp nhận, khi mà Daniel đã làm việc đêm đó và không nghi ngờ gì anh sẽ nghe được chuyện này vào ngày hôm sau. Nhưng bằng cách nào đó, Heath luôn gài được nàng làm những gì mà chàng muốn, sự thật này làm nàng nổi cáu mỗi lần nghĩ về nó.
" Anh? Mánh khóe với em à? " Đôi mắt xanh của Heath có vẻ ngây thơ.
" Mỗi khi anh vui, anh lại tìm cách chọc em điên lên. Và khi anh đã xoay sở trêu em để thỏa mãn anh, anh lấp liếm mọi thứ với những lời khen tụng. Và khi em hài lòng với chính mình, anh lại đâm thủng sự an phận đó. Khi em gần như đạt tới ranh giới của phiền phức, thì anh lại làm cho em nói những chuyện sốc nhất. Và luôn luôn, anh luôn luôn dẫn em làm theo cách của anh… "
" Bây giờ thì chờ chút, em yêu. Em không phải là con chó nhỏ. Không liên quan đến những gì anh nói và làm, em mới chính là người quyết định những hành động của chính mình. Và thậm chí nếu anh dồn em vào một góc để làm một chuyện gì đó, như là khiêu vũ với anh để em chắc chắn gặp rắc rối khủng khiếp vào ngày mai, anh đều cho em một lối thoát. Sự thật là, Cinda, em không bao giờ làm những gì mà em không muốn làm. "
" Vâng, đúng vậy. Sớm hay muộn thì mọi người cũng như vậy thôi. Thậm chí là anh, ý em là anh không muốn chiến đấu trong chiến tranh, nhưng anh tòng quân vì anh phải làm, và v
" Ai nói với em là anh không muốn chiến đấu trong chiến tranh? "
" Nhưng… " nàng nói lắp, bất giác đỏ mặt, " …anh nói nó cướp đi tính người của đàn ông. "
" Ừ. Rốt cuộc thì nó là vậy. Nhưng anh thật sự ghét phải thừa nhận nó, Emerson đã đúng về một chuyện, nó có cách để làm tinh lọc mọi thứ. Nó làm cho cuộc sống thât sự hoàn toàn mờ ảo. Ở chiến trường, em có thể mất những khả năng ngoạn mục mà người đàn ông có thể đạt được – cái chết, sự can đảm, hèn nhát, anh hùng – sinh động hơn tất cả những gì mà em có thể tưởng tượng. Anh đã trải qua tất cả những cảm xúc ở đó, và trải nghiệm sâu sắc hơn nữa, mạnh mẽ hơn những gì anh nghĩ mình có thể cảm thấy được. " Thái độ trầm ngâm của chàng đột ngột biến mất khi chàng nhìn xuống nàng. " Tất cả những cảm xúc ngoại trừ tình yêu. "
" Anh không gặp được người phụ nữ hợp với mình sau đó. "
" Anh không biết về chuyện đó. "
" Có lẽ là anh đã tìm kiếm đủ rồi. "
" Ồ. Anh vẫn đang tìm kiếm. "
Lucy nghĩ về chuyện đó khi dòng thuyền trôi theo sông, và nàng cười chậm rãi.
" Em đang nghĩ gì vây. " Daniel hỏi và nàng nhún vai.
" Chẳng có gì đặc biệt cả. "
" Em đã tự cười rất nhiều lần trong những tháng gần đây. "
" Có chuyện gì không ổn với điều đó à? Khi một người cười thường xuyên thì có nghĩa là họ đang vui. "
" Ồ. Anh không phiền về chuyện đó. " Anh nói, trông có vẻ hơi dè dặt.
Khi đoàn thuyền đến một chỗ rẽ của dòng sông, một con rùa đang nằm trên một cành cây trôi trên mặt sông ngóc đầu lên nhìn họ, khi họ đến gần, nó rơi tõm xuống, thu hút sự chú ý của mấy con vịt đang bơi trên chỗ có cỏ gần bờ sông. Nhìn cảnh tượng đó, Lucy khó có thể tin được dòng sông ấm áp, trong lành, đầy những lá xanh và huệ tây nước, được viền bởi những cành liễu, lại có thể băng giá và lạnh lẽo đến thế, nơi nàng đã suýt chết đuối. Nhiều hơn một lần nàng đã muốn kể với mọi người rằng nàng cảm ơn Heath rất nhiều, vì đã cứu mạng nàng. Có lẽ nàng nên làm vậy vì điều đó sẽ củng cố chỗ đứng của chàng trong lòng mọi người và chàng sẽ được đón chào bởi những cánh cửa chưa từng được mở ra cho chàng. Nhưng không ai trong số họ nói một tiếng nào vì điều đó hiển nhiên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của nàng. Không ai có thể tin hai ngày nàng ở với chàng, là hoàn toàn trong sạch, không phải trong thị trấn bé nhỏ này, nơi những lời đồn bị thổi phồng một cách dễ dàng.
" Luuuucyyyyy ". Một giọng cao, hào hứng từ phía bờ sông, nơi những con thuyền và xuồng máy dừng lại. Đó là Sally, người đang vận trang phục màu trắng, đỏ và lam để thể hiện lòng tôn kính với ngày này.
" Hãy nói với cô ấy sau này là đừng có gọi tên em ra và thu hút sự chú ý của em bằng kiểu cách như vậy nữa nhé. " Daniel nói nhỏ. " Điều đó không đứng đắn
" Daniel. Không ai phiền mà. Mọi người ở đây đều là bạn bè của chúng ta cả. "
" Lucy, tớ nghĩ chúng ta đã đồng ý với nhau là sẽ mặc áo màu của quốc kì mà. " Sally cằn nhằn. " Sự thất hứa đó làm cho cậu thật thiếu lòng yêu nước. "
" Tớ không thiếu lòng yêu nước. " Lucy hét trả, giọng nàng hơi đục vì cười, " Tớ chỉ là có cái tủ đồ nhỏ hơn của cậu thôi. "
" Không cần bận tâm đâu. Bảo Daniel đưa cậu đến đây đi. "
" Anh chẳng thích bị ra lệnh bở một người đàn bà đâu. " Daniel lầm bầm, làm cho Lucy cười khúc khích.
" Anh yêu tội nghiệp. Hãy cố gắng tỏ ra lịch sự vì lợi ích của em nào. Cô ấy là bạn rất thân của em. Và em đã hứa với cô ấy là trải tấm trải cắm trại cạnh chỗ cô ấy rồi. "
" Như chúng ta đã làm hằng năm. Để cô ta chìm vào túi picnic của chúng ta. Ai cũng biết là cô ta không thể nấu ăn. "
" Ai đi với cô ấy lần này nhỉ. Không tính những người nông dân. Hay là Fred Rothford, hay gã… "
" Em không biết. Em chỉ chắc chắn là bất cứ ai cũng… " Giọng Lucy nghẹt lại đâu đó trong cổ họng nàng khi nàng thấy cái dáng cao cao dựa lơ đễnh vào thân cây trong khi Sally nhởn nhơ xung quanh. Bờ vai rộng, dáng người chắc nịchàng được phủ bởi áo sơ mi màu trắng cổ mềm và những tay áo rộng rãi, quần màu da bò và đôi bốt vừa vặn.
" Vì lợi ích của Chúa, " Daniel rít lên. " Đó là ai chứ, đi với Sally à? Đừng nói là anh sẽ phải ăn với tên ủng hộ đảng cộng hoà đó. "
" Daniel. " Lucy nói, tự hỏi trong một phần nào đó của tâm hồn nàng, rằng tại sao lại khó có thể nói một tiếng thì thầm đến thế. " Đừng làm em xấu hổ, làm ơn. Đừng làm cả hai chúng ta xấu hổ. Anh có thể vượt qua bốn mươi lăm phút xử sự bình đẳng với anh ta mà. Anh không cần phải tỏ ra thân thiện, chỉ cần không gây sự là được rồi. "
" Nhưng nếu hắn khơi một cuộc đấu, thì anh sẽ tặng cho hắn cái mà hắn đang tìm kiếm. "
" Anh ấy không muốn một cuộc đấu đâu. Em chắn chắc điều đó. Anh ấy chỉ muốn ở đây tận hưởng một chuyến picnic. Cũng như anh thôi. "
" Đừng có đánh đồng anh với hắn. "
" Em đồng ý. " Lucy xúc động nói, xếp dù lại và rì rầm vài lời nguyện cầu may mắn. Đây là một loại tình huống giống như kiểu sắp hình thành một cơn ác mộng.
Sau khi Daniel cập thuyền vào bờ và giúp nàng lên bờ, nàng nâng gấu váy và bước lên trên cái dốc nghiêng một mình. Daniel lục tìm trong thuyền cái giỏ đựng đồ picnic, làm tốn thời gian của anh ta với sự miễn cưỡng theo cái kiểu một người đàn ông phải đối mặt với một công việc không mấy dễ chịu. Sally và Heath gặp nàng ở một khoảng rừng thưa nơi mà những tấm trải picnic đã được trải ra.
" Hai người đều đã gặp nhau trước đây nên tôi nghĩ là không cần phải giới thiệc gì cả. " Giọng Sally nghe chẳng có gì hơn là một giọng đều đều thừa thãi trong cái khung nền là: Lucy đang chăm chú vào đôi mắt xanh đầy quyến rũ và cảm thấy mạch máu mình đang đập với một tốc độ đáng báo động.
" Cô Caldwell, " Heath lịch sự nói. " Quả là một sự thú vị ngoài dự đoán. "
" Nó có thật là ‘thú vị ngoài dự đoán không’? " Lucy hỏi khi Sally đến giúp Daniel nơi chiếc thuyền.
“Có và không.”
“Thế là ý gì?”
“Không… nó không phải là ngoài dự đoán. Và có… nó đúng là một việc thú vị.”
“Anh đã lên kế hoạch chuyện này. Anh đi với Sally vì anh biết em và cô ấy là bạn và cả hai người sẽ đều ngồi chung với em và Daniel trong chuyến picnic này.”
“Thật là khiêm tốn. Em nghĩ anh sẽ quanh co đến như thế ư, đi hết một chuyến đi như thế chỉ để có cái lợi ích là nhìn em nhai miếng sanwich thôi hả?”
Lucy đỏ mặt, bị xấu hổ bởi vẻ giễu cợt của chàng và sự tự phụ của nàng. “Không, em không thực sự nghĩ vậy.”
“Ừm, anh có lẽ như vậy.”
Nàng nhìn lên chàng và thấy nụ cười của chàng có vẻ trêu chọc một cách thân thiện. Nàng phải nghiêm nghị để giữ lại một nụ cười cho chàng. Nàng gặp rắc rối với những cảm xúc cứ thình lình bao vây lấy nàng, sự kết hợp giữ vui thích, lo sợ và thú vị. Khi chàng nói, giọng chàng chạm vào sâu thẳm trong tâm hồn nàng, như thể những ngón tay chàng đang gảy trên những phím đàn tuyệt diệu.
“Ông Rayne. Tôi hy vọng sự ẩm ướt của New England này không làm hỏng chuyến đi picnic của ông.” Nàng cố gắng nói những lời này.
“Không hoàn toàn, thưa cô Caldwell. Tôi đã từng ở trong những nơi có khí hậu ấm hơn ở đây nhiều.”
“Thật thuận tiện cho một ngày như hôm nay.”
Nàng nhận thấy ánh nhìn của chàng đã lướt từ đầu đến chân nàng và trở lại một lần nữa. Nàng mừng vì mình đã chọn một trong những cái váy xinh nhất nàng có trong ngày hôm nay, cái váy vải musơlin màu hồng đào với những dải nơ cột xung quanh. Những dải nơ được giữ lại bởi một hàng nút được làm bằng vỏ sò màu san hô, với một hạt ngọc trai hé ra ở mỗi cái nút. Khi Daniel bắt kịp phía sau Lucy, nàng ấn ngón tay lên một cái nút nhỏ vẻ kích động, liếc Heath một cái nhìn dè chừng.
“Chào buổi chiều, ông Rayne.” Daniel nói dữ tợn, bộ râu anh xoăn lại vì cáu giận, anh cảm thấy thân thiện với người đàn ông anh ghét thật là khó dữ dội.
“Chào buổi chiều, ông Collier.”
Lucy cảm thấy biết ơnlúc vì không có nụ cười chế giễu nào trên khuôn mặt của Heath. Nàng nhìn từ người đàn ông bên này rồi chuyển sang nhìn người đàn ông bên kia, ngạc nhiên khi thấy Daniel cứng nhắc và điềm đạm đến như thế nào trong cái cổ áo cứng, áo khoác và quần sọc, thật tin cậy và đúng mực, hoàn toàn khác biệt với kiểu cách người miền Nam. Daniel luôn luôn chăm sóc nàng, và khi anh không hăng hái và thú vị như một số người đàn ông khác, thì anh vẫn hoàn toàn cao quý, như vàng. Cô ngờ rằng Heath, ở một mặt khác, thì kiên định như thuỷ ngân.
Lucy và Sally cố gắng trải qua một giờ với việc ăn luôn miệng, làm Heath thích thú với những câu chuyện về thời thơ bé của họ, lớn lên ở Concord như thế nào. Thậm chí Daniel đã phải cười ở một vài mẩu chuyện, đặc biêt là mẩu chuyện về những buổi diễn nghiệp dư mà họ và bạn bè đã dựng.
“Cái buổi diễn hay nhất của chúng ta,” Sally, nói, cố gắng kìm lại không cười phá lên, “là vở ‘Chú chó sẽ có một ngày của nó’, một vở hài kịch đầy những sơ suất từ đầu chí cuối, được vinh dự viết bởi một kẻ ngu si đần độn gọi đó là chuyện tản mạn, một tác phẩm mà Lucy đã kiếm được.
Heath cười, “Đó hẳn là một giống chó phi thường.”
“Không có được dù chỉ là một ounce tài năng.” (Ounce là đơn vì đo trọng lượng. Có trị số bằng 28,35 gam.) Lucy nói, mắt nàng lấp lánh vì cười. “Hay kỉ luật gì cả. Nó hoàn toàn không thể hiện được phần của nó theo cái cách mà tác giả mong đợi.”
“Ai là tác giả?”
“Lucy, dĩ nhiên,” Sally nói, “Khi chúng tôi còn nhỏ, Lucy thường xuyên viết những vở kịch và chuyện, một số chúng thì hoàn toàn tuyệt vời đấy.”
“Tuyệt vời?” Daniel nhắc lại như một từ không mấy quen thuộc với vẻ mặt chẳng thích thú gì cho cam.
“Một dạng hay ho.” Sally giải thích cho anh ta với tiếng cười rúc rích.
Heath nhìn vào Lucy, đôi mắt chàng ấm áp và sâu sắc. “Em thích viết lách à. Anh không biết điều đó đấy.”
“Có lí do nào để anh cần phải biết không?” Daniel cắn ngang một cách ngắn gọn.
Heath nhìn lại anh ta với vẻ mặt chẳng biểu lộ gì. “Không hẳn.”
“Cái gì đã xảy ra cho con chó đó?” Sally hỏi Lucy, nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện. “Cậu chẳng bao giờ nói với tớ. Tớ đi thăm họ hàng vào mùa hè đó. Và khi tớ trở lại thì nó đã đi rồi.”
“Tớ đã không thể nói về chuyện này sau đó.” Lucy cười trầm ngâm, “Cậu có nhớ cái cách mà nó nhảy xổ ra đường không, sủa ăng ẳng vào bất kì cái gì chuyển động? Nó bị mắc kẹt dưới bánh của một cái xe nôi.”
“Thật khủng khiếp.” Sally nói với vẻ đồng tình.
“Điều đó làm cho tớ mất nhiều tuần để ổn định lại tinh thần.” Lucy trả lời nhẹ nhàng. “Thật là ngớ ngẩn, gắn bó với một con vật. Nó không được đẹp cho lắm.”
“Nó xấu.” Daniel chỉnh lại.
" Em đoán là nó như vậy. " Nàng thừa nhận. " Con vật tội nghiệp. Em tìm thấy nó ở gần cái máy xay, khi đó nó không to hơn một nắm tay. Ai đó đã bỏ những chú chó con đi, và nó là con duy nhất còn sống trong đám. Cha thất kinh khi em đem con chó về nhà, nhưng ông cho em giữ nó. Con chó đó quả thật là một vấn đề, luôn luôn cố gắng xen vào mọi chuyện, như cậu không thể tưởng tượng được nó dịu dàng như thế nào đâu. Tớ chưa bao giờ nuôi thú cưng sau đó. " Bỗng mắt Lucy ngấn nước, nàng cười lúng túng và vội vàng tìm chiếc khăn tay. " Em xin lỗi. Em không nghĩ nó làm em xúc động đến thế. "
" Không cần tốn nhiều công sức để Lucy có thể như vậy. " Sally cười trìu mến và vỗ nhẹ lên vai nàng.
" Đó là điều sắp phải thay đổi. " Daniel nói. Trông có vẻ như bị làm xấu hổ và phiền toái bởi vẻ yếu đuối của Lucy. " Chẳng ai lại kích động vì một con chó chết từ lâu như thế. "
Lucy đỏ mặt vì lời khiển trách và không biết giấu mặt vào đâu, yên lặng kéo dài một hay hai giây.
" Một người phụ nữ phải là tấm gương cho con cái cô ta. " Daniel tuyên bố. " Nếu cô ta không học cách điều khiển cảm xúc của chính mình thì con cái của cô ta cũng trở thành lũ ẻo lả dễ khóc như chính cô ta vậy. "
Heath không nói gì, ánh mắt chàng đưa đẩy trên khuôn mặt đỏ bừng của Lucy, ánh nhìn của chàng cháy lên với sự bực bội. Lucy biết chàng đang thắc mắc tại sao nàng không phản đối Daniel, như nàng vẫn thường làm với chàng. Nhưng không có cách nào để Lucy có thể giải thích với Heath về tính chất mối quan hệ của nàng với Daniel. Tôi không cần sự che chở từ anh ấy, nàng muốn nói với chàng, và đặc biệt là từ chàng. Nàng phải tự bằng lòng với chính mình trong việc trao cho chàng một cái nhìn làm--đừng-gây-sự. Heath hướng mắt ra phía dòng sông. Đường nét sắc sảo rõ ràng của quai hàm chàng lệch đi một cách ngoan cố khi chàng nghiến răng mình lại.
" Có ai muốn dùng thêm bánh hạnh nhân không? " Lucy hỏi.
" Ít nhất là phải hai mươi miếng. " Sally nói, vui mừng vì sự thay đổi chủ đề. Nhưng hai người đàn ông thì im lặng một cách kì lạ, như thể không ai trong số họ nghe được một lời nào.
Bữa trưa cạn dần bằng một sự thong thả kiểu cách, trong khi những phụ nữ dọn sạch thức ăn, đóng những cái giỏ và cuốn tấm mền lại, những người đàn ông tụ họp lại với nhau để trao đổi những chuyện của đàn ông hoặc những câu chuyện đùa mà được công nhận là không hạp với lỗ tai của phụ nữ. Lucy và Sally ở với nhau, cùng chia sẻ sự nhẹ nhõm khi Daniel và Heath tách nhau ra, về hai nhóm khác nhau.
" Tớ không bao giờ tưởng tượng ra sẽ có vấn đề khi đặt chung hai người đàn ông này lại với nhau. " Sally lắc đầu bất lực, " Daniel thì luôn luôn… thật dễ thương, thật thân thiện với tất cả mọi người, thật lịch thiệp. Còn ông Rayne, ông ấy là người đàn ông hào hoa nhất mà tớ từng gặp dù cho ông ấy là một kẻ phản bội và là một Rebel. "
" Với Daniel thì thời gian sau chiến tranh vẫn còn quá ít, quá sớm để anh ấy có thể làm bạn với một người miền Nam. " Lucy lặng lẽ giải thích, " Daniel vẫn còn chưa quên được những gì mà Liên bang đã làm với bạn của anh ấy… dù cho Heath… ông Rayne không làm gì chống lại cá nhân anh ấy, sự thật là bọn họ chiến đấu hai bên chiến tuyến và không ai trong số họ có thể quên được việc đó. "
" Tớ luôn nghĩ những kẻ ủng hộ Liên bang thì thấp kém và man rợ. " Sally trầm ngâm, " Nhưng trông ông ấy không có vẻ như vậy… "
" Dĩ nhiên là không rồi. Anh ấy cũng lngười đàn ông như Daniel và những người bạn khác của chúng ta. "
" Không, không, ý mình không phải là như thế. " Sally bắt đầu, sau đó cô bị cắt ngang bởi một loạt tiếng súng và tiếng reo hò của đàn ông từ đồng cỏ xa về phía kia của bãi cắm trại. Cô nói, giọng vút lên vì thích thú. " A! Vậy ra đó là nơi tất cả bọn họ tới. Daniel và bọn họ lại tới nơi ấy một lần nữa. "
" Tớ sẽ rất vui nếu bọn họ lớn lên mà tránh xa chỗ đó ra. " Lucy nói, đứng lên và chỉnh lại cho đứng đắn trang phục của nàng, sau đó theo Sally đi về phía đồng cỏ trống. Nhiều cặp đôi mà họ đi ngang qua cằn nhằn vì những tiếng ồn đã phá hỏng buổi cắm trại thanh bình thông thường. Những cậu con trai thì đặt pháo hoa xuống, những người đàn ông thì trang bị những khẩu súng trường vừa mới mua, những cô gái thì cười rúc rích một cách kích động với nhau. Tuy nhiên, chẳng có lời phàn nàn nào là nghiêm túc cả, bởi lẽ họ đầu biết chuyện này cũng là những gì được mong đọi trong ngày 4/7.
Lucy và Sally nói chuyện tầm phào và cười với nhau khi họ băng qua bãi đất trống, đến bãi cỏ nơi những người đàn ông đã đến. Họ không hề do dự về việc sẽ xâm phạm sự riêng tư của cuộc đấu súng vì những người đàn ông luôn sẵn lòng để những khán giả nữ xem họ trổ tài và thán phục họ. Lucy cảm thấy cực kì tự hào và hài lòng vì màn biểu diễn súng của Daniel trong trận đấu. Anh là tay thiện xạ giỏi nhất ở Concord có lẽ là giỏi nhất ở Massachusettes. Suốt chiến tranh, những kẻ bắn giỏi luôn được đánh giá cao, vì một tay thiện xạ cỡ trung bình phải dùng hai trăm rưỡi pound (khoảng 112,5 kg) thuốc súng và gần chín trăm pound (405 kg) đạn chì chỉ để bắn được một tên Liên bang.
Daniel đã nhận được rất nhiều huy chương và sự nhìn nhận to lớn trong chiến tranh, một sự thật sẽ không bao giờ được quên ở Concord. Họ đều tự hào vì anh đã chiến đấu giỏi như thế vì họ và vì the Union. Tất nhiên là nàng chưa bao giờ phản đối chuyện đó, nhưng không ai hiểu được khi nàng không phải luôn luôn tự hào về điều đó, chuyện đó có thể thật tuyệt, nàng bâng khuâng phản ánh, nếu như Daniel không quá bận tâm về những điều người ta nghĩ và nếu anh không thuộc về tất cả mọi người mà chỉ thuộc về một mình nàng
Ở ngoài rìa bãi cỏ, David Fraser đang đứng cách một khúc cây ngã được dựng lên bởi một cái giá khoảng 150 yard (137,1 mét). Anh ta cẩn thận nâng cây súng trường Spencer của mình lên nhắm một trong bảy cái lon đang được đặt trên khúc cây. Bao đựng đạn rỗng rơi trên mặt đất, những người đàn ông cười cợt và vỗ vai David vì sự cố gắng của anh ta, bởi lẽ bảy cái lon vần đang nằm ngay hàng ở chỗ cũ của chúng.
" Tôi đầu hàng, tới lượt của anh. " David nói với Daniel đang cười và anh lấy cây súng trường. Dừng lại để đổ đầy bao đạn, Daniel liếc mắt về phía Lucy và thấy hai người phụ nữ đang ngồi trên một tảng đá lớn. Lucy vẫy tay nhè nhẹ một cách tinh ranh về phía anh và chỉnh lại váy của nàng khi nàng ngồi xích vào nền đá phẳng.
" Cậu là người phụ nữ may mắn nhất trên thế giới. " Sally thì thầm. " Daniel yêu thích cậu. Anh ấy thật lịch thiệp và đẹp trai…”
“Ừ.” Lucy đáp, mắt nàng thả trên mái tóc cứng và tối màu của Daniel. Anh có vóc người chắc nịch và gọn gàng của một nhà quí tộc và bàn tay anh thật đẹp và nhạy khi anh nâng cây súng và ôm nó trong tay. Anh nhẹ nhàng bóp cò súng. Một tiếng nổ, và một cái lon rơi ra khỏi khúc cây. Hai, ba, bốn – những cái lon tiếp theo liên tục rơi xuống trong một thành công dồn dập. Daniel đã hạ tất cả những cái lon một cách hoàn hảo. Tất cả đều chúc mừng và huýt sáo khi Daniel cười khiêm tốn và nhìn về phía Lucy. Nàng vỗ tay vì phấn khích, khuôn mặt nàng hồng hào.
“Bây giờ, tôi muốn có một cơ hội.” Hiram Damon, một cậu nhóc mười bảy tuổi thích chứng tỏ mình lên tiếng làm đám đông cười rộ lên và chiều theo ý cậu. Hiram quá nhỏ để có thể tham gia chiến tranh, vì thế cậu ta sẽ than van suốt nếu không được bắn.
“Được rồi, Hiram, bây giờ thì cậu có một cơ hội.” Daniel nói, giám sát phương cách mà cậu nhóc kiểm tra súng và những động tác không thànhạo của cậu với những viên đạn.
“Cá 25 xu là cậu ta không thể bắn rớt nhiều hơn 1 lon.” Có ai đó nói.
“Tôi cá 25 xu là cậu ta có thể. ” Daniel nói, vỗ một cái chắc chắn vào vai cậu nhóc. “Nhắm cái lon phía bên trái, Hiram, và làm đi. ”
“Daniel sẽ làm một người cha tốt. ” Sally thì thầm. “Anh ấy thật tốt với con nít.”
Hiram nhắm bắn một cách nặng nề, cố gắng bắn được hai trong số những cái lon.
Sally và Lucy vỗ tay thật to, thậm chí cố gắng huýt sáo, một hành động không phải của một quý bà.
“Có ai muốn thách đấu với tôi nữa không?” Daniel hỏi. “Tôi chấp nhận những điều kiện bất lợi để làm cho công bằng hơn. Tôi sẽ đứng xa thêm chút nữa và tôi…”
“Hãy bịt mắt anh ấy lại.” Sally đề nghị và mọi người tán thưởng ý tưởng hay ho đó.
“Tôi cảm thấy may mắn vào ngày hôm nay.” David Fraser nói giữa những tiếng ồn và tiếng cười. “Tôi sẽ thách đấu với anh. Điều kiện là anh phải lùi về thêm 200 yard nữa.” (200 I át = 182.8 m)
“Tôi sẽ tặng 25 xu cho bất cứ người nào có thể đánh bại anh ấy.” Sally lớn tiếng.
“Và vật cược của em là gì, Lucy?” Daniel hỏi, ria mép anh nâng lên ở góc miệng khi anh nhếch mép cười với nàng.
“Một nụ hôn cho người chiến thắng.” Lucy nói, và đám đông cười rộ lên vì họ biết lúc nào Daniel cũng thắng.
“Bây giờ trông có vẻ đó là một phần thưởng thú vị đấy.” Một giọng nói lạ xen vào cuộc đối thoại. Tất cả mọi người nhìn sang bên phải, nơi Heath Rayne, nửa đứng, nửa ngồi trên tảng đá nghiêng.
Giọng chàng chậm rãi nhẹ nhàng khi phát âm lúc nói thêm, “Cuộc thi này mở cho tất cả mọi người chứ?”
Lucy lạnh người. Nàng nhìn xuống và đan chặt các ngón tay lại với nhau trong khi Sally lẩm nhẩm. “Con người miền Nam đó có mồm mà sao không biết giữ chứ.”
“Ông nên giữ mình khỏi rắc rối, ông Rayne.” Daniel nói cứng nhắc, mọi sự ấm áp và vui vẻ đã phai nhạt trên vẻ mặt của anh bây giờ, “Tôi là một tay thiện xạ, hơn với tất cả những gì mà một tay Johny Rebs có thể ngờ được đấy.”
Đôi mắt tinh quái của Heath sáng lên trong khung cảnh đồng cỏ vàng rộng lớn khi chàng cười, trông rất bình thản trước lời chế nhạo đó. “Được thôi, tôi sẽ xem vậy. Đừng để tôi làm phiền anh.”
Nhưng chàng đã quấy nhiễu toàn bộ buổi chiều, họ đều biết điều đó. Cuộc đấu súng, vốn mang tinh thần một trò chơi vui vô hại, bây giờ đã mang bầu không khí của một chiến truờng.
“Không. Cứ tham gia đi.” Daniel nói, mặt anh nhăn nhó với một cảm xúc gay gắt không hề quen thuộc đối với Lucy.
“Đừng. Đừng làm vậy.” Lucy khấn thầm, thậm chí tới tận khi David trao lại cây súng cho Daniel và lùi về sau một cách trang trọng. Bây giờ, đám đàn ông, vốn rất náo nhiệt và thân thiện, im bặt, cảnh giác, háo hức và căng thẳng. Lucy không hề nhận thấy nàng đang ôm lấy cánh tay của Sally và thậm chí còn không biết nàng đang bấu những ngón tay của mình vào đó cho đến khi Sally giật mạnh nó ra trong tiếng rít lên, nhìn nàng với ánh mắt trách móc. Lucy, mặt nàng bây giờ trắng bệt, đã quá chăm chú với khung cảnh đến nỗi quên cả lời xin lỗi. Nàng không thể tin được là Heath dám làm một chuyện trơ trẽn đến như thế và cũng không ngờ đến chuyện Daniel lại chấp nhận lời thách đấu đó.
“Bắn thử không?” Daniel hỏi với sự lịch sự cường điệu hoá quá mức.
“Không. Cám ơn.”
Những cái lon được đặt lên khi Daniel nạp đạn vào rãnh súng và liếc về phía Rayne. “Ông biết cách sử dụng khẩu Spencer không? Nó khác hẳn với loại súng nạp đạn bằng nòng và những tên Reb các người hay dùng đấy.” Khẩu Spencer hiện đại hơn bất kì thứ vũ khí nào người Liên Bang từng dùng, quá hiện đại và nhanh đến nỗi những tên lính liên bang đầy lễ nghi phải lo sợ rằng đoàn quân Liên Minh sẽ tốn nhiều đạn dược hơn do không thể nhắm bắn chính xác một cách cẩn thận.
“Tôi nghĩ tôi có thể cố.” Heath nói khi đứng dậy và đi về phía điểm bắn. Mắt chàng nheo lại như để nhắm hàng lon thiếc. “Sao chúng ta không lùi chúng lại thêm hai trăm yard nữa nhỉ?” Chàng nói và làm cho đám đông rì rầm. Dù cho họ có nói gì đi nữa thì chàng cũng không làm mất sự trơ tráo của mình.
Với những tiếng xì xào nho nhỏ, đám đông lùi lại nhiều bước, tới nỗi Lucy và Sally nhận ra rằng họ đang ở giữa đám đông. Một vài người đàn ông tì cánh tay lhiến đá và dựa vào chúng để xem trận đấu. Mọi bắp cơ của Lucy xoắn chặt lại khi Daniel nâng súng lên và nhắm. Từng phát một, anh hạ tất cả những cái lon, làm cho chúng nảy ra khỏi khúc cây đổ. Khi anh đã hoàn thành xong phần bắn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm và chúc mừng anh nồng nhiệt, hơn là ngạc nhiên một chút về kĩ năng của anh. Lucy bị giằng xé giữa sự tự hào về màn trình diễn của Daniel và sự thương cảm dành cho Heath. Không ai có thể bắn được như Daniel vừa rồi, và Heath đã tự để mình làm trò hề trước mọi người. Nàng ước là nàng đã không ở đây để chứng kiến, và cảm giác muốn bảo vệ dấy lên trong nàng khi nàng nhìn thấy Heath nâng khẩu Spencer đã được nạp đạn và lướt nhẹ đầu ngón tay chàng lên báng súng. Tại sao chàng lại cảm thấy bắt buộc phải làm thế giới trở nên cô độc như thế này?
Bàn chân chàng hơi dang ra một chút khi vai trái của chàng nghiêng về phía khúc cây đổ và nâng khẩu súng lên. Lucy ngạc nhiên về tư thế thoải mái của chàng. Chàng nhìn có vẻ như thể chàng không hề nghiêm túc về chuyện đang diễn ra. Nàng giật mình vì âm thanh của phát súng đầu tiên – chàng thậm chí chẳng thèm tốn thời gian để ngắm. Những tiếng nổ giòn của khẩu súng chấm dứt nhanh đến nỗi Lucy phải tự hỏi làm thế nào mà khẩu súng vẫn còn ở trên tay chàng. Sau phát súng thứ bảy, Heath quay đầu lại và nhìn Lucy, ánh mắt của họ khóa nhau lại trong một tia nhìn lóe sáng và nóng bỏng.
“Lạy chúa tôi!” Lucy nghe ai đó thì thầm, và với sự ảnh hưởng đó nàng kéo ánh mắt về và nhìn tới khúc gỗ. Tất cả những cái lon đều bị hạ. Im lặng bao trùm cánh đồng.
“Đồng điểm.” Lucy nói, tức tối vì biểu hiện của sự sửng sốt trong giọng nàng.
Mắt Heath vẫn không rời khỏi nàng. “Điều đó có nghĩa là chúng tôi đều có được một nụ hôn?” Heath hỏi một cách thích thú làm Lucy thắc mắc về việc chàng lấy đâu ra sự trơ tráo đó.
“Điều đó có nghĩa là không ai trong hai nguời được cả.” Lucy trả lời, ước rằng nàng có thể gửi cho chàng một chút lưu ý để nàng và Daniel qua khỏi
“Điều đó có nghĩa là cuộc thi vẫn chưa kết thúc.” Daniel ngắt lời. “Chúng ta sẽ lùi về thêm 225 feet nữa (khoảng 65,58m). Người đầu tiên bắn trượt, thua.”
Những giây tiếp theo là không khí nhộn nhạo khủng khiếp của một cuộc đua. Những cái lon được dựng lên một lần nữa, khẩu Spencer được lên đạn. Từng phát súng một ngân lên khi Daniel bắn hạ tất cả những cái lon. Đôi mắt nâu của anh ánh lên một tia thoả mãn lạnh lẽo.
Khi tới luợt của Heath, chàng bắn tất cả những cái lon với sự nhanh gọn một cách đáng ngại. Ồ, chàng giỏi đấy. Và tất cả mọi người biết điều đó, không ai giỏi hơn chàng. Khoé môi chàng nhếch lên trong nụ cười nhẹ khi trận đấu vẫn được tiếp tục, và thái độ khinh khỉnh của chàng cho thấy rõ ràng chàng xem chuyện này dễ một cách ngớ ngẩn với chàng.
Daniel, mặt khác, nổi cáu vượt xa cả mức nhẫn nại thông thường. Anh trông càng lúc càng căng thẳng khi mỗi ván đấu kết thúc. Lucy quan sát trong sự khắc khoải khi khuôn mặt Daniel trở nên đỏ và toát mồ hôi như tắm. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy anh giận dữ đến nhường này, và nàng thầm lặng ghê tởm Heath về cái cung cách ăn tươi nuốt sống của chàng. Hãy nghĩ xem, trước đó nàng đã cảm thông cho chàng đấy! Chàng đang chế giễu họ với tất cả những kĩ năng của chàng, và chàng thậm chí không biết là họ không những ngưỡng mộ chàng mà còn trở nên căm ghét chàng thậm tệ hơn, nhưng chàng vẫn tiếp tục đấu hoà các trận.
Lucy liếc nhìn tấm lưng rộng của Heath và lia mắt qua chỗ Daniel, người đang đấu với một sự đe dọa về lòng tự trọng của đàn ông. Ánh nhìn của nàng dịu lại vì sự quan tâm, vì nàng biết Daniel chưa từng bị ai hạ trong một cuộc đấu súng, và anh sẽ bị tổn thương khủng khiếp nếu thua cuộc.
Và bằng cách nào đó, tất cả đều biết là anh đang th
Nàng cảm thấy đôi mắt Heath đang chiếu vào nàng. Nàng nhìn lại chàng, không thể giấu đi sự căm giận và bị xúc phạm trong ánh nhìn. Môi nàng mấp máy những từ muốn nói nhưng phải giữ trong lòng. Đột nhiên dấu hiệu của sự thích thú tột độ rời bỏ khuôn mặt Heath, và chàng cào tay vào độ dày của mái tóc gợn sóng của mình. Khi chàng cầm khẩu súng lần này, tay chàng cân nhắc trên món vũ khí và những cử động của chàng chậm hơn trước. Chàng liếc nhanh về phía Lucy và quay ánh mắt trở về mục tiêu. Một, hai, ba, bốn,… năm, sáu. Có một sự ngập ngừng trước khi chàng bắn phát súng cuối cùng .
Lon thứ bảy vẫn còn đứng vững.
Sally la lên và nhảy xuống khỏi tảng đá, chạy về phía Daniel. Sự nhiệt tình phun trào trong đám đông khi họ vây quanh Daniel, đấm vào lưng anh và chúc mừng anh nhiệt liệt. Lucy vẫn ngồi, nhìn Heath khi chàng trao cho hôn phu của nàng một cái chào tự mãn. Daniel gật và trở về với đám bạn anh, nhăn mặt khi họ chôn vùi anh trong những lời chúc.
Chàng đi về phía Lucy, khuôn mặt nâu nhẵn nhụi của chàng khó dò như một bức tượng. Vắng bóng nụ cười, cái sẹo trên thái dương chàng rõ ràng hơn bình thường. Nàng muốn miết tay vào đường nét không thể lành lại đó và áp lòng bàn tay nàng và má chàng để xoa dịu, cho tới khi nàng bất thần nhận ra những gì chàng đã làm. Mặc dù không ai biết điều đó, nhưng chàng đã để cho Daniel thắng! Bỏ phát súng cuối là hành động khinh rẻ của chàng dành cho họ, cho cuộc chơi mà có ý nghĩa quá lớn đối với họ và quá nhỏ đối với chàng. Nàng thắc mắc nếu chàng ôm nàng với sự khinh miệt như vậy.
“Anh cố ý làm điều đó.” Nàng nói nhỏ. Chàng nhìn nàng mà không buồn lau đi sự khao khát mãnh kiệt trong mắt.
“Anh làm như thế là vì em.” Giọng chàng khàn khàn. “Mặc dù có Chúa biết rằng thật là tức chết được khi phải nhường như thế.” Có sự tự chế nhạo bản thân trong của chàng.
“Đừng nghĩ rằng em nợ anh bất kì thứ gì.” Nàng vội quay mặt đi chỗ khác và trượt khỏi tảng đá. Chàng chụp lấy khủyu tay nàng, giúp nàng leo xuống, và nàng sốc vì cảm xúc chạy dọc người nàng chỉ vì một cái chạm đơn giản của chàng trên cánh tay trần. Thậm chí khi tất cả mọi người đang đứng đó và Daniel chỉ cách một vài feet, nàng cảm thấy muốn, đi ngược với sự tự chủ của chính nàng, là được ôm bởi Heath Rayne. Trong một khoảnh khắc bùng nổ, nàng cảm thấy thôi thúc phải níu lấy chàng, vùi mặt nàng vào làn da màu đồng của chàng và ngửi mùi thơm từ chàng. Mặc dù nàng phải chiến đấu lại sự ham muốn, nàng vẫn không thể phủ nhận tác động của chàng lên nàng mà chưa ai từng làm được, cả Daniel và những ai khác cũng không. Sự hiển nhiên đó làm nàng sợ. Giật mạnh chính nàng ra khỏi chàng, Lucy chạy một cách mù quáng về phía đám đông đang vây quanh Daniel, chen vào họ cho đến khi nàng chạm được vào Daniel. Khi nàng liếc qua vai, Heath không còn ở đó nữa.
“Em đã nói gì với hắn ta vậy?”
“Không có gì, em khó có thể nhớ được.” Lucy lẩm bẩm, nàng bị quáng mắt bởi những tia sáng chói của mặt trời đang làm lấp lánh một bên thân xe lửa. Họ đi ngang một xe chở sữa trong khi những người nông dân vùng ven thị trấn đang chất đống sản phẩm của họ lên tàu. Khuôn mặt của Daniel vẫn lạnh băng khi Lucy đi theo anh về phía xe khách. Sau mười lăm phút tốt đẹp quấy rầy Daniel, Lucy ao ước rằng đã không hứa tiễn Daniel trên tàu ở Boston. “Cuộc họp tàu hoả của anh bắt đầu vào lúc mấy giờ?” nàng hỏi, “Em mong là xe đến kịp lúc.”
“Sally nói em và anh ta nhìn nhau suốt cả cuộc đấu súng.”
“Em đang nhìn anh.”
“Anh không muốn em nói chuyện với anh ta nữa. Không bao giờ, không một lời nào, trừ khi có mặt anh ở đó.”
“Daniel. Điếu đó thật ngớ ngẩn. Nếu như em và anh ấy gặp nhau trên đường thì sao? Chẳng lẽ em lại phớt lờ anh ấy sao? Đó là một lối cư xử xấu đấy.”
Sự phản kháng của nàng làm anh giận điên thêm gấp mười lần, “Lucy, anh sẽ không tha thứ cho bất cứ cuộc cãi vã nào của chúng ta về chuyện này. Nếu chúng ta sẽ cùng nhau làm đám cưới, nếu chúng ta trở thành một ngùơi đàn ông và một người vợ…”
“Anh có ý gì khi nói nếu?”
“Giờ thì chúng ta đang đi đến chỗ không hiểu về nhau đấy. Em trở nên khác lạ trong vài tháng gần đây, so với những gì anh từng biết, ngông cuồng và ưa cãi vả, cố gắng đẩy anh tới giới hạn. Nhưng không như thế nữa. Anh không muốn em nói chuyện với cái… cái gã miền Nam đó nữa. Anh muốn em làm dịu lại tình bạn của em với Sally. Có lẽ cô ta đang làm ảnh hưởng xấu đến em. Anh không muốn em đến những nơi công cộng hay tụ tập mà không có anh, vì cha em lạc quan đến nỗi không trông chừng em một cách nghiêm khắc.”
“Em không phải là một đứa bé cần được chăm nom.”
“Chúng ta sắp trở thành vợ chồng vì thế có những luật lệ mà chúng ta cần đặt ra vào ngay lúc này.”
“Daniel…” Đôi gò má Lucy đỏ lên khi nàng rùng mình vì thất vọng. Kể từ khi cuộc đấu súng kết thúc vài ngày truớc, anh mang một bộ mặt khắt khe, cảm xúc băn khoăn mà hợp với nét mặt xương xương của anh đến nỗi trông nó không có vẻ gì là sẽ rời đi sớm. Đôi mắt nâu sậm của anh lạnh lẽo, môi anh mím chặt dưới bộ ria quai nón chải chuốt.
“Xe lửa sẽ rời khỏi sớm thôi.” Anh nói một cách nghiêm khắc khi nhìn vào nàng.
“Em sẽ lên tàu, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn vào chiều nay.”
Khi Daniel leo lên tàu, Lucy quan sát anh và khoanh tay trước ngực, hàm nàng nghiến chặt vì tức giận. Daniel nghĩ là nàng đã thay đổi. Nhưng không nghi ngờ gì trong tâm tưởng của nàng, anh cũng đang thay đổi.
Xe lửa kéo một cách nặng nề khỏi nhà ga, và bắt đầu lăn bánh xuống đường ra bằng sắt. Lucy nhìn cái đống ì ạch đó cho đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ ở đằng xa trước khi nàng ủ rũ thở dài và quay đầu lại về nhà.
“Hai người có một cuộc nói chuyện thật là thú vị.”
Giật mình, Lucy quay đầu về hướng có giọng nói. Mắt nàng nheo lại khi nhìn thấy nụ cười đểu giả và đẹp trai của Heath Rayne.
“Vậy là anh đang thám thính chúng tôi à?” Nàng hỏi cộc cằn, liếc nhìn xung quanh xem có ai đó đủ gần để nghe lén họ không.
Heath nhún vai, đút tay vào túi quần. Hành động đó làm cho cái quần tây hoàn toàn vừa vặn trở nên căng ra một cách không đứng đắn, làm lộ ra những đường nét chắc nịch của cặp đùi chàng. Lucy tự nhiếc mắng mình khi chú ý quá nhiều những thứ thuộc về chàng. Nhưng chàng có một mùi hương mà hiếm có người đàn ông nào sở hữu, đầy kích động của phái mạnh và tự tin khiến Lucy không thể không chú ý.
“Anh không thám thính.”
Khoé môi chàng nhếch lên trong một nụ cười không thể nén được. “Anh có một vài thứ cần phải giải quyết trong thị trấn, và tình cờ anh bắt gặp cái mũ duyên dáng đó thoáng qua.”
Một cách thủ thế, Lucy giơ tay lên để kiểm tra vị trí cái mũ trắng thanh nhã của nàng, được trang trí bởi một con bướm bằng ngọc trai và một bó lông vũ với những hạt ngọc trai đính kèm.
“Đừng chạm vào. Nó hoàn hảo rồi.” Chàng nói và ánh mắt nàng rơi xuống trước cái nhìn tán thưởng thẳng thắn của chàng.
“Nếu anh nghe lén đuợc bất kì điều gì…”
“Anh có.” Chàng đảm bảo.
“Chúng tôi đang thảo luận vấn đề riêng tư…”
“Anh biết.” Trông Heath có vẻ đang tận hưởng một sự thích thú vô cùng về cái danh sách luật lệ được liệt kê ra bởi Daniel. “Đừng làm bạn với Sally, không được để bị nhìn thấy là đi với anh, không được đi tới những buổi họp và khiêu vũ nếu không có anh ta kề vai, và đến khi em cưới anh ta thì anh ta vẫn bảo em những gì phải làm và những gì phải nói…”
“Đó là một người chồng, đúng không?”
“Thật vậy
Câu trả lời theo đúng ngữ pháp chỉ đơn giản là ‘có’. Lucy im lặng trong nhiều giây. Môi nàng mở ra rồi ngậm lại trong khi nàng kiếm tìm một câu trả lời thích hợp, nhưng nàng không thể tìm được dù chỉ một câu.
“Mọi thứ thay đổi khi ta kết hôn.” Nàng nói với chính mình hơn là nói với chàng. “Con người cũng thay đổi.”
“Ừ. Nhưng không thường xuyên vẫn tốt hơn.”
“Làm sao anh biết? Anh có kinh nghiệm gì về hôn nhân chưa… hay là về em với vấn đề đó? Anh hành động cứ y như Daniel, như thể anh biết được thứ gì tốt cho em, ừm, em nghĩ là em nên tự quyết định những gì em muốn.”
Mắt chàng lấp lóe như một con mèo. “Có lẽ là nên như vậy, em muốn gì?”
Nàng muốn Daniel. Nhưng nàng muốn một Daniel khác kia. “Đó không phải là những gì anh cần bận tâm.”
“Nhưng anh cần. Có vẻ như anh đã đầu tư em quá nhiều rồi.”
“Đầu tư cái gì? Nhiều cái gì?”
“Nhiều lo lắng và phiền toái, em yêu.” m điệu bình thường của giọng chàng phản lại những lời chàng đang nói.
“Về sự thật là anh ta đang có khuynh hướng thay đổi em. Anh ta không t cho em.”
“Im đi. Tôi không nghe gì cả.”
“Anh ta đang thay đổi em thành một sinh vật bé nhỏ biết vâng lời mà anh ta muốn, tất cả điều đó đang dần được thựa hiện, làm cho em trở nên đáng thương. Và nó không phải vì anh ta làm việc đó có ý nghĩa, mà anh ta đang thay đổi em thành những thứ trái ngược với chính em.”
“Trái ngược. Thật nực cười. Thật ngớ ngẩn. Em chưa bao giờ gặo ai giống em như Daniel, chúng em là cùng một loại người.”
“Đó có phải là cách để em tự nhìn mình không?” Chàng hỏi gặng, và đột nhiên có một vẻ cau có chạy vào mắt chàng. “Loại phụ nữ mà hạnh phúc với một người chồng muốn biến cô ta thành một cái ảnh phản chiếu của anh ta? Em có thực sự tin…” Chàng ngừng lại và nhìn vào nàng, tia lấp lóe rời khỏi mắt chàng khi chàng quét sạch mọi cảm xúc trên gương mặt mình. Làm cho nó trở nên nhã nhặn và không thể dò được.
“Cô gái Mỹ bé nhỏ bướng bỉnh, với từng lời anh nói, em đều lún sâu hơn vào, đúng không? Anh, ừm, anh sẽ không để em sử dụng anh như công cụ để củng cố quyết tâm đâu. Nếu em muốn anh ta, em cứ theo quyết định của em. Anh sẽ không tốn thêm một lời nào về chuyện đó nữa.”
“Nhưng… nhưng chúng ta chưa xong cuộc nói chuyện mà. Em muốn biết những gì anh sẽ nói tiếp theo.”
“Anh thích nói về chuyện khác.”
“Heath, anh sẽ không nói với em…”
“Không.”
Lucy không thể nhớ lần cuối cùng có người dùng từ đó với nàng, hoàn toàn tự nó, ngân lên như một sự dứt khoát. Nhanh gọn, ‘không’. Nàng biết điều đó sẽ làm nàng nổi cáu nhưng vẫn không được kết quả gì, như thể chàng vừa sập một cái cửa trước mũi nàng vậy. “Tại sao?” Nàng hỏi, giọng nàng dịu đi và, mặc dù nàng không thích thừa nhận, nhưng nó nghe có vẻ ủ rũ hẳn.
“Bởi vì em đang nóng lên vì một cuộc cãi vả nhưng anh thì không. Và em nên có một cuộc thảo luận với Daniel. Em nên có một cuộc cãi vã với anh ta năm phút trước thay vì đợi anh ló mặt ra.”
“Em không có đợi anh… ôi, em không muốn nói về chuyện này nữa. Anh làm em cảm thấy như?”
“Như thế nào?” Chàng thúc giục với một vẻ nôn nóng.
“Như thể em còn là một đứa trẻ, và em sẽ làm gì đó khiến cha nổi điên… trước khi em có thể giải thích bất cứ điều gì, ông chỉ luôn tự mình suy nghĩ lí do tại sao em lại làm như thế. Không có cách nào để chống lại điều đó, điều đó thật không công bằng.”
Heath cười lớn, lắc đầu một cách rầu rĩ.
“Không, không phải thế đâu. Nhưng với một đứa con gái như em thì bố em phải đụng đến những chiến thuật đó thôi. Đa phần thời gian em đều được ông bảo bọc đến tận ngón tay, ông ấy và mọi người khác đều biết điều đó.”
" Ông là một người tốt. Ông kiên định, thẳng thắn. Ông biết chính xác ông cần thứ gì… "
" Ừ. Em hẳn phải nhớ mẹ em lắm. " Nàng cười miễn cưỡng trước câu cảm thông. " Em không biết. Em còn quá nhỏ để có thể nhớ nhiều điều về bà. Nhưng em biết chắc một điều là bà rất xinh đẹp. " " Chắc chắn là vậy rồi. " Chàng nói, nghịch một lọn tóc ở sau gáy nàng. Cử chỉ đó quá đỗi quen thuộc, nhưng Lucy đang mải mê với những suy nghĩ của mình để chú ý hay khiển trách chàng về điều đó.
" Cha em không bao giờ nói một lời nào về bà. Nhưng bà Morgan… một trong những thành viên của các nhóm, câu lạc bộ, nói rằng mẹ em thích diễn thuyết trước những hội từ thiện phụ nữ và những buổi họp xã hội. Có một lần bà xăm xăm vào buổi họp của hội đồng thành phố và làm một bài diễn văn mười lăm phút về việc cho phép những cô gái được học lên những khối cao hơn trong trường học. Họ cho bọn con gái nghỉ học, anh thấy đấy, khi không đủ phòng cho bọn con trai. Em nghĩ cha em đã có một thời gian vất vả để làm cho bà im lặng. "
" Anh có thể tin điều đó. "
" Phụ nữ có như thế ở Virginia khi anh lớn lên không? "
" Đọc diễn văn à? Không hẳn. "
" Mẹ anh có… "
" Không, em yêu. Bà bỏ đi khi anh chỉ là một cậu bé. "
Ngạc nhiên và bị lôi cuốn của sự tiết lộ đó, Lucy bất ngờ muốn biết nhiều hơn về chàng. " Còn cha anh, ông có… "
" Ông mất trong khi cuộc chiến tranh diễn ra. " Thái độ thoải mái của Heath biến đi nhanh như nước rút khỏi bồn tắm. Chàng rõ ràng không thích những câu hỏi mang tính riêng tư.
" Có người thân nào nữa không? "
" Một anh trai cùng cha khác mẹ, một chị gái khác cha cùng mẹ… và một mẹ kế. Chắc là đã có ai đó nói với em những điều về các người mẹ kế chứ. "
" Họ có bao giờ…? "
" Nhìn bầu trời đi… mưa sắp rơi rồi. Và nó sẽ làm hỏng cái mũ của em mất. Em có muốn anh đưa em về bằng xe ngựa không? "
" Nhưng người ta sẽ thấy. "
" Ừ. Em cần phải tuân theo những yêu cầu của Daniel đến từng điều khoảng một. Anh quên mất. "
" Em sẽ đi bộ. " Lucy bướng bỉnh. " Không xa mấy. "
Chàng rên lên, chụp lấy bàn tay nàng bằng tay chàng, và đặt lên khoảng da nõn nà trên mu bàn tay nàng một nụ hôn. Nàng lặng đi, một cảm giác rúng động lan ra chỉ trước cái chạm của môi chàng lên da nàng. " Nó là một khoái cảm đấy, Cinda. " Chàng thì thầm, và bỏ đi với những bước dài lười biếng một cách rõ rệt, như thể chàng có tất cả thời gian trên thế giới để đi tới bất cứ đâu muốn.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
20 chương
15 chương
15 chương
29 chương
15 chương
15 chương