Lột Xác Sống Lại
Chương 2 : Hàng xóm mới
BÊN WORDPRESS SẼ UP TRƯỚC 1 CHƯƠNG NHÉ!
<img data-original-width=736 data-original-height=552 src="https://em.wattpad.com/f2971d340c85fac6fd7c3ac576e94f3c7239e84f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f784141515032576c6c574a415f773d3d2d3637313335343138342e313537613565323033636264626462313935303837363539393331372e6a7067" data-pagespeed-url-hash=4145305195 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Editor: Nham Nham
Beta: Uyên
Trần nãi nãi bát quái xong liền mang mấy món ăn xuống tầng dưới, Trình Bảo Lệ quét nốt mấy lá rau hư thối, rồi đưa Trịnh Hải Dương trở về phòng đặt trên ghế, cầm món đồ chơi đưa cho cậu chơi đùa, còn mình đi vào bếp xào rau.
Khi đó khoảng mười mấy hai mươi năm về trước, một đám như bảo bối nhỏ đều được nuôi thả, Trịnh gia lúc đó cũng có một cái ti vi màu, nhưng trẻ con thì làm sao xem ti vi được, tốt nhất là để nó trên ghế tự chơi đùa.
Trịnh Bảo Lệ xào rau làm cơm, nhẩm tính buổi trưa ăn cơm xong, buổi chiều liền mang theo Hải Dương về thăm nhà ngoại, còn Trịnh Bình ở trên công ty cũng phải buổi chiều mới trở về, nhà mẹ cô cách nhà bọn họ cũng không xa, mang theo cậu đạp xe tầm mười mấy phút là đến. Dạo gần đây nhà ngoại cũng bận rộn nhiều việc, cô dự định qua thăm, tiện thể giúp đỡ chút nào hay chút nấy.
Trình Bảo Lệ đang nấu cơm, bỗng đột nhiên nghe thấy cửa mở, hành lang dài bên cạnh nhà họ là hành lang lộ thiên, từ cửa lớn nhà bếp đi ra bên ngoài là tới được hành lang, huống hồ hành lang nối liền, nên nhà bên cạnh có động tĩnh gì họ đều nghe được rõ ràng.
Trình Bảo Lệ hiếu kỳ, không nhịn được cầm cái muôi đi tới cửa phòng bếp nhoài người ra nhìn, vừa vặn nhìn thấy cửa nhà bên cạnh có một người phụ nữ quần áo đẹp đẽ, tay đang ôm một đứa bé, tay còn lại lần mò trong túi tìm chìa khóa. Cô gái này đặc biệt trẻ trung, xinh đẹp, đôi mắt hai mí như hai hạt châu, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mềm mại, mái tóc dài đen nhánh, buông rơi vài sợi màu vàng, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền. Cô gái đã lau son môi, không trang điểm nhiều nhưng vẫn nổi bật sự quyến rũ của phụ nữ.
Xưa nay Trình Bảo Lệ chưa từng nhìn thấy ai đẹp như vậy! Trên TV các nữ minh tinh chắc cũng chỉ đẹp đến thế thôi! Nhất thời cô quên rằng chính mình đang nhìn lén người ta, cứ vậy mà nhìn chằm chằm. Xung quanh cô đều là những cô gái trẻ tuổi, bản thân cô cũng còn trẻ, tuy rằng dáng người không tệ, nhưng làm việc trong nhà xưởng nên không thể ăn mặc đẹp như vậy, đều là quần áo làm việc, Trình Bảo Lệ cũng có quần dài, nhưng mặc qua mặc lại cũng không có khí chất đẹp đẽ của cô gái kia a!
Trình Bảo Lệ bỗng thấy ước ao, cô chẳng qua mới hơn hai mươi, đối với những người hay sự vật đẹp đẽ đều mang cảm giác khát khao, mong ngóng.
Cô gái ở cửa nhà bên ôm đứa nhỏ tìm chìa khóa mãi không thấy, đột nhiên ngẩn người, quay đầu vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Bảo Lệ. Trình Bảo Lệ sợ hết hồn, theo bản năng định rụt người về, có thể đây chính là người hàng xóm sáng nay mấy người trong khu vừa to nhỏ buôn chuyện. Nhưng cô gái xinh đẹp khẽ nở nụ cười nói: "Buổi sáng tốt lành, chào chị. "
Có người chào hỏi Trình Bảo Lệ cũng không thể tiếp tục ngại ngùng, hờ hững với người ta. Cô vội vàng thả cái muôi và đặt nồi sang một bên, rửa sạch tay rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đon đả nói: "Xin chào, xin chào, cô là người mới chuyển đến đúng không? "
Cô gái xinh đẹp cười đặc biệt động lòng người, xoay người đối diện cùng Trình Bảo Lệ, thoải mái nói chuyện: "Đúng vậy, em vừa mới chuyển đến đây, em gọi Trần Linh Linh, và chồng em Hàn Trì Quân " rồi kéo kéo tã lót trong tay " Còn đây là tiểu bảo bối nhà em, gọi là Hàn Nhất."
Trần Linh Linh, người cũng như tên, tiếng nói tự nhiên rất ngọt, làm người cũng phóng khoáng, vừa đẹp vừa có khí chất, Trình Bảo Lệ nghe vô cùng thoải mái, trong lòng thẩm nghĩ vậy mà Trần nãi nãi dưới tầng nói Trần Linh Linh có khí chất của hồ ly tinh a, nhìn đâu ra vậy chứ? Một bên cũng tự nhiên giới thiệu: "Chị gọi Trình Bảo Lệ, chồng gọi Trịnh Bình, chị cũng có một đứa con trai, so với bảo bối nhỏ này thì lớn hơn một chút, năm nay vừa tròn ba tuổi..." Còn chưa nói xong, Trịnh Hải Dương đã từ trong phòng lúc lắc chạy ra.
Đứa nhỏ chạy đến bên Trình Bảo Lệ, nghểnh cổ lên nhìn Trần Linh Linh, tỏ vẻ nam tử hán nhưng chất giọng bảo bảo non mềm nói: "A di khỏe ạ, con là Trịnh Hải Dương. "
Trình Bảo Lệ sợ hết hồn, bảo bối nhà bọn họ từ lúc nào không sợ người lạ? Bình thường nhìn thấy người phải kêu dăm ba câu mới gọi, sao hôm nay lại chủ động như vậy?
Trần Linh Linh cũng ngẩn người, nàng mới tới huyện thành nhỏ ở Bắc Giang này chưa lâu, kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, nhớ thời điểm cả nhà vừa mới chuyển tới, không ít đám nhỏ túm năm tụm ba đứng xa gần dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn bọn bọ, dù Trần Linh Linh chủ động vẫy tay chào, mấy đứa nỏ kia cũng chẳng biết có phải không tốt hay không biết ý tứ, túm năm tụm ba đồng loạt chạy đi, cũng không chào một tiếng a di hay thúc thúc. Lúc này đột nhiên nhận ra đứa nhỏ nhà hàng xóm không sợ người lạ, còn ngoan ngoãn lễ phép như vậy, so ra thật khác biệt a.
Trần Linh Linh bản thân cũng có trẻ nhỏ, lại yêu thích trẻ con, Trịnh Hải Dương vừa sinh ra đã là một bé trai đẹp đẽ, miệng lại biết nói lời ngon ngọt càng thêm ấn tượng tốt, Trần Linh Linh vốn đang lục tìm chìa khóa cửa, nghe tiếng "A di" thì lần mò kẹo trong túi, lấy hai viên đưa cho Trình Hải Dương.
Trình Bảo Lệ không tiện từ chối lại không thể nói không cần, Trịnh Hải Dương lập tức cầm lấy vào lòng bàn tay, tươi cười ngọt ngào: "Cảm ơn a di." Trình Bảo Lệ lúc này cũng không thể nói không nhận.
Hai người phụ nữ ở cửa nói chuyện một hồi, Trần Linh Linh mở được cửa liền đi vào, Trình Bảo Lệ ôm Trịnh Hải Dương vào nhà bếp, ngồi nhìn cậu nói: "Dương Dương, con tự ý lấy đồ vậy của a di là không đúng."
Trịnh Hải Dương thầm thở dài, lo lắng nghĩ mẹ mình đối nhân xử thế quả thật có vấn đề, ban đầu không cho lấy chính là sợ nợ người khác ân tình khiến sau lưng bị lời gièm pha sao? Đây là cái đạo lí gì? Mấy viên kẹo thôi mà, nhà bọn họ không trả nổi ân tình mấy viên kẹo hay sao? Lại nói, có qua có lại mới tốt, dựa theo suy nghĩ của ba mẹ, bình thường đối nhân xử thế như vậy, phỏng chừng cả đời muốn ở trong thị trấn nhỏ này. Kỳ thực Trịnh Hải Dương cũng không phải hay suy nghĩ về tình cảm con người, nhưng quan niệm của hắn đặt ở 20 năm sau, so với ba mẹ hắn thì tốt hơn nhiều lắm.
Trịnh Hải Dương nắm viên kẹo trong tay, đôi mắt trên gương mặt mềm mại mở to, nhìn mẹ hắn vô tội nói: "Mẹ, sau này nhà chúng ta có đồ ăn cũng đem cho em trai nhỏ là được rồi."
Trình Bảo Lệ bị dáng vẻ thật thà của con trai chọc cười đến vui vẻ, nhất thời quên đi việc giáo dục con cái, cô vỗ vỗ khuôn mặt con trai, cười nói: "Được rồi, được rồi, trở về phòng đi, để kẹo đó cho mẹ a, con không thể ăn, sẽ bị sâu răng đó."
Trịnh Hải Dương lẳng lặng lấy kẹo trong tay nộp cho mẹ, nhưng hắn vào lúc đó cũng không nghĩ tới, mấy viên kẹo này chính là khởi đầu, đến mấy thập niên sau, Hàn gia cùng Trịnh gia bọn họ so với bằng hữu, người nhà còn thân mật thêm vài phần.
Buổi trưa Trình Bảo Lệ nấu ba món một canh, vốn nghĩ làm sao cho con trai ăn no, ai dè phát hiện ra kỳ lạ là đứa nhỏ này dĩ nhiên lại không kén ăn, không khóc nháo, nghiêm túc tự ngồi cầm muỗng ăn cơm, vô cùng ngoan ngoãn; Trịnh Bảo Lệ bình thường cũng tới công ty, khi đó một ngày đi làm mười tiếng, trở về nhìn thấy đứa nhỏ khóc nháo muốn đau đầu, đánh chửi cũng vô dụng, khóc hoài, có lúc trở về thực sự cảm thấy cả người mệt mỏi, sinh hoạt chán chường.
Nhìn con trai ngoan ngoãn nghe lời như thế, Trình Bảo Lệ không nhịn được xoa đầu đứa nhỏ, hôn lên gò má, nghĩ thấy mình nhất định phải làm việc cho tốt, tương lai mua cho con trai một căn nhà lớn cùng xe ngựa để chơi.
Cô vừa ăn được vài miếng, cửa phòng bếp truyền đến tiếng gõ cửa, là Trần Linh Linh đứng ngoài mang theo vẻ khó xử nhìn bàn cơm hai mẹ con.
Trình Bảo Lệ vội vàng đặt đũa xuống, đứng lên đi đến bên cửa nói: "Em gái, có chuyện gì sao?"
Trần Linh Linh bản thân cũng cảm thấy khó xử, cô không thể làm cơm, đi tới huyện Lâm An thời gian dài như vậy đều là đi ăn cơm ngoài quán, nhưng hôm nay Hàn Trì Quân không có ở nhà, nàng đi bộ ra ngoài một vòng phát hiện tòa nhà công chức phụ cận hai bên dãy phố dĩ nhiên lại không có quán cơm nhỏ nào, thật sự dở khóc dở cười. Sau khi trở về cô cho đứa nhỏ uống sữa, nhưng chính mình bụng vẫn còn trống trơn.
Trần Linh Linh bất đắc dĩ nhìn Trình Bảo Lệ, đôi mắt mỹ lệ hơi sáng lên, nói: "Chị, nhà em chưa kịp làm cơm, có thể sang đây ăn nhờ được không?" Cô cũng không tiện nói mình kỳ thực không biết làm cơm được a.
Trình Bảo Lệ có thể nói không sao? Hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên a, lại nói Dương Dương nhà cô còn cầm kẹo của người ta đây này! Cô nhanh chóng để cho Trần Linh Linh vào cửa, lấy thêm một bộ bát đũa, nói: "Đều là đồ ăn sáng, em đừng chê a, hôm nay chị không làm thêm món chính."
Bàn là bàn bốn người, Trần Linh Linh ngồi đối diện Trình Bảo Lệ, cô ăn thử hai món ăn, lông mày đều nhướn lên, gật gật đầu nói: "Chị, ăn ngon thật! Chị nấu ăn thật giỏi a!"
Trình Bảo Lệ được người khác khen liền rất vui vẻ, lúc ấy không giống mười năm sau, vật chất đầy đủ rất khó thỏa mãn, vào thời gian đó đại gia còn không có nhiều tiền, người khác khen một câu cơm nấu ngon đều đặc biệt dễ hài lòng.
Trịnh Hải Dương ngồi ở trên ghế cao, nhìn hai người phụ nữ tới lui khích lệ lẫn nhau, cậu là một đứa bé xuyên không nên cũng không tiện nói gì, nhưng cậu lén lúc đánh giá Trần Linh Linh, người này xác thực không bình thường, dù cho hai mươi năm sau cậu gặp rất nhiều người phụ nữ khác, e rằng khó có ai sánh nổi khí chất của người này, người có kiến thức vô cùng quan trọng, người phụ nữ này vừa nhìn chính là kiểu người từng sinh sống trong thành thị lớn, tính tình tự nhiên, hào phóng lại rất biết cách nói chuyện.
Trịnh Hải Dương sống lại trở lại năm ba tuổi, một đứa nhỏ ba tuổi thì không có năng lực làm ra đại sự kinh thiên động địa gì, nhưng hắn nghĩ chỉ cần hắn có biện pháp, không biết chừng có thể thay đổi ý nghĩ của người nhà cùng vận mệnh sau này, người hàng xóm trước mắt này chính là một biện pháp tốt.
Để cho mẹ mình cùng mấy người dưới tầng bát quái, to nhỏ đoán xem người khác trải qua cái gì cùng bà lão kia, còn không bằng để Trình Bảo Lệ cùng người phụ nữ đến từ thành phố lớn này tâm sự thế giới bên ngoài được thêm kiến thức!
Ăn cơm xong, Trình Bảo Lệ liền đi rửa chén, dự định lát liền đi xe đạp mang theo Trịnh Hải Dương về thăm nhà mẹ đẻ. Lúc nàng đang rửa chén vừa đúng lúc Trần Linh Linh từ trong nhà mang một hộp kẹo sang đây, Trình Bảo Lệ nhất thời cảm thấy không tốt, trong nội tâm sinh ra cảm giác thiếu nợ người khác.
Trần Linh Linh trực tiếp lấy sô cô la nhét vào tay Trịnh Hải Dương, nói: "Đây cũng không phải thứ gì đáng tiền, em mang cho Dương Dương ăn chơi."
Sau bữa trưa, Trình Bảo Lệ để Trịnh Hải Dương ngủ trưa, một giờ chiều mới đạp xe mang theo Trịnh Hải Dương trở về nhà mẹ đẻ, nào ngờ xe vừa dựng trước cửa, liền nghe thấy tiếng gào khóc thê thảm từ trong cửa lớn vọng ra: "Tôi đã tạo cái nghiệt gì vậy a! Mà phải gả tới nhà các người! "
=========================================================================
"""Bên ngoài wattpad bị giới hạn nên mình không up hết được cái review, giờ up lại đây:
~ Mồi ~
Đời trước Trịnh Hải Dương sống trong nghèo khổ, cha mẹ làm công nhân, vất vả nuôi lớn hắn, chịu rất nhiều khổ cực, mẹ hắn bị bên nhà ngoại hắt hủi, vì cái nghèo, thiếu thốn tiền bạc mà cha mẹ hắn vãi vả nhau không yên, hắn lớn lên trong lòng mang nặng trĩu tâm tư, sầu muộn.
Mãi cho đến khi chết rồi, lòng hắn cũng giống như tro nguội. Được cơ hội sống lại, hắn không biết phải làm gì, chỉ là đứa trẻ lên 3, tuổi nhỏ vô tri, hắn không có kinh tài tuyệt luân, cũng không có tài năng hô mưa gọi gió.
Vậy thì... hắn bắt đầu thay đổi nhân sinh cho mẹ của hắn, để mẹ rời xa tai họa từ nhà bà ngoại.
Nhà hàng xóm mới cómột cặp vợ chồng mới cưới chuyển tới, người chồng bận việc đi vắng, chỉ có cô vợ với đứa bé mới sinh, đây là một người phụ nữ trẻ đẹp, ăn mặc thời thượng, bị mấy thím mấy bác ngồi lê đôi mách trong khu nhà nói xấu, dè bĩu, dèm pha, bọn trẻ con bị ảnh hưởng từ người lớn, thấy cô gái cũng mau mau tránh né, không một chút nào hữu hảo thân thiện. Chỉ có Trịnh Hải Dương là vui vẻ, ngoan ngoãn chào hỏi cô gái, mẹ hắn cũng là người phụ nữ thật thà, thấy con mình nói chuyện cùng cô gái cũng nói vài câu cùng cô, từ đây hai gia đình quen biết nhau. Duyên phận hun đúc, thân càng thân.
Ai có ngờ đâu, chỉ một lời nói ngoan ngoãn có thể thay đổi số mệnh của cả một đời người, Trịnh Hải Dương sống lại lúc 3 tuổi, hắn chỉ nói một câu nói: ""xin chào dì xinh đẹp ạ! (*) "", từ đây mẹ hắn được cứu rỗi, cha hắn được thoát kiếp công nhân bần cùng.
Truyện miêu tả sinh động cuộc sống của người dân Trung quốc những năm đầu đổi mới, tình tiết trong truyện rất gần gũi, rất đời thường, từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau cuốn người đọc đi ngược thời gian trở về quá khứ, chúng ta như sống lại vào thời kỳ đó, theo dõi bước chân trưởng thành của nhân vật, để từ đó rút ra được những triết lý sống cho bản thân.
Thuộc tính: niên hạ công, thụ trọng sinh, 1vs1, cường cường, bàn tay vàng hơi lớn <3
BÊN WORDPRESS SẼ UP TRƯỚC 1 CHƯƠNG NHÉ! p/s: chúc các nàng Noel vui vẻ, đi chơi xong về là có truyện đọc liền tay nóng hổi nè ~ nhớ tym tym nha.
(*) ban đầu là "dì hảo", bọn mình chuyển thành lời thăm sức khoẻ là " dì tốt ạ!", có bạn cmt bảo đổi lại kiểu trên cho dễ thương hơn nên mình đổi. Mơn bạn nhé <3 Yue
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
35 chương
38 chương
7 chương