Lớp trưởng vô sỉ

Chương 4 : Hậu quả của ghen tuông

Hôm nay Vệ Đường đến trường từ rất sớm, cô dám không coi anh ra gì à? Anh sẽ cho cô hối hận luôn. Nhưng rất tiếc là Vệ Đường đến rất sớm còn Phùng Linh Đan thì đến rất muộn, anh đợi dài cả cổ mà không thấy bóng dáng cô đâu. Mấy người được phân công đến rất sớm để trực nhật nhưng đều được anh cho miễn, cứ ai tính làm anh đều bảo để đấy. Quần chúng vui sương vì không phải làm nhưng cũng ôm đầy một bụng thắc mắc, tại sao anh lại nhân từ như thế? Mọi đáp khúc mắc đều được giải đáp khi người kia đến. - Đan, sao chưa trực nhật? Đi quét lớp!! Phùng Linh Đan vừa mới bước vào cửa lớp, chưa kịp ngáp ngủ xong đã bị anh quát. Cô phẫn nộ nhìn vào lịch trực nhật, đâu có tên cô? Cô dảu môi cãi lại. - Hôm nay không phải tôi trực nhật, là ngày mai. - Một tuần thử nghĩ xem cậu mắc bao nhiêu lỗi? đi trực nhanh, 5 phút nữa vào lớp mà còn lần mần. Lớp có luật cứ mắc lỗi là phải trực nhật, thành phần cá biệt như cô tuần nào cũng phải trực nhật là đương nhiên. Nhưng cô nhớ trước giờ cô chỉ trực vào ngày mai... Trong lòng không khỏi uất ức, cô quăng cặp xuống bàn, lấy chổi quét lớp. Dân chúng xung quanh thấy lớp phó bị bắt nạt mà không dám ho he gì. Ở lớp này Phùng Linh Đan mà không đối phó được với mức vô lại của người kia thì làm gì còn ai đâu, tốt hơn hết là im lặng. Thật không hiểu cô làm gì mà đắc tội với lớp trưởng.....________- Đan, thu sách bài tập lên cho cô An. Trống hết giờ vừa dứt thì tiếng nói đằng sau vang lên. - Cô An bảo cậu, không phải tôi. - Vậy lớp phó chỉ là bù nhìn à? Đi ngày!!______Giờ Lý. Do đi nộp sách bài tập cho giáo viên, Phùng Linh Đan vào lớp muộn 5 phút. - Đan vào lớp muộn, trực nhật hết tuần này. - Tôi là đi nộp sách cho cậu đấy_cô khó chịu quay xuống phản bác. - Giờ ra chơi sao không đi!? Cãi lớp trưởng, trực nhật tuần sau_anh bực mình, hùng hổ lên tiếng. Vốn dĩ tính không phạt cô, thấy cô làm là cũng thương lắm, xót lắm nhưng ai bảo giờ ra chơi cô không biết điều cứ to nhỏ giảng bài cho Lãng rất thân mật. Cho nên anh phạt cô là quá đúng. - Đan, ra ngoài hành lang đứng cho tôi. Vào muộn còn mất trật tự!!_Giáo viên dạy lí đang giảng bài, quay qua thấy Đan ngoảnh xuống, không nói hai lời, lập tức đuổi cô ra ngoài. Phùng Linh Đan mệt mỏi đáp hết sách vở vào cặp, bước ra ngoài hành lang. Dạo này cô hiền quá mà, ngày càng hiền nên càng bị bắt nạt. - Cô ơi, em cũng mất trật tự, em ra ngoài nhé!! Vệ Đường chưa đợi giáo viên đồng ý trong nháy mắt đã đứng ở ngoài hành lang.______Giờ thể dục. Giáo viên yêu cầu mỗi người chạy năm vòng quanh trường. Trời nắng nóng, cô vừa đứng nghỉ thì nghe thấy tiếng nói. - Thầy ơi, Đan không chạy. Thầy ngước lên, thấy Đan đứng dưới gốc cây mà không chạy. Độ nghịch của bà cô này thì nổi quá rồi, thầy nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại, giọng từ từ. - Đan, chạy thêm 5 vòng nữa. Phùng Linh Đan đơ luôn. Mới đứng mà đã phạt, sao mấy người khác ngồi đầy ở kia thì không thấy bảo gì? Cô tức đến ứa gan. Từ sáng đến giờ rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra chứ? Cô không cãi lại, tiếp tục lê thân chạy tiếp._____Giờ tự học. Vừa chạy thêm 5 vòng sân, toàn thân cô đẫm mồ hôi, đôi mắt cứ hoa lên. Nhiệt độ hôm nay 40,41° mà bắt cô chạy 10 vòng, đây có phải muốn giết cô luôn không? - Uống nước đi_Lãng đưa nước và khăn cho cô. Cô nhận lấy nước và khăn của Lãng, từ đằng xa lớp trưởng một tay cầm trai nước cũng tính đưa cho cô, thấy thế lại cáu lên. -Đan, lên phòng... Chưa nói hết câu thì cả cơ thể cô trước mặt anh ngã sập xuống. - Đan, Đan_Lãng đỡ lấy cô, liên tục gọi tên cô mà cô không trả lời. Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Anh liền chạy lại, bế cô từ phía Lãng chạy xuống phòng y tế. Cô bị say nắng. Vệ Đường ngồi trong phòng y tế trong lòng cảm thấy hối hận. Anh đã quá nhỏ nhen, tại anh mà cô phải nằm đây. Anh không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như thế nữa. - Cậu lên lớp đi_Lãng đi vào, cắt đứt mọi suy nghĩ trong anh. - Cậu lên đi, tôi ở đây. - Lớp trưởng cần quản lớp mà.. Vệ Đường bỗng dưng cảm thấy chua chát, chính anh dùng chức lớp trưởng ép cô nhưng giờ đây người ta lại dùng chính chức lớp trưởng của anh ép anh. Anh nhìn cô, có chút không nỡ rời đi. Lãng ngồi vào chỗ của anh, khẽ vuốt nhẹ vài lọn tóc lòa xòa trước mặt cô."Trông lúc ngủ hiền mà lúc tỉnh dậy thì như hổ cái"_Lãng lẩm bẩm nhìn cô, cười nhẹ. - Ai như hổ cái!?? Cô đột nhiên lên tiếng, trừng mắt nhìn Lãng. Lãng giật mình lắp bắp. - Dậy... Dậy rồi à!? - Dậy lâu rồi_Cô xoa xoa thái dương, lười nhác trả lời. - Cho tôi cốc nước, khát quá. Lãng lấy nước cho cô, vẫn thấy thắc mắc. - Có nghĩa là dậy từ lúc lớp trưởng vẫn ở đây!? - Ừ, nhưng không mở mắt. Mở ra gặp lại cãi nhau. - Đan!?? Tiếng vọng từ ngoài cửa, cả hai người đều nhìn ra. - Song, anh lên đây làm gì!? Lục Song liếc mắt qua Lãng, đi lại gần chỗ cô. - Anh nghe giáo viên gọi điện, làm gì mà tới mức say nắng? - Nhờ phúc của lớp trưởng làm em chạy thêm mấy vòng quanh sân.... - Lớp trưởng? Là Vệ Đường à!? Phùng Linh Đan nhanh nhảu đáp lại. - Vâng, là người tối hôm trước. Lục Song như hiểu ra điều gì đó, nhìn em gái một lúc rồi buông một câu. - Ừm, đi về. Cứ thế Lục Song kéo cô đi, cô quay lại vẫy vẫy tay với Lãng, ám chỉ là tạm biệt. Khi về nhà cô mới nhớ ra cô chưa thu dọn sách vở, đang tính quay lại trường lấy thì Lục Song đã mang lên cho cô. Cô hỏi anh lấy từ bao giờ, anh nháy mắt với cô, trả lời câu rất không liên quan, dáng vẻ rất thần thái. - Anh là thánh sống mà!! Thế là cô không còn gì để nói, ôm sách lên phòng.