Love Again, Yêu Lại Từ Đầu
Chương 4 : Gặp hạn ở cửa hàng cao cấp : lôi
Khu chung cư trung cấp ở thành phố Bắc Kinh là nơi có chi phí sinh hoạt thấp nhất trong giới văn phòng, nếu như trung bình mỗi năm lương tháng của Triệu Mạch Nha không dưới tám triệu tệ thì có thể xem như một mình tự đứng trên đôi chân của mình là chuyện thừa sức, nhưng lương của cô chỉ có bốn ngàn rưỡi tệ mỗi tháng, vậy thì đào đâu ra tiền mà đổi căn hộ mới đây?
Bán … Bán căn hộ cũ ở toà nhà B sao?
“Không, Triệu Mạch Nha à, mày điên rồi sao? Tỉnh lại đi. Căn nhà đó có biết bao nhiêu là kỷ niệm…” Kỷ niệm sao? Cô đang nói cái quái gì thế này?
“Bán… Nhất định phải bán !” Cô gào lên, ánh mắt rực lửa muốn xẹt lửa tẹt tẹt.
Người đàn ông già bên cạnh nhìn cô như người vũ trụ, sau đó e ngại hắng giọng, “À.. Cô ơi, vậy có mua nó không? Không thì tôi còn bán cho người khác.”
“A…” Hai mắt Triệu Mạch Nha trừng lớn, chợt vả mặt mình hai cái cho tỉnh nhưng lại hù ông bác sợ chết khiếp nhìn cô như kẻ điên.
“Cháu có thể được giảm giá không ạ?” Triệu Mạch Nha bắt lấy hai cánh tay ông bác già, hai mắt long lanh như sắp khóc lên tiếng.
“Rầm” khi cô hoàn hồn trở lại thì đã đứng trước cửa nhà người ta, đúng là gừng càng già càng cay, chẹp.
…
Hai ngày sau khi suy nghĩ kĩ càng Triệu Mạch Nha bắt đầu đăng tin bán nhà. Ngồi online laptop đăng tin tức trên weibo và các trang web đáng tin cậy khác từ sáng đến tối mịt, bụng cô dù kiên cường đến thế nào cũng giơ cờ ra đầu hàng mà kêu ọt ọt.
Theo thói quen cô nhìn lên đồng hồ treo ở trên tường mới biết đã tám giờ rưỡi. Cô uể oải đứng dậy vươn vai một cái.
Chín giờ tối ở chợ đêm không đến mức đông nghẹt nhưng vẫn làm cô khổ sở vì chen chúc trong cái đám thịt sống này.
“Bộp” Một cánh tay quẹt trúng cô khiến bả vai hơi nhói lên.
“Xin lỗi.” Tiếng nói từ trên đầu cô vang lên, là một giọng nói của đàn ông.
Ngước mặt lên cô nhìn thấy một gương mặt điển trai đến phụ nữ cũng phải ghen tị. Phải ! Là một nét đẹp có sự yêu nghiệt trong đây. Hừ, đàn
ông gì mà đẹp hơn cô nương nhà người ta nữa.
Triệu Mạch Nha mỉm cười đáp lại. “Không sao.” Cô quay đầu bước đi tiếp.
Đến một gian hàng đồ ăn vặt, mùi thơm bốc lên khiến bụng cô sôi sục, chạy đến ngồi đến cái bàn trước gian hàng đồ ăn. “Cho tôi…”
“Triệu Mạch Nha !” Người con gái ngồi cạnh bên hét lên bất ngờ.
Triệu Mạch Nha quay sang hai mắt sáng rỡ la lên một tiếng “A … Vương Bối Di! Âu Kỳ Doãn !” Rồi bay sang ngồi cạnh hai người.
Một nam một nữ ngồi cùng một bàn bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu đây là không khí gì, tự nhiên có thêm một người chen ngang vào, hình như cô đóng vai kỳ đà cản mũi thì phải.
Triệu Mạch Nha : “Kỳ Doãn à, đi mua một ít đồ ăn với em nhé!”
Âu Kỳ Doãn : “Được.”
Vương Bối Di : “…”
Triệu Mạch Nha : “Không được bỏ về trước đó nhé Di Di.” Cô quay đầu lại nói.
Vương Bối Di : “Được rồi đi mau đi”
Triệu Mạch Nha hôm nay mặc một bộ quần áo đơn giản trẻ trung năng động cũng không kém phần xinh đẹp. Âu Kỳ Doãn lại là một nam nhân cao lớn đẹp trai rạng ngời, hai người đi chung lại tạo ra bầu không khí kì lạ =.= nhưng cũng không tránh được các cô gái mê đắm mà nhìn anh, còn có ganh tị với Triệu Mạch Nha bên cạnh anh.
“Thật là … Ánh mắt mấy cô đó là sao chứ ? Nên ghen tị với Bối Di thì hơn, em là người vô tội mà.” Triệu Mạch Nha rầu rĩ thở dài.
Âu Kỳ Doãn nghe xong liền cười đến tít cả mắt. Cô ranh ma chọc một câu, “Anh này, ngày xưa thấy em và Gia Dịch hẹn hò anh cứ như vợ của tên điên đó mà ghen tuông vớ vẩn em còn tưởng anh bị gay cơ.”
Âu Kỳ Doãn trợn hai mắt lên tức giận chỉ vào mặt cô, “Em…”
Triệu Mạch Nha : “Em làm sao? Đẹp chứ gì? Cảm ơn.” Cô hắc hắc cười như lên đồng.
Nụ cười trên môi Triệu Mạch Nha càng đậm là lúc Âu Kỳ Doãn bối rối nói, “Chỉ vì ngày xưa … Bối Di… thích Gia Dịch nên anh mới nhờ cậu ta hẹn dùm thôi.” Ánh mắt anh liếc qua xem biểu hiện của Triệu Mạch Nha.
Cô ngừng cười, im lặng không nói. Mồ hôi Âu Kỳ Doãn càng tuôn ra càng nhiều, anh đã lỡ nói điều không nên nói rồi.
Trầm mặc được một lúc, cũng đến tiệm mì Lưu Thất. Tiệm mì này ở chợ đêm rất nổi tiếng, hiện giờ cũng là giờ gần đóng cửa tiệm nhưng vẫn không vắng chút nào cả. Hay là cô đi bán mì nhỉ ? Thật là …ghen tị chết đi được!
Nhìn thấy bóng dáng một cao to một nhỏ nhắn đi vào, trung tâm của tiệm bây giờ là cô và anh.
Mấy cô nhân viên nhìn Âu Kỳ Doãn đến mê muội còn đàn ông nhìn Triệu Mạch Nha đến hoá dê cụ.
Bước đến quầy order, Triệu Mạch Nha nhìn thoáng qua menu, “Bán cho cháu hai phần mì xào, à… anh ăn chứ?” Cô quay sang hỏi Kỳ Doãn đang đứng nhíu mày nhìn bảng menu lớn trên đầu.
“Mấy cái đó… Ăn được sao? Có bị ngộ độc không?” Câu nói vừa vang lên làm bao nhiêu người phụt mì ra lập tức, mấy cô nhân viên trợn hai mắt lên vì sốc. Phản ứng chân thật quá đi.
“Haha.. Anh bé bé cái mồm lại dùm đi.” Cô véo vào eo anh hai cái khiến anh muốn chảy cả nước mắt gật gật đầu.
Trầm ngâm được một lát sau, Triệu Mạch Nha ngước mắt nhìn Âu Kỳ Doãn, “Em có chuyện muốn nói với anh, về chuyện của Bối Di…” Lúc này lỗ tai của Âu Kỳ Doãn dường như đã được đả thông kinh mạch từ khi nghe cái tên
Bối Di, liền gật gật đầu như trúng thuốc lắc.
Thấy thế cô trừng mắt đầy bất mãn, “Anh liệu hồn cho em, mỗi khi nhắc đến Bối Di anh như thiếu nữ lần đầu yêu vậy, mất mặt chết đi được!”
Tinh thần Âu Kỳ Doãn sụp đỗ hoàn toàn vì câu nói đó, khoé miệng anh giật giật lắp bắp “Có..có chuyện… gì?”
“Nếu muốn đùa giỡn thì dừng ngay đi, từ nhỏ cô ấy đã sống rất khổ sở rồi.” Cô cười nhưng tại sao anh lại thấy trong đáy mắt đuộm buồn khi nhắc đến Vương Bối Di.
Nhớ lại năm xưa vì Vương Bối Di thích Tống Gia Dịch nên cô đành phải làm cầu nối cho hai người họ. Đến một hôm Tống Gia Dịch nói yêu cô, thì đó cũng là lúc mà Vương Bối Di chuyển về Thượng Hải ở. Suốt một thời gian dài vì có khúc mắc trong lòng nên không liên lạc với nhau, rốt cục cũng chỉ có Triệu Mạch Nha gọi điện cho Vương Bối Di. Trong khoảng thời gian có Tống Gia Dịch bên cạnh, sự rạn nứt vô hình giữa cô và Vương Bối
Di càng ngày càng lớn, đến một hôm trên tv đều là tin tức kết hôn của
Tống gia và Thuyên gia, Vương Bối Di gấp gút từ Thượng Hải bay sang Bắc
Kinh tìm cô. Lúc đó cô nhớ rõ là mình còn đang ở trong phòng bệnh điều trị tâm lý, khi nhìn thấy Vương Bối Di xuất hiện mặc dù bệnh tình cô thời điểm đó không mấy khả quan, nhưng sự xuất hiện của Vương Bối Di lại làm cô thấy thanh thãn rất nhiều. Kể từ đó bệnh tình của cô cũng thuyên giảm, chắc là do yêu Tống Gia Dịch và lo âu cùng một thời điểm nên hoá ra chia tay rồi cô mới có di chứng, tóm lại là tên đàn ông Tống Gia Dịch đấy không một chút tốt lành nào mà!
Âu Kỳ Doãn suy nghĩ một lát sau đó lờ đờ buồn bã, “Bạn em còn không thèm đếm xỉa anh, ai, đường đường là Âu Lão Đại bá chủ của Châu Á, vậy mà cô ấy chẳng giữ một chút mặt mũi nào cho anh cả.”
Tại sao câu nói của anh đều là sự thật nhưng khi lọt vào tai Triệu Mạch Nha như khoe khoang thế này ?
“Phải, phải, phải ! Âu lão đại, mời người cuốn xéo sang một bên. Đến giờ tôi đi về rồi!” Cô liếc xéo anh rồi chạy biến lên taxi, lên xe cô thò đầu ra hét lớn. “Thanh toán tiền dùm em nhé Âu lão đạiiiii!”
Đang giơ tay chào tạm biệt, Âu Kỳ Doãn nghe cô hét lên, gương mặt anh đen lại. Đường đường là một người đàn ông xuất sắc như anh mà cứ bị phụ nữ như cô hết lần này đến lần khác cho sụp hố. Thù này không trả, anh không phải là Âu Kỳ Doãn-bá chủ của Bạch đạo !
***
“Ding Doong” Triệu Mạch Nha hiện đang có mặt ở chung cư cao cấp ‘Số 6 Cống Viện’ lừng lẫy danh tiếng ở Bắc Kinh này, ở tầng số mười tám, cô đứng trước cửa phòng căn hộ rộng nhất 470 m2, giá 18,8 triệu tệ mà nhấn chuông.
“Cạch” người trong nhà nhìn qua màn hình hiển thị trước cửa nhà thấy mặt cô liền ra mở cửa.
“Khuya rồi sao chị còn ở đây? Mau vào nhà.” Triệu Mạch Nhiễm nhìn thấy hai hộp mì của tiệm Lưu Thất chỉ hỏi có lệ rồi lôi kéo cô vào nhà.
Ngồi xuống sôpha ở phòng khách mông cô lập tức tìm được nơi êm ái, thuận miệng cô hỏi, “Bộ sôpha này em mua ở đâu vậy?”
Triệu Mạch Nhiễm ngồm ngoàm ăn mì nghe cô hỏi lập tức uống nước cho đỡ nghẹn trả lời, “À, là do công ty em sản xuất với số lượng có hạn, hiện nay trên thế giới chỉ có mười bộ duy nhất, trong đó có Vương thất
Monica dùng nữa.”
Triệu Mạch Nha há hốc mồm nhìn Triệu Mạch Nhiễm.
Vì cô rất ít khi ghé nhà của Triệu Mạch Nhiễm hoặc có khi ghé chỉ đem đồ ăn cho Triệu Mạch Nhiễm rồi đi, nên đồ dùng trong nhà của Triệu Mạch Nhiễm cô cũng không rõ mấy, nhưng một khi đã biết rồi thì có nước muốn đi xét nghiệm ADN coi có bị lộn em gái hay không.
Nếu nói về thực lực của Triệu Mạch Nhiễm, số tiền mua bộ sôpha này phải tích lũy hơn một năm mới mua được, nhưng em cô một khi đã nhìn trúng cái gì rồi thì khó bỏ qua lắm, cho dù là nhịn đói để mua nó đi nữa cô cũng tin là Triệu Mạch Nhiễm dám làm. Nghĩ thế cô trở lại bình thường, định hỏi tiếp đột ngột Triệu Mạch Nhiễm giải thích.
“Chị đừng hiểu lầm, là do tổng tài tặng em nha. Không phải em rảnh tiền đi mua đâu.” Một câu Tổng tài đã đánh thẳng vào tâm lý của cô, hắn ta tặng đồ cho em gái cô làm gì ? À, hiện giờ em gái cô đã là thư ký của hắn rồi nên chuyện này là thưởng công thì không có gì lạ.
“Ừm, với tính cách của em thì chị cũng không ngạc nhiên gì đâu.” Cô bình thản phán xét. Triệu Mạch Nhiễm chớp chớp mắt nhìn cô, một lúc sau lại giã lã cười ngượng.
Nhìn đồng hồ treo trên vách tường Triệu Mạch Nhiễm nói, “Giờ cũng không còn sớm nữa, chị ngủ lại đây đi.”
“Ừ cũng được.” Triệu Mạch Nha không do dự gật đầu.
Đêm đã khuya khi Triệu Mạch Nha đã ngủ say giấc, bên này có một người lén lén lút lút nhắn tin cho ai đó, hình như đã xong nên thở phào mà quay trở về giường nhắm mắt ngủ.
“Ding doong” tiếng chuông cửa vang lên phá tan giấc ngủ vàng bạc của
Triệu Mạch Nha, cô bật dậy theo phản xạ, cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô chao đảo nằm xuống mà ngủ tiếp.
“Ding doong” hình như người nhấn chuông rất kiên trì thì phải, nghĩ thế cô lại bật dậy muốn chạy ra xem có chuyện gì, mơ mơ màng màng mà gục xuống ngủ ngon lành lần nữa.
“Ding doong ding doong ding doong ding doong…” Một hồi chuông cửa liên tiếp vang vọng khắp nhà khiến cô dù không muốn cũng phải tỉnh dậy, thắc mắc không biết Triệu Mạch Nhiễm sáng sớm đi đâu, hại cô phải bỏ giấc ngủ ngàn vàng của mình.
Bực mình đi đến cửa cũng không bấm nút hiển thị hình ảnh bên ngoài xem là ai trực tiếp mở cửa ra, mặt mày cô nhăn nhó còn bộ quần áo trên người lại vô cùng dễ thương nhưng đầu tóc cô thì bù xù như tổ quạ nói chung là ai mà nhìn hợp thể trên người cô như vậy chỉ biết lắc đầu bỏ chạy thôi. Còn Tống Gia Dịch sau khi nhìn thấy cô chỉ biết sững sờ một lúc nhớ lại quá khứ. Ngày đó chỉ vì hắn đánh thức cô dậy mà đã bị thương tích đầy mình, do đó giờ ăn trưa của hai người đã bị đổi thành giờ ăn sáng của cô, bởi vì tật xấu khi thức dậy vào buổi sáng của cô rất kinh khủng.
Nhìn thấy Triệu Mạch Nha một mặt tức giận mà mở cửa, sau khi nhìn thấy hắn mặt cô sa sầm chuẩn bị đóng cửa thì hắn nhanh hơn một bước đi vào nhà.
“Mạch Nhiễm không có nhà.” Cô đen mặt lại khi thấy hắn bước vào nhà ung dung ngồi xuống bộ sôpha như chủ nhà.
“Tôi không đến đây tìm..”
Triệu Mạch Nha : “Thôi được rồi ! Tìm ai mặc kệ anh.” Dứt câu cô quay đầu hướng về phía phòng ngủ.
Vừa mới thả mình trên chiếc giường êm ái chuẩn bị đi vào giấc ngủ lần nữa thì cửa bị đập đến muốn thủng lỗ tai cô.
Bên ngoài, Tống Gia Dịch sa sầm mặt khi hắn nghe cô nói “mặc kệ anh”, lúc trước hắn luôn là sự chú ý duy nhất của cô, dù là trong hoàn cảnh nào người đầu tên cô nghĩ cũng là hắn, từng sống chung nhà nên hắn là người hiểu cô hơn ai hết, khi cô nói không quan tâm nữa thì xem như là bỏ đi, cho dù có tự động quay lại cũng bị cô một cước đá văng.
Nghĩ thế hắn càng điên hơn đập cửa ầm ầm.
“Mạch Nha, mở cửa!” Đáng chết tiểu nha đầu nhà hắn, đây là lần thứ ba cô phải cho hắn đứng ngoài mà đập cửa rồi.
Vốn dĩ Triệu Mạch Nha muốn mặc kệ hắn muốn làm gì làm, đến khi lỗ tai cô lùng bùng còn cái não thì muốn nổ tung nên mới tức giận gào lên đầy bất mãn, “Trời ơi làm ơn đi Gia Dịch, anh không cần ngủ thì tôi cũng cần chứ! Tống thị phá sản hay sao anh lại nhàn rỗi thế ? Cút xéo cho tôi!”
“Rầm” tiếng cô vừa vang lên cách đây không lâu thì tiếng cửa bị đạp bay ra nằm một bên trông đến thảm hại.
Cô bực mình lên tiếng, “Anh phá hỏng cửa nhà nó nhớ đền tiền đấy Tổng Tài..” Lúc cô đang nói chuyện vẫn nhìn Tống Gia Dịch, thấy sắc mặt hắn biến đổi theo hướng xấu cô bất giác ngậm miệng lại.
Mỗi bước đi của Tống Gia Dịch đều làm cô căng thẳng, cái này là sau bốn năm thói quen xem sắc mặt hắn vẫn không bỏ được. Mặc dù lúc ấy hắn dịu dàng ôn nhu với cô nhưng không có nghĩa là hắn nhẹ tay với cô, một khi hắn mà ghen, cực kì đáng sợ !
Bàn tay hắn nâng cằm của Triệu Mạch Nha kéo lên đối diện với gương mặt đầy nộ khí của hắn.
Hắn nhếch mép, “Không đánh em mấy năm, bây giờ đã không biết sợ là gì phải không?” Ánh mắt sắc như dao nhọn của hắn chiếu đi khắp người cô rồi cuối cùng dừng lại ở đáy mắt nơi cô.
Một cảm giác rùng mình chạy khắp người khi cô nhớ ra cảnh tượng bốn năm trước, lại dường như bản tính ngang bướng đã tác động cô không phải sợ hắn, vì hắn đã không còn là cái gì của cô nữa rồi, có sợ thì cô nên sợ chết đói thôi.
“Liên quan gì anh?” Cô trừng mắt lại với hắn.
Tống Gia Dịch lạnh lùng tuyên bố, “Em là của tôi ! Đấy là điều liên quan trực tiếp nhất.”
Tâm cô giật thót, nhưng vẫn cứng miệng, “Anh đừng quên mình có thân phận gì.”
Nghe xong, sắc mặt Tống Gia Dịch nhanh chóng cứng lại, lát sau lại cười vô cùng ác độc, “Em làm tình nhân của tôi cũng không tồi.”
Triệu Mạch Nha không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, sắc mặt cô sa sầm thấy rõ. “Xin lỗi nhưng tôi không hứng thú! Với loại người như anh, có đưa tôi một tỷ cũng chẳng thèm vào.”
Dứt lời cô đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Tên Tống Gia Dịch khốn kiếp, hắn dám bảo cô làm tình nhân bao nuôi sao? Có mơ cũng không gặp được, tên bại hoại !
…
Buổi trưa hôm nay không nắng cũng không mưa, gió khẽ thổi qua làn làm tung bay mái tóc màu đen của Triệu Mạch Nha làm cô thêm phần cuốn hút, nhìn vào thì rất đẹp, nhưng tất cả tóc đều bay dính vào cây kem cô đang
ăn.
“Shit !” Thầm rủa một tiếng đầy phẫn nộ, cô quăng cả cây kem vào thùng rác, tay thò vào túi xách tìm khăn giấy lau tóc.
Ông trời hôm nay đùa cô hay sao ấy, cả một buổi sáng không yên ổn với tên Tống Gia Dịch, vừa trưa một chút hắn phải về tập đoàn giải quyết công việc thì cô lại phải dính xui dọc đường đi dạo. Gặp hắn đúng là điều chẳng lành với cô mà!
Vừa cúi vừa lau tóc làm thị lực cô không nhìn hết đường đi, bất giác đụng phải một bảng quảng cáo lớn ở ngoài đường khiến cô giật mình nhìn lên.
Cửa hàng thời trang cao cấp Lôi, “Một chữ Lôi nhưng cũng có khí chất.” Cô đẩy cửa bước vào.
Bên trong là những màu sắc treo khắp phòng làm vui mắt người xem, cô cũng là một trong những người bị màu sắc ở đây cuốn hút.
Do quá chú ý các mẫu thiết kế và màu sắc của nó cho nên cô không để ý là nhân viên bán hàng đều liếc cô tỏ vẻ không thích.
Cách ăn mặc của Triệu Mạch Nha hôm nay đơn giản không gì có thể đơn giản hơn, nhìn vào tuy không được sang trọng, nhưng lại đem cho người khác một cảm giác thoải mái và thân thiện khi đối diện với cô, nếu như tinh ý một chút, sẽ nhận ra trang phục hôm nay mà cô mặc rất hoà nhã. Vì xã hội bây giờ chỉ chú ý những điều đắt tiền, có thể làm nổi bật trong đám đông thì kiêu ngạo hơn người khác một chút, Triệu Mạch Nha tuyệt đối không phải loại người đó, cho dù người khác có nói cô quê mùa thì cô vẫn không chấp nhất làm gì.
“Chà, đồ nhà quê, có tiền không mà vào đây?” Cô gái tóc đỏ hung tiến đến đẩy vai Triệu Mạch Nha cợt nhã.
Được rồi, xem như là có chấp nhặt đi. Dám nói cô nhà quê hả?
Triệu Mạch Nha đanh mặt lại, chiếu ánh mắt đầy sát khí quan sát cô gái tóc đỏ từ đầu đến chân.
Cô gái tóc đỏ mặc một chiếc váy cổ chẻ sâu, cố tình ép cho cặp ngực cỡ to của cô ta chen chúc với nhau trong một chiếc váy làm kích thích mắt người xem hơn, chiếc váy màu đen càng tôn thêm làn da trắng trẻo và cặp đùi thon dài của cô ta.
Tháng này là tháng gần sang đông rồi nên gió rất rét, cô ta mặc như thế này là do không sợ chết?
Cũng chỉ là cái loại mua đồ hiệu mặc vào nhìn cho sang trọng, nhưng bên trong lại thối nát đến dòi không thèm ăn, cô buồn quan tâm làm gì cơ chứ? Chậc chậc, manh động quá rồi Mạch Nha à !
Nghĩ thế cô lại quay đầu đi xem mấy mẫu váy tiếp. Còn nhân viên ở cửa hàng nãy giờ đang đợi xem chuyện hay, ai ngờ cô không phản công nên thành ra chỉ một mình cô gái kia tức tối làm bọn họ không hả dạ là bao nhiêu hết.
“Này! Tôi nói cô đấy đồ ngu !!” Cô gái tóc đỏ thấy Triệu Mạch Nha lơ cô rõ ràng cảm thấy mất mặt hét toáng lên muốn gây sự.
Triệu Mạch Nha đã bị gọi là đồ ngu nên cô không phản bác cũng không được. Trên đời này, những người chửi cô là đồ ngu chỉ có ba người mà thôi, người như cô ta không có tư cách mà chửi cô như thế !
Triệu Mạch Nha nhếch mép, “Hoá ra là La sát cô nương đang nói chuyện đấy à? Ay mà tôi cứ tưởng do chứng bệnh tự kỷ của cô nên không ai dám làm phiền cô lẩm bẩm hết nha. Có thấy mấy cô nhân viên không nói chuyện ở kia không? Đó chính là bọn họ sợ trả lời cô thì cô sẽ cắn họ đấy. Cũng phải nha, thời tiết đặc biệt rét lạnh như thế mà mặc ít vải như vậy, nghĩ chỗ nào cũng thấy đầu óc có vấn đề. Thật là một đứa nhỏ đáng thương!” Cô cao ngạo ngẩng mặt lên nhìn thẳng cô gái kia khiến cô ta hơi sững sờ phản ứng không kịp.
Đám nhân viên cũng không hề nghĩ cô là loại người vừa mở miệng ra khiến đối phương lập tức ngậm miệng lại nên có hơi ngạc nhiên, xong rồi lại cười khúc khích trước câu nói của cô. Quả là thâm tàng bất lộ. Người xưa có câu ‘Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong’ quả không sai chút nào, giờ đám nhân viên mấy cô cũng phục sát đất Triệu Mạch Nha luôn rồi.
Nghe đám nhân viên cười khiến cô ta mất mặt, phẫn nộ hét toáng lên,
“Cô, con tiện tì này, cô dám gọi ai là đồ điên hả? Cô có biết tôi là ai không mà dám sấc sược như thế hả?????”
Cả đám nhân viên lập tức dừng cười, xì xầm với nhau câu Tập Đoàn Hạ Hách gì đó, e dè nhìn cô ta.
Điều này làm cô ta thêm đắc ý, cười lớn tự mãn,”Quỳ xuống liếm giầy tôi còn tha cô, chẳng biết từ khu ổ chuột nào ra mà còn vào đây mua hàng cao cấp, ăn mày còn không lo cho xong bổn phận ăn mày. Nhìn cô cũng xinh đẹp, nếu đồng ý làm người hầu của tôi cô sẽ đổi đời đó, rất tiếc là cô phạm phải sai lầm lớn rồi !!” Cô ta không tiết lời mà sỉ nhục cô, khiến cô bất giác cảm thấy phiền phức này là do Tống Gia Dịch gây ra, nếu không gặp mặt hắn thì cô đâu có xui như vậy.
“Cô tự kỷ đủ chưa? Bệnh hảo sảng của cô đã quá giai đoạn hai rồi. Thật là, gia đình cô thật sự có quan tâm cô không đấy? Đã bị bệnh nặng như vậy còn để cô lêu lỏng ngoài đường hại người. Có ngày cái miệng hại cái thân đấy cô gái trẻ à! Em còn nhỏ nên chị chả chấp nhặt làm gì !!” Mặc dù gọi cô ta là cô gái trẻ, nhưng cô cũng tự cảm thấy muốn ói vì câu nói này của mình, vì nhìn cô ta cứ như má nhỏ của cô vậy.
Triệu Mạch Nha mỉm cười dịu dàng như người chị tốt bụng nói tiếp,
“Bây giờ thì em tránh sang cho chị đi nào, còn không yên phận thì đừng trách chị gọi xe bắt chó nhé, BÉ CƯNG !!!” Dứt lời cô bước đi lên đằng trước, lúc đi ngang cô ta giả vờ đụng trúng khiến cô ta nhất thời không ngờ đến mà ngã ngồi xuống sàn nhà.
Chỉ còn một chút nữa thôi, nếu cô mà nói tiếp thì tất cả nhân viên đang chứng kiến cảnh này tại cửa hàng cao cấp cười ầm lên mất thôi. Cô quả là lợi hại mà! ‘Không cần động thủ, chỉ cần dùng mồm’ câu này nếu chỉ cô không sai tí nào cả.
“Cô !” Cô gái tóc đỏ ở đây đã tức muốn long não, lại chuẩn bị muốn nhào đến mà túm tóc của cô thì giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô thử động vào chúng xem.” Không khí dường như ngưng đọng từ khi nhìn thấy người đàn ông đó, giọng nói đó không ai khác là Tổng Tài của
Tống Thị.
Lúc sớm khi đến Tập Đoàn làm việc hắn lại không tập trung được cái gì cả, lập tức đưa ra các loạt mệnh lệnh cho thư ký của hắn rồi lôi kéo
Triệu Mạch Nhiễm đến đây. Đến nơi hắn thấy màn kích tướng của cô gái tóc đỏ kia đối với Triệu Mạch Nha lập tức muốn nhào vào nhưng Triệu Mạch
Nhiễm lôi hắn lại bảo đứng xem cô xử lý như thế nào, nghe thế hắn cũng hiếu kỳ đứng xem.
Trước giờ hắn toàn thấy mặt tốt của Triệu Mạch Nha nhưng chưa thấy mặt đối phó với phụ nữ của cô ra sao nên đứng xem như xem kịch. Điều thất vọng là cô dường như không quan tâm lắm, mỗi câu cô nói ra đủ để thả một cục đá lớn ngay họng đối phương khiến người ta không tức cũng nghẹn mà chết. Nhưng vừa rồi ả tóc đỏ kia muốn động thủ với nha đầu nhà hắn khiến hắn điên lên muốn lật cả cửa hàng cao cấp này cho hả giận. May là ngăn kịp, nếu không cả dòng họ cô ta hắn không chừa ai hết.
Thấy Tống Gia Dịch đích thân tới đây, đám nhân viên nghĩ chắc tìm cô chủ của bọn họ, một nhân viên nữ muốn được chú ý nên đứng ra chắn trước mặt Tống Gia Dịch e thẹn nói, “Tống tiên sinh, cô Jeana Lôi hiện không có ở đây. Ngài không phiền lên phòng đợi chứ ạ?” Nói xong cô ta còn thầm nhủ trong lòng như lập được công, cười quyến rũ nhìn hắn.
Triệu Mạch Nha lỗ tai bình thường rất thính, lại thấy cô nhân viên kia cũng xinh đẹp nên liếc thử xem phản ứng của Tống Gia Dịch ra sao, nào ngờ hắn tưởng cô ghen nên cười đầy vui vẻ làm cô càng thêm khinh bỉ lập tức quay đầu đi, tay bắt đầu lật lật xem mẫu váy dạ hội.
Hắn hụt hẫng ngay lập tức khi thấy cô quay đi, không vui lên tiếng, “Tôi không đến tìm Tử Tư.”
Cô lại lầm bầm một mình “Tử Tư đồ, thân thiết lắm sao.” Đừng hiểu lầm, cô không ghen ! Là vì hắn ta gọi tên cô gái đó quá là thân mật khiến cô nổi da gà đi.
Cô nhân viên nữ toát mồ hôi lạnh, lắp bắp, “Vậy..vậy em xin lỗi.” Hắn cũng không cần nghe ai xin lỗi nên lập tức sải bước thẳng đến chỗ Triệu Mạch Nha.
Chưa bước tới nơi thì ả tóc đỏ lại tiếp tục quát lên, “Con tiện tì này, mày làm lơ ai hả?” Bàn tay ả ta nhanh chóng giơ lên không trung tát xuống một cái thật mạnh.
“Pặc” cánh tay ả ta còn chưa kịp để dấu ấn trên gương mặt Triệu Mạch
Nha thì cô đã nắm cổ tay ả ta. “Sao đây bé cưng? Mới có một chút tức chịu không được rồi à?” Cô dừng lại cười khẩy một cái, tay đặt lên hai bả vai ả ta, “Sẽ không có lần thứ hai chị rộng lượng như thế đâu!” Cô híp mắt lại đầy nguy hiểm, hai bàn tay đẩy nhẹ bả vai ả ta, cô biết ả đang mang giầy cao gót hơn một tấc nên cô cố tình đẩy nhẹ ả liền té xuống đất lần thứ hai.
Tống Gia Dịch chứng kiến một màn này, cảm thấy bất ngờ vì mặt này của cô quá đáng sợ đi, nhưng mà hắn lại yêu cô đến chết, chỉ là chứng kiến cảnh cô dịu dàng như nước quen mắt rồi nhưng hắn đã quên một khi nước bị áp lực sẽ nổ tung nên như sóng thần mà càn quét tất cả.
Chạy đến nắm tay cô kéo về phía hắn, cả đám nhân viên lẫn ả tóc đỏ trố mắt vì hành động này của hắn, bất chợt giọng nói dịu dàng vang lên.
“Chị Mạch Nhiễm? Anh Gia Dịch? Chuyện gì xảy ra thế?” Cô gái với mái tóc màu cam nổi bật thốt lên khi thấy không khí ở đây vô cùng căng thẳng.
“Cô chủ ! …” Đám nhân viên nữ cúi đầu chào cô chủ của mình. Một cô nhân viên nữ nhìn bề ngoài với vẻ hoạt bát vội vàng chạy lại nói nhỏ cho cô chủ mình nắm bắt tình hình.
Cô chủ của bọn họ chính là nhà thiết kế Jeana Lôi nổi tiếng, tên thật là Lôi Tử Tư.
Triệu Mạch Nha quay đầu lại, nhìn thấy cô gái có mái tóc ngắn màu cam với cặp kính bản to màu đen, trên người mặc một chiếc váy xoè màu hồng phấn, áo khoác da màu trắng, tay cô ấy giơ lên tháo chiếc kính đen xuống làm lộ ra cặp mắt trong trẻo xinh đẹp.
Gương mặt xinh đẹp của Lôi Tử Tư càng thêm vẻ cuốn hút khi cánh môi khẽ giãn ra nở nụ cười nhẹ, “Quý khách đây chính là Hạ Yến cháu gái của tập đoàn Hạ Hách?”
Cô gái tóc đỏ tên Hạ Yến nghe Nhà Thiết Kế Jeana Lôi kiêm chủ của nhãn hiệu thời trang cao cấp Lôi này nhắc đến cô ta càng thêm đắc ý, quay đầu lại đối diện với Lôi Tử Tư gật đầu.
Thấy Hạ Yến mang thái độ hách dịch đó ra mà nói chuyện với khách quý của cô lẫn cả cô, Lôi Tử Tư đanh mặt lại cảnh cáo, “Tôi là Jeana Lôi, nếu không phiền mời cô Hạ đây đọc lại bảng qui định của cửa hiệu này.
Xin lỗi nhưng tôi phải tước thẻ VIP và viết tên cô Hạ vào danh sách đen.”
Lôi Tử Tư một mặt nghiêm túc khiến Hạ Yến muốn tưởng giả cũng không được, tức giận cô ta quát lên cùng với thái độ khinh khi “Ai thèm mua cái loại hàng của một con nhỏ bất tài như cô thiết kế chứ. Trước đây là do mắt tôi mù…” Quát tháo ầm cả ngày trời xong cô ta mới thoã mãn bỏ đi.
Ở đây lúc Triệu Mạch Nha sắp chịu không nỗi cái giọng vịt kêu đó của
Hạ Yến thì đúng lúc hai lỗ tai cô bị bịt kín lại, được một lúc đến khi nhìn thấy cô ta bước đi rồi Triệu Mạch Nha mới thở phào nhẹ nhõm. Hạ Yến mà còn ở đây lâu hơn nữa, chắc chắn Triệu Mạch Nha sẽ là người đánh chết cô ta để cô ta không kêu được, còn đánh không lại thì cô đành phải chấp tay lạy cô ta vì tội giọng nói quá cao thâm đi.
Lôi Tử Tư đuổi được xui xẻo song không quên chuyện quan trọng, vội chạy lại nhìn Triệu Mạch Nha, chớp chớp cặp mắt búp bê nhìn cô như đang khám phá ra điều mới mẻ, “À đây là … chị dâu ạ?”
Dường như có bướm bay trong lòng Tống Gia Dịch nên hắn gật lấy gật để đầu như gà mổ thóc, mặt luôn tươi cười đến tít cả mắt miệng thì hô to,
“Phải phải, mau chào chị dâu của em đi. Người một nhà cả.”
Chứng kiến cảnh Tổng tài của mình YY đến mức quên mất cả thế giới,
Triệu Mạch Nhiễm nghĩ có nên lấy điện thoại ra quay lại cảnh này hay không, vì chuyện này rất ư là hiếm thấy nha. Một thân cao ngạo lạnh lùng ngất trời hô mưa gọi vũ ở Tập Đoàn Tống Thị và trên thương trường như hắn mà cũng có ngày phải mắc chứng tương tư vì nữ nhân như thế này, phận làm thư ký của Triệu Mạch Nhiễm cũng cho là mất mặt đi. Lưu lại hình
ảnh biến thái này, nếu như sau này hắn có hành hạ cô còn có đường thoát vì một đoạn video và lời nói có tính đe doạ, kẻ làm công ăn lương như cô sẽ không sợ bị đuổi việc rồi, hahaha.
Khi Lôi Tử Tư nhìn thấy Tống Gia Dịch điên cuồng mà xác định thì lúc đó đương nhiên là cô ấy cũng hiểu rằng người chị dâu đang đứng trước mặt này nhất định là một nhân vật tầm cỡ trong lòng Tống Gia Dịch, thân thiết giới thiệu bản thân nhưng cũng không kém phần dễ thương, cô ấy chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay, “Xin chào chị dâu! Em là Lôi Tử Tư, em gái kết nghĩa của anh hai Gia Dịch, xin chị chiếu cố cho em nhiều ạ !”
Triệu Mạch Nha bây giờ cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh chóng nắm lấy cánh tay giới thiệu lại. “Chào em, chị là Triệu Mạch Nha, người yêu cũ của Tống Gia Dịch. Rất vui được biết em!”
Lôi Tử Tư : “…”
Triệu Mạch Nhiễm đứng ở một góc nào đó lẩm bẩm : “Biết thế nào bà già ngu ngốc đó cũng nói như thế mà !”
Câu nói của Triệu Mạch Nha đúng là giết người không cần dao, vỡ hết cái bầu không khí đang thân thiết này hết rồi, dần dần nó trở nên ngượng ngập và rất kỳ quặc.
Lôi Tử Tư thấy Tống Gia Dịch sa sầm mặt nên nói đỡ vào mấy câu, “A ha ha, chị là chị em sinh đôi với chị Mạch Nhiễm đúng không ạ? Người nhà, người nhà cả mà. Ha ha…” Cô ấy thầm cầu trời đất cho Tống Gia Dịch đừng có nổi điên, nếu không cái chi nhánh Lôi mới mở ở đây chưa bắt được khách VIP thì đã bị thiêu rụi vì lửa giận của hắn rồi.
Triệu Mạch Nha lúc nãy muốn đi đã lâu nhưng do kẹt cô ả Hạ Yến nên đành nán lại tận nửa tiếng, bây giờ lại gặp cái tên mà cô hận đến nỗi đem hắn ra băm một trăm lần cũng không hả dạ thì cô điên người muốn lập tức rời khỏi đây, đầu nghĩ chưa xong thì miệng đã hoạt động, “À, chị còn có chuyện. Các em ở lại vui vẻ nha.” Câu nói này đúng là khai mào cho màn hoả khí của Tống Gia Dịch mà.
Không nói thêm nữa, Triệu Mạch Nha bước đi khoan thai ra ngoài. Tống
Gia Dịch đen mặt lại khi thấy cô không đếm xỉa gì tới hắn. Vứt lại một câu “Anh đi đây.” rồi chạy biến theo bóng lưng của Triệu Mạch Nha.
Chết tiệt, hắn đã nhượng bộ cô lắm rồi, vậy mà còn không để lại mặt mũi gì cho hắn cả.
Truyện khác cùng thể loại
239 chương
123 chương
160 chương
161 chương
206 chương