Lột Xác

Chương 112 : Không cần phiền phức

Người đàn ông đến gần khiến rất nhiều người đều vô thức nín thở ngưng thần, vô cùng khiếp sợ nhìn anh ta đi tới trước mặt Mộc Lạp Lạp. Mộc Lạp Lạp trừng mắt nhìn. “Họp bạn kết thúc rồi à?” Người đàn ông khẽ hỏi, giọng nói trầm thấp từ tính, như là rượu ngon nguyên chất. Mà ánh mắt của anh ta nhìn Mộc Lạp Lạp không còn lạnh lẽo hờ hững, nhuốm một tầng ấm áp. Nụ cười trên mặt Y San hoàn toàn cứng đờ, không thể tưởng tượng được nhìn người đàn ông đẹp trai như thần tiên này nói chuyện thân mật cùng Mộc Lạp Lạp. Vẻ mặt của Mộc Lạp Lạp không đổi, bình tĩnh nói: “Kết thúc rồi, anh tới đúng lúc.” Phó Cảnh Phi chỉ cong cong môi, đưa tay ôm Mộc Lạp Lạp vào trong ngực, cánh tay khoác lên vai cô, tư thế tràn đầy tính chiếm hữu. Mọi người đều có thể nhìn ra quan hệ giữa anh và Mộc Lạp Lạp không hề tầm thường. Người lên tiếng trước nhất là Từ Lâm, nụ cười trên mặt cô ta rất là ái muội: “Lạp Lạp, đây là vị hôn phu của bạn à?” Phó Cảnh Phi nhíu nhíu mày, ngón tay lơ đãng lướt qua quần áo của Mộc Lạp Lạp, cười nhẹ nói: “Em nói với mọi người rồi?” Lỗ tai Mộc Lạp Lạp đỏ ửng lên, lúc cô nói ra chuyện Phó Cảnh Phi là vị hôn phu của mình, trong lòng có thể nói là vô cùng bình tĩnh. Nhưng bây giờ để Phó Cảnh Phi nói ra, cô không được tự nhiên thế nào ấy! Nhưng nếu đã nói ra hết rồi, Mộc Lạp Lạp cũng không phủ nhận. “Ừm… Trước đó lúc mọi người nói chuyện trên trời dưới đất thì đã đề cập tới.” Thấy dáng vẻ Mộc Lạp Lạp thành thật lại có chút ngượng ngùng, đầu mày khoé mắt Phó Cảnh Phi đều hiện lên ý cười, bộ dáng này càng đặc biệt hồn xiêu phách lạc. Vì vậy tâm tình của anh rất tốt, còn nói chuyện với Từ Lâm: “Xin chào, tôi là vị hôn phu của Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi.” Nên biết rằng không phải người nào cũng có tư cách để Phó Cảnh Phi tự giới thiệu, ngay cả chồng của Y San vừa rồi thoạt nhìn chính là người có tiền nhưng vẫn không được sự chú ý của Phó Cảnh Phi, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí. Tuy rằng Từ Lâm không biết Phó Cảnh Phi rốt cuộc là ai, nhưng đối phương nói chuyện với mình, cô ta cũng rất có loại cảm giác được cưng chiều mà lo sợ, lập tức nói: “Chào anh, tôi là bạn thời trung học của Lạp Lạp.” Phó Cảnh Phi gật đầu, không có tiếp tục trò chuyện nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy bất mãn. Bởi vì người này giống như trời sinh cao hơn người ta một bậc, cái loại cao ngạo từ trong xương cốt khiến cho người ta đều không nảy sinh nổi một chút lòng chống đối nào. Nhân vật lớn như vậy thế mà lại là vị hôn phu của Mộc Lạp Lạp, tin tức này không chỉ dậy lên sóng to gió lớn ở trong lòng những bạn học khác mà còn khiến Y San có loại cảm giác bị hiện thực đánh bôm bốp vào mặt. Nhất là sau khi chồng của cô ta bị Phó Cảnh Phi hoàn toàn không đếm xỉa. Nhưng trên mặt của chồng Y San cũng không có chút tức giận nào, bởi vì chỉ có bước vào giới cán bộ cao cấp mới biết được thân phận của Phó Cảnh Phi rốt cuộc cao quý cỡ nào, có thể được anh nhận thức tất nhiên là tốt, không nhận ra cũng rất bình thường. Nhưng trong lòng Y San không chịu đựng được như vậy. Nhất là khi Mộc Lạp Lạp cười nhạt nói với cô ta: “Y San, chẳng phải cô rất muốn nhìn xem bộ dáng vị hôn phu của tôi ra sao ư?” Y San cứng rắn nặn ra một nụ cười: “Ha ha, Lạp Lạp bạn nói gì vậy, tôi chỉ thật tò mò thôi.” Ánh mắt Mộc Lạp Lạp lạnh như tiền, nhưng cũng không tiếp tục phủi đi thể diện của cô ta. Bởi vì đối với cô mà nói không cần thiết, Phó Cảnh Phi xuất hiện ở đây cũng đã đủ chứng minh một số chuyện. Cô cũng không có tâm tư đi thi khoe khoang với Y San. Đương nhiên Phó Cảnh Phi có thể nghe ra chút gì từ giọng điệu của Mộc Lạp Lạp, vì vậy ánh mắt của anh nhìn về phía Y San cũng sa sầm xuống vài phần. Tiếp đó Mộc Lạp Lạp giơ tay phủ lên trên mu bàn tay của anh. Phó Cảnh Phi xoay mặt sang liền thấy nụ cười vô cùng rực rỡ của Mộc Lạp Lạp. Vẻ tàn nhẫn trong đáy mắt Phó Cảnh Phi mới từ từ tiêu tan. Y San đứng đó cảm thấy vô cùng xấu hổ, người vừa rồi diễu võ dương oai là cô ta, nói châm chọc cũng là cô ta, song khi tất cả mọi người thấy vị hôn phu của Mộc Lạp Lạp chẳng những không phải là vớ va vớ vẩn gì, mà còn là một người đàn ông gần như hoàn mỹ, điều này khiến cho cô ta bị tác động rất lớn, cảm giác ưu việt mới vừa rồi biến mất trong nháy mắt, cũng ngã xuống từ đám mây. Cô ta thậm chí cảm thấy ánh mắt của bạn học xung quanh nhìn cô ta đều tràn đầy mỉa mai. Nhưng chồng của Y San lại đi tới, giọng nói mười phần cung kính: “Phó thiếu, chào anh, chúng ta đã gặp nhau lúc trước trong bữa tiệc thương nghiệp ở Shangri-La, tôi cùng với ông Tả, ngài còn nhớ không?” Phó Cảnh Phi quan sát anh ta vài lần, cuối cùng chỉ lãnh đạm lắc đầu. Anh ta cũng không có thất vọng, lại trò chuyện vài câu. Phó Cảnh Phi giơ tay lên một cái, sau đó Khương Nghị – người cùng anh tới nhưng cảm giác tồn tại cực thấp – liền hiểu ý đưa lên một tấm danh thiếp. Khương Nghị đưa danh thiếp cho chồng của Y San: “Nếu như cần hợp tác, có thể liên hệ với tôi trước.” Trên mặt anh ta lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Đây chính là danh thiếp của thư ký theo bên cạnh Phó Cảnh Phi! Lấy được cái này có nghĩa là về sau anh ta ít ra có thể trực tiếp liên hệ với đối phương, cơ hội cũng không nhỏ! Đối với anh ta mà nói, ngày hôm nay thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Mà bọn họ ở chỗ này nói chuyện bị cấp cao của Đế Cảnh luôn thủ ở bên cạnh nghe được, lập tức đi lên: “Thì ra hôm nay là Mộc tiểu thư liên hoan ở đây?” Mộc Lạp Lạp cũng không ngạc nhiên vì người này có thể biết mình. Quan hệ của cô và Phó Cảnh Phi không phải bí mật, hễ có chút tin tức phát sinh người ta đều sẽ biết. Thấy Mộc Lạp Lạp gật đầu, đối phương lập tức nói: “Nếu là Mộc tiểu thư hạ cố đến chơi, vậy tất cả chi phí ngày hôm nay đều ghi ở trên đầu tôi.” Mộc Lạp Lạp nhíu mày: “Không cần.” Lại nói, dù sao có người coi tiền như rác sẵn lòng bỏ tiền ra, thì để cho họ bỏ ra đi. Phó Cảnh Phi ôm sát Mộc Lạp Lạp, mắt nhàn nhạt quét qua ông ta: “Không cần phiền toái như vậy.”