Khi bọn họ trở về nhà thì trời đã sẫm tối, Mad dừng xe trước cửa nhà mình nhưng không vội xuống mà nhíu mày nhìn ra. - Sao vậy thầy? – Denis cũng tò mò nhìn theo. - Hai đứa ở yên đây! – Mad dặn dò rồi mở cửa xe đi ra. Nhà anh có người đột nhập, mà kẻ này không phải người tầm thường. Vì Mad là giáo sư tâm lí nên cũng có chút bệnh nghề nghiệp, đó là chứng ám ảnh cưỡng chế, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cũng đủ nhận ra có người động vào nhà mình. Mad không tiếng động mở cửa vào nhà, bên trong xe Rei và Denis cũng lo lắng nhìn theo. - Thầy không việc gì chứ? - Không! Mad đã được anh cả huấn luyện thuật phòng thân rồi, không ai làm gì được anh ấy đâu! - Cậu có bao nhiêu người anh? – Denis tò mò. - Bốn người, anh đã gặp hai người! – Rei vui vẻ nói. - Hả? Ngoài thầy ra còn ai nữa? - Cái vị tóc bạch kim ở bệnh viện ấy! - Á, bác sĩ Louis là anh cậu à? - Hắc, anh ấy rất cừ đúng không? - Ừ! Ai cũng đều tài giỏi! – Denis thật ao ước. Lúc này Mad trở ra, vẻ mặt bình thường nhưng có thể thấy anh không được vui. - Hai đứa vào nhà đi! Rei gật đầu rồi nhảy tót xuống xe, phụ đem đống quà vặt của mình vào. Denis cũng ôm một túi giấy thật to. - Sao vậy ạ? - Không có gì! Có trộm! Denis sửng sốt: - Có mất gì không ạ? Mad lắc đầu, vì vậy mà anh không biết mục đích của chúng là gì. Mad nhìn theo bóng lưng Denis, thân thế cậu dường như tồn tại rất nhiều bí ẩn. Mad lại đảo mắt nhìn quanh, một lúc lâu mới vào nhà. Trong lùm cây các nhà Mad không xa, hai người đàn ông thở ra nhẹ nhõm. Tên Mad Lous này trực giác thật nhạy, chỉ nhìn một cái đã biết nhà bị đột nhập, sau này tiếp xúc với hắn phải cẩn thận hơn nữa. - Đi, chúng ta về báo cáo! Thời gian tới không nên tiếp cận tên nhóc đó kẻo lộ! Tên còn lại gật đầu, hai người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. ----------oOo---------- Mad đem thức ăn vào bếp liền xắn tay áo làm bữa tối, Denis vì "ăn nhờ ở đậu" nên cũng không thể ngồi không nên vào phụ, chỉ có mỗi Rei là ngồi chễm chệ trên ghế sô pha mà nhắn tin với người thương. Denis vừa phụ Mad vừa kể về việc lúc chiều ở trường. Cậu cũng kể với anh về chiếc chìa khóa trông vô cùng cổ xưa kia. Mặc dù Mad chỉ lắng nghe nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán việc làm sao bảo vệ Denis. - Một lát ăn xong em đem chiếc chìa khóa cho tôi xem nhé, biết đâu tôi có thể tìm được một ít thông tin! - Vâng! Rei bỗng chạy vào hỏi: - Anh tư, em ngủ ở đâu? - A, anh quên mất! Em ngủ tạm phòng anh đi, còn một phòng trống nhưng anh để làm kho mất rồi, ngày mai dọn dẹp lại mới ở được! Tối nay anh ngủ phòng sách! Denis bỗng nói: - Hay để Rei ngủ cùng em! - Không được! - Được đó! Mad và Rei cùng lên tiếng làm Denis ngẩn ra. - Em để nó ngủ phòng tôi được rồi! - Anh tư, người ta muốn được ôm Denis mềm mại aaa... Mad trừng nó: - Đừng nghĩ anh không biết ý tưởng đen tối của em! Ngày mai Denis còn phải đến trường, em ở cùng sao cậu ấy ngủ được! Ngoan ngoãn nghe lời đi! - Xì... Denis trên đầu hiện toàn dấu chẩm hỏi, nhưng không tiện hỏi. - Hay là thầy ngủ phòng em, em ngủ dưới đất cũng được! Phòng sách rất lạnh... - Này... - Quyết định vậy đi! Em đi tắm đây! – Rei nhanh nhảu đáp rồi chạy biến, ông anh ngốc này cần chất xúc tác a! - Vậy... em cũng lên phòng tắm đây! Mad gật đầu nhìn Denis chạy trốn, sao mà đáng yêu thế không biết. Sau bữa tối, Rei lại trốn vào phòng đắm chìm vào cái sở thích biến thái không biên giới của nó, Mad không tiện làm phiền nên đành lấy quần áo tắm rửa ở phòng tắm bên dưới rồi vào phòng sách, Denis đang chờ anh trong đấy. - Em đưa chiếc chìa khóa tôi xem! Denis đưa chiếc hộp cho Mad. Anh nhìn đăm đăm một lát rồi chụp hình lại, dường như anh đã từng thấy chúng ở đâu đó nhưng nhất thời chưa nghĩ ra. Anh gửi hình cho Adam nhờ anh cả tìm giúp, còn số điện thoại Denis đưa, hai người cũng không vội tìm hiểu nên cất đi. - Thứ này để tôi giữ nhé! - Vâng! – Denis tin tưởng anh vô điều kiện. Mad rót cho Denis một cốc rượu, thấy cậu thoải mái nằm nhoài trên ghế bành mềm mại, bộ dáng như còn mèo lười ấy tựa chiếc lông vũ khẽ chạm vào tim anh khiến nó lỗi nhịp giây lát. Mad cố xua tan ý nghĩ linh tinh trong đầu rồi đến ngồi bệt trên thảm, bộ dáng lười biếng trò chuyện cùng Denis. - Em có ẩn tượng gì với nó không? - Em thấy nó dường như rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra, mỗi lần cố nhớ sẽ đau buốt cả đầu. - Em có nhớ về tuổi thơ của mình không? Denis thở dài, có vẻ buồn man mát. Cậu hoàn toàn không nhớ gì về thời thơ ấu của mình. - Năm 7 tuổi em bị té cầu thang, não bị tổn thương nên hoàn toàn không nhớ gì cả, chỗ này vẫn còn vết sẹo nè! Mad không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Denis thật lâu mới hỏi: - Em có từng nghĩ họ chưa hẳn là cha mẹ em cũng như lời bọn họ nói với em là lời nói dối? Denis ngẩn ngơ, mắt trừng lớn. Cậu không hiểu sao Mad lại hỏi câu đó, nhưng thật là cậu chưa từng nghi ngờ về bố mẹ mình, huống chi vụ tai nạn lúc trước là họ dùng mạng sống bảo vệ cậu. - Không thể nào! Họ sao không phải bố mẹ em được! – Denis có chút kích động đáp lại. - Em bình tĩnh, tôi chỉ đặt giả thuyết thôi! – Mad nắm tay cậu vỗ nhẹ, Denis cũng dần bình tĩnh lại: - Thật là có thứ này tôi muốn em xem! Mad lật tập tài liệu bên cạnh, đưa tấm phim chụp não bộ cho Denis xem, giọng nam trầm thấp nhẹ nói: - Biết tại sao em đột nhiên bị ngất không? Nơi này... - Mad chỉ vào một điểm trong tấm hình: -...từng bị người phẫu thuật! Đó không phải một vụ tai nạn Denis mà là cố ý! Denis sửng sờ nhìn tấm ảnh. Vậy nên những gì anh vừa hỏi đều có bằng chứng để nghi ngờ... - Vậy... tại sao họ phải lừa dối em...? Còn em... liệu có phải con họ hay không? Mad xoa đầu Denis nhẹ nói: - Anh đã nhờ Louis kiểm tra huyết thống của họ và em, năm đó xảy ra tai nạn liên hoàn, rất may là họ và em đều được đưa vào bệnh viện nơi Louis làm việc nên có thể còn lưu thông tin! Chúng ta sẽ tìm hiểu nhé? Dù em là ai thì vẫn có tôi bên cạnh mà! Nhìn vẻ kiên định trên gương mặt điển trai của Mad, Denis chợt nghĩ dù mình có là ai thì cũng không quan trọng nữa, cậu vẫn là chính cậu thôi... ----------oOo---------- Ở một thành phố khác, trong một căn gác xếp cũ kỹ, tiếng nói chuyện thì thầm thỉnh thoảng lại vang lên. - Sol, em ngủ một chút đi! Đừng ngẩn người nhìn điện thoại nữa! - Một giọng nam trầm thấp vang lên, có chút không vui vì người kia không để ý hắn. - Raven, anh nói liệu nó có gọi cho em không? Người được gọi là Sol rất trẻ, nhưng trên mặt không dấu được vẻ tang thương cùng lạnh lùng lắng đọng. Nếu Denis mà nhìn thấy sẽ rất kinh hoàng bởi gương mặt ấy giống cậu như hai giọt nước, tuy nhiên khí chất hai người hoàn toàn khác nhau. - Anh không biết! Em đã đưa cho nó chiếc chìa khóa thì sớm hay muộn nó cũng sẽ tìm ra thân thế mình... Sol thở dài, đặt chiếc điện thoại lên bàn rồi leo lên giường nằm ôm Raven, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, thì thào... - Hi vọng "Hắc Quỷ" sẽ không tìm ra nó... Raven siết chặt người trong lòng, đôi mắt sắc lạnh nhìn ra cửa sổ. "Hắc Quỷ" – một tổ chức tà ác như con giòi bám trong xương tủy, đã theo đuổi họ từ năm này qua năm khác, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay bọn chúng chỉ vì một thứ có tên gọi là "Bí mật của Eva". Raven hôn nhẹ lên trán sol, người này đã trải qua bao nhiêu thống khổ để cầm cự đến bây giờ? Và để bảo vệ đứa em song sinh kia, lại trả giá bao nhiêu nữa? Raven không biết, nhưng từ lúc Sol đồng ý ở bên hắn, hắn đã thề sẽ không bao giờ rời xa cậu, bởi hơn ai hết hắn biết "Hắc Quỷ" đáng sợ thế nào mà họ lúc này... không đủ sức chống lại. ----------oOo---------- Denis bừng tỉnh giữa đêm, hàng ngàn hình ảnh như một thước phim lướt qua đôi mắt, tiếng la hét thất thanh đầy đau khổ, lửa, rất nhiều lửa khiến mọi thứ thành tro...Cảm giác đau đớn tận cùng khiến Denis vùng vẫy bật dậy, từng ngụm từng ngụm hít thở khó khăn... - Denis... em sao thế? – Giọng nói đầy lo lắng của Mad vang lên bên cạnh. Denis vẻ mặt tái nhợt nhìn anh, bàn tay cậu vẫn còn run lẩy bẩy. - Mad... em nhìn thấy lửa cháy... có rất nhiều người đứng xem bọn họ vùng vẫy trong biển lửa... Rồi có một người rất giống em... núp trong bóng tối nhìn hết thảy nhưng không làm gì được... Đứa trẻ đó là em đúng không? Mad ôm Denis vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu... - Chỉ là mơ thôi, đó không phải là em... - Cảm giác đó rất thật... cứ như em đứng nơi đó vậy... Denis khó khăn nói, nỗi sợ hãi vô danh cứ dấy lên trong lòng không sao dừng lại được. Mad biết đó là kí ức mà Denis đã lãng quên, thật ra cậu đã trải qua những gì mà phải bắt cậu quên đi một phần đó... - Ổn rồi... em ngủ đi, tôi ở ngay đây! Mad giúp Denis nằm xuống, bản thân cũng nằm cạnh cậu. Đến lúc Denis bình tĩnh lại mới phát hiện tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám, mặt cậu đỏ bừng nằm cứng đờ như khúc củi. Dỗ mãi Mad mới phát hiện Denis nằm cứng ngắt, có chút khó hiểu cúi đầu nhìn xuống, vô tình sao chạm phải môi Denis đúng lúc cậu ngẩn lên. Denis như bị séc đánh ngây ngốc, còn Mad vì bất ngờ mà cũng đứng hình nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cũng phát hiện đôi môi kia có bao nhiêu ngọt ngào. Và rồi cơ thể anh phản ứng nhanh hơn lí trí, đầu lưỡi đưa ra liếm môi Denis, thuận theo cảm xúc của chính mình mà tiếp tục hôn sâu. Denis giật mình nhắm tịt mắt nhưng không đẩy anh ra, bị động đáp lại nụ hôn của anh – nụ hôn đầu tiên trong hai mươi năm cậu sống. Đôi mắt Mad đầy ý cười nhìn người trong lòng, đầu lưỡi tinh nghịch phát họa đôi môi mềm mại kia, khẽ mở đôi môi đang mím lại ấy xâm nhập vào trong khuấy đảo từng ngóc ngách. Denis cảm thấy không khí dường như bị rút cạn khỏi lồng ngực, bàn tay níu chặt áo Mad như lời phản ứng thầm lặng. Sóng tình cứ thế dậy lên giữa họ, đến khi anh buông tha đôi môi mật ngọt kia, Denis đã hoàn toàn xụi lơ vì thiếu oxi. Đôi mắt anh như dám chặt vào gương mặt ửng hồng đấy, lần đầu tiên Mad thấy tim mình không khống chế được. Anh không dám nhìn Denis nữa, bởi cậu gợi lên dục vọng nơi anh. Mad cố ép mình bình tĩnh, đắp kỹ chăn cho Denis rồi nói khẽ một câu, sau đó xuống giường ra ngoài. Denis nhìn bóng lưng anh, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, trong lòng buồn bã. Thầy không thích sao? Đêm đó, cả hai đều mất ngủ... P/s: Chương sau "BÍ MẬT CỦA EVA":v