Lột Xác

Chương 135 : Lời trong lòng

Mộc Lạp Lạp chợt nghĩ, lời vừa rồi của ông cụ không phải là đang cố ý thử cô chứ? Nếu không vừa mới nói đến chỗ dễ khiến bị hiểu lầm thì Phó Cảnh Phi liền đi vào? Hơn nữa lại ngưng ở lúc khiến người ta hiểu lầm. Trong lòng thở dài bất đắc dĩ, nếu thật là vậy, coi như cô đã mắc bẫy ông cụ. Sau khi đôi mắt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi trông thấy Mộc Lạp Lạp thất thần thì nhiệt độ tiếp tục giảm xuống. Dù sao trong mắt anh lúc này biểu hiện của Mộc Lạp Lạp giống như là xấu hổ sau khi bị phát hiện bí mật. Tiếng giẫm chân nặng nề trên sàn nhà bằng gỗ lim, Phó Cảnh Phi đến gần Mộc Lạp Lạp, toàn thân đều bao bọc khí lạnh khiến cho lòng người thấy sợ hãi. Cũng may Mộc Lạp Lạp biết câu nói vừa rồi của mình đã bị Phó Cảnh Phi hiểu lầm, cho nên cô bình thản không cảm thấy sợ. Mà ông cụ Phó thì lặng im nhìn bọn họ, vẻ mặt tự tin như đã định liệu trước nắm chắc tất cả. Đương nhiên là ông ta vui lòng nhìn thấy hình ảnh như vậy, tốt nhất là khiến Phó Cảnh Phi triệt để tỉnh ngộ, sau đó tách ra với Mộc Lạp Lạp, tiết kiệm cho ông ta rất nhiều phiền phức. Trong ánh mắt đầy tức giận của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp xoay người nhìn ông cụ, nói ra lời vừa rồi còn chưa kịp nói hết: “Ông nội, lời vừa rồi cháu vẫn chưa nói hết, ông có muốn nghe cháu nói tiếp không ạ?” Đáy mắt Phó Cảnh Phi có hoảng loạn thoáng qua, anh lập tức nắm lấy cổ tay của Mộc Lạp Lạp: “Em còn muốn nói điều gì?!” Trời mới biết anh có bao nhiêu thấp thỏm, nếu Mộc Lạp Lạp dám đồng ý ông cụ rời đi, anh nhất định lập tức tóm cô lại rồi làm một cái lồng sắt nhốt cô vô, để cho cô tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội nào chạy trốn! Cho dù cuối cùng dẫn đến cô hận anh, anh cũng sẽ không thả cô ra! Mộc Lạp Lạp nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phi xám ngoét, trong lòng quặn đau. Ông cụ cười châm biếm: “Thế nào, định đồng ý với tôi?” Xem ra ánh mắt đứa cháu này của ông không được tốt lắm, coi trọng một người không có cốt khí. Đã thế, nếu Mộc Lạp Lạp quả thật không đủ tư cách làm vợ của Phó Cảnh Phi, vậy ông càng phải chia rẽ hai người bọn họ. Cho dù sẽ bị đứa cháu nội mà ông yêu thương nhất ghi hận nhưng có gì đáng ngại. Mộc Lạp Lạp cũng không quan tâm ông cụ khinh thường, cô không lãng phí thời gian nữa, nói thẳng: “Ý cháu vừa rồi là nói cháu của trước kia, khi đó cháu đúng là nghĩ mọi cách rời khỏi Cảnh Phi, nhưng đó là quá khứ. Tiếc rằng hôm nay ông hỏi chính là cháu của bây giờ, cho nên câu trả lời của cháu cho ông là cháu sẽ không rời khỏi Cảnh Phi, trừ khi anh ấy không muốn ở cùng với cháu, bằng không cháu cũng sẽ không rời khỏi anh ấy.” Trên mặt Phó Cảnh Phi hiện lên vẻ kinh ngạc. Mộc Lạp Lạp tiếp tục nói: “Hơn nữa, lúc cháu đồng ý với Cảnh Phi cùng nhau về Phó gia thì đã biểu đạt thái độ của cháu, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy. Tuy rằng điều kiện ông nội cho cháu rất hấp dẫn, nhưng cháu bị đuổi ra khỏi Mộc gia cũng không đơn giản như người ngoài thấy vậy. Cháu sẽ dùng cách thức của mình để trở về. Ông nội, ông cũng không cần thử cháu như vừa rồi nữa, bởi vì mặc kệ ông cho ra điều kiện hấp dẫn như thế nào, câu trả lời cháu cho ông đều chỉ có một, cháu sẽ không rời khỏi Cảnh Phi.” Ông cụ ngồi thẳng người lại, thổi phù râu mép một cái: “Tôi ngược lại đã coi thường cô.” Ông ấy đúng là nghi ngờ đứa cháu nội này sẽ lo lắng Mộc Lạp Lạp một mình đến gặp mặt ông, nên mới cố ý thử, muốn làm cho quan hệ của hai người bọn họ nảy sinh hiềm khích. Mộc Lạp Lạp lại nhìn ra, rốt cuộc ngoài dự tính của ông ta, cũng khiến cái nhìn của ông ta đối với Mộc Lạp Lạp sinh ra một chút thay đổi. Ông là một nắm xương già, tuy rằng ở trong mắt người ngoài là một nhân vật của Phó gia khiến người ta sợ hãi nhất, nhưng ông cũng không phải là người cứng đầu đần độn gì. Chỉ cần có thể là người có tư cách đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, những thanh danh quá khứ kia lại có gì quan trọng, người nhà họ Phó ông cưới vợ bao giờ cần phải nhìn những thứ này? Chẳng qua có một ít dáng vẻ bề ngoài phải làm, phải diễn trò, nhất định phải diễn cho một số người xem… Mộc Lạp Lạp không biết trong đầu ông cụ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cho nên cũng không biết biến hoá trong lòng ông cụ. Lời nên nói đã nói xong, cô quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi, kéo kéo vạt áo của anh: “Cho nên mới nói nghe người ta nói phải nghe cho xong mới được chứ, không biết anh vội vã đi vào như thế là đang gấp gáp cái gì.” Vẻ mặt Phó Cảnh Phi biến ảo khó lường, cuối cùng là phát ra một tiếng thở dài, sau đó liền kéo Mộc Lạp Lạp vào trong lòng, ôm cô thật chặt, giống như là muốn nhào nặn cô vào trong xương thịt của mình. Mộc Lạp Lạp tựa vào vai Phó Cảnh Phi, quặn đau trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Bản thân cô không ngờ rằng bởi vì vẻ mặt thay đổi vừa rồi của Phó Cảnh Phi mà cô lại sinh ra chấn động lớn như vậy ở trong lòng. Phó Cảnh Phi nhếch miệng lên, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ kỹ những lời chính miệng em nói ra vừa rồi.” Ngụ ý, nếu sau này cô dám đổi ý, nhất định sẽ kết cục thê thảm. Mộc Lạp Lạp gật gật đầu: “Biết rồi.” “Khụ!” Ông cụ vuốt vuốt râu mép của mình, ho nhẹ một tiếng dẫn tới sự chú ý. Phó Cảnh Phi xoay vai Mộc Lạp Lạp lại ôm, mắt lạnh lẽo đối diện với ông cụ: “Ông nội.” Tuy rằng giọng của anh bình thản, nhưng có một tia oán giận. Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Cháu thế mà trách ông nội. Chẳng phải ông đây là đang suy nghĩ cho cháu sao!” Suy nghĩ cái gì! Trong lòng Mộc Lạp Lạp phỉ nhổ, ông cụ, ông rõ ràng là cố ý phá hoại đó được không! Phó Cảnh Phi nói: “Ông nội, ông không cần phí tâm, đời này cháu cũng chỉ có một vị hôn thê là Lạp Lạp.”